Edit: Dờ
Lâm Triển Quyền ở lại Thuyên Loan lâu hơn mọi người nghĩ. Hắn và Tiêu gia, Lôi Công phải chia lại địa bàn bang hội một lần nữa, vì bận những chuyện này mà trong một thời gian ngắn hắn không thể trở về Nguyên Lãng, mọi việc đều giao cho A Mị tạm thời lo liệu.
Bao gồm cả "bạn tình" mà rất ít người biết, nhóc câm.
"Em ấy nhát lắm, mấy ngày nay có bão, đi xem em ấy giúp tôi."
Nghe Lâm Triển Quyền gọi điện thoại đến nhắc nhở, A Mị cong khóe môi cười đáp: "Vâng, em biết rồi."
Đây là lần thứ ba trong vòng nửa tháng, A Mị đến căn nhà ở Nguyên Lãng của Lâm Triển Quyền.
Cầm theo chiếc ô lên tầng, cô mở cửa ra, nghe thấy tiếng bước chân của nhóc câm. Thiếu niên xỏ ngược hai chiếc dép lê, nôn nóng ngẩng đầu nhìn A Mị với con mắt cực kỳ mong đợi. Nhưng cặp mắt ấy nhanh chóng trở nên ảm đạm, bởi vì người đến là A Mị chứ không phải Lâm Triển Quyền. Hàng mi cong dài của nhóc câm cụp xuống, vẻ mặt khó tránh khỏi hụt hẫng.
"Ư..."
Cậu mặc chiếc áo ngủ không vừa người, ngoan ngoãn đi vào phòng trong tìm ấm nước để rót trà cho A Mị. Cậu bưng chén bằng hai tay ra cho cô, thấy A Mị cười hiền hòa với mình thì phát ra vài tiếng giọng mũi nho nhỏ, khách sáo bảo cô uống ngay kẻo nguội.
A Mị nhìn dáng người mảnh khảnh của nhóc câm, gật đầu nói cảm ơn. Ngồi một lúc, cô buông túi xách xuống, đứng dậy đi ra mở tủ lạnh. Bên trong đầy thịt cá rau dưa, không khác gì mấy so với hai lần trước cô tới đây, thoạt nhìn chưa từng được động vào.
A Mị biết, bình thường nuôi vịt non sẽ không cho họ ăn quá nhiều, bởi vì họ không giống như gái mại da^ʍ, nếu mất đi vóc dáng đẹp cũng có nghĩa là mất đi ân khách. Cô đoán đại khái là nhóc câm cũng như vậy, một là quen nghèo khổ rồi, hai là biết rõ tình cảnh của mình, sợ mất dáng thì cũng mất luôn sự chiều chuộng của đàn ông, thế nên mới không chịu ăn nhiều.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn ăn quá ít, hơn nữa ấy là Lâm Triển Quyền đã dặn dò A Mị trông coi cậu.
"Nhóc câm, cậu lại đây."
Thiếu niên khẽ run lên, nắm vạt áo chậm rãi lại gần A Mị, nhỏ giọng "ưm" một tiếng.
A Mị đưa tay ra sờ trán cậu, lại so với trán mình một lúc, nhẹ giọng hỏi: "Khó chịu ở đâu à?"
Nhóc câm vẩy tay áo, dường như hơi áy náy, khẽ lắc đầu vài cái.
A Mị cúi xuống xoa mặt cậu, làn da non mềm không hề quá nóng, nhưng vẫn đỏ ửng lên, khóe mắt cũng phiếm màu hồng nhạt, khiến thoạt nhìn nhóc câm có vẻ yếu ớt bệnh tật.
Chỉnh lại cái áo ngủ rõ ràng là của Lâm Triển Quyền trên người cậu, A Mị hỏi: "Lần trước chị tới cũng thấy cậu mệt mỏi rã rời, hôm nay thì mặt đỏ bừng lên, có phải bị sốt không? Cậu nằm lên giường đi, chị đi lấy nhiệt kế đo thử xem sao."
"Ưm ư..."
Thiếu niên khẽ đáp rồi lê đôi dép về phòng ngủ.
