Edit: Dờ
Trong cuộc họp thường kỳ hàng tháng, Tiêu gia - long đầu đương nhiệm của Hòa Hưng Thắng đã báo cho những người quản lý biết, bữa tiệc cuối năm nay sẽ được tổ chức sớm vào tháng sau.
"Tiệc cuối năm" là một trong những truyền thống của người Hoa, bắt đầu từ phong tục thờ cúng thổ địa, nông dân lấy ngày 16 tháng Chạp theo lịch nông để tổ chức hàng năm. Tới thời hiện đại, "tiệc cuối năm" không chỉ liên quan đến nông nghiệp mà còn liên quan đến việc làm ăn buôn bán, ngày cả xã hội đen cũng sẽ tổ chức. Họ sẽ lấy một ngày gần giao thừa để sắp xếp nhiều hoạt động liên hoan khao thưởng cho thuộc hạ.
Những năm trước, tiệc cuối năm của Hòa Hưng Thắng được tổ chức giữa tháng Chạp, mà năm nay thì sẽ tổ chức sớm hơn gần một tháng, mục đích của việc làm đó rất đáng để nghĩ ngợi. Người quản lý của các quận và những thuộc hạ thân tín dưới trướng đều hiểu rõ, lần này Tiêu gia mở tiệc cuối năm vào cuối tháng Mười Hai, lại mời rất nhiều trưởng bối tới tham gia chính là để tổ chức bữa tiệc cuối cùng với tư cách long đầu. Nhưng điều khiến mọi người hứng thú hơn là, sau tiệc cuối năm của bang hội thì còn một bữa tiệc lớn hơn nữa tụ hội cả tám bang chữ Hòa.
Từ khi phân đà của Hồng Môn lấy chữ "Hòa" để hình thành liên minh trên Cảng đảo cho tới nay đã hơn tám mươi năm trôi qua. Tuy rằng vẫn có những cuộc tranh đấu, vẫn có thảm kịch đồng môn phản bội, nhưng người tinh mắt đều nhận ra thời đại chém gϊếŧ lẫn nhau để giành địa bàn trong thập niên 60-70 đã kết thúc rồi, mà những "dân anh chị" từng làm dậy sóng giang hồ cũng đã trở thành cô dì chú bác, không muốn gia đình mình liên lụy đến tranh chấp trong bang hội. Trong thời gian đó, tám bang hội chữ Hòa cố gắng duy trì hòa bình ngoài mặt, coi như đã làm tròn được "có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu". Xuất phát từ đạo nghĩa giang hồ, năm hết tết đến tụ họp lại để chung vui một bữa tiệu đã trở thành quy tắc mà các bang hội cùng đặt ra.
Một bữa tiệc cuối năm, một bữa tiệc giao thừa, đó là những dịp quan trọng nhất trong năm của Hòa Hưng Thắng, so sánh ra thì sóng sau luôn xô sóng trước. Nhưng điều mà những huynh đệ giang hồ quan tâm tới không phải là bữa tiệc giao thừa ấy xa hoa và phô trương thế nào, mà là tám bang hội chữ Hòa sẽ phái ra những ai để dẫn người quản lý của các quận đến dự tiệc. Bao nhiêu năm qua, chỉ long đầu của từng bang mới có tư cách ngồi vào chiếc bàn tiệc Bát Tiên bằng gỗ tử đàn ấy, có thể nói, nó tượng trưng cho quyền lực và địa vị trên giang hồ.
Tiêu gia đã nói là chỉ chủ trì bữa tiệc cuối năm của bang, không nhắc câu nào đến bữa tiệc giao thừa với những bang chữ Hòa còn lại, điều đó có nghĩa là ông ấy sẽ rút lui khỏi chức vị long đầu, mà long đầu tân nhiệm có lẽ sẽ được quyết định trong khoảng thời gian từ 15 đến 30 tháng Chạp.
"Ai muốn thì cứ chuẩn bị trước. Bữa tiệc tháng sau, các trưởng bối cũng sẽ đến, tới lúc ấy tôi sẽ tuyên bố chuyện này."
