Triền Ái

Chương 32: Không đi vào anh bắn không được

Tiên Thiên Vũ vừa dứt lời, một bàn tay ấm áp đã đưa tới cầm hạ thân của hắn, lực độ vừa phải, kɧoáı ©ảʍ lập tức xâm chiếm toàn thân hắn, “Trình Vi Ức, em…”

“Đừng nói chuyện, tôi giúp anh.” Giọng nói trầm thấp của Trình Vi Ức quanh quẩn trong thang máy tối đen nhánh, đồng thời động tác trong tay không ngừng, cách lớp quần tay mỏng manh, ngón tay thon dài vỗ về côn ŧᏂịŧ, lại khiến vật cứng trong tay càng thêm to cứng.

Nhưng mà động tác gãi không đúng chỗ ngứa này làm cho Tiên Thiên Vũ rất không thỏa mãn, hắn một tay cởϊ qυầи, sau đó cầm tay Trình Vi Ức tay, dọc từ bụng dưới trượt vào qυầи ɭóŧ, trực tiếp nắm lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng.

Tiên Thiên Vũ hô hấp nặng nề, theo nhịp tay Trình Vi Ức hoạt động. Hắn tựa cằm lên đầu vai Trình Vi Ức, âm điệu sung sướиɠ, “Tay em giỏi quá.”

Men theo cằm Trình Vi Ức, Tiên Thiên Vũ hôn thẳng đến môi. Hắn quá nhớ đôi môi này rồi, nhạt màu, mềm mại, mỗi lần đều quấn quít lấy môi lưỡi của hắn không buông. Hắn vừa mới hôn, Trình Vi Ức đã chủ động hé miệng nghênh đón, ngậm môi dưới của hắn, đưa đầu lưỡi ra, dây dưa với hắn.

Hai người nhiệt liệt hôn nhau, môi lưỡi va chạm, phát tiếng chậc chậc. Cơn say tình quá nồng, Tiên Thiên Vũ không khỏi buông tay ra, ôm Trình Vi Ức vào ngực, cơ thể dính sát, hôn càng sâu.

Trình Vi Ức thừa nhận nụ hôn sâu cướp mất hô hấp, tay thủy chung không rời khỏi côn ŧᏂịŧ. Dọc theo cán to cứng di chuyển trên dưới, đầu ngón tay khi thì quét qua qυყ đầυ, khi thì lại vuốt ve túi tinh bên dưới, lực đạo thích hợp, tốc độ đều đều, kɧoáı ©ảʍ từng cơn.

Chỉ là, Tiên Thiên Vũ từ đầu đến cuối không có cảm giác bắn tinh. Hắn tách khỏi môi Trình Vi Ức, giọng nói khàn khàn, “Không đi vào, anh bắn không được.”

Lúc này Trình Vi Ức l cứng đờ, nắm côn ŧᏂịŧ cứng như bàn ủi, trầm mặc không nói. Trong thang máy quá tối, hai người cho dù cơ thể dán chặt, Tiên Thiên Vũ lại không nhìn thấy vẻ mặt của anh.

Tiên Thiên Vũ hôn thùy tai của anh, phun nhiệt khí, “Em muốn anh đi vào không?” Nói xong tay hắn đã từ lưng nam nhân trượt đến mông, lại dọc theo phần eo đi tới phía trước, sờ tới phân thân đồng dạng đã cứng rắn của nam nhân.

Hắn khẽ cười cười, “Em cũng cương, bên dưới chẳng lẽ cũng ướt? Muốn không?”

Trình Vi Ức lui người ra sau một chút, có chút chống cự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Tiên Thiên Vũ. Nhưng động tác của anh cho Tiên Thiên Vũ cơ hội, chỉ nghe tiếng trượt khóa kéo, ngay sau đó hạ thân của anh đã bị cầm, bị bóp mạnh một cái, kɧoáı ©ảʍ dâng lên, eo lưng liền mềm nhũn ra.

