Triền Ái

Chương 45: Kêu tiếng ông xã nghe cái coi

Trình Vi Ức leo lên người Tiên Thiên Vũ chặt chẽ, kɧoáı ©ảʍ giống trong huyệt bình tĩnh lắng xuống. Nhưng côn ŧᏂịŧ có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, Trình Vi Ức sợ Tiên Thiên Vũ đột nhiên di chuyển, miễn cưỡng mở miệng nói: “Đừng cử động, để em thích ứng đã.”

Tiên Thiên Vũ nghe lời thực sự bất động. Hắn ôm nam nhân quỳ ngồi trên giường, đối phương tim đập kịch liệt rất nhanh, xuyên thấu l*иg ngực tốc hành trong lòng hắn, rung động khi ý thức được mình thích nam nhân trước đây lại lần nữa nổi lên.

Cảm giác lâu ngày không gặp khiến Tiên Thiên Vũ rất kích động, côn ŧᏂịŧ chôn trong nữ huyệt không tự chủ lại lớn thêm một vòng. Nam nhân bị căng khó chịu, hơn nữa thịt huyệt và côn ŧᏂịŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ lẫn nhau, kɧoáı ©ảʍ đã không còn, ngứa ngáy sâu trong hành lang lần nữa quấy phá.

Song phương đều bị sự tạm ngừng đột nhiên này làm khổ não. Tiên Thiên Vũ vuốt ve lưng nam nhân, thấp giọng nói: “Anh muốn di chuyển, không được thì hô ngừng.”

Trình Vi Ức gật đầu, không lên tiếng.

Tiên Thiên Vũ thử di chuyển côn ŧᏂịŧ, tốc độ chậm chạp, lực cũng nhẹ, nam nhân phát ra tiếng rêи ɾỉ, không có cảm giác khó chịu. Vì vậy hắn dần dần tăng thêm lực, sau mấy lần lại tăng thêm tốc độ, biên độ côn ŧᏂịŧ rút cắm gia tăng, nam nhân bị cᏂị©Ꮒ muốn bay ra trong ngực hắn.

Nam nhân còn phát sốt, thể lực vốn yếu, vừa rồi lại bị giày vò lâu như vậy, bây giờ căn bản không phối hợp với tốc độ va rào của hắn được. Hắn rút cắm vài cái lập tức rút côn ŧᏂịŧ ra, gập cơ thể nam nhân quỳ nằm trên giường, từ phía sau tiến vào, ôm lấy môngnam nhân tiếp tục ra vào.

Cơ thể Trình Vi Ức như nhũn ra, còn có thể phát ra tiếng rên vui thích, nhưng khi Tiên Thiên Vũ xông tới không thể bảo trì tư thế nằm úp sấp, luôn là cũng bị đυ.ng ngã.

May mà Tiên Thiên Vũ dùng sức ôm eo anh, rút cắm mới không bị cắt đứt. Cho dù như vậy, kɧoáı ©ảʍ chất chồng vẫn khiến Trình Vi Ức muốn càng nhiều.

Anh nỗ lực mở chân, bại lộ nữ huyệt bên ngoài thuận tiện Tiên Thiên Vũ cắm vào, cũng cực lực hưởng thụ sự run rẩy Tiên Thiên Vũ mang đến cho mình, toàn thân sung sướиɠ không ngớt, rêи ɾỉ không thôi, càng lúc càng kêu lớn tiếng, hoàn toàn không quan tâm sẽ bị người đi ngang cửa nghe thấy.

Hai người trao đổi tâm ý, rốt cục có thể bên nhau không trở ngại, Tiên Thiên Vũ cũng chưa từng có hưởng thụ ân ái với Trình Vi Ức như bây giờ.

Giác quan toàn thân như đều đóng cửa, chỉ còn lại côn ŧᏂịŧ ra vào trong cơ thể gửi gắm tình yêu cho nhau. Tiên Thiên Vũ dùng lực cực lớn, cắm mạnh nữ huyệt nam nhân.

