: "Mặc mớ rẻ rách như này đến đây. Ngươi là người của môn phái nào?"
Thế giới thanh tịnh vài giây.
Trước cổng không xa, một tên lưu manh thân hình đồ sộ vác đao lớn chặn lại một tiểu cô nương khoác áo choàng màu tro có ngoại hình xinh đẹp. Trông yêu ớt dễ bắt nạt, còn có y phục trên người. Thật sự không giống người có chỗ dựa. Rõ ràng là kẻ kia muốn gây sự để lợi dụng trêu chọc. Trông hắn có vẻ như vừa đột phá ngưỡng cap cấp của cường giả, cực kỳ kiêu ngạo khoa trương.
Những người khác ở đây cũng không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, rốt cuộc trò trêu đùa con gái nhà lành giữa đường như vậy, tốt nhất vẫn là làm ngơ không cần lên tiếng. Một vài người tò mò xem kịch. Cũng có vài kẻ chính khí muốn tiến lên ngăn cản.
Nữ tử ánh mắt quét qua tên lưu manh, không lên tiếng, vẫn cứ sải bước về phía trước.
Tên lưu manh không cam lòng giơ ra lưỡi đao chặn trước mặt nàng.
Đường nét ngũ quan của nữ tử gần như là lạnh băng sắc bén, cả người đều bị bao phủ bởi lệ khí bức người.
Nàng chậm rãi nâng mí mắt, hô hấp vững vàng. Chỉ như vậy thôi cũng khiến người xung quanh cảm nhận được khí thế cường đại riêng biệt của cường giả cao cấp.
Ngay cả tên lưu manh cũng sửng sốt lùi lại một bước, tay run lên đánh rơi đao xuống đất.
Con người khi sinh mệnh bị uy hϊếp, thường thường có thể bộc phát ra tiềm lực mạnh hơn bình thường gấp mấy lần. Tráng hán kia cho rằng đối phương có lẽ chỉ hù dọa mình muốn làm hắn mất mặt trước mọi người. Tức giận tiến lên giơ nắm đấm muốn dạy dỗ tiểu cô nương yếu nhớt này một trận.
Nữ tử nhìn tráng hán hùng hổ nhe răng trợn mắt xông tới, từ từ vươn ra cánh tay từ trong áo choàng. Bắt lấy, bẻ quặt, lại đạp thêm một cái. Vừa vặn đem người có thể hình to gấp ba lần khống chế đánh ngã xuống đất, khiến hắn đau đến kêu la thảm thiết.
Chung quanh trong nháy mắt liền yên tĩnh xuống.
Ngón tay thon dài có lực của nữ tử gõ nhẹ theo tiết tấu, vẻ mặt bình tĩnh. Thanh âm bằng phẳng, từng câu từng chữ mở miệng, khiến người nghe cảm thụ được một trận âm hàn từ trong xương cốt
: "Thái độ của ngươi phải điều chỉnh lại chút, như vậy ta mới có thể không lỡ tay vặn gãy cái gì được."
: "Cũng chẳng cần ta phải nói thêm đâu nhỉ?"
Sắc mặt tráng hán lại trắng thêm vài phần. Cảm thấy đầu óc của mình bị rút gân, biết mình đã chọc nhầm người. Chỉ cảm thấy tâm mình đã như tro tàn, hoảng hốt cầu xin không dám tái phạm.
Trong đám người, không biết là ai thất thanh kinh hô ra một tiếng 'hay'. Ngay sau đó những người còn lại mới phản ứng lại đây, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh. Nhưng cũng có người vui sướиɠ khi người khác gặp họa, âm thầm đánh giá vị cô nương nhìn qua có vẻ vô cùng lợi hại này.
Chỉ sau khi đại nhân vật kia đăng ký xong rồi rời đi, không khí ở hiện trường rõ ràng thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
_
Trên lầu, Mộc Tu thu hồi tầm mắt, đôi tay giao nhau, ngón tay cũng vô ý thức mà gõ gõ.
Tát Lị cầm hồ lô đổ ra tay hai viên đan tạo hình thỏ nhỏ đáng yêu, đưa cho người che mặt, cà lơ phất phơ khuyên: "Chủ nhân, đến giờ uống thuốc rồi. Ta đã nói với tên kia làm vị ngọt dễ uống cho người đó."
Mộc Tu cau mày liếc qua, thở dài: "Ngươi đừng có hở tí là bày trò nữa. Chủ nhân không kiên nhẫn có ngày đập chết ngươi."
