Tiên Thiên Vũ có chút phiền não.
Bởi vì Trình Vi Ức bắt đầu lẩn tránh hắn.
Từ lần đầu tiên ở suối nước nóng đã qua một tuần rồi, cho dù hai người mỗi ngày đều ở cùng một chỗ, Trình Vi Ức đều luôn giữ khoảng cách nhất định với hắn, dù cho hắn muốn chạm vào đối phương đều sẽ bị lập tức hất tay đi. Thậm chí Trình Vi Ức ít lời hơn rồi, khi không cần xuất hiện thì chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mặt hắn. Phát triển như vậy thật sự không tốt.
Tiên Thiên Vũ cảm thấy, hắn cho Trình Vi Ức quyền lực quá lớn.
Hôm nay tan ca, Trình Vi Ức ra bãi lấy xe trước rồi. Tiên Thiên Vũ đi thang máy xuống lầu một công ty, đi ra cửa thì thấy Doãn Nhã Di nhiều ngày không gặp cư nhiên đến đây, nhìn thấy hắn đi ra thì lập tức cười chào hỏi hắn.
“Tiên thiếu gia, đã lâu không gặp.” Doãn Nhã Di vẫn xinh đẹp động lòng người như vậy, bay bổng như tiên.
Tiên Thiên Vũ cảm thấy khá ngoài ý muốn, tiến lên quan tâm nói: “Tới bao lâu rồi, tại sao không đi lên?”
Doãn Nhã Di cười lắc đầu, “Không có gì, tôi vừa đến. Đi ngang đây nên muốn đến xem, tìm hiểu tình huống.” Nói ý vị thâm trường rồi cười lên.
Lúc này Trình Vi Ức vừa vặn dừng xe ở ven đường, hai người không hẹn mà cùng nhìn sang, lại đồng thời thu tầm mắt lại. Doãn Nhã Di thấp giọng cười yếu ớt, “Tâm tình của thư ký Trình hình như không tốt lắm.”
Tiên Thiên Vũ khẽ vỗ đỉnh đầu Doãn Nhã Di, chỉ nói: “Lúc tâm tình cậu ấy tốt cũng là biểu tình này. Yên tâm, tôi sẽ khiến tâm tình của cậu ấy tốt hơn.” Nói xong liền đi ra xe.
Doãn Nhã Di gật đầu, nhìn theo chiếc xe màu đen rời đi.
Làm việc cả ngày Tiên Thiên Vũ cũng có hơi mệt, Trình Vi Ức vẫn trầm mặc trước sau như một, lái xe rất bình ổn, buồng xe an tĩnh, Tiên Thiên Vũ lại trong lúc vô ý ngủ gật.
Mơ màng ngủ một lát, mở mắt thì phát hiện xe vừa đến cửa nhà, Tiên Thiên Vũ ngồi thẳng người, giọng nói mang vẻ lười biếng mới tỉnh nói với tài xế: “Doãn tiểu thư là đối tượng giao du rất tốt, biết lý lẽ lại không dính người, thư ký Trình, ánh mắt của em không tệ.”
Trình Vi Ức thật thấp “Vâng” một tiếng liền không nói nữa.
Nhận được đáp án trong dự đoán, Tiên Thiên Vũ còn nói thêm: “Xét thấy biểu hiện gần đây của em, tôi quyết định xem chuyện lần trước như chưa xảy ra. Dù sao tôi vì giúp em mới làm với em, người chịu thiệt là tôi. Còn nữa quản gia Trình, em cũng không cần để ý, bản thiếu gia sẽ không bắt em phụ trách.”
Tiên Thiên Vũ tự nhiên nói, không phát hiện khớp xương tay cầm lái của người phía trước đã trắng bệch, mi vũ chứa hơi hướm tức giận, gương mặt ngũ quan khắc sâu càng thêm âm trầm đáng sợ. Tiên Thiên Vũ nhìn chằm chằm cái lưng thẳng tắp của đối phương, lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này xe đúng lúc dừng lại, Tiên Thiên Vũ mở cửa xuống xe, động tác đâu ra đó, rất nhanh đã biến mất ở bãi đỗ xe.
Trình Vi Ức ngồi trong xe hồi lâu mới ra ngoài. Lời nói của Tiên Thiên Vũ mặc dù rất khiến người tức giận, nhưng tảng đá lớn đè nén trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, anh như trút được gánh nặng.
Về đến phòng, anh lập tức vào phòng tắm.
