Tiên Thiên Vũ ngồi cả ngày trong phòng làm việc.
Mặt trời đã ngã về tây, dư huy của hoàng hôn chiếu khắp phòng làm việc toàn một màu cam, an tĩnh yên lặng. Tiên Thiên Vũ đi tới sạu cửa, mở rộng cửa, nói với người bên ngoài: “Đặt tôi vé máy bay đi Nhật Bản đêm nay.”
Tay gõ bàn phím dừng lại, Trình Vi Ức ngẩng đầu từ sau máy tính, kinh ngạc nhìn Tiên Thiên Vũ, giật giật môi, không nói gì.
Tiên Thiên Vũ lặp lại: “Tôi muốn đi Hokkaido, lập tức đặt vé máy bay cho tôi.”
Ngón tay cương giữa không trung của Trình Vi Ức khẽ nhúc nhích, không hành động cũng không nói chuyện, hai người cứ thế giằng co, trong lúc nhất thời ai cũng không nói lời nào.
Cuối cùng, Tiên Thiên Vũ nói câu “Em đi cùng tôi” liền xoay người trở về phòng làm việc, cầm lên điện thoại rời khỏi công ty.
Trình Vi Ức ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm màn hình phát ngốc một hồi mới chỉ có cầm điện thoại lên gọi điện, nói: “Kiều tổng, hội nghị hạng mục mới có thể mở sớm không?”
Kiều Tâm Viễn hỏi lại: “Vì sao?”
Trình Vi Ức cụp mắt, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng hiện nét phiền muộn, “Thiếu gia muốn đi Nhật Bản, muốn tôi đi cùng hắn.”
“Được, tôi lập tức thông báo thư ký.” Kiều Tâm Viễn sảng khoái đồng ý.
Trình Vi Ức cám ơn Kiều Tâm Viễn, sau đó tắt máy tính, dọn dẹp bàn rồi cũng rời khỏi công ty.
Tiên Thiên Vũ theo chiếc xe phía trước xe rẽ trái quẹo phải đến một siêu thị, nhìn người trên chiếc xe trước mặt xuống xe vào siêu thị, một lát sau xách túi nylon ra rồi lái xe rời đi. Hắn lập tức xe khởi động theo sau, lại là chạy đường dài một hồi, lần này xe dừng trước một siêu thị khác.
Tiên Thiên Vũ kiên nhẫn chờ, quả nhiên thấy nam nhân lại mua một ít gì đó rồi đi ra. Nam nhân lái xe rất chậm, hắn bảo trì khoảng cách thích hợp theo sau, đi chừng mười phút thì tới một khu dân cư.
Tiên Thiên Vũ nhìn xe đi vào tiểu khu. Hắn dừng xe ở ven đường, lấy điện thoại ra bấm số Trình Vi Ức, giọng nói lãnh đạm trực tiếp, “Tôi muốn gặp vị hôn thê của em.”
Trong điện thoại là một hồi trầm mặc, Tiên Thiên Vũ lẳng lặng chờ, chợt nghe Trình Vi Ức nói: “Thiếu gia, Ánh Chân phải chăm sóc Mạch Mạch, sợ rằng không tiện.”
Tiên Thiên Vũ cười nhạt, “Tôi tự đi gặp cô ta, có được không?”
“Thiếu gia…”
“Tôi đang ở bên ngoài tiểu khu, lập tức ra đây.” Tiên Thiên Vũ không cho Trình Vi Ức cơ hội cự tuyệt, nói xong đã cúp điện thoại.
Hắn xuống xe đến cửa chính. Trình Vi Ức rất nhanh từ bên trong đi ra, gương mặt thâm thúy, không chút biểu cảm, nhìn thấy hắn nhẹ giọng nói câu “Thiếu gia” .
Tiên Thiên Vũ thấp giọng đáp ừ, cũng không nhìn anh, đi ngang người anh vào tiểu khu. Trình Vi Ức đuổi sát theo, dẫn Tiên Thiên Vũ lên lầu.
