Tiên Uy Phong vừa để điện thoại xuống cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra.
Chỉ thấy Tiên Thiên Vũ nổi giận đùng đùng đi tới, ném túi văn kiện trước mặt Tiên Uy Phong diện trước, bật thốt câu chất vấn, “Cha có ý gì đây?”
Tiên Thiên Vũ chưa bao giờ gọi “Cha” ở công ty, lúc này nghe đến chữ đó Tiên Uy Phong hơi ngơ ngẩn, nhưng ông lập tức cầm túi văn kiện lên mở ra, lấy ra một xấp văn kiện.
Tiên Uy Phong nhanh chóng xem nội dung văn kiện, buông xuống, giương mắt nhìn về phía con trai đang giận dữ khó nén trước mặt, sắc mặt trầm tĩnh, hỏi ngược lại: “Đây là kế hoạch phát triển năm tới của công ty, có gì không thích hợp?”
Thấy cha trấn định như vậy, lại nói năng đầy lẽ phải, trong lòng Tiên Thiên Vũ nổi lên một suy nghĩ, nhất thời thấy không ổn, bỗng dững khó có thể nói được.
Tiên Uy Phong dựa lên lưng ghế, nhìn con trai, mặt mày thâm thúy, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, “Thiên Vũ, có một số việc cha không hỏi tới nhưng không có nghĩa là cha không biết, con là thiếu công tử tập đoàn Tiên Thị, con thừa kế sự nghiệp của cha, cái gì nên làm cái gì không nên làm cha tin con nhất định có điều suy nghĩ. Cha sẽ không hỏi gì hết, con tự giải quyết ổn thỏa đi.”
Quả nhiên… Nếu mọi người đều biết, Tiên Thiên Vũ cũng nói thẳng, “Cha, chuyện của con con tự biết. Con là người thừa kế Tiên Thị, chuyện nên làm con đã làm không ít. Còn như chuyện không nên làm, cha, con nghĩ con cũng không có làm chuyện gì mà cha cho rằng không nên làm.”
Tiên Thiên Vũ nói xong cũng không ở lại nữa, tiến lên cầm túi văn kiện về, xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Tiên Uy Phong nhìn bóng lưng con trai rời đi, trong lòng than thở.
Ra khỏi phòng làm việc của tổng tài, đã thấy Trình Vi Ức mặc âu phục đi tới, Tiên Thiên Vũ ngăn anh lại, ném túi văn kiện qua, tức giận nói một câu “Chúc em nhiều may mắn.”
Trình Vi Ức nhận lấy túi văn kiện, nghi ngờ nhìn Tiên Thiên Vũ.
Tiên Thiên Vũ cũng không nhìn Trình Vi Ức, không nói nhiều nói, trực tiếp đi mất.
Ngồi trong phòng làm việc mười phút, Trình Vi Ức vừa về, Tiên Thiên Vũ lập tức gọi người đến, hỏi chuyện vừa rồi.
Trình Vi Ức lời ít ý nhiều nói rõ, “Chi nhánh Hokkaido đang trong giai đoạn chuẩn bị, người phụ trách còn chưa xác định.”
Tiên Thiên Vũ giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Người được đề cử có em?”
“Không có.”
“Em muốn đi?”
Trình Vi Ức hơi ngưng lại, “Muốn.”
Tiên Thiên Vũ cười mỉa, gạt hết văn kiện trước mắt, văn kiện trên bàn rơi lung tung đầy đất. Hắn nhìn Trình Vi Ức, “Nhặt lên.”
Trình Vi Ức lập tức ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt.
Tiên Thiên Vũ đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Trình Vi Ức. Hắn cúi đầu nhìn nam nhân đang ngồi xổm dưới đất chăm chú nhặt văn kiện, nhướng mày, nhấc chân liền đá lên vai nam nhân.
Nam nhân bị đạp lăn ra đất, văn kiện trong tay đều rơi hết ra ngoài, không đợi anh kịp phản ứng, Tiên Thiên Vũ đã đè lên, kiềm chế anh dưới đất, không còn cách nào nhúc nhích.
“Chuyện giữa chúng ta cha tôi đều biết rồi.” Tiên Thiên Vũ vừa tháo cà vạt Trình Vi Ức vừa nói: “Em lại là người đàn ông câu dẫn con trai ông ta, em cho rằng ông ta sẽ giao trọng trách quản lý chi nhánh cho em?”
Tiên Thiên Vũ cởϊ áσ Trình Vi Ức, ngón tay xoa l*иg ngực nam nhân, vuốt khẽ hạt đỏ bên trên. Thấy Trình Vi Ức cau mày quắc mắt, môi mỏng nhếch lên, Tiên Thiên Vũ lại dùng thêm sức, người dưới thân nhất thời thở ra tiếng, giùng giằng muốn đẩy hắn ra.
Tiên Thiên Vũ trực tiếp ngồi trên hai chân Trình Vi Ức, tay từ l*иg ngực đi xuống kéo quần nam nhân, “Thư ký Trình, tôi càng thích em chủ động hơn.”
Nghe vậy, Trình Vi Ức quả thật bất động. Tiên Thiên Vũ nghi ngờ, chợt nghe Trình Vi Ức nói: “Tiên phó tổng, tổng tài đã điều tôi làm thư ký số một của ông ấy, mười phút sau tôi phải đi báo cáo.”
Nhưng mà Tiên Thiên Vũ cũng không ngừng lại vì lời nói của Trình Vi Ức, mà càng nhanh chóng tháo đai lưng của anh hơn, kéo khóa quần, cách qυầи ɭóŧ cầm hạ thân nam nhân, thành thạo tuốt.