Tiêu gia nhìn lướt qua tất cả mọi người. Lâm Triển Quyền quản lý quận Nguyên Lãng rất bình tĩnh, nghe vậy thì gật đầu; lão Bỉnh quản lý Truân Môn liếc ngang ngó dọc, nóng lòng xem xét thái độ của những người khác; Lôi Công quản lý Thuyên Loan đi vào trong góc, dập tắt đầu lọc thuốc lá dưới chân; mà A Nghị quản lý Quỳ Thanh và Huy Đầu Trọc quản lý quận Đại Phố cùng liếc nhìn nhau, đồng thanh nói với Tiêu gia: "Lần này tôi không tham gia."
"Ừ."
Tiêu gia nhắm mắt lại, vuốt cái vòng trên cổ tay, nói: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì mọi người có thể ra về."
Họp xong, Lâm Triển Quyền đi xe về biệt thự nhìn ra biển của mình ở Đinh Cửu.
Có quá nhiều chuyện phải giải quyết trong bang hội, hơn nửa tháng Mười hắn đều ở Nguyên Lãng hoặc Thuyên Loan, mặc dù biệt thự tọa lạc giữa ba nơi, Lâm Triển Quyền vẫn không có thời gian rảnh để trở về nhà chăm sóc nhóc câm. Thỉnh thoảng có mấy lần vội vã quay lại thì cũng chỉ đủ để ôm hôn một lát, cơ bản là không kịp làm gì thân thiết hơn.
Vì cuộc họp này mà Lâm Triển Quyền đã hoãn lịch trình lại, để rảnh ra cả ngày hôm nay, nhưng chỉ một câu nói muốn chọn long đầu của Tiêu gia đã khiến mọi người bỏ ngay chuyện báo cáo tháng. Người quản lý nào có ý định tham gia thì tính toán trong lòng, người không tham gia cũng thầm nghĩ ngợi xem nên ủng hộ ai mới có thể sống yên ổn về sau, thế là Lâm Triển Quyền được rảnh nguyên một buổi chiều.
Mấy ngày trước nhóc câm có gọi điện thoại cho hắn, tuy cậu chỉ có thể "ưm ưm ư ư" nhưng Lâm Triển Quyền vẫn nhận ra cậu rất muốn nói chuyện với mình. Có điều lúc ấy hắn đang bận họp với vài đối tác bán bất động sản nên không nói chuyện với cậu được lâu.
Đỗ xe xong, Lâm Triển Quyền mở cửa vào nhà, Maria nghe thấy tiếng nên đi ra tiếp đón.
Lâm Triển Quyền nhìn đồng hồ, hỏi Maria đang bưng trà: "Em ấy dậy chưa?"
Maria nói: "Sir, tầm hơn 3 giờ thì mum dậy đánh răng rửa mặt, bây giờ chắc là đang ở trong phòng."
"Ừ, tôi đi xem thử."
Cởϊ áσ khoác ngoài ra, Lâm Triển Quyền nới lỏng cà vạt đi vào phòng ngủ, thấy trên giường có một cái bọc chăn nho nhỏ.
Bước lên mặt thảm mềm, hắn cố tình đi thật khẽ đến cạnh giường rồi nhấc chăn lên. Thiếu niên đang cuộn tròn người đọc truyện tranh rất say sưa, đột nhiên thấy trước mắt bừng sáng thì suýt nữa đánh đổ đĩa bánh quy ở bên cạnh. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Lâm Triển Quyền đang cười, lúc này mới mừng rỡ quăng truyện tranh đi và nhào vào trong lòng hắn.
"Ưʍ...ưm!"
Thấy đôi mắt long lanh của cậu nhìn thẳng vào mình, Lâm Triển Quyền cảm thấy vui vẻ, ôm cậu vào lòng.
"Có nhớ tôi không?"
"Ưm!"
Thời tiết không còn nóng nực nữa, thậm chí còn có cảm giác lành lạnh nhưng nhóc câm vẫn mặc cực kỳ phong phanh, phần lớn da thịt nõn nà đều lộ ra ngoài. Cũng may cậu vẫn còn nhớ Lâm Triển Quyền cấm cậu không được tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy lung tung trong nhà, vì thế nên mới mặc một cái áo ba lỗ hoạ tiết quả anh đào, phía dưới là một chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt.
Nhìn thấy cách ăn mặc của đối phương, Lâm Triển Quyền cười khẽ: "Mặc thế này thà đừng mặc. Rốt cuộc là có nhớ tôi không, hay là chỉ muốn tôi làm em thôi?"
"Ưm ya..."
Nhóc câm nũng nịu dụi vào ngực hắn, khẽ cất tiếng rầm rì, hơi chu môi ra đòi hôn.
