Tiên Thiên Vũ một lòng một dạ muốn làm sao chăm sóc tốt Trình Vi Ức, chờ hắn kịp nhận ra, mới phát hiện mình rất lâu rồi không làʍ t̠ìиɦ với Trình Vi Ức rồi.
Hắn trực tiếp hỏi Lê Cẩm Hy có thể làm không, nhận được câu trả lời là không thể. Thấy Trình Vi Ức không ăn được không ngủ được lại gầy một vòng lớn, hắn lựa chọn nhịn, cố mà nhịn.
Thật vất vả lại chịu đựng qua hai tháng, Trình Vi Ức cuối cùng có thể thấy bụng, hơi nhô lên một tí, bụng lồi lên giống như lúc ân ái tử ©υиɠ bị bắn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vậy. Tiên Thiên Vũ âm thầm than thở, sờ soạng trên bụng nam nhân một cái, mặt đầy vẻ lo lắng ngã qua một bên, kéo chăn ngủ.
Trình Vi Ức được sờ cả người nóng lên như nhũn ra, nghiêng đầu nhìn Tiên Thiên Vũ đang đưa lưng về phía mình, trong lòng rất chán. Anh cũng không nói nhiều lời, tắt đèn ngủ.
Chỉ có một ánh đèn đầu giường có màu cam như quýt là sáng rỡ. Trong ánh sáng nhạt, Tiên Thiên Vũ xoay người đối mặt với Trình Vi Ức, đưa tay ôm người ôm trong ngực, đầu cũng vùi vào hõm vai nam nhân, tham lam hít mùi hương trên người đối phương.
Trình Vi Ức chỉ cảm thấy toàn thân mềm đi mấy phần, chỗ phía dưới hơi ướt, có chút không thoải mái. Anh mặc cho Tiên Thiên Vũ ôm mình, cho đến khi một thứ nóng bỏng cọ xát bắp đùi của anh.
“Thiên Vũ, anh…”
“A Ức, chúng ta đã bao lâu chưa làm rồi?”
Tiên Thiên Vũ nói rồi một tay đưa vào áo ngủ sờ eo nam nhân, hô hấp thở ra phả lên cổ nhạy cảm của đối phương, người trong ngực lập tức khẽ run, nhiệt độ cơ thể tăng cao rất nhiều. Chọc cho hắn cứng hơn nữa.
Hắn dùng đầu lưỡi khẽ liếʍ phác họa vành tai nam nhân, bàn tay vuốt ve ngực nam nhân, khẽ xoa đầṳ ѵú đứng thẳng trong đó. Tay còn lại thì tỉnh bơ cởi đai lưng đồ ngủ, không cần chốc lát hai người đều không mảnh vải che thân, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ gặp nhau.
Tiên Thiên Vũ liếc nhìn dươиɠ ѵậŧ hai người đều cương, cười nói: “A Ức, em thật nhạy cảm.”
Hắn đưa tay cầm dươиɠ ѵậŧ hai người trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng tuốt, cảm giác tê dại lập tức từ cột xương sống vọt thẳng. Trình Vi Ức phát ra một tiếng rêи ɾỉ vui thích, chủ động dạng hai chân lộ ra hạ thân, nhấp hông đưa dươиɠ ѵậŧ vào tay Tiên Thiên Vũ.
“Thật thoải mái, ưm a…” Trình Vi Ức cũng biết mình so với trước kia nhạy cảm rất nhiều, đây là do mang thai. Anh cần Tiên Thiên Vũ giúp anh.
Cơ thể được vuốt ve, dươиɠ ѵậŧ được xoa nắn, anh chỉ cảm thấy thật thoải mái, nữ huyệt đã sớm ướt, bên trong ngứa ngáy khó nhịn, anh thậm chí có thể cảm giác được có nước chảy ra. Chẳng qua là Tiên Thiên Vũ dường như không để mắt đến nơi anh càng khát vọng trấn an, chẳng qua chỉ dùng dươиɠ ѵậŧ cạ dươиɠ ѵậŧ của anh, còn lại thì không làm nữa.
