Triền Ái

Chương 53: Em muốn gã chết

“Ứm, thiếu gia… A, sâu, sâu quá… Chậm một chút, chậm…” Trình Vi Ức há to miệng thở dốc, hai chân mở toang quấn ngang hông Tiên Thiên Vũ. Anh vặn eo phối hợp động tác ra vào của Tiên Thiên Vũ, mở rộng hạ thân, nhiệt tình nghênh đón.

Cách một tháng mới làʍ t̠ìиɦ, hai người vội vội vàng vàng cởϊ qυầи áo ôm lấy nhau. Tiên Thiên Vũ để lại dấu vết đậm nhạt trên người Trình Vi Ức đ, lại vội vàng khuếch trương mấy cái đã nâng dươиɠ ѵậŧ cắm vào nữ huyệt.

Dươиɠ ѵậŧ thô dài vừa cắm vào đã không nhịn được ra vào liên tục. Cho dù động tình vội vàng như vậy, Tiên Thiên Vũ vẫn có băn khoăn, lực dươиɠ ѵậŧ rút cắm và tần số đều không xông ngang đánh thẳng giống như trước nữa, hận không thể đâm xuyên nam nhân.

Tiên Thiên Vũ đã tận lực thả chậm tốc độ, dươиɠ ѵậŧ rút cắm trong nữ huyệt trơn ướt chật hẹp mười mấy cái, Trình Vi Ức đã bắt đầu kêu la cắm sâu quá, kêu hắn chậm một chút. Lại nhìn Trình Vi Ức, đã đổ mồ hôi đầy người, giống như mới vớt lên từ dưới nước vậy.

Trình Vi Ức gò má đỏ ửng, đôi mắt mờ mịt, môi mới bị hắn mυ'ŧ lại trắng bệch có chút dọa người. Tiên Thiên Vũ không thể làm gì khác hơn là dừng lại, dươиɠ ѵậŧ cắm trong nữ huyệt, cúi người hôn Trình Vi Ức.

Hắn vừa hôn Trình Vi Ức, vừa dùng tay cầm dươиɠ ѵậŧ của nam nhân tuốt lên xuống. Trình Vi Ức cũng nóng bỏng đáp lại, nâng eo để dươиɠ ѵậŧ vào tay Tiên Thiên Vũ, hy vọng đạt được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn.

Dươиɠ ѵậŧ chôn sâu trong nữ huyệt đã bị hành động này của Trình Vi Ức, qua lại ma sát thịt huyệt nhạy cảm, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không kiềm được lại lớn một vòng, càng căng đầy nữ huyệt hơn. Qυყ đầυ lớn đã đâm đến miệng tử ©υиɠ, lại đi vào một chút là có thể chạm vào bên trong tử ©υиɠ.

Trong nữ huyệt nhiệt độ cực cao, thịt huyệt ngọ nguậy đẩy dươиɠ ѵậŧ vào trong, Tiên Thiên Vũ thoải mái thở dài một hơi, đầu lưỡi liếʍ ngực nam nhân, lại ngậm đầṳ ѵú của nam nhân gặm cắи ʍút̼ vào, chỉ mong lại hút ra ít sữa.

Tay hắn tiếp tục sục dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, không đến mấy cái dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn trở nên cứng rắn phồng lớn ngay trong hắn, đứng lên đầy tinh thần.

Trình Vi Ức nâng eo, thúc giục: “Thiếu gia, di, di chuyển đi.”

Nghe vậy, Tiên Thiên Vũ liền thử rút cắm một chút. Trình Vi Ức lập tức phát ra tiếng rêи ɾỉ vui thích, ôm lấy cổ Tiên Thiên Vũ, cả người đều dính chặt.

Trong lòng Tiên Thiên Vũ bật cười, “A Ức, anh muốn di chuyển, không thoải mái thì nói ra.” Cũng không chờ Trình Vi Ức trả lời, Tiên Thiên Vũ nói xong đã di chuyển.

Dươиɠ ѵậŧ to cứng mạnh mẽ cắm vào, qυყ đầυ nghiền ma sát thịt huyệt mềm mại, sau đó lại dùng tốc độ thật chậm lui ra ngoài, tiếp lại hung hãn thọc vào, khiến cơ thể nam nhân không ngừng đung đưa, chỉ có thể ôm thật chặt Tiên Thiên Vũ, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ đã lâu không gặp.

“A, ứm a… Chậm một chút, Thiên, Thiên Vũ, chậm một chút, a a…” Sâu trong cơ thể bị thọc mang đến kɧoáı ©ảʍ làm Trình Vi Ức thoáng sợ hãi. Kɧoáı ©ảʍ tới rất nhanh, rất mãnh liệt, anh cơ hồ là theo bản năng kêu lên.

Nhưng mà chờ Tiên Thiên Vũ thật sự thả chậm tốc độ anh lại cảm thấy bên trong trống rỗng, có làm sao cũng không được thỏa mãn. Anh lắc hông muốn được cắm sâu hơn, chẳng qua Tiên Thiên Vũ mỗi lần sắp cắm tới liền lui ra, lần nữa cắm vào vẫn như vậy, căn bản không chăm sóc nơi sâu bên trong anh.

