Triền Ái

Chương 55: Anh mút em thoải mái không?

Thịnh Quý Khanh nằm mơ cũng không nghĩ tới triển lãm vốn đã đạt tới mục đích khuếch trương thị trường lớn lại biến thành hội nghị khiển trách phê bình của đại lý và phóng viên.

Thật vất vả mới chạy khỏi triển lãm, Thịnh Quý Khanh không dám đi thang máy, gã từ cửa an toàn xuống lầu, đi cầu thang xuống đến hầm đậu xe. Tới cua quẹo ở cầu thang lầu một, bởi vì đi quá nhanh, hắn cùng một cô gái va vào nhau.

Cô gái bị ngã lăn ra đất, văn kiện trong tay cũng rơi đầy đất. Thịnh Quý Khanh vất vả lắm mới đứng vững, thấy đυ.ng trúng mình là một cô gái cũng chỉ nhíu mày một cái, tiến lên đỡ người đứng dậy. Chân cô gái dường như bị thương, hai tay vịn vai gã, cơ thể cũng dính vào.

“Ư, hình như tôi bị trật chân rồi.” Cô gái nói đầu cũng tựa vào vai gã. Hai người tư thế thân mật, mập mờ khó phân.

Mỹ nhân chủ động ngã vào ngực, Thịnh Quý Khanh tâm thần rạo rực, hai tay di chuyển trên người cô gái, miệng cũng xông tới, khẽ ngửi cần cổ tản ra hương thơm mê người của cô gái.

“Người đẹp, trên người em thật là thơm.” Thỉnh thoảng da thịt tiếp xúc, mỹ nhân phát ra tiếng rên khẽ mê người, cơ thể mềm mại ngã lên người gã. Thật làm gã lửa dục cháy toàn thân, lúc này muốn đè cô gái lên tường làm.

Ngay khi gã đưa tay về hướng bộ ngực cao vυ't của cô gái, một sức mạnh đột nhiên đẩy gã ra, cô gái nói cười khanh khách, “Anh đẹp trai, thật xin lỗi, tôi đang đi làm mà.”

Thịnh Quý Khanh chợt tỉnh ngộ, cười một cái với cô gái liền co cẳng chạy xuống lầu. Ngồi vào xe, khóa cửa xe, bây giờ Thịnh Quý Khanh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Trình Vi Ức tỉnh lại sắc trời đã tối, ngọn đèn màu cam đầu giường chiếu sáng căn phòng, ấm áp thư thích.

Anh xuống giường đi tới trước sô pha, dùng điều khiển từ xa mở ti vi, sau đó ngồi trên sô pha xem. Trong ti vi, cổng công ty “Dược Liệu Thịnh Đại” tụ tập một đám người kháng nghị, phóng viên chen chúc trong đám đông phỏng vấn. Bởi vì quá chật chội, hình ảnh cứ bị giật, phóng viên có lúc cũng bị chen mất hình tượng. Hiện trường huyên náo không dứt, công chúng phẫn nộ. Căn phòng nho nhỏ tràn đầy tiếng huyên náo của ti vi.

Trình Vi Ức ánh mắt trầm trầm xem ti vi, hình ảnh làm người ta kích động vui thích như vậy, nhưng mà trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh lại không chút biểu tình. Chẳng qua anh chỉ ngồi đó xem ti vi, không nhúc nhích.

Tiên Thiên Vũ mở cửa liền bị tiếng tranh cãi trong ti vi làm nhíu mày. Thấy Trình Vi Ức ngồi trên sô pha xem ti vi, hắn đi tới, vừa cởi âu phục vừa nhìn ti vi nói: “Ồn ào như vậy, đừng xem nữa, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Lúc này “Dược Liệu Thịnh Đại” thật sự vô lực xoay chuyển trời đất rồi. Tâm tình Tiên Thiên Vũ rất tốt, cúi người hôn lên môi Trình Vi Ức một cái, cười nói: “Ăn cơm rồi chúng ta đi ngâm suối nước nóng nhé?”

Trình Vi Ức mở to hai mắt nhìn hắn, mím môi không trả lời.

Ngay sau đó hắn bật cười, “Muốn anh giúp em thay quần áo?”

Trình Vi Ức không nói lời nào, nhưng vẫn đứng dậy.

Tiên Thiên Vũ cười đi cùng, đứng một bên khoanh tay nhìn Trình Vi Ức mở hành lý lấy quần áo muốn mặc ra. Trình Vi Ức chỉ mặc một cái áo choàng tắm rộng thùng thình, cổ áo mở toang, cúi người xuống hắn có thể nhìn thấy hình ảnh rạng rỡ trong cổ áo.