Trình Vi Ức nhìn Tiên Thiên Vũ nằm bên trên người mình cũng không dám cách mình quá gần, biểu tình ẩn nhẫn trên mặt đối phương khiến anh rất cao hứng, cũng cảm thấy lo lắng. Anh ngồi dậy, ôm cổ Tiên Thiên Vũ để nữ huyệt vào tay đối phương, “Thiên Vũ, cắm vào.”
Động tác của Tiên Thiên Vũ cứng đờ, hôn lên môi Trình Vi Ức, tiếc hận nói: “Anh sợ làm con bị thương, không cắm vào, anh chỉ ma sát bên ngoài.”
“Anh không cắm vào thì không bắn ra được mà?”
Tiên Thiên Vũ ánh mắt thâm trầm nhìn nam nhân, đối phương mặt đầy tìиɧ ɖu͙©, da nóng lên, đôi môi đỏ mọng phả ra hô hấp nóng bỏng. Thật là cám dỗ muốn chết.
Trình Vi Ức lại mở rộng hai chân ngồi trên đũng quần Tiên Thiên Vũ, qυყ đầυ phồng to để tại bươm bướm mềm mại, âm đế cũng ứ máu sưng lên, nữ huyệt vẫn còn đang ào ào chảy nước ra ngoài.
“Thật sự có thể cắm vào?” Tiên Thiên Vũ khàn giọng hỏi, dùng dươиɠ ѵậŧ từng chút một cạ khe thịt chảy nước. Kɧoáı ©ảʍ tăng lên gấp bội, hai người cũng sướиɠ không chịu nổi, vì thiếu bước cuối cùng, làm sao cũng không phát tiết được.
Trình Vi Ức còn mang thai đó, Tiên Thiên Vũ không dám tùy tiện cắm vào như vậy, lời nói của Lê Cẩm Hy còn vang vọng bên tai. Hắn ngăn cản không kịp Trình Vi Ức vội vàng đưa tay cầm dươиɠ ѵậŧ của hắn nhét vào trong nữ huyệt, liên tục hôn lên người đối phương, “Làm bị thương con thì làm sao? Anh lấy tay giúp em có được hay không?”
Hắn ôm Trình Vi Ức lấy hơi để ra xa một chút, bàn tay ghé vào nữ huyệt ướt chèm nhẹp, khẽ xoa âm đế mấy cái, hài lòng nghe thấy nam nhân thoải mái rêи ɾỉ. Ngón trỏ đẩy ra thịt huyệt ướt mèm cắm vào, nhiệt độ bên trong cực cao, ngón tay vừa cắm vào đã bị thịt huyệt xông tới không dằn nổi cuốn lấy, thắt chặt.
“A, a ha… Thiên Vũ, bên trong, a a…” Nơi trống rỗng thật lâu rốt cuộc bị cắm vào, chỉ là một ngon tay thon dài đã làm Trình Vi Ức quân lính tan rã, lắc eo nắm tay ngón tay nuốt vào sâu hơn, “Sâu một chút, sâu hơn một chút nữa…”
Bụng dưới Tiên Thiên Vũ căng lên, đôi mắt đỏ bừng, nhịn du͙© vọиɠ tăng vọt rút cắm trong cơ thể nam nhân. Đầu ngón tay cong, theo đợt ra vào bụng ngón tay sần sùi khảy thịt huyệt trơn ướt, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn, Trình Vi Ức mềm cơ thể, cậy thế ở trên người Tiên Thiên Vũ thấp giọng rêи ɾỉ.
Dẫu sao ngón tay quá nhỏ quá ngắn, nơi có thể chiếu cố đến cũng có hạn, thấy phản ứng của Trình Vi Ức giảm đi, Tiên Thiên Vũ không thể làm gì khác hơn là gia tăng một ngón tay, cắm ngón giữa dài hơn vào. Hai ngón tay căng miệng huyệt rộng hơn, cũng cắm sâu hơn, lúc rút cắm còn có thể nghe tiếng chong chóc từ trong huyệt vang lên.