Nghe được tiếng kêu rên thoải mái của Trình Vi Ức, Tiên Thiên Vũ lại chất chồng nắn bóp thêm vài cái, tiếp đó đã luồng tay vào qυầи ɭóŧ, không ngừng đi xuống, sờ tới nữ huyệt đã thấm ướt của nam nhân.

Quả nhiên, người này đã sớm ướt.

Tây Tiên Thiên Vũ vuốt ve quanh nữ huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt bàn tay. Hắn thật cao hứng, vừa thăm dò hạ thân nam nhân vừa nói: “Ướt hồi nào, lúc anh mới hôn em? Lúc em dùng tay tuốt súng cho anh? Hau là… lúc nhìn thấy anh trong phòng làm việc?”

Vừa dứt lời, một ngón tay lập tức đẩy ra huyệt khẩu đóng chặt cắm vào. Trình Vi Ức khẽ hô một tiếng, kẹp chặt hai chân, khó chịu không thôi, “Chậm một chút, tôi…”

Cơ thể Trình Vi Ức cứng đơ, trong huyệt càng thêm thắt chặt, ngón tay cắm vào không thể di chuyển mảy may. Tiên Thiên Vũ dùng ngón cái đè âm đế nhô ra phía trước, lại dùng tay kia nắn bóp phân thân của nam nhân, dùng cả hai tay

Một lát sau, cơ thể Trình Vi Ức rốt cuộc mềm xuống ngón tay bị huyệt khẩu cắn thật chặt có không gian hoạt động, Tiên Thiên Vũ nhân cơ hội cắm trọn ngón tay vào, thịt non lập tức xông tới bao bọc ngón tay. Hắn thử chuyển động vài cái, bên trong vừa ướt vừa trơn, nhiệt độ cực cao, chặt chẽ mυ'ŧ lấy ngón tay.

Chỉ là vài cái thế thôi, trong huyệt càng ướt, Trình Vi Ức cầm lấy cánh tay Tiên Thiên Vũ, thở dốc thật thấp, trong miệng ưm ưm, xem ra được hầu hạ thoải mái lắm.

Nghe được tiếng thở dốc tràn ngập tìиɧ ɖu͙© của nam nhân, Tiên Thiên Vũ chỉ cảm thấy hạ thân càng thêm căng đau, hắn di chuyển ngón tay, dùng tay lột quần nam nhân, “Cởi, anhmuốn đi vào.”

Trình Vi Ức mặc dù không nói lời nào, lại rất phối hợp. Thuận lợi kéo quần xuống đầu gối lộ ra nữ huyệt bị ngón tay cắm vào, Tiên Thiên Vũ gấp gáp cầm côn ŧᏂịŧ chạm vào. Qυყ đầυ vừa đυ.ng tới huyệt khẩu, Trình Vi Ức đã nhịn không được run rẩy, đẩy bờ vai của hắn, “Chờ, chờ một chút, đừng đi vào.”

Tiên Thiên Vũ dừng động tác, “Đừng sợ, anh sẽ rất ôn nhu.”

“Chờ một chút.” Cho dù thấy không rõ, Trình Vi Ức lại có thể cảm nhận được côn ŧᏂịŧ kinh người to cứng, sợ hãi chôn sâu trong trí nhớ làm anh cự tuyệt Tiên Thiên Vũ tiến vào, “Tôi còn chưa chuẩn bị xong, hiện tại đừng đi vào.”

Tiên Thiên Vũ chân mày nhíu chặt, hỏi: “Còn phải chuẩn bị cái gì?”

Hạ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nữ huyệt cắm ngón tay, Trình Vi Ức thoáng dừng lại, mới nói ra nguyên nhân, “Đeo bao, Tiên Thiên Vũ, phải đeo bao.”

Vừa nói ra câu này, Tiên Thiên Vũ nhất thời nổi giận rồi, “Hai năm trước anh bắn vô số lần bên trong em em cũng không mang thai. Em nói cho anh biết, tại sao anh phải đeo bao?”

