“A...đau quá...chú cắm sâu quá rồi...lấy ra một chút...ưʍ...” Tô Mạt Mạt bất chợt bị cắm sâu, cả người càng chặt, cả người đầy mồ hôi.
Mật động của cô còn nông, bị Hứa Đình Xuyên cắm vào sâu như vậy, sao có thể không đau.
“Nhịn một chút sẽ ổn thôi, em còn nhỏ âʍ đa͙σ chặt chẽ, muốn làʍ t̠ìиɦ với anh, vài lần đầu sẽ hơi đau.” Hai tay Hứa Đình Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve lưng Mạt Mạt, ôn nhu trấn an cô.
Anh cũng không tiếp tục cắm vào nút ra, chỉ để yên toàn bộ dươиɠ ѵậŧ bên trong cô, để cô dần thích ứng.
Nhưng Mạt Mạt được nuông chiều từ bé, đâu chịu khổ như vậy bao giờ, bị côn ŧᏂịŧ to lớn thô dài của anh để nguyên bên trong, dù anh không nhúc nhích, cô cũng đau không chịu được.
Huống chi qυყ đầυ của anh không giống người bình thường, thô hơn nhiều, chặt chẽ bên trong hoa tâm, âʍ đa͙σ co rút theo hô hấp của cô để lại cảm giác đau đớn, không chịu nổi, khóc sướt mướt đánh Hứa Đình Xuyên.
Miệng kêu khóc: “Chú...em không làm nữa...chú mau lấy ra đi...em thật sự đau quá.”
Rốt cuộc tuổi còn nhỏ, tính tình trẻ con, khóc nháo lên là không quan tâm đến ai, Hứa Đình Xuyên vừ giận vừa buồn cười, rõ ràng là cô chủ động cầu hoan. Hiện tại nguyên cây cắm vào liền chịu không nổi, chỉ có thể ôm cô vào ngực nhẹ giọng an ủi.
“Một lát sẽ không đau, Mạt Mạt ngoan...” Hứa Đình Xuyên nói xong liền ngậm lại vành tai Mạt Mạt, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ.
Rồi sau đó đưa đầu lưỡi đến chỗ xoắn ốc, thổi mạnh, tại là chỗ nhạy cảm thứ hai trên người Mạt Mạt, bị Hứa Đình Xuyên liếʍ, cả người tê dại.
Kɧoáı ©ảʍ truyền từ tại đến khắp người, tiểu huyệt đang bọc lấy dươиɠ ѵậŧ Hứa Đình Xuyên, cũng nhịn không được co rút, tiểu nộn bức không chịu thua tiết da^ʍ thuỷ ra ngoài.
Nhận thấy tại Mạt Mạt mẫn cảm, Hứa Đình Xuyên càng ra sức liếʍ láp, làm cô tiết ra càng nhiều nước xuân, tay Hứa Đình Xuyên đang vỗ lưng cô đưa xuống đỡ lấy eo, một bên liếʍ tai cô, một bên nhẹ nhàng trừu động.
Tuy nơi đó vẫn có chút đau, nhưng hiện tại đã có thể chứa chấp được.
“Ưʍ...ưʍ. chú...nhẹ một chút...em vẫn hơi đau...a" Mạt Mạt rên rủi, thanh âm kiều mị tận xương.
Bởi vì đã cảm thấy thoải mái, tay cô đang đặt trên vai anh, cũng nhẹ nhàng vuốt ve, da anh trơn mềm non mịn như da phụ nữ, Tô Mạt Mạt càng sợ càng yêu thích không nỡ buông tay.
Nhịn không được đưa tay đến ngực anh, dùng ngón tay phát hoạ hình dáng cơ ngực, còn không quên dùng đầu ngón tay xoa nắn viên đậu đỏ đã đứng thẳng lên, làm Hứa Đình Xuyên rùng mình, côn ŧᏂịŧ lại cứng lên vài phần.
“Còn nhỏ như vậy, sao có thể câu dẫn như vậy? Anh thật sự hận không thể làm chết em trên giường.” Hứa Đình Xuyên nói xong liền ngồi thằng người, co chân lại, đặt hai chân cố vòng qua eo mình.
Giữ chặt eo của cô lên, bắt đầu dũng mãnh cắm lên, nhấc cô lên cao, đem toàn bộ dươиɠ ѵậŧ rút ra, sau đó lại cắm toàn bộ đi vào, thật sâu thật mạnh, suýt thì làm Tô Mạt Mạt vừa được khai phá, thân thể đã mềm xỉu ngất xỉu.
“A...chú...quá nhanh...chậm một chút..quá sâu rồi...”
Hứa Đình Xuyên làm quá mãnh liệt, gần như toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào người có trước đó đều bắn ra, cộng thêm từng đợt da^ʍ thuỷ, tất cả trộn lẫn tạo thành từng lớp bọt nhớp nháp.
