Triền Ái

Chương 60: Đại kết cục có thịt

Mặc dù tối hôm qua làm đến mệt mỏi kiệt lực rồi mới ngủ thật say, nhưng đồng hồ sinh học hình thành đã lâu vẫn đúng lúc đánh thức Trình Vi Ức. Anh mở đôi mắt mệt mỏi, phát hiện bên cạnh đã không còn bóng dáng, đệm cũng mất nhiệt độ.

Anh mặc quần áo vào bò ra ngoài lều, nhìn thấy dưới nắng ban mai xa xa, một nhóm người sóng vai ngồi chung với nhau, trong đó có Tiên Thiên Vũ.

Người đó ngồi giữa đám đông, mái tóc màu xám khói khác biệt như thế, như hạc đứng trong bầy gà. Trình Vi Ức chẳng qua chỉ nhìn từ xa đã nhận ra bóng lưng của hắn, gầy gò thẳng tắp nhưng tràn đầy sức mạnh, muốn ôm hắn vào ngực.

Nhưng mà, khi nhìn thấy Tiên Thiên Vũ vừa cười vừa nói với nam nữ bên cạnh, khóe môi Trình Vi Ức lập tức xụ xuống, chân mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm sau lưng Tiên Thiên Vũ, đi nhanh tới.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Tiên Thiên Vũ quay đầu thì thấy gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của Trình Vi Ức. Nam nhân vương sương mù đón nắng ban mai xuất hiện trước mắt, coi thường gương mặt anh tuấn không thôi góc cạnh rõ ràng như điêu khắc nhưng hết sức giận hờn nào đó, giờ phút này giống như thiên thần tuyệt đẹp làm cho người khác lộ vẻ xúc động.

Tiên Thiên Vũ ngơ người một thoáng, ngay sau đó cong môi mỉm cười, “Chờ em, lại đây ngồi.” Hắn vừa nói đứng dậy đi về phía Trình Vi Ức.

Trình Vi Ức nghiêm mặt, tận lực để biểu cảm của mình trông không nghiêm túc quá. Anh cũng đi về phía Tiên Thiên Vũ, dẫn đối phương đi tới giữa đám đông.

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn chăm chú hai người họ, cũng chủ động nhường chỗ trước khi Tiên Thiên Vũ đứng dậy, chừa lại vị trí bên cạnh Tiên Thiên Vũ.

Trình Vi Ức lập tức phát hiện. Trên mặt hơi nóng, anh im lặng ngồi song song với Tiên Thiên Vũ, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời ráng mây rực rỡ.

Đám mây như nhuộm máu lơ lửng ở chân trời, vầng mặt trời đỏ đang chậm rãi dâng lên. Ánh sáng như kim tuyến dần lộng lẫy bốn phương, lấy mặt trời làm trung tâm rải đều chung quanh, phủ lên đất đai một màu vàng chói mắt. Mọi người đang ngồi đều phát ra tiếng hoan hô hưng phấn.

Thấy ánh sáng của mặt trời thoát khỏi trói buộc rắc ánh mặt trời khắp mặt đất, mang đến ấm áp và ánh sáng vô biên. Trình Vi Ức đột nhiên cảm thấy hốc mắt chua xót, trái tim căng đầy, thực tế hài làm chưa bao giờ có làm cho anh không nhịn được muốn rơi nước mắt.

Anh nhìn sang Tiên Thiên Vũ bên cạnh, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình. Anh cong khóe môi, nụ cười nhàn nhạt nở rộ ngày trên mặt anh. Tiên Thiên Vũ thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền cười hôn tới.

Trình Vi Ức bị dọa sợ. Có điều Tiên Thiên Vũ rất nhanh thả anh ra, rực rỡ cười với anh, sau đó quay đầu lại, nhìn ra chân trời đằng xa.

Quên mất mình đang bị mọi người nhìn, giờ đây, Trình Vi Ức chỉ có một suy nghĩ: Trên đời này, anh muốn cùng Tiên Thiên Vũ sống chết có nhau.

Trở lại Thành Đô, hai người vừa vào nhà đã thấy Tiên Uy Phong chờ đã lâu, đều giật mình, lúc này Trình Vi Ức lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách với Tiên Thiên Vũ, thấp giọng kêu câu “Tổng tài”.

Tiên Thiên Vũ mặt mày không vui, đưa tay kéo Trình Vi Ức lên lầu. Giọng nói trầm ổn tức giận Tiên Uy Phong vang lên, “Tiên Thiên Vũ, con ở lại, cha có chuyện nói với con.”