Phòng không bật đèn, màn cũng kéo kín mít che khuất cửa kính, ngăn cản hết thảy những ánh sáng lọt vào. Tháng Bảy gần như bị chiếm đóng bởi những cơn bão, dưới thời tiết như vậy, phòng ngủ càng thêm tối mịt.
Nhóc cầm trèo lên giường, chui vào tấm chăn còn mang theo hơi ấm. Hai tay cậu ôm lấy gối ngủ của Lâm Triển Quyền, áp mặt lên cọ cọ, bên dưới người thì lót rất nhiều quần áo hằng ngày của hắn, để cho các loại vải vóc dán lên người mình. Đôi chân trắng nõn thon dài của thiếu niên kẹp lấy chiếc sơ mi mỏng, thỉnh thoảng lấy cúc áo lành lạnh nghiền lên ngón chân nhức nhối, giống như làm vậy thì có thể giảm bớt cảm giác khô nóng đang trào dâng trong cơ thể.
Vài phút sau, A Mị mang một cốc nước, nhiệt kế và thuốc vào phòng. Cô xốc một góc chăn lên, nhìn thấy trên giường xếp đầy quần áo của Lâm Triển Quyền, không khỏi hơi kinh ngạc, nhưng rốt cuộc cô không nói gì.
Nhờ ánh sáng từ phòng khách, A Mị nhìn thấy vạch đỏ của nhiệt kế dừng lại ở 37 độ, cô khẽ thở phào.
"May quá, không bị sốt."
Tay nhóc câm lại quấn lấy cái gối ngủ, ngoan ngoãn dụi mặt vào vải gối, khẽ đáp một tiếng giống như để A Mị yên tâm: "Ưʍ."
Nhìn thấy dáng vẻ uể oải của cậu, A Mị suy đoán một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Nếu đã theo Quyền ca thì nhớ phải nghe lời anh ấy. Chị biết anh ấy chiều cậu... Nhưng nhớ kỹ là phải biết điều, đừng suốt ngày quấn lấy người ta, không thì đối phương sẽ nhanh chán lắm đấy."
Về tình cảm, cô có thể hiểu được nguyên nhân vì sao Lâm Triển Quyền thích nhóc câm. Thiếu niên ngây thơ, tuổi lại còn nhỏ, ranh giới trai gái còn mơ hồ, khiến cho đàn ông được trải nghiệm cảm giác mới lạ trong thời gian ngắn. Nhưng điều đó không có nghĩa là Lâm Triển Quyền thực sự "yêu" cậu, ít nhất trong mắt A Mị, việc nhóc câm làm nũng và nhõng nhẽo trong lúc hắn bận việc đã chứng minh cậu không hiểu, muốn lấy được trái tim đàn ông phải biết kéo biết thả, giống như chơi diều vậy. Nếu không biết điều thì không thể ở lại lâu dài bên Lâm Triển Quyền.
Sự khờ dại, vội tội và khó xử cùng với nỗi cô độc khi phải xa Lâm Triển Quyền của cậu khiến người đứng xem như A Mị không khỏi thương hại, cô nhìn thấy kết cục không ngoại lệ của tất cả những món đồ chơi từ trên người cậu.
Có lẽ Apple sẽ ổn hơn một chút? A Mị đột nhiên nghĩ, trẻ tuổi, xinh đẹp, hoạt bát và kiêu ngạo, dám yêu dám hận, cũng tự do hơn nhiều. Cô nàng biết rõ giá trị của bản thân, cũng biết mình muốn gì.
Nghe vậy, ánh mắt của nhóc câm trở nên ảm đạm, kéo chăn lên che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt ướt sũng nhìn cô. Một lát sau, cậu khẽ đáp: "..........Ưʍ."
A Mị gật đầu, nhìn đồng hồ rồi đứng lên nói: "Để chị gọi người tới nấu cơm cho cậu, dọn dẹp phòng nữa."
"Ưʍ..." Nhóc câm thấy cô sắp đi, muốn ngồi dậy, lại nghe A Mị đứng ở cửa nói: "Cậu cứ nghỉ ngơi đi, không cần tiễn chị."