Nam nhân tựa đầu lên giường, “A a a” kêu to, lát sau lại cắn cánh tay không để mình phát ra tiếng, cuối cùng thực sự nhịn không được, lại cất tiếng kêu lên, “A, ưm a… Thiên Vũ, sâu, sâu quá… A, làm đến bên trong rồi, ưm a…”

Nữ huyệt bị làm chín rục, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, liên tiếp bị côn ŧᏂịŧ kéo ra, khăn trải giường màu trắng dưới thân ướt nhẹp. Tiên Thiên Vũ không thèm để ý, hai tay bóp đôi mông đầy đặn của nam nhân, động tác rút cắm không ngừng, nhiều lần đưa côn ŧᏂịŧ đến nơi sâu nhất trong nữ huyệt.

Làm mở tử ©υиɠ, rồi cắm vào trong tử ©υиɠ, côn ŧᏂịŧ như có thể kéo dài vô hạn, Trình Vi Ức thấy bụng của mình đều bị đâm xuyên rồi. Kɧoáı ©ảʍ qua đi chính là đau đớn, muốn lại khó chịu, muốn bị giày vò.

Tiên Thiên Vũ cũng có cảm giác bắn tinh, hắn không áp chế, cắm côn ŧᏂịŧ vào tử ©υиɠ, tinh quan mở rộng, lay động côn ŧᏂịŧ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng rất nhanh lấp đầy tử ©υиɠ, Trình Vi Ức bị trướng khó chịu, toàn thân vô lực nằm lên giường. Mặc kệ phân thân phía trước hay là nữ huyệt cũng không có dấu hiệu cao trào.

Tiên Thiên Vũ không gấp rút côn ŧᏂịŧ ra. Hắn có suy nghĩ riêng của mình.

Hắn cúi người ngã lên lưng nam nhân, lại ôm nam nhân nằm nghiêng xuống, hôn lên lưng nam nhân, hai tay sờ trước ngực nam nhân.

“Có phải khó chịu hay không?” Phản ứng của nam nhân có hơi kỳ quái, nhưng hắn không thể tìm bác sĩ tới. Buổi chiều không tiêm cho Trình Vi Ức, bây giờ lại càng không thể cho người khác thấy dấu vết mờ ám đầy người nam nhân.

Trình Vi Ức khàn giọng trả lời: “Hơi hơi, em muốn ngủ.”

“Anh ôm em ngủ.” Tiên Thiên Vũ kéo chăn đắp lên người lại, đem Trình Vi Ức ôm vào ngực, cũng nhắm hai mắt lại.

Tiên Thiên Vũ hơi mệt, nhưng hắn ngủ không được. Người trong ngực truyền đến hô hấp nhẹ nhàng, xem ra đã ngủ say. Hắn chậm rãi rút phân thân ra, đặt Trình Vi Ức nằm thẳng lên giường. Động tác hơi mạnh, Trình Vi Ức cũng không tỉnh lại nữa, ngủ được vô cùng sâu, xem ra là mệt thật rồi.

Tiên Thiên Vũ nhìn phân thân dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhẹ nhàng cười cười, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuống giường, dùng khăn giấy lau sạch phân thân, sau đó mặc quần áo vào.

Hắn cất máy tính cất vào túi máy tính, lại quay về bên giường, thấy nam nhân rơi vào trạng thái ngủ say còn nhíu chặt chân mày, đưa tay vuốt lên, lại cúi người đặt lên trán nam nhân một nụ hôn, ôn nhu nói: “Ngoan ngoãn chờ anh quay lại.”

Trình Vi Ức ngủ được rất ngon. Mơ thấy đủ loại sự vật kỳ lạ kinh khủng, hết sợ rồi lại gặp được Tiên Thiên Vũ trong mơ. Thiếu gian cao cao tại thượng khẩu giao cho anh, liếʍ nữ huyệt của anh, anh thoải mái rêи ɾỉ, thiếu gia lại dùng phân thân lớn kia làm nữ huyệt của anh, hắn phun rất nhiều nước…

Sau đó, sau đó bụng của anh liền trở nên lớn. Mang thai con của thiếu gia, thiếu gia muốn anh sinh ra, anh sẽ chết, nhưng thiếu gia vẫn muốn anh sinh…

Tỉnh dậy từ cơn mơ, Trình Vi Ức nằm hồi lâu mới lấy lại sức, giật giật cơ thể, lại bị cảm giác dính như keo dưới hạ thân làm giật mình.