Lúc người trong ngực nghe tới hai chữ “mang thai” cơ thể thoáng cứng còng, Tiên Thiên Vũ không muốn để ý tới, nghĩ lại, chất vấn: “Em cảm thấy anh có bệnh hay là em có bệnh?”

Trình Vi Ức phủ nhận, “Không phải.”

“Vậy tại sao?” Tiên Thiên Vũ giận thật. Bây giờ tên đã trên dây nhưng bắt hắn thu hồi, Trình Vi Ức cuối cùng có biết hắn nhớ anh bao nhiêu lâu rồi không?

Trình Vi Ức trầm mặc.

Đợi không được câu trả lời, Tiên Thiên Vũ trực tiếp đè Trình Vi Ức xuống đất, rút ngón tay, cầm côn ŧᏂịŧ căng đau nhắm ngay huyệt khẩu cắm vào.

Qυყ đầυ quá lớn, huyệt khẩu lại nhỏ, Trình Vi Ức lại đang giãy giụa, lần đầu tiên đã cắm lệch, đâm vào âm đế bên trên huyệt khẩu. Trình Vi Ức phát ra tiếng nghẹn ngào từ cổ họng, toàn thân ngăn không ngừng run rẩy.

Tiên Thiên Vũ nổi giận, cầm lấy hai chân nam nhân hai chân đẩy qua hai bên, cơ thể chen vào giữa hai chân, sau đó đè vai nam nhân, không cho anh nhúc nhích chút nào, “Em tốt nhất đừng nhúc nhích, bằng không anh không dám hứa chắc mình không ra tay với em.”

Trình Vi Ức không chỉ cơ thể không bền chắc như trước đây, ngay cả sức lực đều nhỏ đi rất nhiều, bị Tiên Thiên Vũ đè như vậy, cũng thành thật nằm dưới bất động.

Anh bị đè dưới đất, hai chân mở rộng ra gác lên hai đùi của Tiên Thiên Vũ, quần móc trên cổ chân. Anh quả thật không muốn phản kháng nữa, chỉ giọng nói cực trầm năn nỉ, “Thiếu gia, đừng bắn bên trong.”

Tiên Thiên Vũ hừ lạnh, “Không bắn bên trong em kêu anh bắn nơi nào?” Nơi này chính là thang máy.

Làʍ t̠ìиɦ trong bóng tối rõ là khó chịu, hoàn toàn nhìn không thấy cơ thể của nam nhân. Tiên Thiên Vũ chỉ có thể lần nữa cầm côn ŧᏂịŧ tìm nữ huyệt, qυყ đầυ đẩy ra huyệt khẩu ướt nhẹp, eo dùng sức, cán chậm rãi chen vào nữ huyệt.

Trong huyệt chặt cực kỳ, qυყ đầυ bị cắn chặt, càng đi vào trong tốc độ càng chậm, cuối cùng khi côn ŧᏂịŧ hoàn toàn cắm vào rồi, Tiên Thiên Vũ dừng lại, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Côn ŧᏂịŧ bị thịt non trơn trợt hoàn toàn bao vây, kín kẽ. Toàn bộ quá trình tiến vào người dưới thân không phát ra một âm thanh, Tiên Thiên Vũ từ bắp đùi nam nhân sờ lên gương mặt nam nhân, lại nhận thấy tay đầy mồ hôi. Mới biết nam nhân cắn răng kiềm nén thống khổ, đau chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Hắn đưa tay ôm lấy nam nhân, côn ŧᏂịŧ trượt trong huyệt, trong ngực người lập tức đau kêu thành tiếng, toàn thân co quắp. Tiên Thiên Vũ không dừng lại, ôm nam nhân dùng sức, đè nam nhân trên vách tường.

Hắn ôn nhu hôn mặt và môi nam nhân, thở dài nói: “Vẫn chặt như vậy, thật gian nan. Thả lỏng, anh chờ em.”