" Nhưng ta vẫn muốn mời ngươi thử xem." Ngao Khương đứng lên, sâu sắc nhìn nàng, " Ta trước hết muốn bồi tội với ngươi vì khi trước đã mạo phạm, mong ngươi tha thứ cho sự kích động vô tri của ta. Nhưng chỉ mong ngươi có thể nể tình bằng hữu mà giúp ta, vạn nhất không thành công, ta chắc chắn sẽ không oán ngươi."
Khẩn thiết cầu xin như vậy, Mộ Cửu liền không biết nói gì cho phải.
Long Tam hoàng tử này trước kia không coi ai ra gì, vênh váo tự đắc cỡ nào, bây giờ lại ăn nói khép nép với nàng đến mức độ này, đúng là hắn đã rất nể tình.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: " Ngươi còn nhiều huynh đệ, tại sao lại một mình gánh vác việc này?"
Hắn cắn răng nói: " Nếu không phải là bởi ta hại Trần Bình, sự tình sẽ không phát triển thành như vậy, ta khó từ chối được tội lỗi của mình. Hơn nữa, vì mẫu hậu ta lạnh nhạt, nên các huynh đệ trong nhà cũng chưa từng để gia phụ trong lòng, ta nghĩ, dù sao ông ấy cũng đã có công nuôi dưỡng ta, không có ông ấy, ta không thể an toàn sống đến bây giờ, ta há có thể không để ý đến huyết nhục tình thân?"
Mộ Cửu nghe hắn nói như vậy liền có chút cảm động.
Mặc dù nhân phẩm của Ngao Sâm không tốt, nhưng tội cũng không đáng chết. Nếu thật sự để mặc hắn xuôi tay đi về Tây Thiên, Ngao Khương và huynh đệ hắn khác đao phủ ở điểm nào? Vô luận thế nào, hắn cũng từng vì muốn cứu Ngao Nguyệt mà buông tha cho việc bắt nàng ở lại Long Cung làm thị vệ, từ điều này, có thể nói ít nhất hắn vẫn còn chút lương tâm.
Mộ Cửu chống cằm trầm tư một lúc, quay đầu nhìn sắc trời, cuối cùng nàng đứng dậy: " Việc này ta còn phải suy nghĩ đã. Không bằng ngươi theo ta về nhà đã rồi nói sau."
Ngao Khương biết nàng có thành kiến rất lớn với Ngao Sâm, thêm vào lúc trước hắn đã từng bắt nạt nàng, trong lòng vốn không chắc chắn nàng sẽ đáp ứng. Lúc này, nghe lời nàng nói có sự do dự, trong lòng hắn liền như hạ xuống được một tảng đá lớn, bởi vậy liền gật đầu đứng dậy.
Vừa bước ra khỏi cửa, A Phục đã sớm chờ bên ngoài liền lập tức vẫy đuôi chạy đến đón.
Ngao Khương nhìn thấy A Phục nhu thuận theo đuôi Mộ Cửu liền không khỏi giật mình: " Con mèo này chẳng lẽ là ngươi nuôi?"
Người ta là Thần tộc bạch hổ huyết thống cao quý thiên phú hơn người, lại bị hắn nói thành con mèo?
A Phục tức giận!
Tốt xấu gì giao tình giữa tổ tiên hai tộc long hổ cũng không cạn đâu!
Hắn vừa dứt lời, A Phục sớm đã nhìn hắn không hợp mắt liền nhào tới, không nói lời nào đẩy hắn ngã xuống đất, sau đó dùng phương pháp lấy thịt đè người, nghiền ép hắn để cho hắn biết nó rốt cục là hổ hay là mèo.
Lúc đầu Ngao Khương cho rằng A Phục chỉ là tọa kỵ trong nha môn, bởi vậy ra tay không chút kiêng kị, bây giờ vừa biết nó có thể là sủng vật của Mộ Cửu, nơi nào còn dám lộn xộn? Một cục thịt nặng 100 cân đè hắn tới mức không ngóc đầu lên để thở nổi, quả thực là chật vật cực kì. Trái lại, A Phục đè lên hắn lại nằm thoải mái như Phách Vương trên đỉnh Thương Sơn, tự đắc quét mắt nhìn xung quanh.
Mãi đến khi Mộ Cửu đưa tay vỗ vỗ đầu nó, nó mới lấy lòng ngửa cổ liếʍ tay nàng, đứng dậy.
Ngao Khương ở Băng Hồ là Tam điện hạ dưới một người trên vạn người, bây giờ lại bị một con tiểu hổ đè ép, sau khi bò lên vẫn thấy sợ hãi!
Đợi đến khi về đến Quách gia, thấy người ra đón chính là hoàng tử của tộc Đại Bàng, hắn lại càng khϊếp sợ, khu nhà nhỏ này không có gì đáng chú ý, Quách Mộ Cửu cũng không phải đặc biệt bắt mắt, tại sao lại nuổi nhiều nhân tài ẩn dật và nhân tài tiềm năng như vậy? Rồng núp hổ nằm, rồng cuốn hổ phục, phái đoàn của nàng, tại sao so với phái đoàn tọa kỵ Tất Phương Điểu của Long thái tử còn lớn hơn?