Hắn cố ý ho khan hai tiếng. Trình Vi Ức lập tức ngẩng đầu nhìn về phía hắn, “Bị cảm hả?”

Sắc mặt khựng lại, hắn cười đi tới bên cạnhTrình Vi Ức bên cạnh, “Đúng vậy, cho nên anh cần em trị giúp anh.”

Trình Vi Ức không phản ứng kịp một đôi tay đã đưa vào áo choàng tắm hoạt động ngang eo anh. Tiên Thiên Vũ cười gian, một tay đi lên ngừng trên ngực anh, ngón tay kẽ cầm lên một quả đỏ đứng thẳng từ từ nắn bóp, tay còn lại thì hướng xuống xoa nắn qua lại trên mông anh, ngón tay dài nhọn khi thì phất qua kẽ hở sâu thẳm trên mông, mang theo từng cơ run rẩy.

Da nam nhân sờ thật thoải mái, mềm mịn lại bóng loáng. Đôi mông đầy đặn đàn hồi, có thể biến ảo thành đủ hình dáng trong bàn tay hắn, làm hắn yêu thích không buông tay, sờ thế nào cũng không đủ. Nhưng mà mật huyệt núp giữa hai đùi nam nhân mới khiến hắn thần hồn điên đảo nhất.

Trình Vi Ức chủ động tách chân ra, hai tay vịn lên vai hắn, giọng điệu vững chắc hỏi: “Thiên Vũ, anh muốn làm không?”

Ngón tay đi tới nữ huyệt giữa chân, mò tới một tay đầy nước, Tiên Thiên Vũ cong môi cười nói: “Không làm.” Trong miệng nói vậy, nhưng tay hắn lại tách âm thần đã khép lại, ngón trỏ đẩy ra miệng huyệt ướt nhẹp cắm vào.

“A…” Trình Vi Ức từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc, hai tay dùng sức nắm chặt áo sơ mi của hắn, cơ thể cũng dán chặt hắn, hiển nhiên đã động tình.

“Em muốn không?” Tiên Thiên Vũ cong ngón tay, dùng đầu ngón tay trơn nhẵn đi cào thịt huyệt nhạy cảm trong lối đi. Nam nhân mở đôi mắt đen như mực nhìn hắn, đôi môi khẽ nhếch, hô hấp dồn dập.

Cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ phía trước của nam nhân trở nên cứng rắn, Tiên Thiên Vũ nhanh chóng cong ngón tay mấy cái, sau đó thì rút ra, cầm dươиɠ ѵậŧ của nam nhân bắt đầu tuốt, “A Ức, em thật nhạy cảm, mới như vậy đã cương rồi.”

Trình Vi Ức toàn thân như nhũn ra, dươиɠ ѵậŧ được an ủi, nhưng sau khi ngón tay rời khỏi thì nữ huyệt cảm thấy trống rỗng khó chịu thịt huyệt ngọ nguậy bài tiết nước da^ʍ, lại không có một gậy thịt vừa lại cứng vừa thô chen vào dùng sức ȶᏂασ, quả thực làm anh vội vàng.

Đỏ khóe mắt, Trình Vi Ức túm cổ tay Tiên Thiên Vũ, thấp giọng nói: “Không làm thì dừng lại, em phải mặc quần áo.”

Nghe vậy, Tiên Thiên Vũ nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp híp lại lộ ra vẻ thán phục, “Được, vậy em mau mặc, anh chờ em.”

Tiên Thiên Vũ quả thật thả lỏng tay, lui qua một bên. Không quan tâm trên tay còn dính dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra của nam nhân, hắn thấy nam nhân không coi ai ra gì cởϊ áσ choàng tắm, thân hình cao gầy phủ đầy dấu vết mờ ám, hai đầu nhũ trên ngực còn sưng đỏ, dươиɠ ѵậŧ dưới hạ thân thẳng tắp, khú đầu ẩm ướt. Nữ huyệt giữa chân giữa chảy xuống nước da^ʍ, một ít chảy tới bắp đùi lượn vòng đi xuống, một ít thì trực tiếp từ không trung nhỏ xuống đất.

Hình ảnh quả thực thật đẹp, Tiên Thiên Vũ chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, bụng căng lên, hạ thân rục rịch. Lúc này, Trình Vi Ức đã bắt đầu mặc qυầи ɭóŧ, lại bị phản ứng dâʍ đãиɠ dưới hạ thân mình cắt đứt.

Anh giương mắt nhìn một Tiên Thiên Vũ, ngay sau đó cúi đầu xuống nói: “Em cần khăn giấy.”

