Nữ nhân đã từng xinh đẹp hơn người qua một đêm tóc cũng đã bạc trắng, mặc dù trang điểm đậm nhưng vẫn không át được dáng vẻ khi pháp lực bị tiêu trừ.
Gia tộc đã không còn cung cấp linh lực cho họ được, họ hiện tại đang già yếu đi với tốc độ mắt thường có thể thấy.
" Đừng nói là Băng Phách Âm Khóa, hiện tại ngay cả Băng Phách Dương Khóa cũng không đủ sức xoay chuyển trời đất rồi." Trong mắt Vân Khiển có sát khí nồng đậm, cả người toát lên vẻ kịch liệt không cam lòng như tù nhân đứng trên pháp trường, " Là Ngao Sâm đã khiến Vân gia ta miễn cưỡng đi đến bước này, hắn không phải không biết chúng ta sẽ có kết cục thế này, hắn chính là đao phủ hại chết toàn bộ Hỏa Phượng tộc chúng ta!"
Mây mù trên không trung càng xoay chuyển, âm vân càng nhiều.
Đó chính là lệ khí của họ tích tụ lại thành mây.
Mộ Cửu không muốn vào lúc này lại cùng nàng ta tranh luận thị phi.
" Đi tìm Lục Áp đến đây!"
Nàng nhanh chóng cúi đầu vận linh lực đẩy vào vòng tay Tử Kim, đợi nó tỏa ra một tia sáng chói mắt trong màn đêm mới nói với Thượng Quan Duẩn: " Ta ở đây bảo vệ Ngao Khương và thi thể Vân Tha, ngươi bay nhanh, đi truyền lời cho Băng Hồ trước, chuyện lớn như vậy, không thể để tên Ngao Sâm kia không đếm xỉa đến!"
Sự tình rõ ràng chính là do hắn gây ra, vậy mà lúc này kẻ cầm đầu là hắn lại không tới, chẳng lẽ muốn để họ thay hắn chống lưng?
Đúng là nghĩ hay lắm!
Thượng Quan Duẩn nghe theo, nhanh chóng bay đi.
Lục Áp đi theo hổ đốm vàng đến phía Tây Đông Côn Luân, đứng trên đám mây nhìn xuống chân núi đang bị mây mù che phủ hoàn toàn không thấy được gì hết. Đang muốn đi xuống đám mây xem thử, sợi dây đỏ trên tay hắn bỗng rung lên!
Từ khi hắn cho Mộ Cửu sợi dây đỏ này nàng vẫn chưa từng động tới, chuyện này đương nhiên không tầm thường.
Hắn vội vã bấm tay tính toán, sau đó cau mày ném hổ đốm vàng ra khỏi đám mây, quay người bay về núi Ngọc Lĩnh!
Mộ Cửu đang giằng co cùng đám người nhà họ Vân.
Huynh muội Vân gia trên người đều tràn ngập lệ khí và sát khí, hơn nữa từ khi nàng đến liền lập tức quây thành một vòng, chắc hẳn là vì không muốn thả Ngao Khương đi. Mộ Cửu không phá nổi vòng vây, cũng không biết biết làm gì, chỉ có thể để hắn nằm trên lưng A Phục, một khi Vân gia công kích, nàng sẽ yểm trợ họ đi trước.
" Quách Mộ Cửu, để hắn lại, ta cho ngươi một đường sống!"
Vân Tích nhấc kiếm chỉ vào nàng, khóe miệng của hắn cũng có máu chảy ra.
Mộ Cửu biết không thể cứng đối cứng với hắn, nhẹ nhàng nói: " Nhưng sự tình vẫn chưa hoàn toàn đi tới bước kia, vạn nhất còn có cách thay đổi, các ngươi gϊếŧ Ngao Khương, vậy cũng như thành thù với toàn bộ Long tộc. Như vậy các ngươi chính là không chết thì cũng phải chết, có cảm thấy việc kích động thế này thỏa đáng không?"
" Còn có thể thay đổi cái gì? Một khi Tử Nguyệt Vương chết, điều đó nghĩa là linh lực của Hỏa Phượng tộc ta đều đã hoàn toàn tiêu hao, là vận số của chúng ta đi đến điểm cuối. Đây là mạng của toàn bộ Hỏa Phượng tộc, là thiên định mệnh! Chúng là là Thần tộc từ Thượng Cổ, bầu trời này mặt đấy này còn ai có thể thay chúng ta loại bỏ kiếp số này?!
Mà ngươi lại khuyên ta đừng kích động! Đổi lại là ngươi, là Ngao gia, gặp chuyện như vậy các ngươi không kích động sao?! Chúng ta không sợ chết! Chúng ta chỉ sợ truyền thừa mấy trăm ngàn năm cứ thế đi đến hồi kết trong tay chúng ta! Nếu không đồng quy vu tận với Ngao gia, Hỏa Phượng tộc đời đời kiếp kiếp sẽ đều bị cho là loại nhát gan, chúng ta không có lựa chọn!"
Vân Tích gầm thét, trên mặt đầy nước mắt.
Người nhà họ Vân đứng đây đều lặng lẽ chảy nước mắt, thế nhưng không ai khóc thành tiếng.