Lâm Triển Quyền đè cậu về giường, cúi xuống nhẹ nhàng hôn trán và chóp mũi của thiếu niên rồi nhanh chóng di chuyển xuống cái miệng nhỏ ướŧ áŧ, hơi xâm nhập vào bên trong để quấn lấy đầu lưỡi mềm mại. Hai tay hắn cũng không rảnh, xoa bóp hai chân mảnh khảnh của thiếu niên từ trên xuống dưới, cuối cùng bắt được bàn chân không ngừng đá lung tung của cậu.
"Trời lạnh như thế mà còn đi chân trần trong nhà."
Lâm Triển Quyền mở tủ đầu giường để lấy một đôi tất da.
Đã một thời gian nhóc câm không làʍ t̠ìиɦ với Lâm Triển Quyền, vừa mới bị hắn đè xuống giường hôn hít vuốt ve thì hai má đã ửng hồng, eo nhỏ và chân cũng run rẩy co giật. Mà Lâm Triển Quyền thì cứ như chơi đùa chưa đủ, không chỉ xoa nắn đùi và hai bàn chân non mềm mà còn xỏ tất chân vào cho cậu, còn hắn thì kéo khóa quần xuống, lấy qυყ đầυ đang dần căng trướng ra để cọ xát với lớp vải tất da ở chân thiếu niên.
Ngửi thấy mùi tanh nồng của tϊиɧ ɖϊ©h͙, thiếu niên hoàn toàn bị trêu chọc đến mức choáng váng, dươиɠ ѵậŧ dưới người không biết cương lên từ lúc nào, chống chiếc qυầи ɭóŧ phồng lên một chút, thấm ướt một mảng nhỏ ở trên đỉnh. Nhóc câm chậm rãi đưa tay xuống sờ, hai cái lỗ non cũng không nhịn được trước ngọn lửa tìиɧ ɖu͙©, dịch nhầy nửa trong suốt dần rỉ ra từ cả hai lỗ, còn mang theo một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, cầu xin được giao hợp với đối phương.
"Ya...ưʍ..."
"Lâu rồi không làm, em có tự sờ không? Bên dưới ướt quá." Lâm Triển Quyền cúi người cắn vành tai thiếu niên, cười nói: "Bé heo dâʍ đãиɠ."
Nhìn đôi mắt tràn đầy tìиɧ ɖu͙© của người đàn ông, nhóc câm chỉ thấy mềm nhũn toàn thân, hai chân run rẩy ngoan ngoãn bao bọc lấy dươиɠ ѵậŧ đầy gân của hắn, dùng lòng bàn chân mềm mại để xoa nắn vuốt ve gậy thịt. Ngón chân màu hồng nhạt lập tức cảm nhận được nhiệt độ nóng cháy của dươиɠ ѵậŧ và những đường gân đang đập thình thịch. Thấy chất lỏng nhớp nháp dính lên chân mình, nhóc câm không khỏi thấy tim đập điên cuồng, hai má đỏ lên, vẻ mặt cùng dần trở nên dâʍ đãиɠ. Khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lâm Triển Quyền dần chảy lên lớp tất da, để lại vài chỗ ướt nhẹp có màu đậm hơn, hai mép thịt giữa chân nhóc câm cũng đột nhiên khép mở vài cái, cậu kẹp chặt hai chân lại cũng không thể khiến du͙© vọиɠ được thỏa mãn, nhưng sau khi ngửi thấy mùi vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙ thì một bãi nước da^ʍ lập tức trào ra.
"Làm bằng chân thôi mà cũng nứиɠ lên rồi chảy nước như vậy, em đang nghĩ gì trong đầu thế?"
"Ư ư...ya..."
"Bé heo điệu, suốt ngày chỉ biết ư ư giả vờ ngây thơ, thực ra bên trong dâʍ đãиɠ đến mức chảy nước phải không?"
"Ưʍ..."
Vì lấy chân để làm cho Lâm Triển Quyền nên nhóc câm mở rộng hai chân ra, có thể dễ dàng nhìn thấy nơi riêng tư đã ướt sũng của cậu. Lâm Triển Quyền liếʍ môi, lấy một ngón tay câu chiếc qυầи ɭóŧ của cậu xuống, có vài sợi chỉ bạc dính vào mép cánh hoa của cậu, kéo hẳn xuống thì nhìn thấy rõ hai mép thịt non, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa lên lỗ non không ngừng khép mở, chậm rãi vuốt ve vách thịt ẩm ướt dính nhớp. Một ngón tay từ từ đi vào giữa hai mông trắng nõn phiếm hồng của cậu, thong thả xâm nhập vào lỗ sau khiến nhóc câm kêu lên một tiếng nũng nịu, sướиɠ đến nỗi phun nước, thấm ướt cả khăn trải giường bên dưới.