Thiếu niên lắc đầu, vẫn muốn xuống giường tiễn cô. Nhưng ngay khi cậu cố gắng gượng dậy thì cảm giác tê dại quen thuộc hơn mười ngày trước lại ập tới, sóng tình mãnh liệt không thể ngừng lại, nuốt chửng cơ thể nhỏ bé của cậu.
Nhóc câm rêи ɾỉ thật khẽ, lập tức nắm chặt lấy khăn trải giường, co người lại thành một đống nho nhỏ. A Mị đã ra phòng khách nên không nhận ra có gì bất thường, nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Thiếu niên đỏ ửng hai má xụi lơ trên giường, thân thể nằm giữa sự ngây thơ và trưởng thành không ngừng run lên, đôi môi non mềm hé ra, thở dốc một cách không thể khống chế. Bờ mông mượt mà và hai bắp đùi cậu thỉnh thoảng run lên, cả người bị ham muốn chí mạng liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức co giật. Các giác quan như sắp hỏng của thiếu niên từ chối tiếp nhận tất cả mọi thứ, mỗi một nơi mà vải vóc chạm vào da thịt cậu, dù là thô ráp hay mềm mại thì đều như muốn nghiền nát thần kinh nhạy cảm tột độ, hóa thành kɧoáı ©ảʍ nóng rực.
"Ư ư..."
Thân thể nhóc câm căng lên, nắm lấy vật phía dưới đã rơi vào trạng thái ướŧ áŧ lần thứ hai. Ngón tay mảnh khảnh không thể thỏa mãn xá© ŧᏂịŧ đang kêu gào ầm ĩ trong đầu, thậm chí cậu không biết phải vuốt ve bộ phận nào trên cơ thể này mới có thể khiến ham muốn mãnh liệt này giảm bớt. Điều duy nhất cậu khắc ghi trong đầu là, Lâm Triển Quyền có thể khiến cậu sung sướиɠ, và cơ thể cậu đang phát ra sự khát cầu phân hóa đến từ sâu trong gien.
Vẫn chưa đủ... Thiếu một chút nữa... Vẫn chưa được...
Nóng quá... Thật là khó chịu... Đau quá...
"Ưʍ...ư ư...Ư...ưʍ..."
Cậu cọ xát xuống khăn trải giường, áo ngủ rộng thùng thình trên người cuộn lại. Thiếu niên khẽ cất giọng khóc thút thít, cả người mềm oặt vặn vẹo quằn quại rêи ɾỉ, miệng không ngừng phát ra những tiếng kêu khe khẽ, giống như một con thú cưng bị tra tấn vì không nhận được sự an ủi của chủ nhân. Không chỉ khuôn mặt ngây ngô của thiếu niên mà ngay cả cơ thể đã phiếm hồng của cậu đều trở nên non mềm hơn bình thường. Mà trên da thịt mềm mại ở ngực nhóc câm, đầṳ ѵú vốn dĩ nhỏ xinh thì nay lại cương cứng sưng to gấp hai lần, màu sắc nhạt biến thành đỏ thẫm mê người, bóng loáng mượt mà.
"Hư a...phù...phù...a..."
Không để ý đến sự khác thường của thân thể, thiếu niên nóng lòng nhét ngón tay trắng nõn vào giữa hai chân, khuấy đảo thật mạnh khiến nước xuân cứ thế rỉ ra khỏi cánh hoa, cho đến khi nơi đó trào ra mùi hương tanh nhạt nhầy nhụa, động tác mãnh liệt mới dần chậm lại. Vách thịt như ngàn lớp cánh hoa không ngừng mυ'ŧ mát, chèn ép đầu ngón tay, kɧoáı ©ảʍ ngọt ngào tê dại nhộn nhạo giữa nơi riêng tư, lập tức nhấn chìm tâm trí cậu, hòa tan tất cả và biến mất. Nhóc câm trải qua cảm giác không biết là đau đớn hay sung sướиɠ, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu, đôi mắt xinh đẹp của cậu sũng hơi nước, môi bị cắn hơi hé ra, phát ra tiếng thở dốc ngại ngùng mềm mại.