Trình Vi Ức dùng sức rút tay ra, cầm lấy hành lý của Tiên Thiên Vũ lên lầu. Anh không nói một câu, trái tim nặng nề ép anh không thở nổi.

Anh đem hành lý của Tiên Thiên Vũ phòng mình. Rồi sau đó lại đứng giữa phòng hồi lâu, sau đó mới từ từ cởi xuống âu phục, ngồi trên giường.

Mở cửa phòng, Tiên Thiên Vũ thấy nam nhân ngồi trên giường ôm máy tính làm việc. Vẫn còn tâm trạng làm việc, Tiên Thiên Vũ không khỏi mỉm cười, đóng cửa bước tới.

Hắn dừng lại bên cạnh Trình Vi Ức, thấy đối phương nhìn chằm chằm màn hình máy tính căn bản không nhìn mình, vì vậy liền đưa tay khép máy tính lại, tiếp theo ném máy tính sang một bên.

“Trong lòng không dễ chịu phải không?” Tiên Thiên Vũ vừa nói vừa đến gần hơn, mắt nhìn xuống nam nhân đang cúi đầu không phản ứng chút nào, “Sợ cha anh đổi ý không đồng ý cho tụi mình bên nhau? Hay là em cảm thấy mình không sinh con được muốn rời xa anh?”

Hắn vừa nói vừa vịn vai Trình Vi Ức đẩy người ngã xuống giường, mình cũng lập tức đè lên, cùng Trình Vi Ức đối mặt, “Tất nhiên, lấy tính cách của em thì em không thèm để ý điều này. Sợ rằng bây giờ em đang nghĩ, có nên an ủi người mới bị ăn mắng là anh đây, đúng không?”

“Thiếu gia…”

Trình Vi Ức mới vừa mở miệng liền bị Tiên Thiên Vũ nghiêm nghị ngắt lời, “Đừng gọi anh thiếu gia.”

Tiên Thiên Vũ hôn lên mặt Trình Vi Ức. Hôn mặt đủ rồi lại vừa mυ'ŧ vừa cắn trên môi đối phương một trận, sau đó cạy đôi môi đưa đầu lưỡi vào, liếʍ sạch mỗi tấc trong cổ họng, cuối cùng mới cuốn lấy miệng lưỡi nam nhân trao nhau thâm tình.

Hôn đến động tình, Tiên Thiên Vũ thả môi Trình Vi Ức, hôn từ cằm đến cổ. Hai tay cởi ra nút áo của nam nhân để lộ khuôn ngực vết hôn trải rộng, hắn lại từ ngực hôn đến bụng bằng phẳng bền chắc.

Trình Vi Ức hai tay ôm đầu Tiên Thiên Vũ, theo miệng lưỡi từ từ chuyển xuống phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ xíu, toàn thân dâng lên kɧoáı ©ảʍ run rẩy, làm đầu óc anh trống rỗng.

“A Ức, ngươi sớm nên đổi xưng hô.” Tiên Thiên Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Trình Vi Ức hốc mắt ướŧ áŧ tầm mắt tan rã, như ra lệnh nói: “Lúc không có ai, anh càng muốn nghe em kêu anh ‘chồng’, em là người của anh.”

Trình Vi Ức há miệng, nhưng chỉ phát ra tiếng thở dốc nặng nề. Mấy phút trôi qua, xưng hôi mong đợi đã lâu vẫn không phát ra từ miệng nam nhân mình yêu sâu đậm.

Tiên Thiên Vũ bất đắc dĩ cười cười. Hắn không cưỡng cầu nữa, nhanh chóng lột xuống quần áo nam nhân, đẩy hai chân nam nhân để lộ nữ huyệt ướt mềm phía dưới, tùy ý khuếch trương mấy cái thì đỡ gậy thịt to rắn cắm vào, bật công tắc thọc mãnh liệt.

Dù sao cũng là ở nhà, Trình Vi Ức không dám phát ra âm thanh quá lớn, cắn chặt răng nuốt rêи ɾỉ xuống bụng. Anh ức chế kɧoáı ©ảʍ như vậy khiến Tiên Thiên Vũ rất không vui.

Tiên Thiên Vũ dứt khoát dùng tư thế cắm vào ôm nam nhân từ trên giường lên, vừa chậm rãi ra vào vừa đi ra ban công.

Chờ Trình Vi Ức phát hiện tình huống không đúng bọn họ đã tới ban công rồi. Anh bị Tiên Thiên Vũ đè lên lưng nằm lên lan can, gậy thịt từ phía sau hung hãn cắm vào.