Anh ôm Tiên Thiên Vũ, đột nhiên xoay người để mình ngồi lên người Tiên Thiên Vũ. Tiên Thiên Vũ bị động tác của anh làm giật mình dừng lại, nghi ngờ không hiểu hỏi: “A Ức, em làm gì thế?”

Trình Vi Ức không trả lời, nhưng cơ thể phập phòng chủ động dùng nữ huyệt phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ. Tiên Thiên Vũ kinh ngạc nhìn nam nhân chống trên người mình không ngừng rung người, tâm tình rất là kích động. Kết quả hắn đánh giá thấp tính cám dỗ của cơ thể nam nhân, chẳng qua chỉ thả lỏng một chút, dươиɠ ѵậŧ run một cái, lại bắn ra.

Tiên Thiên Vũ lúc này trợn tròn mắt.

Trình Vi Ức vẫn ngồi trên người hắn, nữ huyệt ngậm dươиɠ ѵậŧ đã mềm xuống không buông, mở đôi mắt ướt đẫm nhìn hắn.

Tiên Thiên Vũ lúng túng cười, “Xin lỗi, bên trong em thoải mái quá, anh có chút mất khống chế.”

“Vậy hãy mau cương lên.” Trình Vi Ức cũng không ngồi dậy, cứ ngồi dùng tư thế ngồi trên người Tiên Thiên Vũ dùng thịt huyệt cọ xát dươиɠ ѵậŧ.

Mẹ nó, quá gợϊ ȶìиᏂ. Tiên Thiên Vũ trong lòng văng tục, dươиɠ ѵậŧ lấy tốc độ ánh sáng phồng lớn trở nên cứng rắn, hắn ôm eo nam nhân, dùng sức thúc lên. Chẳng qua chỉ một chút đã đâm vỡ tử ©υиɠ ở cuối hành lang.

“A, a a…” Trình Vi Ức bị cắm mềm nhũn eo, kêu to ngã khụy trên người Tiên Thiên Vũ.

Tiên Thiên Vũ là kẻ dưới háng không lưu tình. Hắn ngồi dậy ôm Trình Vi Ức ngồi trên đùi, dươиɠ ѵậŧ khôi phục sức sống trong nữ huyệt của nam nhân, liều mạng đυ.c vào chỗ sâu, qυყ đầυ mỗi một lần phá vỡ miệng tử ©υиɠ liền chui vào bên trong.

Trình Vi Ức kêu to không ngừng, thoải mái đến mức khóe mắt cũng nổi lên hơi nước. Cậy thế đang ở trên người Tiên Thiên Vũ, thân thể tựa như chiếc thuyền nhỏ trôi lơ lửng trong sóng biển, đung đưa không ngừng. Nhưng kɧoáı ©ảʍ từ sâu trong cơ thể dâng lên lại khiến anh cảm thấy mình đang trên đám mây, tốt đẹp mà ấm áp, làm sao cũng không đủ.

“Thiên, Thiên Vũ, sâu hơn một chút, a a, ưm a, lại vào đi, đi vào…” Tiên Thiên Vũ dứt khoát đè Trình Vi Ức xuống giường, nâng hai chân banh ra để nam nhân ôm lấy mình, sau đó ôm ôm nam nhân nâng cao.

Hạ thân của nam nhân không chút chút sơ hở hiện ra trước mắt mình, hắn ra vào càng tự nhiên, mỗi lần đều có thể cắm lút cán, đánh thẳng vào trong tử ©υиɠ. Nước da^ʍ bị dươиɠ ѵậŧ kéo ra khỏi miệng huyệt, theo kẽ mông chảy xuống, bàn tay ôm eo nam nhân bàn tay dính đầy nước da^ʍ chảy, trơn trùi.

Trình Vi Ức bị cắm chỉ có thể thở dốc, thỉnh thoảng mở mắt ra liền thấy dươиɠ ѵậŧ mình đứng thẳng cứng đơ, gậy thịt của Tiên Thiên Vũ ra vào trong cơ thể mình, không biết mệt mỏi, khiến anh khá là thoải mái.

“A, thật thoải mái, Thiên Vũ, Thiên Vũ… Thật thoải mái, em thật, thật thoải mái…” Trình Vi Ức quên mình biểu đạt cảm nhận của mình, tay đã không còn sức ôm chân nữa, hai chân vắt lên cánh tay của Tiên Thiên Vũ trên, theo động tác ra vào lay động trái phải.

Tiên Thiên Vũ thật sự yêu thảm hình dáng này của Trình Vi Ức. Bên tai không ngừng quanh quẩn tiếng rêи ɾỉ thoải mái của Trình Vi Ức, hắn đâm càng mạnh hơn.

