Triền Ái

Chương 21: Dùng sức, đâm sâu chút nữa

Côn ŧᏂịŧ đột phá cản trở sau cùng tiến vào tử ©υиɠ, lỗ niệu đạo mở ra, từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn ra, đút đầy tử ©υиɠ nho nhỏ, bụng nam nhân đều căng tròn lên, tựa như mang thai ba tháng.

Nam nhân run rẩy hai chân, phân thân dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại bắn ra một ít tinh thủy mỏng manh, làm cho lôиɠ ʍυ lộn xộn chung quanh càng ướt. Côn ŧᏂịŧ đã bắn tinh vẫn vùi trong nữ huyệt, theo hô hấp của hai người, côn ŧᏂịŧ như có như không mà trượt qua lại, thịt huyệt mềm mại xông tới, tựa như xoa bóp, càng lại giống mυ'ŧ vào, nhiệt độ nóng bỏng bao bọc côn ŧᏂịŧ, làm cho côn ŧᏂịŧ có chút mềm nhũn lập tức lên tinh thần, cứng rắn vô cùng.

Tiên Thiên Vũ ôm lấy nam nhân đã xụi lơ. Hai người da thịt kề nhau, nhịp tim truyền vào lòng nhau, Tiên Thiên Vũ khẽ thổi hơi nóng bên tai nam nhân, “Cảm nhận được không, phía dưới của em yêu tôi biết bao, tôi chỉ rời đi tí thôi đã liều mạng giữ tôi lại rồi. Đây mới là sự thật.”

Nói rồi côn ŧᏂịŧ rút ra bên ngoài một chút, thịt huyệt quả nhiên liên tiếp xông tới muốn giữ lại côn ŧᏂịŧ, huyệt khẩu cắn chặt, qυყ đầυ cắm trong huyệt, thật ứng với lời nói của Tiên Thiên Vũ.

Trình Vi Ức cũng không phản bác, cảm nhân cơ thể mới là thật, anh quả thật bị Tiên Thiên Vũ làm rất thoải mái, cho dù phân thân đã bắn không bắn được tϊиɧ ɖϊ©h͙ nữa, nhưng nữ huyệt lại lưu luyến muốn giữ lại côn ŧᏂịŧ như vậy, trống rỗng và ngứa ngáy từ sâu trong cơ thể thúc đẩy anh giật giật mông, trực tiếp dùng hành động chứng minh lời nói của Tiên Thiên Vũ.

Cảm nhận được đáp lại của nam nhân đáp lại, Tiên Thiên Vũ đắc ý cười lên. Hắn để nam nhân hai chân quấn trên lưng, thẳng lưng tiến mạnh vào, côn ŧᏂịŧ lên tinh thần gấp trăm lần cứng như gậy sắt, đánh lên thịt huyệt mềm mại, kɧoáı ©ảʍ dâng lên, cơ thể của nam nhân co rụt trong ngực hắn, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra, nữ huyệt cắn côn ŧᏂịŧ càng chặt hơn.

Tiên Thiên Vũ liền dùng tư thế đó ôm nam nhân rời bàn hội nghị. Nam nhân kinh hô, “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Trình Vi Ức bắt đầu giãy giụa, hai chân còn chưa đạp lên mặt đất côn ŧᏂịŧ trong huyệt liền rút cắm một đợt, lúc này liền mềm nhũn cơ thể, một chân rơi lên thảm trải sàn, một chân quấn ngang eo Tiên Thiên Vũ, nhìn thế nào cũng giống như anh chủ động dán lên, dùng đói khát nữ huyệt cùng cực ngậm côn ŧᏂịŧ của Tiên Thiên Vũ, đói khát khó nhịn hy vọng đối phương cᏂị©Ꮒ mình.

Tiên Thiên Vũ ôm chặt nam nhân, động tác rút cắm không ngừng, còn đi về phía trước. Hắn vừa chậm rãi cᏂị©Ꮒ nữ huyệt, vừa nói với nam nhân: “Bộ dạng dâʍ đãиɠ này của em chỉ có tôi mới nhìn được, sợ cái gì chứ?”