Mấy hài tử được ôm vào lòng cũng bắt đầu khóc ra tiếng, tiếng khóc kia cũng không phải là gào khóc bình thường, mà là mang theo vài phần cẩn thận từng li từng tí một, dường như họ sợ chỉ cần khóc lớn hơn sẽ càng khiến sức sống của họ biến mất.
" A Cửu."
Trong không trung bỗng nhiên vang lên một thanh âm ôn nhu.
Mộ Cửu giật mình quay đầu lại, Lục Áp đang đáp mây dần dần hạ xuống.
" Ngươi đến rồi!" Tinh thần Mộ Cửu đại chấn, giọng nói so với thường ngày còn trong trẻo hơn, " Ngươi tới thật đúng lúc! Họ..."
Lục Áp đưa tay lên môi ngăn nàng lại, xuyên qua đám người, giống như không coi air a gì đi đến trước thi thể Vân Tha nằm trên ngọc đài.
" Ngươi muốn làm gì?!"
Người Vân gia chưa từng gặp Lục Áp, hắn xuất hiện lập tức khiến tất cả cảnh giác.
Đám hài tử cũng bởi vì kinh ngạc mà quên cả khóc, Vân Ly Thường vốn bị khí chất hờ hững khi bước xuống từ đám mây của hắn đè ép, lúc này thấy hắn trực tiếp đi đến chỗ Vân Tha liền không khỏi lập tức phi thân, vung một chưởng đánh tới!
Lục Áp chưa hề nhìn hắn, thậm chí ngay cả tay cũng không giơ lên, Vân Ly Thường còn cách hắn khoảng hai, ba thước liền tự động ngã bay ra ngoài một trượng.
" Đại ca!"
Vân Khiển vội vã nhào tới, ngay cả Vân Tích cũng kinh hãi xông lên.
Tất cả mọi người đều đang nhìn Lục Áp.
Mà Lục Áp thì lại đang đưa tay kiểm tra các huyệt mạch trên người Tử Nguyệt Vương của họ.
Mộ Cửu không nhịn được tiến tới: " Còn có thể cứu không?"
Hắn nhíu mày: " Linh lực vận số của Hỏa Phượng tộc tất cả đều tích tụ trên người quân chủ mỗi đời, Tử Nguyệt năm đó dùng lửa hiến thân, không chuyển linh lực ra nên toàn bộ vẫn tụ trên người hắn. Vì thế khi hắn đầu thai, linh lực cũng quay về, vốn nên mạnh khỏe, chỉ cần khi tu vi hắn đạt tới cấp Thành Vương liền thuận lợi vượt kiếp.
Chỉ tiếc, sau đó hắn đã gặp một lần trọng thương, khi hắn vẫn chưa thể điều động được vận số bổn tộc thì linh căn đã bị tổn thương. Băng Phách Dương Khóa có khả năng chữa trị nguyên thần và linh căn, nếu có nó, hắn hoàn toàn khôi phục liền không thành vấn đề, nếu không thì chỉ cần Băng Phách Âm Khóa cũng có thể bảo vệ nguyên thần hắn bất tử. Nhưng cả hai thứ đều không có, hắn không thể làm gì khác hơn là chết, toàn bộ Hỏa Phượng tộc cũng nhanh chóng lụi bại theo."
Nói tới đây, hắn nhìn xuống mi tâm của Vân Tha, nói: " Muốn hoàn toàn cứu hắn thì không thể, linh căn và nguyên thần của hắn bị tổn thương, đây là mệnh số, ta cũng không biết hắn rốt cuộc bị thương ở mức độ nào, vì thế tạm thời không có cách. Nhưng nếu muốn bảo đảm ba, năm ngày thì cũng không thành vấn đề."
Mộ Cửu nghe vậy, trái tim thực sự như vừa bị lăn qua dầu liền như bị nhúng vào nước lạnh.
Đến hắn cũng không có cách nào bảo toàn, Vân gia thật sự không cứu nổi nữa rồi!
Nhưng nghe đến câu cuối cùng này của hắn, toàn bộ Vân gia đều chững lại trong nháy mắt!
" Ngươi là người nào? Lại dám ở nơi này nói nhảm!" Vân Tích phẫn nộ đến mức giọng khàn cả đi.
Thế nhưng không ai để ý đến hắn, câu nói cuối cùng của Lục Áp như gõ mạnh vào tai họ mộ cái, có thể đảm bảo ba, năm ngày là có ý gì? Là có thể đảm bảo tính mạng của hắn ba, năm ngày? Vân Tha đã sớm qua đời rồi, mười mấy vạn năm tu vi mà huynh muội họ hợp lại cũng không có cách nào giúp hồn phách hắn không tiêu tan, hắn lại nói hắn có thể đảm bảo ba, năm ngày?
Họ không tin đây là thật, vì thế trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, nghi ngờ và chờ đợi.
Âm vân ngưng tụ trên trời dường như quên không chuyển động.
Lục Áp đưa tay kéo hàm của Vân Tha, nhét vào một viên đan dược. Sau đó, hắn rút ngọc trâm đâm vào đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi vào mi tâm Vân Tha.