Dọc theo đường đi Tiên Thiên Vũ cũng không nói gì, im lặng đến đáng sợ, trên gương mặt tuấn mỹ kia thậm chí ngay cả biểu cảm dư thừa cũng không có, Trình Vi Ức chưa có lúc nào sợ hãi như vậy, nhưng sự trấn định được anh rèn luyện từ nhỏ làm cho anh vẫn có thể bình thản ung dung dưới bầu không khí áp lực như vậy, duy trì sự lãnh tĩnh trước sau như một.
Chỉ là, Ngô Ánh Chân an tâm chăm em bé không nghĩ tới Tiên Thiên Vũ sẽ đến thăm, quả thực dọa không nhẹ. Ôm bé con đứng trong nhà, cúi đầu nhìn Tiên Thiên Vũ từng bước đến gần, mắt mở thật to, không dám thở gấp.
Mạch Mạch ngây thơ đáng yêu nhoẻn miệng cười với người xa lạ đột nhiên xông vào, hai bàn tay nhỏ bé huơ trên không trung, trong miệng lẩm bẩm mơ hồ từ ngữ, “Ôm… ôm ôm… ba, ba… ba, ôm ôm…”
Tiên Thiên Vũ nhíu mày, mặt âm trầm càng lạnh hơn.
Trình Vi Ức đột nhiên từ phía sau đi tới, ôm Mạch Mạch đang nói ê a, nói với Ngô Ánh Chân: “Đi pha ly cà phê cho thiếu gia, phải là mocha, thêm sữa không đường.”
Ngô Ánh Chân lập tức xin lỗi Tiên Thiên Vũ, xoay người vào nhà bếp.
Tiên Thiên Vũ ngồi trên sô pha, nhàn nhã nhìn Trình Vi Ức bé con đi tới đi lui trong nhà. Khoảnh khắc này nam nhân chẳng hề có có một chút lãnh ngạo nghiêm túc của ngày xưa, dỗ dành một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu chỉ biết khóc rống ồn ào như vậy, còn ôn nhu che chở một cô gái nhát gan yếu đuối.
Càng nhìn càng tức giận, ánh mắt cũng càng lạnh lùng, Tiên Thiên Vũ đột nhiên mở miệng nói: “Ôm em bé lại đây.”
Trình Vi Ức dừng chân lại, nhìn về phía Tiên Thiên Vũ, anh vô thức siết chặt tay, nhưng không ngờ lại làm đau bé. Một lát sau tiếng khóc thanh thúy của bé con vang vọng khắp phòng.
Giọng nói của Ngô Ánh Chân vọng ra từ nhà bếp, “Anh Trình, sao Mạch Mạch lại khóc, có phải tiểu rồi không?”
Trình Vi Ức vỗ nhẹ lưng Mạch Mạch, ôn nhu an ủi, cũng vội vã trả lời Ngô Ánh Chân, “Chắc buồn ngủ rồi, em ra dỗ Mạch Mạch đi ngủ đi.”
“Tới ngay.” Ngô Ánh Chân còn chưa dứt người đã đi tới rồi, tay bưng ly cà phê, vội vội vàng vàng để trước mặt Tiên Thiên Vũ rồi đi qua ôm Mạch Mạch.
Bé con nằm trong ngực mẹ lập tức ngừng khóc. Ngô Ánh Chân ôm Mạch Mạch vào phòng ngủ, phòng khách lập tức yên lặng.
Tiên Thiên Vũ nhìn cà phê truớc mặt, giọng điệu không vui, “Sữa quá ít, cho thôi thêm ít sữa nữa.”
Trình Vi Ức đi mấy bước bưng ly cà phê lên rồi xoay người vào nhà bếp. Tiên Thiên Vũ mím môi hừ lạnh, đứng dậy đi vào theo, cũng thuận tay đóng cửa.
Trình Vi Ức để sữa xuống, xoay người đối diện với Tiên Thiên Vũ sau cánh cửa, mở miệng nói: “Thiếu gia, giờ đang trong nhà, Ánh Chân vẫn còn ở đây.”