Trình Vi Ức cứng ngươi, muốn khép lại hai chân nhưng phát hiện không làm được. Khát vọng sâu trong cơ thể vẫn không được thỏa mãn, anh lắc eo phối hợp với ngón tay của Tiên Thiên Vũ, há miệng cắn lên vai Tiên Thiên Vũ.
“Shh, em cắn anh làm gì?” Tiên Thiên Vũ nghiêng đầu nhìn nam nhân không chịu nhả, đánh lên mông nam nhân một cái, đồng thời ngón tay dùng sức cắm vào trong huyệt.
Nam nhân nghẹn ngào một tiếng, nhả ra, cũng đã thở dốc không ngừng, “Thiên Vũ, cắm vào, có thể, em muốn anh cắm vào…”
Giống như là chạm đến công tắc, Trình Vi Ức trở nên táo bạo, khí thế hung hăng đẩy Tiên Thiên Vũ, cầm dươиɠ ѵậŧ sưng lên để giữa hai chân, nâng mông muốn ngồi xuống.
Tiên Thiên Vũ trợn to mắt, sợ Trình Vi Ức vô tình làm mình bị thương, liền ngăn anh lại, kiên nhẫn khuyên nhủ: “A Ức, em đừng có gấp, từ từ đã.”
Trình Vi Ức rốt cuộc dừng lại, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn hắn, đột nhiên buông tay ra ngồi trên bắp đùi của hắn. Gục đầu, xụ vai, toàn thân đều là dấu hôn, giống như một con chó lớn bị mắng.
“Sao vậy?” Người mang thai dao động tâm tình lớn, Lê Cẩm Hy nói không thể so đó quá nhiều với người mang thai. Tiên Thiên Vũ đều ghi tạc trong lòng, nhẹ giọng nói chuyện, đa phần đều theo Trình Vi Ức, chỉ sợ không cẩn thận chọc đối phương mất hứng.
Hắn ôm chặt Trình Vi Ức, hai tay vỗ nhẹ lưng đối phương, ôn nhu nói: “Lại suy nghĩ bậy bạ, em không biết anh yêu thảm bộ dáng bây giờ của em hả. Anh hận không thể lập tức cắm vào hung hãn cᏂị©Ꮒ em, ai kêu em lâu như vậy cũng không cho anh thân cận.”
Trình Vi Ức hô hấp dồn dập, lửa dục trong cơ thể lần nữa bị đốt cháy.
Tiên Thiên Vũ cũng không khách sáo, nâng mông nam nhân nhấc người lên, sau đó dùng ngón tay tách ra miệng huyệt đỏ bừng, qυყ đầυ chen vào, từ từ cắm vào trong.
Trình Vi Ức toàn thân căng ra, qυყ đầυ chỉ vào được một nửa liền bị kẹp lại. Hai người đều đau đến toát mồ hôi.
“A Ức, thả lỏng.” Tiên Thiên Vũ tựa vào đầu giường, hai tay vuốt ve bên hông Trình Vi Ức. Nơi đó là chỗ nhạy cảm của Trình Vi Ức, sờ một cái anh sẽ ướt, cơ thể cũng trở nên mềm nhũn.
Hắn để Trình Vi Ức tự ngồi xuống, “Thả lỏng một chút mới có thể đi vào, em tự canh chuẩn, không nên vào quá sâu biết không?”
Lúc này Tiên Thiên Vũ vui mừng vì mình đã tra nội dung liên quan trên mạng. Người đang mang thai vào thời kỳ ba tháng đến chín tháng thì có thể tiến hành quan hệ, chỉ cần tư thế chính xác, không chèn ép đến bụng thì không có vấn đề gì.
Trình Vi Ức còn một tuần nữa mới ba tháng, hắn đích xác có chút lo lắng. Nhưng nhìn Trình Vi Ức tinh thần tốt thế này, sẽ không có vấn đề quá lớn, hắn cũng yên tâm.
– Toàn văn hoàn`