Mộ Cửu có chút không hiểu, đây là ý gì?
Không chờ nàng nghĩ kĩ, Ngọc Đế bên này lại nói: " Có điều nghe ngươi nói vậy, đứa bé kia cũng thật thê thảm. Nếu ngươi có thể không để nương nương biết việc này, trẫm cho ngươi mặt mũi cũng không có gì quan trọng."
Mộ Cửu lập tức nhận ra ý vị, hóa ra là muốn nàng giữ ý tứ!
Cái này cũng dễ.
Nàng lập tức nói: " Vi thần đảm bảo, tuyệt đối sẽ không ra ngoài nói lung tung."
Chuyện khác nàng không dám hứa chắc, nhưng chuyện này có thể đảm bảo, chỉ cần không có chuyện bất ngờ xảy ra.
Ngọc Đế lúc này mới gật đầu, vẫy tay bảo tiên nga mang văn phòng tứ bảo đến, viết khẩu dụ cho nàng: " Cầm cái này đi tìm Ti Mệnh Tinh Quân là được."
Mộ Cửu nhanh chóng quỳ xuống tạ ơn, lòng đầy hoa nở ra khỏi cửa.
Chỉ là hắn dễ dàng đưa khẩu dụ khiến nàng có chút bất ngờ, hơn nữa tại sao Lưu Tuấn lại biết hắn sẽ đáp ứng?
Đi tới cầu ngọc, nàng không nhịn được dừng chân, quay đầu nhìn lại hướng Hiên Viên Cung, chỉ thấy đoàn người đã rời đi, Ngọc Đế đang chậm rãi đi về phía Lưu Tâm Cung.
Ôi, kệ đi!
Đạt được mục đích là được.
Nghĩ vậy, nàng đem hoàng lăng cẩn thận thu vào tay áo, qua cầu định xuất cung.
Nào có biết mới tới đuôi cầu, một làn gió thơm liền xông tới trước mặt nàng, ngay sau đó lại có tiếng nói chuyện. Ở đuôi cầu xuất hiện một đoàn người, người đứng giữa búi tóc cao, da thịt nở nang, khí chất ung dung, đôi mắt phượng dù mỉm cười nhưng lại ẩn lăng quang, chính là Vương Mẫu.
Mộ Cửu làm vẻ kính cẩn, lùi sang một bên.
" Ồ, không phải Mộ Cửu sao!"
Nhị công chúa Mao Anh hầu bên người Vương Mẫu mỉm cười bắt chuyện. Cả đoàn người liền cũng dừng lại.
Mộ Cửu sững người chứng một giây, lập tức cúi đầu đi tới: " Vi thần Quách Mộ Cửu tham kiến nương nương, tham kiến Nhị công chúa."
Vương Mẫu nói: " Quách Mộ Cửu, ngươi mới về từ Băng Hồ sao?"
Mộ Cửu lúc này mới nhớ, lúc trước khi nàng từ Băng Hồ về Thiên Đình phục mệnh, Vương Mẫu đã tới Tử Trúc Lâm tìm Quan Âm, đương nhiên không biết nàng trở về. Vì thế, nàng không thể không giải thích: " Nương nương, vi thần đã về nhiều ngày rồi." Dứt lời liền bẩm báo chuyện Ngao Sâm tại sao lại thả nàng về.
Vương Mẫu gật gù, chuẩn bị đi ngang qua.
Nào có biết, khi đi ngang qua người nàng, bà ta chợt dừng bước, nhìn chằm chằm xuống tay áo nàng.
Mộ Cửu có chút chột dạ, nhưng chắc chắn hoàng lăng đã cất cẩn thận, cũng không sợ bị bà ta nhìn.
Nhưng Vương Mẫu chợt giữ tay nàng, bỗng nhiên rút hoàng lăng từ tay áo nàng ta! Bà ta vừa nhìn liền cười lạnh, nói: " Ta biết mà! Làm sao trên người ngươi lại có Long Tiên Hương? Hóa ra là vì cất giấu cái này." Nói xong, bà ta mở hoàng lăng ra, nói tiếp, " Trần Bình này là ai? Vì sao phải an bài xuất thân kiếp sau cho hắn?"
Mộ Cửu đổ mồ hôi, thực sự là thiên tính vạn tính cũng không tính tới tầng này.
Nàng vừa đảm bảo với Ngọc Đế là sẽ không để lộ ra, kết quả quay đầu liền gặp Vương Mẫu, đây là ai không muốn nàng thuận lợi?
Nàng nhất thời không lên tiếng.
Vương Mẫu nói: "Tại sao không nói chuyện?"
Mộ Cửu cảm thấy bà ta đã tức giận, không còn cách nào, chỉ biết thông báo chuyện giữa Ngao gia và Vân gia.
" Tiểu nhân nghĩ nghiệt của Trần Bình là do tiểu nhân gây ra, bởi vậy vừa rồi đã cầu xin bệ hạ dàn xếp, để kiếp sau của Trần Bình tốt hơn một chút. Bệ hạ vốn không chịu đồng ý, nhưng không bỏ được tấm lòng nhân từ, bởi vi thần cầu xin nên liền cho phép."
Nàng cũng chỉ có thể hết sức giũ sạch thay Ngọc Đế.