Đợt làʍ t̠ìиɦ trước đó, vì dươиɠ ѵậŧ của anh chưa đi vào hết, căn bản là không thể tận hứng được, lần này vất vả đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ chặt chẽ đi vào, Hứa Đình Xuyên cuối cùng cũng cảm thấy vui sướиɠ, thích thú đến đỏ mắt, không nghe được tiếng khóc lóc xin tha của Mạt Mạt bên tai.
Một lòng chỉ nghĩ đến việc hung hăng làm cô, tiểu huyệt mềm mại mất hồn, giống như có vô số miệng nhỏ đồng thời liếʍ mυ'ŧ thân gậy của anh, nếu không phải vì đã bắn một lần, với tốc độ cọ xát nhanh như vậy, anh đã sớm phóng thích rồi.
Tô Mạt Mạt bị anh điên cuồng hành hạ, âʍ đa͙σ càng thêm mẫn cảm, có thể cảm giác được qυყ đầυ bên trong nhuyễn huyệt của mình khám phá lung tung, cũng cảm nhận được thân gậy thô to đầy gân xanh ở mỗi chỗ thịt mềm bên trong cơ thể.
Mặc dù cảm thấy hơi đau, nhưng nghĩ đến việc người đang làm mình là người mà mình luôn tận tâm niệm niệm, cơ thể cũng sinh ra một tia kɧoáı ©ảʍ.
Ở tư thế này hai mươi phút, Hứa Đình Xuyên mới dần dần chậm tốc độ, Tô Mạt Mạt cho rằng đã được giải thoát rồi, nhưng Hứa Đình Xuyên lại đỡ eo cô, côn ŧᏂịŧ vẫn không rút ra, đem chân cô gom lại, để lưng cô quay về phía mình.
Không biết qυყ đầυ của anh chạm đến chỗ nào, da thịt mềm mại của cô trực tiếp cọ xát, điên cuồng vặn vẹo qυყ đầυ, toàn thân Mạt Mạt run lên như điện giật, trước mắt chỉ thấy một mảnh trắng trắng, cái gì cũng không thấy rõ.
Cơn buồn tiểu không khống chế được tự nhiên ập tới.
Tô Mạt Mạt khóc to: “Chú...ưʍ...mau dừng lại...em muốn đi tiểu...a.. không nhịn được.”
Hứa Đình Xuyên nghe vậy lập tức ôm cô thành tư thế ôm em bé xi tiểu, xuống giường, nhưng côn ŧᏂịŧ vẫn không chịu rút ra.
Tô Mạt Mạt tưởng chú muốn ôm mình vào WC, nhưng anh lại ôm cô đến trước tấm gương toàn thân trong phòng thay đồ. Trong gương, âʍ đa͙σ Mm lộ ra hoàn toàn, còn bị côn ŧᏂịŧ thô to của anh cắm vào nút ra liên tục.
“Em muốn đi WC...chú...nhanh lên...em thật sự muốn đi tiểu.” Tô Mạt Mạt nũng nịu khẩn cầu nói.
“Đi ở đây luôn đi, ngày mai anh sẽ thu dọn.” Hứa Đình Xuyên dứt lời liền ác ý điều chỉnh qυყ đầυ nhắm đến phần thịt mềm mẫn cảm vừa nãy.
Sau đó hung hăng tiến đến nghiền nát nơi đó, Tô Mạt Mạt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền không khống chế được, nướ© ŧıểυ từ niệu đạo trực tiếp phun ra.
Trong gương, cô bị Hứa Đình Xuyên chơi đùa, hai mắt mê ly, gò má ửng đỏ, gương mặt đầy du͙© vọиɠ không nói, còn bị làm đến mất kiểm soát đi tiêu ngay trước gương.
Tô Mạt Mạt không còn mặt mũi nào xem hình ảnh trong gương, nhắm mắt lại, nhưng tiếng tí tách của nướ© ŧıểυ rơi xuống lại rất rõ ràng, cô thật sự muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
“Mở to mắt mà nhìn anh làm em thế nào. Nếu không xem, đêm nay đừng hòng ngủ, anh chơi em cả đêm, ngày mai thể nào cũng phải đến bệnh viện.” Hứa Đình Xuyên uy hϊếp bên tai Mạt Mạt.
Giọng nói vẫn trầm thấp quyến rũ, nhưng hôm nay lại như ác ma, Tô Mạt Mạt bị doạ nhanh chóng mở mắt ra, nhìn thấy chính mình bị người đàn ông lớn hơn 11 tuổi chơi đùa.
Hơn nữa, ông chú này còn là do mình quyến rũ, đúng là thiên tác nghiệt do khả vi, tự tác nghiệt bất khả đoán.
(Editor: Câu này có nghĩa là Trời gây hoa còn có thể tránh, tự gây tội thì không thể trốn)
“Xem cái miệng nhỏ của em thích ăn côn ŧᏂịŧ của anh như vậy, rõ ràng là dù bị xé rách, cũng muốn nuốt không sót chỗ nào nha.” Hứa Đình Xuyên ngậm lấy thuỳ tại Mạt Mạt nhẹ mυ'ŧ.
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ điểm mẫn cảm trên người cô, còn không quên dùng lời nói thô tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.