Sau đó, nhìn thấy Mộ Dung Duệ Kiệt túm chân A Phục bước ra ngoài, hắn lại lập tức hít một ngụm khí lạnh!
Bên trong khu nhà nhỏ này chẳng những có một vị hoàng tử tộc Đại Bàng, có hậu duệ của chiến thần Bạch Hổ, mà còn có một hoàng tử Cửu Vĩ Hồ của Thanh Khâu! Địa vị gia tộc Thượng Quan trên Phạm Khâu Sơn còn có chút lúng túng, nhưng Thanh Khâu so với Băng Hồ của hắn thì khỏi phải nói rồi! Mỗi khi Đông Hải Long Vương chuẩn bị thọ yến, cả gia đình Hồ Vương, tất cả đều nằm trong hàng ngũ khách quý đó!
Mấu chốt là họ chung sống với nhau rất hài hòa, cả một nhà già trẻ thế này, cuối cùng Quách Mộ Cửu đã làm gì?
Nàng mới chỉ có tu vi Hóa Thần kỳ thôi!
Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy việc Trần Bình chết dưới tay nàng thực sự là hoàn toàn không hề kì quái, Ngao Sâm lúc trước dám dùng việc đó gây khó dễ cho nàng, tám phần là không biết sau lưng nàng có hậu đài mạnh mẽ như vậy.
Sau lưng mấy người này cũng đều là mấy gia tộc lớn đó!
Nếu nói khi trước hắn bị một con hổ nằm đè lên người còn có mấy phần bất đắc dĩ, bây giờ nhìn cả một gia đình này, hắn lập tức không có nửa điểm tâm tư khác.
Mà bên này, A Phục đang phụ trách làm bát quái quân của bộ đội tiền tuyến, ngay sau khi bước vào cửa nhà liền chạy đi báo tin, vì thế, Tiểu Tinh và Thượng Quan Duẩn liền biết, Mộ Cửu lại dẫn theo một tiểu bạch kiểm bị nó đè ngã về nhà ăn cơm... Tuy A Phục chưa mở miệng nói chuyện được, thế nhưng ở chung lâu, nó liền có phương thức biểu đạt đặc biệt của mình. Lại nói, sau khi biết đó là nhi tử của Ngao Sâm, vài khuôn mặt liền lập tức đồng loạt đen kịt lại.
Thừa dịp Mộ Cửu đến hậu viện báo cáo với Lục Áp, mấy người liền liên hợp ngồi trong sảnh vây quanh Ngao Khương.
Mặc dù Ngao Khương không sợ thỏ, nhưng bị một con Bạch Hổ và môt con Đại Bàng có sức chiến đấu trứ danh đứng hai bên trừng mắt, bên cạnh còn có một Cửu Vĩ Hồ cử chỉ tao nhã nhưng bộ dạng lại như muốn nói nếu hắn không thành thật sẽ lập tức đập chết hắn nhìn chằm chằm, áp lực cũng thật lớn.
Ngao Khương không biết là lần thứ bao nhiêu lau mồ hôi, nỗ lực muốn cậy ra một nụ cười để làm hòa hoãn không khí, nhưng nụ cười còn chưa thành đã bị A Phục trừng đến biến mất.
Cứ như vậy một lúc, có lẽ đã cảm thấy giày vò đủ rồi, Thượng Quan Duẩn cầm đầu liền ôm tay trước ngực, lên tiếng: " Khi trước Hồ Vương ở Thanh Khâu có đến đây làm khách, tặng A Cửu của chúng ta hai viên dạ minh châu lớn bằng quả dưa hấu, còn có một hộp đá kim cương, xin hỏi Tam điện hạ mang theo thứ gì làm lễ ra mắt?"
Hóa ra là chỉ muốn lễ ra mắt.
Ngao Khương hơi ngừng lại, vội vàng móc từ trong túi Bát Bảo ra một hộp Hắc Trân Châu: " Đây là băng châu chỉ có ở Băng Hồ, xin hãy vui lòng nhận."
Thượng Quan Duẩn cầm một viên trân châu lên nhìn, lại nói: " Nghe nói ngươi còn từng bắt nạt A Cửu của chúng ta?"
Ngao Khương chảy hai giọt mồ hôi, im lặng một chút liền đau lòng rút ra một bó giao tiêu giấu trong mũ: " Đây là Ngân Lăng Sa, ta cũng chỉ có một bó."
Thượng Quan Duẩn nhận lấy, ném cho Tiểu Tinh, cười cười: " Nghe nói ngươi còn muốn ở lại ăn cơm?"
Ngao Khương tuy rằng vô cùng muốn nói rằng hắn căn bản không định ở lại ăn cơm, nhưng coi như không ăn thì mấy kẻ này sợ là sẽ vẫn muốn thu tiền cơm của hắn cho bằng được, dù sao hắn cũng cần một chỗ để ngồi, nghiến răng nửa ngày, cuối cùng đem đôi ngọc bích bên hông gỡ xuống: " Mạo muội làm phiền mọi người, một chút tâm ý của ta, xin đừng từ chối."
Sắc mặt Thượng Quan Duẩn lúc này mới từ từ trở nên hòa hoãn, kéo một cái ghế ngồi xuống, tinh tế đánh giá hắn một phen: " Nghe nói, ngươi còn muốn nhờ A Cửu giúp đỡ?"