Dươиɠ ѵậŧ phía trước của nam nhân không biết đã bắn bao nhiêu lần, trên người cả hai đều là dịch thể của nhau, trong suốt, màu trắng, hòa chung một chỗ, tầng tầng lớp lớp. Khăn trải giường dưới thân người nhăn nhúm, dâʍ ɭσạи không chịu nổi.

Đã quá lâu chưa từng thoải mái như vậy, Tiên Thiên Vũ căn bản không dừng được. Hắn không ngừng rút cắm trong người nam nhân, hôn đôi môi đã không phát ra được thanh âm nào của nam nhân, khàn giọng hỏi: “Có muốn thoải mái hơn không? Cho anh bắn bên trong, bên trong tử ©υиɠ của em, có được hay không?”

Trình Vi Ức suy nghĩ hỗn loạn, há miệng liền trả lời: “Thật thoải mái, bên trong, bắn bên trong.”

Tiên Thiên Vũ cười, cắm dươиɠ ѵậŧ vào tử ©υиɠ, bắn ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tử ©υиɠ nho nhỏ rất nhanh đã bị lấp đầy, bị dươиɠ ѵậŧ chặn lại cửa ra, tất cả đều ở lại bên trong.

“A, a a a…” Trình Vi Ức bị tnh dịch nóng bỏng kí©ɧ ŧɧí©ɧ kêu to, dươиɠ ѵậŧ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỏng manh, toàn thân co quắp, cuối cùng thoải mái nâng cao ngực, căng mũi chân, hai tay tạo ra từng vệt máu bầm trên người Tiên Thiên Vũ, làm sao cũng không buông ra.

nữ huyệt sau cao trào thịt huyệt co rút nhanh, ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ trong hành lang, Tiên Thiên Vũ thoải mái da đầu tê dại, không rút ra, mà lại hướng vào trong rút cắm mấy cái, chỉ để lại hai túi tinh căng phồng bên ngoài.

Tiên Thiên Vũ không gấp di chuyển. Hắn hôn, vuốt ve trên người nam nhân, hết sức làm cho nam nhân bình tĩnh lại. Cơ thể của nam nhân quá yếu, hắn không thể để anh quá mệt nhọc.

Hai người lăn qua lộn lại làm hai lần, Trình Vi Ức không chịu nổi suýt ngất đi. Tiên Thiên Vũ bên anh vào phòng tắm rửa sạch cơ thể rồi trở về giường.

Sau cơn tình ái mãnh liệt, hai người cũng không muốn ngủ vào lúc này, Tiên Thiên Vũ ôm Trình Vi Ức nằm trong chăn nghỉ ngơi. Dù sao đã một tháng mới lần nữa chung chăn gối, hơn nữa trung gian lại xảy ra rất nhiều chuyện, tâm tình của họ cũng không thoải mái.

Trình Vi Ức duy trì im lặng trước sau như một, Tiên Thiên Vũ từ phía sau ôm anh mở miệng trước, “A Ức, khoảng thời gian này em ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời không cần đến công ty làm việc.”

Bởi vì sảy thai, tinh thần của Trình Vi Ức không tốt lắm, tựa hồ còn có chút trầm cảm. Tiên Thiên Vũ lo lắng anh đến công ty làm việc nghe được mấy lời đồn không hay ảnh hưởng tâm trạng, vì vậy mới kêu anh trước tiên ở nhà tĩnh dưỡng. Bác sĩ cũng nói, sức khỏe Trình Vi Ức quá kém, cần phải điều dưỡng kỹ mới được.

Chẳng qua, Trình Vi Ức lại rất nhạy cảm, hỏi Tiên Thiên Vũ, “Có phải em sẽ ảnh hưởng đến hình tượng công ty không? Một con đĩ từng sảy thai mặc đàn ông cưỡi nhất định sẽ làm trở ngại công ty phát triển, sẽ làm mất mặt Tiên thị. Em phải trốn cả đời sao? Có phải sẽ giam em lại, không thể ra mặt, không thể cho người khác biết sự tồn tại của em hay không…”

“A Ức, em biết anh không phải ý này.” Tiên Thiên Vũ cho rằng mình hiểu trong lòng Trình Vi Ức không dễ chịu, nhưng không nghĩ rằng lại đến tình cảnh như vậy. Trình Vi Ức tự tin cao ngạo, vì sao lại có suy nghĩ tự xem nhẹ mình như vậy.

Tiên Thiên Vũ chỉ có thể ôm thật chặt anh, yên lặng một lát, nói: “Ngày mai anh phải đi công tác, em với anh đi chung.”

Người trong ngực cũng không nhúc nhích, thanh âm trầm thấp, “Không đi.”

“Đi Trùng Khánh, em không muốn đi sao?”

Chưa dứt lời, Tiên Thiên Vũ đã cảm giác được cơ thể người trong ngực cứng đờ, ngay sau đó liền nghe nam nhân nói: “Em muốn gã chết.”

Tiên Thiên Vũ dừng một chút, “Anh cũng đang có ý đó.”