Bên dưới ban công chính là vườn hoa, mặc dù lúc này không có ai, nhưng không bảo đảm trong lúc bọn họ làʍ t̠ìиɦ sẽ không có người đi vào. Nếu bị người giúp việc thấy, thậm chí bị tổng tài thấy…

Trình Vi Ức không ngừng giãy giụa, khàn giọng kêu Tiên Thiên Vũ dừng lại, “Đừng ở đây, a… Sẽ bị, bị nhìn thấy…”

Nhưng mà anh càng giãy giụa càng phản kháng Tiên Thiên Vũ lại càng đâm mạnh. Anh có thể cảm nhận rõ ràng gậy thịt không ngừng ra vào trong cơ thể anh lại lớn mấy phần, căng bụng anh trướng phồng, một hồi khó chịu một hồi thoải mái, các loại cảm giác kỳ lạ lan tràn từ bên trong cơ thể, chìm vào ngũ tạng lục phủ, đến tứ chi toàn thân.

Tiên Thiên Vũ cũng sướиɠ vô cùng. Nam nhân bởi vì khẩn trương nên nữ huyệt càng thêm chặt bao lấy gậy thịt, thịt huyệt ướt mềm bài tiết càng nhiều nước da^ʍ hơn khi hắn cắm vào, còn bị lấy ra khỏi miệng huyệt, “tách tách” rơi xuống đất.

Hai túi trứng sưng phồng vỗ âʍ ɦộ nhạy cảm yếu ớt của nam nhân, phát ra âm thanh “bành bạch”, hòa lẫn với âm thanh gậy thịt cắm nữ huyệt “phập phập”, da^ʍ mỹ không chịu nổi, nhưng làm hai người càng thêm trầm luân.

Tiên Thiên Vũ ôm eo Trình Vi Ức không ngừng rút cắm. Trình Vi Ức da thịt nóng bỏng, cơ thể run rẩy không ngừng trong kɧoáı ©ảʍ, chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn.

Hắn cắn liếʍ trên lưng Trình Vi Ức, để lại từng dấu vết đậm nhạt không đồng nhất. Tốc độ hạ thân rút cắm tăng nhanh. Gậy thịt chui vào sâu trong hành lang, qυყ đầυ đầy đặn rất ác liệt đẩy ra thịt huyệt xông tới, cho đến khi không vào được nữa.

Trọng tiếng gầm nhỏ đè nén của nam nhân và thịt huyệt trong nữ huyệt co quắp vặn chặt, Tiên Thiên Vũ rốt cuộc chôn sâu gậy thịt trong nữ huyệt bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Cùng lúc đó, hắn kề bên tai Trình Vi Ức, khóe môi cong lên, nói: “Cha anh nói, em có thể sinh cho ổng thằng cháu trai, ông ấy sẽ công khai với bên ngoài rằng chúng ta là người yêu của nhau.”

Trình Vi Ức đắm chìm trong dư âm cao trào, bị lời nói của Tiên Thiên Vũ dọa cho không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể dùng nữ huyệt lấp kín gậy thịt đang còn trong người, không để tϊиɧ ɖϊ©h͙bị bên trong bị chảy xuống.

Nhận ra được dụng ý của nam nhân, Tiên Thiên Vũ dùng sức thúc eo, cắm gậy thịt còn có độ cứng vào nữ huyệt đến lút cán, ôm nam nhân nói: “Như em mong muốn, chúng ta phải tiếp tục cố gắng.”

Gậy thịt khôi phục tinh thần, chặn kín nữ huyệt xốp mềm. Trình Vi Ức khó khăn chống tay lên lan can, Tiên Thiên Vũ mới ra vào mấy cái thì dừng lại, ngay lúc anh nghi ngờ không hiểu, hai chân lại bị từ phía sau bế lên, thân thể lơ lửng trên không trung.

Anh vội vàng nắm chặt tay vịn, lưng dán lên người Tiên Thiên Vũ muốn ổn định cơ thể, “Anh muốn làm cái gì, cho em xuống?” Tư thế này quá mức nhục nhã, anh cũng không phải con nít.

Tiên Thiên Vũ lại hưng phấn không thôi. Hiện tại trọng tâm duy nhất cơ thể Trình Vi Ức chính là nữ huyệt đang ngậm gậy thịt của hắn.

Hắn có thể nắm hoàn toàn cơ thể thân thể của nam nhân trong tay. Gậy thịt tận tình rút cắm, thọc mở tử ©υиɠ, tiến vào tử ©υиɠ, gieo hạt giống dựng dục sinh mệnh vào.

Như vậy, Trình Vi Ức có thể mang thai, sau đó dưới sự chăm sóc chú tâm của hắn, sinh ra đứa trẻ thuộc về hai người họ.

Tốt biết bao!

– Hoàn chính văn !