Tát Li nhếch môi, đóng nắp hồ lô lại: "Chủ nhân từng bước từng bước đi được đến vị trí hôm nay, thì tâm tính cùng nhẫn nại của y đã không phải thứ người bình thường có thể so cùng. Ta cũng chẳng sợ người sẽ hết kiên nhẫn mà gϊếŧ ta."
Mộc Tu nghe vậy không khỏi hơi hơi híp mắt, thần sắc ý vị không rõ rót thêm một tách trà.
_
Gió đêm thổi đến từng cơn.
Hoàng Thành có cung cấp một số hội sở cho những người tham gia thi đấu ở lại. Có điều vẫn sẽ có nhiều người chọn tạm trú trong khách điếm trong thành. Miễn cho có kẻ một bụng ý xấu hạ độc hay lén lút gây sự hòng giảm bớt địch thủ trong cuộc đấu.
Hội sở trang hoàng theo phong cách xa hoa khiêm tốn, cầu nhỏ nước chảy, đường mòn khúc chiết loanh quanh lòng vòng. Vừa thấy chính là tốn không ít công phu cùng tâm ý dựng lên, có thể thấy triều đình đối với việc này thật sự coi trọng.
Trong đại sảnh lầu hai, bên mấy cái đèn l*иg hoa sen tinh xảo rủ xuống. Một mình nữ tử y phục lam nhạt giản dị tựa lan can ngắm hoa rơi rụng. Dung mạo so với một năm về trước vẫn như vậy không đổi, có điều mang lại cảm giác trưởng thành hơn không ít.
Một bàn tay vươn ra trước mặt nữ tử, thanh âm trong trẻo từ bên cạnh truyền tới: "Cái này là kẹo. Tặng cho ngươi."
Ngũ quan tú lệ vốn dĩ lạnh nhạt trở lên hòa hoãn không ít. Thư Di dùng đôi mắt đen nhánh trầm trầm kia nhìn chằm chằm hai viên kẹo tạo hình thỏ con dễ thương kia, cất lời: "Không phải hôm nay nói ngươi đợi gần đó sao? Cuối cùng lại chạy mất."
Người bên cạnh đội mũ phủ lụa trắng che kín mặt, rầu rĩ lên tiếng: "Thì ta đi mua kẹo cho ngươi mà. Lúc chạy về thì bị đám đông xô đẩy nên lạc đường á."
Thư Di nghe người nọ nói xong, trong lòng vừa động, không nóng không lạnh mà hơi cong khóe miệng: "Hồng Lịch. Lần sau đừng đi loạn nữa là được. Ngày mai ta đem ngươi giới thiệu với mấy vị bằng hữu cũ của ta. Cũng đã lâu không gặp."
Người che mặt bật cười: "Thật mong chờ."
Vị ngọt của kẹo tan ra nơi đầu lưỡi. Thư Di duỗi tay bắt lấy một cánh hoa rơi xuống.
Hồng Lịch là bạn đồng hành nàng tìm được bốn tháng trước khi trở về đây. Họ cũng đã đồng hành một đoạn đường tương đối dài.
Trong cốt truyện người tên như vậy từng xuất hiện vài lần phút cuối. Đến từ một vương đô nhỏ bé không tiếng tăm. Dung mạo thần bí luôn bị che lấp, bất phân nam nữ. Nhưng thời điểm nam nữ chính trong cốt truyện thu đủ năm Thần khí, trấn thủ Hoàng Thành trước cơn sóng hủy diệt từ huyết tu, vị này bắt đầu xuất hiện thể hiện khả năng của một thiên tài chiến thuật, trăm trận bất bại trên thương trường. Được mọi người tung hô, là chiến lược gia kiêm luôn quân sư của những trận đánh sau này. Tóm lại là một nhân vật phụ bí ẩn phụ trợ cho nhân vật chính.
Những thời điểm này, Hồng Lịch vẫn chưa tỏa sáng hoàn toàn. Thư Di cũng phải ở cùng y hơn một tháng mới biết y chính là Hồng Lịch kia.
Còn có những đại nhân vật được nhắc đến hôm nay ở chỗ đăng ký. Xem ta nhân vật chính phụ đã tập hợp gần như đầy đủ hết.
Chỉ còn chờ xem cái cốt truyện kia định giở trò gì nữa thôi.
_