Anh đưa tay sờ xuống, bên dưới phân thân hơi cương của mình, nữ huyệt nhầy nhụa. Anh mộng tinh rồi, mặc dù không bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙. Trong tay của anh toàn bộ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ Tiên Thiên Vũ ở lại trong cơ thể anh, bao gồm dâʍ ŧᏂủy̠ của anh.

Anh dùng sức cầm lấy chăn, nằm trên giường ấm áp, cơ thể cứng ngắc. Trong đầu lại hiện ra cảnh trong mơ, Tiên Thiên Vũ không để ý đến sống chết của anh kêu anh sinh con, sanh rõ ràng không thể sinh con…

Bầu trời ngoài cửa sổ bắt đầu trở hóa trắng. Cả đêm chưa ăn cơm bụng phát ra tiếng kháng nghị. Trình Vi Ức giãy dụa vài cái ngồi dậy, tay chân còn hơi nhũn ra, anh cố nén nhịn sự khó chịu trong người xuống giường, đi tới cái ghế dưới cửa sổ.

Tiên Thiên Vũ đẩy cửa đi vào đã nhìn thấy nam nhân mình yêu thương tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước cửa sổ, cơ thể cao ngất gầy gò đầy vết tích xanh tím, trên eo còn một vệt màu trắng còn sót, trên mặt anh tuấn hiện vẻ nghiêm túc, đôi mắt đen như mực đang nhìn mình, vừa quẫn bách vừa phẫn uất.

Tiên Thiên Vũ nhếch miệng cười, vào phòng đóng cửa. Hắn đi tới nam nhân trước mặt, nghiêng đầu hôn lên môi nam nhân một cái, “Chào buổi sáng.”

Đầu Trình Vi Ức có chút trống rỗng, hai giây sau mới đáp lại: “Chào buổi sáng.”

“Anh đem cháo cho em, ăn chút đi.” Tiên Thiên Vũ để hộp giữ nhiệt trong tay xuống, đỡ Trình Vi Ức trở về giường, “Nằm đi, anh múc cháo cho em.”

Trình Vi Ức mở to mắt nhìn Tiên Thiên Vũ đi múc cháo, chỉ chốc lát sau đối phương đã bưng cháo trở về, ngồi bên giường, dùng muỗng múc cháo muốn đút mình. Trình Vi Ức ngồi dậy, nhìn chằm chằm cái muỗng đưa đến môi, chợt ngước mắt nhìn Tiên Thiên Vũ, thấp giọng nói: “Cám ơn thiếu gia.”

Tiên Thiên Vũ đút cháo vào miệng Trình Vi Ức, lại đưa tới một muỗng. Hắn trầm mặt, dặn Trình Vi Ức, “Trước mặt người khác em có thể gọi thiếu gia, đằng sau, lúc không có người ngoài, so như bây giờ, em nên anh là ông xã.”

“Khụ khụ, khụ khụ khụ…” Trình Vi Ức bị sặc cháo, uống nước Tiên Thiên Vũ rót mới dừng lại.

Anh không thể tin nhìn Tiên Thiên Vũ, hốc mắt ướŧ áŧ, giật giật môi, không có lên tiếng.

Tiên Thiên Vũ lại múc một muỗng cháo đưa tới bên miệng anh, Trình Vi Ức há miệng ăn, sau đó lại là một muỗng nữa, anh cũng lập tức mở miệng ăn hết.

Trong lúc đút chao hai người không một câu nói. Đợi Trình Vi Ức ăn hết miếng cháo cuối cùng, Tiên Thiên Vũ để hộp giữ nhiệt xuống, ngồi bên giường, ánh mắt nặng nề nhìn Trình Vi Ức, một lúc lâu cũng không nói chuyện.

Trình Vi Ức bị nhìn không được tự nhiên, “Thiếu gia, em cần nghỉ ngơi…”

“Ầy.” Chỉ nghe Tiên Thiên Vũ thở dài, lại nhìn anh thật sâu, mới đứng dậy thu dọn đồ đạc, nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, nửa tiếng sau anh kêu y tá tới truyền nước biển cho em.”

Trình Vi Ức do dự, cuối cùng chỉ “Vâng” một tiếng, liền quay đầu nhắm hai mắt lại.

Tiên Thiên Vũ sắc mặt không vui, lại không thể né tránh, cầm hộp giữ nhiệt ra khỏi phòng bệnh.