"Ngoan, biết em đáng thương rồi, dạo gần đây không được ăn no. Ăn không đủ no thì sẽ không có em bé, cho nên tôi mới vội vã trở về đút em ăn."
"Ư...ư?"
Lâm Triển Quyền nâng hai chân thiếu niên gác lên hông mình, thẳng lưng thọc dươиɠ ѵậŧ vào giữa hai chân cậu, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc nóng bỏng đâm thẳng vào âʍ đa͙σ ướt sũng. Gậy thịt xâm nhập một cách hung hăng, điên cuồng va chạm với miệng tử ©υиɠ bên trong, khiến cho cậu phải kêu lên liên tục, thỉnh thoảng vặn vẹo trong lòng Lâm Triển Quyền. Nhóc câm hưởng thụ từng đợt kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, bám rịt lấy người Lâm Triển Quyền, dụ dỗ hắn xỏ xuyên qua cơ thể nhỏ nhắn non mềm này. Khuôn mặt ngây thơ vô tội giờ đã hoàn toàn chìm đắm trong tìиɧ ɖu͙©, thiếu niên sướиɠ như muốn bay lên, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi nước mắt cũng chảy ra rồi rơi lách tách xuống.
Trong lúc đâm thọc, Lâm Triển Quyền bóp phần ngực đã mềm mại hơn thấy rõ của thiếu niên, vừa xoa nắn vừa vuốt ve, lại cúi xuống há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú đã nhiều lần tiết ra sữa. Cảm giác tê dại truyền tới từ ngực, nhóc câm run lên, ngửa đầu cất tiếng rêи ɾỉ. Cảm giác ướŧ áŧ khi đầu lưỡi của hắn liếʍ lên đó cùng với cảm giác tê dại khi sữa bị mυ'ŧ ra đã hóa thành từng cơn kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ đến tột cùng. Gậy thịt của người đàn ông liên tục đâm thọc giữa hai chân thiếu niên, mùi vị ngọt ngào chảy vào miệng Lâm Triển Quyền, rất nhanh đã tích thành một hớp đầy.
Nuốt sữa của cậu xuống, Lâm Triển Quyền hỏi: "Dạo này tôi bận quá nên không rảnh trông chừng em ăn cơm, em có chịu ăn tử tế không vậy?"
Nhóc câm đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, đờ đẫn ôm lấy cổ hắn rồi chớp mắt. Rõ ràng lỗ nhỏ còn đang bị hắn đâm thọc đến giàn giụa nước, vậy mà hắn lại hỏi một câu chẳng hề liên quan khiến cho thiếu niên cảm thấy khó hiểu.
"Hỏi em đấy, có ngoan ngoãn ăn cơm không."
Lúc nói chuyện, Lâm Triển Quyền vẫn giữ tư thế đâm vào, hai tay nâng mông nhóc câm, nhẹ nhàng ôm cậu dậy rồi xóc vài cái. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn khiến thiếu niên kêu lên đầy sung sướиɠ, khi cậu hồi thần lại thì nghe thấy Lâm Triển Quyền nói: "Vẫn còn nhẹ quá."
"Ưm hư...ưʍ..."
Nhóc câm dụi vào ngực hắn, muốn bỏ qua chủ đề khó ưa này, lại phát hiện ra đối phương cầm một miếng bánh quy từ trong đĩa lên.
"Ư?"
Lâm Triển Quyền bẻ vụn bánh ra, đút một miếng vào miệng nhóc câm rồi lập tức há miệng ngậm lấy núʍ ѵú nho nhỏ màu hồng để mυ'ŧ ra một lượng sữa lớn, sau đó dùng miệng để đút cho cậu.
"Ưʍ...a...ưʍ...ư!...A....ư!"
Dưới sự sung sướиɠ khi hắn đâm thọc và mυ'ŧ vυ' cậu, lần đầu tiên thiếu niên được nếm thử mùi vị ngọt ngào của hỗn hợp bánh quy và sữa từ chính mình.