Rất nhanh, cậu vặn vẹo người, kẹp qυầи ɭóŧ của Lâm Triển Quyền vào giữa hai chân, tự xoa nắn dươиɠ ѵậŧ của mình cách lớp vải một cách sắc tình, lại hung hăng cọ xát lỗ bướm phía dưới.
Vẫn chưa đủ... Vẫn chưa đủ...
Rõ ràng vẫn còn thiếu một chút... Nếu có thể cắm vào...là được...
Hai chân thiếu niên không ngừng quấn lấy quần áo của Lâm Triển Quyền, áo ngủ, áo sơ mi, áo khoác, áo gió... Hai gót chân nhỏ nhắn khép lại quấn quýt rồi lơi lỏng ra.
Tinh thần cậu hoàn toàn tan rã, đang đứng trên bờ vực sụp đổ, thậm chí trước mắt còn xuất hiện ảo giác. Cậu liếʍ đôi môi hồng nhạt, đầu lưỡi quấn quýt, phát ra tiếng kêu yếu ớt với kẻ thống trị du͙© vọиɠ trong ảo tưởng của mình.
"Ưʍ...ưm!"
Em muốn.
Cho em, cho em giống như bình thường anh vẫn làm đi.
Nhưng hiển nhiên sự an ủi từ ảo tưởng là chưa đủ, sau vài lần lêи đỉиɦ, thân thể thiếu niên vẫn không chuyển biến tốt, tuy rằng không trầm trọng như trước nhưng cảm giác trống vắng đáng sợ vẫn khiến cậu vô cùng khó chịu. Nhóc câm run rẩy bao bọc mình trong không gian nhỏ hẹp dựng lên bằng quần áo của Lâm Triển Quyền, không nhịn được bật khóc.
"Hu hư...Hm hu hu....a ư..."
Nhưng dòng nước mắt ấm áp không thấm xuống gối đầu mà trái lại, hóa thành những viên tròn nho nhỏ lạnh lẽo rồi rơi xuống đệm giường chỗ cổ tay thiếu niên.
Khuôn mặt đắm chìm trong du͙© vọиɠ của nhóc câm bỗng trở nên kinh ngạc và buồn bã. Cậu giãy giụa ngồi dậy, nhìn ngón tay mình nhờ ánh đèn từ phòng khách --- móng tay đã cắt hai lần lại mọc dài ra rồi.
"Ưʍ."
Cậu lắc đầu, khẽ xoa tai mình, xương sụn trên vành tai nhô lên, biến thành hình nhọn.
"Ưʍ...ưm ư..."
Cố nhịn lại kɧoáı ©ảʍ đang nhấn chìm mình, nhóc câm đưa tay sờ soạng khăn trải giường xung quanh, nhanh chóng tìm được hai viên ngọc trai màu hồng nhạt. Cậu nắm ngọc trai trong lòng bàn tay, nửa bò nửa lăn xuống giường, nghiêng đầu nằm sấp trên sàn nhìn vào khe gầm giường, khẽ đẩy ngọc trai trên tay vào trong đó.
Viên ngọc trai lăn vào, dưới giường vang lên tiếng va chạm nho nhỏ. Thiếu niên thở phào một hơi, tủi thân đứng dậy, cố gắng dụi vào trong ổ chăn, kiềm chế nước mắt sắp rơi xuống.
Cậu không hiểu câu nói của A Mị lắm, nhưng cũng đại khái biết được cô không khen mình.
"Đừng quấn người quá, miễn gây thêm rắc rối cho anh ấy."
Không được quấn lấy người ta.
Sẽ khiến anh ấy gặp rắc rối.
Nhóc câm liếʍ đôi môi khô, cậu không hiểu chuyện đó, bây giờ cậu chỉ muốn đợi Lâm Triển Quyền về.
Sau đó thỏa mãn du͙© vọиɠ nguyên thủy phát ra từ sâu trong cơ thể cậu.
Dù sao thì, cậu vẫn còn đang trong thời kỳ sinh trưởng.