Trình Vi Ức nén giận, bắt được bàn tay tác quái, “Thiếu gia, đây là phòng làm việc công ty, tổng tài lúc nào cũng có thể qua đây.”
“Ông ta đến thì saoo?” Tiên Thiên Vũ thuận thế lột qυầи ɭóŧ nam nhân xuốt, chen vào giữa hai đùi nam nhân, lại cầm hai tay nam nhân đè xuống đất, cúi người dán vào nam nhân, “Vừa khéo tôi sẽ cho ông ta nhìn tôi cᏂị©Ꮒ em làm sao. Ông ta còn chưa biết em là quái vật nhỉ, em đừng ngại mượn cơ hội này để ông ta biết đôi chút về cơ thể của ngươi, có lẽ ông ta cũng có hứng thú cũng không chừng.”
“Câm miệng.”
“Nói trúng tâm sự của em rồi?” Tiên Thiên Vũ cởϊ qυầи, lộ ra côn ŧᏂịŧ đã cứng rắn, qυყ đầυ thô to, để trên nữ huyệt đóng chặt, ma sát trên dưới, khe thịt đóng chặt từ từ hé mở, lộ ra thịt huyệt béo mập bên trong.
Tiên Thiên Vũ lại không nóng nảy đi vào, côn ŧᏂịŧ sưng to, trêu chọc nữ huyệt chậm rãi há miệng vì hắn, “Bên dưới của em đói khát như vậy, mới đυ.ng có chút liền nước chảy, lần đó chẳng phải đã làm em toàn thân xụi lơ dâʍ ŧᏂủy̠ chảy không ngừng sao. Tôi đang nghĩ, ngươi dâʍ đãиɠ như vậy, sao có khả năng chỉ có một gã đàn ông là tôi…”
“Câm miệng.” Trình Vi Ức rống giận.
Tiên Thiên Vũ dùng côn ŧᏂịŧ liếʍ thịt huyệt bắt đầu ướŧ áŧ, thủy chung không muốn tiến vào, có lẽ vì lời nói nhục nhã, Trình Vi Ức còn kích động hơn lần đầu tiên bị hắn phá thân, “Tiên Thiên Vũ, anh dựa vào cái gì mà nói tôi như vậy. Anh muốn cᏂị©Ꮒ thì cứ cᏂị©Ꮒ, đừng nói nhảm.”
“Thật không?” Tiên Thiên Vũ dứt lời, thẳng eo một cái, côn ŧᏂịŧ đâm mạnh vào trong, như gậy sắt anh dũng có đi không có về trong huyệt, tung hoành khiến thịt huyệt co quắp, nam nhân đau đớn kêu lên.
Trình Vi Ức bắt nắm thảm trải sàn dưới thân, xương ngón tay trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, “Dừng, dừng lại.”
Tiên Thiên Vũ không nhìn nam nhân thống khổ, cố gắng ưỡn hông, côn ŧᏂịŧ co rúm trong huyệt, trong miệng còn buông lời hạ lưu, “Một ngày không làm em lại chặt như vậy, thư ký Trình, em nói xem bên dưới em chảy nước suốt, lại tham ăn như vậy, có phải nên nằm trên giường để đàn ông cᏂị©Ꮒ mỗi ngày không? À, công ty chúng ta rất nhiều cô gái thích em, nếu không cũng kêu cho mấy cô nàng đó biết đôi chút về bộ dáng gợi cảm dâʍ đãиɠ của em đi, em nghĩ sau khi cho mấy cô nàng đó biết em cũng lẳиɠ ɭơ như họ, vậy có còn thích em nữa không?”
Trình Vi Ức sớm đã lĩnh giáo uy lịch côn ŧᏂịŧ Tiên Thiên Vũ thao mình, tự nhiên có thể đối phó, nhưng mà lại không muốn vào thời điểm này còn phải bị lời nói của đối phương vũ nhục, lúc này liền phẫn nộ vô cùng, siết nắm đấm vung lên mặt Tiên Thiên Vũ.
Tiên Thiên Vũ thành thật ăn một đấm này, cơ thể chỉ hơi nghiêng một chút, côn ŧᏂịŧ cắm trong thịt huyệt trượt ra một ít, kéo ra dâʍ ɖị©ɧ lẫn tia máu, khiến hạ thân hai người đều da^ʍ uế bất kham.
Tiên Thiên Vũ nhếch môi, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, nguy hiểm đáng sợ, “Thư ký Trình, bên trong em khiến tôi quá thoải mái, có lẽ tôi sẽ có chút kích động, chờ lát nữa kiên nhẫn một chút.”
Nói xong liền không để ý Trình Vi Ức giãy giũa, đè chặt người, côn ŧᏂịŧ một lần nữa thọc vào, cắm thẳng đến cùng, qυყ đầυ xông vào cuối hành lang, đâm mạnh vào miệng tử ©υиɠ. Toàn thân nam nhân cứng ngắc, mồ hôi như châu, lúc này liền đau đến thoi thóp, rồi đánh mất ý thức.
Tiên Thiên Vũ không ngừng lại, eo đong đưa, côn ŧᏂịŧ ra vào rất nhanh trong hành lang ướŧ áŧ, nhiều lần ma sát vị trí mẫn cảm trong huyệt. Phân thân đã mềm xuống phía trước nam nhân dưới kɧoáı ©ảʍ sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại lên tinh thần, dựng thẳng đâm vào bụng hắn, qυყ đầυ rỉ ra dịch thể chảy xuôi theo cán, bụng dưới của nam nhân cũng lầy lội.