Ai biết sẽ gặp phải chuyện này, hiện tại nàng không thể đắc tội cả hai!
" Trần Bình lại chính là gian sinh tử của Ngao Sâm?!" Vương Mẫu nổi giận, " Các ngươi lại quan tâm đến một gian sinh tử như thế?!"
Mộ Cửu mồ hôi đổ như mưa, không ngờ Ngọc Đế không để nàng nói với Vương Mẫu chính là vì nguyên nhân này.
Vương Mẫu không chỉ không ưa Ngao Sâm nuôi tiểu thϊếp, mà càng không ưa con tư sinh của họ!
Lần này thảm rồi, Vương Mẫu nhất định không trả hoàng lăng cho nàng, hơn nữa nhất định sẽ đi tìm Ngọc Đế tính sổ!
Ngọc Đế cuối cùng đã làm gì? Để Vương Mẫu không thích hắn như thế!
" Nương nương bớt giận! Đây thật sự là vi thần cầu xin bệ hạ, không liên quan đến bệ hạ!" Nàng khẽ cắn răng, không thèm để ý nữa, thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ xui xẻo, ai biết hai vợ chồng họ quay đầu lại có thể trong khi đang tức giận bắt nàng chịu tội hay không. Cứ như vậy, không bằng nàng hạ mình trước, " Thật sự là vì vi thần thấy Trần Bình vô tội, khổ sở năn nỉ bệ hạ."
Lẽ ra nói tới đây, Vương Mẫu nên thu tay lại, dù sao không phải chuyện gì đòi mạng, Trần Bình là gian sinh tử không sai, nhưng từ lúc nào Thiên Đình quản cả chuyện này rồi? Hơn nữa, họ thân là Thiên Tôn Thần giới, thế nào cũng phải có hai phần mặt mũi. Nếu chuyện hai vợ chồng không hòa thuẩn bị truyền đi cũng không quá tốt.
Thế nhưng tâm tư Vương Mẫu không phải là người như nàng có thể thấu hiểu được. Bà ta sâu sắc nhìn nàng một cái, trầm mặt nói: " Đi theo ta!"
Mộ Cửu hoàn toàn không biết bà ta còn muốn làm gì, đầu toàn là gỗ, có điều thấy cũng không phải đi về hướng Ngọc Đế, hơn nữa bên người không có thiên binh thiên tướng, đi đến một nơi không phải tiểu điện các vô cùng tư mật, tâm trạng liền thoáng thả ra. Nếu bà ta thật sự muốn làm khó dễ cho nàng, hẳn là phải chuyển sang nơi khác mới có thể ra tay.
Vì thế, nàng liền nhanh chóng đi theo.
Một đường tiến vào Lân Chỉ Cung, Vương Mẫu hạ lệnh cho hạ nhân lui ra, sau đó liếc nhìn Mộ Cửu, tiến vào trong điện.
Mộ Cửu không dám thất lỡ, từng bước theo vào.
Sau khi vào cửa, Vương Mẫu ngồi trên giường mỹ nhân, khuôn mặt không biểu tình quan sát nàng, có một chút không giận tự uy.
Đang đau khổ, nàng chợt nghe bà ta vỗ xuống bàn đùng một cái, đĩa vải trên bàn nảy dựng lên. Lục phủ ngũ tạng của Mộ Cửu cũng nhảy theo một cái.
Nhưng đập xong, Vương Mẫu không lập tức nói chuyện, mãi đến khi Mộ Cửu nhịn đủ lại, bà ta với đặt củi chỏ lên thành giường, nhếch môi: " Vừa rồi nhìn thấy ta trên cầu, tại sao lại có dáng vẻ vụиɠ ŧяộʍ? Ngươi biết ta sẽ không đáp ứng?"
"Không phải." Mộ Cửu tận lực thả lỏng, " Vi thần không nghĩ lại vừa vặn được gặp nương nương."
" Còn muốn gạt ta!" Vương Mẫu dương môi, nhưng không phải đang cười, " Quách Mộ Cửu, ngươi ăn gan hùm mật báo?"
" Vi thần tuyệt không dám!" Mộ Cửu cúi đầu không dám lên tiếng nữa.
Ánh mắt Vương Mẫu quét ra bên ngoài, cầm một quả vải trong tay, lại nói: " Tất nhiên ngươi không biết ta sẽ không đáp ứng, là bệ hạ nói cho ngươi. Không cần nói với ta là không phải."
Mộ Cửu lại chảy mồ hôi, Vương Mẫu thật không hổ là Vương Mẫu, một chút đã nhìn thấu sự tình.
Cứ như vậy, nàng còn hi vọng có thể lừa gạt bà ta cái gì nữa?
Nàng khẽ cắn răng, trầm ngâm một chút, liền nhấc áo choàng quỳ xuống: " Nương nương minh giám, bệ hạ không nói như vậy, chỉ nói là việc này không thích hợp để lộ ra một cách trắng trợn, tránh để bị truyền đi, phá hoại quy củ. Là vi thần sai, kính xin nương nương tha mạng."
" Tha mạng?" Vương Mẫu cười lên, " Nào có dễ dàng như vậy?"
Mộ Cửu không nói nữa.
Vương Mẫu nhìn nàng, cũng không vội vã nói tiếp, mà là với tay tới cái đĩa, lấy một quả vải nữa.