“Đừng, đừng nhúc nhích…” Trình Vi Ức một chút cũng không tin lời Tiên Thiên Vũ nói. Hạ thân của anh vô cùng đau đớn, trong huyệt lại còn không biết khó chịu mà khát vọng côn ŧᏂịŧ mãnh liệt cᏂị©Ꮒ anh.

Anh vịn vai Tiên Thiên Vũ, dùng sức đẩy một cái, khiến cho Tiên Thiên Vũ dừng bước, lại tựa như cầu xin nói: “Tôi rất khó chịu, dừng lại.”

“Chỗ nào khó chịu?” Tiên Thiên Vũ không động đậy, ân cần hỏi.

Trình Vi Ức tựa cơ thể lên người Tiên Thiên Vũ, đầu cũng ngã lên, bày ra dáng vẻ yếu đuối, thậm chí còn lấy tay ôm eo Thiên Vũ, động tác vô cùng thân thiết ỷ lại, quả là lần đầu tiên trong lịch sử.

Tiên Thiên Vũ trong lòng kích động, côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong nữ huyệt, không động đậy cái nào. Hai người bình tĩnh ôm nhau, cảm nhận nhịp tim ôn hòa chầm chậm sau cơn điên cuồng.

Nhưng chỉ hai phút bình tĩnh, bị nữ huyệt bị căng đầy bắt đầu kêu gọi côn ŧᏂịŧ rồi. Thịt non bao lấy côn ŧᏂịŧ chậm rãi nhúc nhích, đè áp côn ŧᏂịŧ vào sâu trong hành lang, dâʍ ɖị©ɧ từ bốn phương tám hướng rải đến, làm trơn hành lang, có thể khiến côn ŧᏂịŧ tiến vào cho dù không dùng sức cũng trót lọt vô cùng.

Tiên Thiên Vũ hung hắn mυ'ŧ một hơi trên cổ của nam nhân, để lại một dấu vết đỏ tươi, sau đó giả vờ kinh ngạc nói rằng: “Nó tự tiến vào.”

Trình Vi Ức bất chấp nói: “Dùng sức, làm sâu một, tôi sẽ rất sướиɠ…”

Anh lời còn chưa nói hết đã bị một nguồn sức mạnh cắt đứt. Cấp tốc lui lại, cơ thể va lên vách tường, phía sau lưng truyền đến cơn đau âm ỉ, bên tai liền vang lên âm thanh kéo rèm cửa

Tiên Thiên Vũ đè nam nhân lên kính, nhìn ra ngoài màn đêm, cười hỏi: “Vừa làm vừa ngắm phong cảnh, em sẽ sướиɠ hơn nữa.”

Sắc mặt Trình Vi Ức nhất thời trắng bệch, “Tiên Thiên Vũ anh điên rồi, sẽ bị thấy.”

“Ai nhìn tới được?” Tiên Thiên Vũ vừa nói vừa nhìn khu rừng rộng rãi ngoài cửa sổ, một màu đen kịt. Ý cười của hắn càng sâu, trêu nói: “E rằng dưới sự chú ý của người khác em sẽ càng thêm hưng phấn, tôi đây cũng sẽ sướиɠ hơn.”

“Không, không được…” Trình Vi Ức không muốn thừa nhận dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này nữ huyệt đã dâʍ ŧᏂủy̠ tràn trề, cảm giác đói khát sâu trong cơ thể bắt đầu kêu gào, thịt huyệt di động càng thêm lợi hại, anh khẩn cấp cần côn ŧᏂịŧ của Tiên Thiên Vũ trấn an.

Dường như cảm ứng được hô hoán dưới đáy lòng nam nhân, Tiên Thiên Vũ rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi nữ huyệt, lấy ra thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, tí tách rơi đây trên thảm trải sàn, tạo thành một màu trong suối như hồ đặc.