Cởi ra quần áo ra, anh nhìn thấy vết bẩn màu trắng trên qυầи ɭóŧ màu đen, ánh mắt lóe lên nét tối tăm, dứt khoát ném qυầи ɭóŧ vào thùng rác, xoay người mở vòi sen.
Tiên Thiên Vũ kéo cửa ra liền thấy quản gia Trình dấu yêu cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng dưới làn nước chảy, một chân giơ lên đạp lên tường lộ ra nữ huyệt. Một ngón tay cắm vào huyệt khẩu, lúc này động tác dừng lại, biểu tình cứng ngắc.
Tiếng nước tí tách, phòng tắm nhiệt khí dày đặc. Khóe môi Tiên Thiên Vũ cong lên, nụ cười tà mị lại trêu tức, “Quản gia Trình, tự chơi có vui không?”
Bị điểm danh, Trình Vi Ức lập tức rút ngón tay ra, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, “Đi ra ngoài.”
Nhưng mà Tiên Thiên Vũ lại đi tới, cũng thuận tay đóng cửa lại, sau đó khóa lại.
Trình Vi Ức triệt để nổi giận.
Tiên Thiên Vũ đứng sau cửa, nhìn Quản gia Trình đang tức giận toàn thân run rẩy, một lúc lâu sau thì híp mắt lại, nhấc chân đi tới. Nước nóng như trụ, lập tức làm ướt áo sơ mi của hắn.
Đuôi mắt hắn thoáng nhìn qυầи ɭóŧ màu đen trong thùng rác ở góc phòng, ánh mắt lạnh đi, ngẩng đầu cười với Trình Vi Ức, cũng từ trong túi quần móc ra một vật, “Quản gia Trình, không cần lo lắng, tôi đã sớm có chuẩn bị.” Nói rồi đưa tay đưa đến trước mặt Trình Vi Ức mở ra.
Trình Vi Ức tập trung nhìn vào, nhất thời tức điên người.
Chỉ thấy trong bàn tay của Tiên Thiên Vũ, lẳng lặng nằm một cái áo mưa.
Bao bì màu đỏ đâm đau mắt Trình Vi Ức. Anh nhìn về phía Tiên Thiên Vũ, chất vấn: “Tiên Thiên Vũ, anh đã nói xem chuyện kia như chưa từng xảy ra, bây giờ anh thế này là có ý gì?”
Tiên Thiên Vũ thu tay về, mỉm cười đi tới Trình Vi Ức trước mặt, đồng dạng nghiêm túc trả lời: “Là có thể xem như chưa từng xảy ra, tôi giữ lời mà.”
Dừng lại giữa chừng, hắn lại bổ sung: “Tuy tôi không cần em phụ trách, tôi lại chưa nói không cho em hoàn lại.” Lúc nói chuyện hắn càng thêm tới gần Trình Vi Ức, hô hấp giao hòa, cảm giác áp bách mười phần.
Trình Vi Ức đứng bên tường, đối với kẻ xâm nhập đột nhiên tiến vào, anh chỉ có thể lấy trầm mặc đáp lại? —— Tiên gia này, anh đã định trước không thể làm một người phản kháng.
Tiên Thiên Vũ rất nhanh đã ra mệnh lệnh thứ nhất, “Quần áo của tôi ướt rồi, giúp tôi cởi, bao gồm quần nữa.”
Trình Vi Ức không có động tác.
Tiên Thiên Vũ cười nhạt, “Sao, cần tôi lặp lại lần nữa?”
Trả lời hắn là động tác Trình Vi Ức thay hắn cởi nút áo sơ mi. Sắc mặt nam nhân âm trầm, cụp mắt, môi mỏng nhếch lên, nổi bật đường nét quai hàm cường tráng, khí chất lãnh ngạo, cả người trông có vẻ cấm dục mười phần.
Nhưng… Tiên Thiên Vũ giơ tay lên sờ trước ngực nam nhân, ngón tay dài nhọn nắn bóp một điểm đỏ trên ngực, cơ thể dưới bàn tay lập tức trở nên cứng ngắc. Ha hả, đây chính là nam nhân cấm dục.
Đúng là vừa gợi cảm vừa đáng yêu.
Áo sơ mi đã cởi, nam nhân ngồi xổm xuống, bắt đầu mở dây lưng cởϊ qυầи dài, hắn phối hợp nhấc chân, nói với nam nhân sắc mặt âm trầm: “Chúng ta có áo mưa, yên tâm.”