“Em cũng biết…” Tiên Thiên Vũ giận tái mặt, ra lệnh nam nhân, “Tự cởϊ qυầи, lẫn áo
Tiên Thiên Vũ nói rồi đến gần, ngón tay trượt trên bồn rửa bóng loáng, cầm tay Trình Vi Ức, kéo thẳng lên trên, nắm bờ vai của anh, “Dám phản kháng, tôi để vị hôn thê của em và con của em từ đâu tới sẽ về đó. Trình Vi Ức, em tốt nhất đừng chọc tức tôi.”
Trình Vi Ức cũng hất tay hắn ra, sắc mặt tức giận, “Tiên Thiên Vũ, anh điên rồi, không thể.”
“Ha, tôi điên rồi còn không phải là vì em.” Tiên Thiên Vũ tiến lên một bước, cúi người tới gần Trình Vi Ức, “Bây giờ tôi muốn làm em, nghe lời, đừng để tôi nói lại lần hai.”
Trình Vi Ức ngửa đầu ra sau muốn né tránh, thế nhưng Tiên Thiên Vũ đột nhiên nắm hai vai anh, dùng sức áp đảo anh lên bồn nước, đồng thời cúi người đè lên, mũi chân anh nhón lên cũng không nhúc nhích được nữa.
Nam nhân không có phản kháng, Tiên Thiên Vũ lại không hề cảm thấy hưng phấn. Hắn chậm rãi cởi ra nút quần nam nhân, miệng nói: “Trình Vi Ức, cơ thể giống em, cô gái kia phải làm sao thỏa mãn du͙© vọиɠ của em? Phân thân này của em có thể sinh con?” Năm ngón tay thon dài cách lớp quần cầm hạ thân nam nhân, bóp mạnh, nam nhân khẽ thở gấp, đầu ngửa ra sau, hai tay cầm lấy thành bồn nước, khớp xương trở nên trắng.
Tiên Thiên Vũ cười khẽ, “Cơ thể của em mẫn cảm như vậy, tôi chỉ chạm một cái em đã cương rồi, phía dưới cũng ướt nhỉ, bên trong có ngứa không?? Có muốn tôi đi vào giúp em gãi ngứa? Hửm?”
Hắn dùng ngôn ngữ xâm phạm lấy tâm lý của nam nhân, động tác trên tay cũng không ngừng, kỹ thuật thông thạo rất nhanh làm hạ thân nam nhân cương, thở dốc không ngừng.
Lúc này hắn đột nhiên buông nam nhân ra, lùi ra sau một bước, trên mặt hiện nụ cười nhạt, ra lệnh: “Cởϊ qυầи, nhanh lên.”
Kɧoáı ©ảʍ đột nhiên biến mất khiến não Trình Vi Ức ngơ ngác một giây, anh nhìn Tiên Thiên Vũ, khóe mắt ửng đỏ, hai mắt ướŧ áŧ. Lời nói của Tiên Thiên Vũ rõ ràng chạy vào đầu của anh, không do dự, anh tháo dây nịt, cởϊ qυầи, chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ boxer.
Áo đã sớm bị Tiên Thiên Vũ cởi ra, mắc trên người, hiện thân trên gầy gò của nam nhân. Tiên Thiên Vũ nhíu mày, nhìn cơ thể gầy gò của nam nhân, trong lòng ngũ vị tạp trần, vô cùng không nỡ.
Trình Vi Ức chịu không nổi khi Tiên Thiên Vũ quan sát như vậy, nhắm mắt, giọng nói thanh lãnh, hỏi: “Bây giờ có muốn làm không?”
Hai tay vuốt ve trên cơ thể trơn tuột mềm mại của nam nhân , môi hôn lên đầu vai nam nhân, Tiên Thiên Vũ oán giận không ngừng, “Cô gái kia chăm sóc em kiểu gì, gầy như vậy, khi làm rất khó chịu.”
Trình Vi Ức chỉ nghiêng đầu không nhìn Tiên Thiên Vũ, môi mỏng nhếch lên không trả lời. Anh cũng không phản kháng, tùy ý để Tiên Thiên Vũ tàn sát bừa bãi trên người anh, để lại dấu vết loang lổ.