Ánh mắt Tiên Thiên Vũ từ lỗ tai đỏ ửng của Trình Vi Ức dời đi, nhìn về phía khăn giấy rút trên bàn đằng xa, dừng một chút, hắn bước đi tới bên cạnh Trình Vi Ức, ngồi xổm xuống, đôi mặt với nam nhân đang khom người, nghiêm túc lại mập mờ nói: “Hay là anh liếʍ sạch cho em nhé.”

“Đừng…”

Trình Vi Ức còn chưa có nói xong, Tiên Thiên Vũ cũng đã lè lưỡi liếʍ lên chân anh. Làn da trên bắp đùi nhẵn nhụi nhạy cảm, đầu lưỡi ấm áp lại có chút sần sùi từ dưới đi lên, liếʍ hết nước da^ʍ lành lạnh, càng đi lên, cảm giác run rẩy càng nặng. Trình Vi Ức cắn môi không để mình phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.

Nhắm mắt lại, miệng lưỡi di chuyển kia mang tới kɧoáı ©ảʍ càng mãnh liệt hơn liễu. Không cần nhìn, anh cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh Tiên Thiên Vũ ôm đôi mông của anh, đầu chôn giữ chân mình liếʍ.

Khi nữ huyệt trống rỗng bị ngậm, đầu lưỡi dẻo dai cực kỳ từ miệng huyệt há to đưa vào liếʍ thịt huyệt, Trình Vi Ức không kiềm nén được nữa cất tiếng rêи ɾỉ, mềm nhũn eo, bị Tiên Thiên Vũ ôm lấy đè ngã xuống nền đất.

“Ứm a, Thiên Vũ, em muốn… Sâu một chút, sâu, a… Thật thoải mái, a a a…” Nữ huyệt bị mυ'ŧ mạnh, đầu lưỡi di chuyên bên trong, liếʍ qua thịt huyệt mềm mại nhạy cảm bên trong, kɧoáı ©ảʍ như sóng biển mãnh liệt tấn công tới, Trình Vi Ức lập tức bị chìm ngập.

Nữ huyệt bị Tiên Thiên Vũ mυ'ŧ vào, phát ra tiếng chụt chụt da^ʍ mỹ, hắn cầm dươиɠ ѵậŧ của mình bắt đầu sục, tiếng thở dốc nặng nề vang vọng trong căn phòng an tĩnh

Trình Vi Ức sắp không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ kịch liệt như vậy. Sau một cái hút mạnh mẽ ác ý từ phía Tiên Thiên Vũ, anh triều xuy, phun ra nước da^ʍ bắn lên mặt Tiên Thiên Vũ. Dươиɠ ѵậŧ cũng bắn ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙, dính toàn thân anh.

“A, rất thoải mái chứ gì.” Tiên Thiên Vũ từ dưới hang Trình Vi Ức đích nâng lên đầu, nước da^ʍ từ gò má hắn nhỏ xuống, theo động tác của hắn rơi lên người Trình Vi Ức, từ hạ thân thẳng đến trên mặt.

Tiên Thiên Vũ dùng miệng mới hút nữ huyệt ngậm đôi môi của Trình Vi Ức, đầu lưỡi đưa vào, cùng đầu lưỡi của nam nhân quấn lấy nhau. Hai người quên mình hôn môi, hút miệng lưỡi của đối phương choc chóc vang dội, nước miếng từ khóe môi Trình Vi Ức chảy xuống.

Cảm giác được đôi tay đang cởϊ qυầи mình, Tiên Thiên Vũ buông đôi môi nam nhân, hô hấp không yên, khàn giọng nói: “Bây giờ không làm.”

Trình Vi Ức đôi mắt ướt nhẹp, dùng ánh mắt gần như đáng thương nhìn hắn.

Hắn chẳng qua chỉ cười một tiếng, hỏi: “Anh mυ'ŧ em thoải mái không?”

Gò má vốn đã ửng đỏ giờ càng đỏ hơn, ngay cả cổ đều đỏ ửng. Tiên Thiên Vũ trìu mến hôn cổ nam nhân.

Trình Vi Ức dùng sức ôm Tiên Thiên Vũ đang đè trên người mình, ngước đầu để đối phương liếʍ. Cuối cùng, anh vô lực nói một câu, “Thoải mái.”

Tiên Thiên Vũ lập tức cười thành tiếng. Sau đó xoay người ngồi dậy, lộ ra biểu tình như cười như không, “Cũng liếʍ sạch rồi, mau mặc quần áo đi.”

Trình Vi Ức hơi ngẩn ra, nhìn thấy Tiên Thiên Vũ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Anh lại nằm một lát, mới kéo qυầи ɭóŧ ở mắt cá chân lên, che kín hạ thân lầy lội không chịu nổi.