Tiên Thiên Vũ đè nam nhân lên kính, nhấc hai chân đυ.ng nam nhân lên, côn ŧᏂịŧ một lần nữa xâm nhập nữ huyệt, vừa mạnh vừa nhanh, nam nhân bị đâm khiến cơ thể nhấp nhô trên kính, không thể làm cho côn ŧᏂịŧ tiến vào toàn bộ. Tiên Thiên Vũ cầm lấy hai chân kéo người trở về, eo ưỡn lên, côn ŧᏂịŧ rốt cuộc phá vỡ thịt huyệt ướt mềm tiến vào trong, chỉ để lại hai viên trứng bên ngoài huyệt khẩu, ma sát âm thần nhạy cảm.

Trình Vi Ức gầm nhẹ dâʍ đãиɠ rên, hai tay ôm thật chặt Tiên Thiên Vũ, “Không được, sẽ bị nhìn thấy… A, sâu quá, sâu, sâu quá…”

Tiên Thiên Vũ nhún thắt lưng vào sâu bên trong, côn ŧᏂịŧ liền đẩy ra miệng tử ©υиɠ còn chưa khép lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong cùng nhau chảy ra, khiến lỗ niệu đạo càng thêm phình to.

Tiên Thiên Vũ rung eo, côn ŧᏂịŧ bắt đầu rút cắm trong huyệt. Hắn cong khóe môi, nụ cười tà mị, “Như em mong muốn, càng sâu càng tốt.”

Tốc độ côn ŧᏂịŧ rút cắm rất nhanh, âm thanh “bạch bạch bạch” vang vọng trong phòng kín. Một tay Tiên Thiên Vũ sờ lên bụng nam nhân, lại có thể cảm nhận được hình dạng lúc côn ŧᏂịŧ đâm vào tử ©υиɠ, mạnh mẽ, thô to, nam nhân phản ứng kịch liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của hắn.

Vì vậy, hắn để hai nhân nam nhân ôm lấy lưng, thả lỏng tay ra. Nam nhân không thể không kẹp chặt eo hắn, dùng sức tựa lên kính phòng ngừa mình tuột, động tác như vậy liền khiến cho nữ huyệt của nam nhân lại chặt thêm vài phần, cᏂị©Ꮒ càng thêm hăng hái.

Hai người phối hợp ăn ý. Côn ŧᏂịŧ thúc lên, nam nhân hạ eo hút côn ŧᏂịŧ vào, côn ŧᏂịŧ lui ra, nam nhân nhích người lên trước. Côn ŧᏂịŧ ra vào không chỉ không gặp chút hạn chế nào, mà còn khiến cho hai người đạt được độ phù hợp trước nay chưa có.

Hai tay Tiên Thiên Vũ chống lên kính bên đầu nam nhân, cúi đầu cùng anh môi lưỡi quấn quýt. Động tác bên trên và bên dưới đồng thời tiến hành, không hề dừng lại.

Nước bọt từ khóe môi cả hai chảy xuống, ướt nhẹp đầṳ ѵú sưng phù của nam nhân, ánh nước sáng loáng. Tiên Thiên Vũ buông môi nam nhân, từng nụ hôn rơi lên người nam nhân, từ cằm đến trước ngực, cuối cùng cắn lên đầṳ ѵú đứng thẳng.

Trình Vi Ức ngẩng đầu há miệng thở dốc, lên tiếng rêи ɾỉ, “A, ưm a… Đừng mυ'ŧ, không… Không muốn cắn… Sâu quá, sắp, sắp đâu xuyên rồi…”

Thực tình lại không biết anh như vậy chỉ khiến Tiên Thiên Vũ hưng phấn không thôi. Côn ŧᏂịŧ không ngừng xông pha trong huyệt, đâm miệng tử ©υиɠ sung sướиɠ từng trận, há to miệng dung nạp kẻ xâm lăng. Đâm thủy và tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị kéo ra khỏi huyệt khẩu, ướt đẫm thảm trải sàn bên dưới, mùi tanh tưởi vị tràn ngập cả căn phòng.