Thượng Thần Đến Rồi

Chương 165: Công chúa xinh đẹp

Mà nói như vậy, Vân Khiển lúc trước để Trần Bình lại Long Cung chính là đánh chủ ý muốn phân rõ cao thấp với Vương Hậu đúng không?

Hai con chó này!

Nàng không nhịn được nghiến răng.

Về Lục Áp, sau khi Mộ Cửu xuất phát, cách mỗi nửa canh giờ hắn đều xem xét thần thức của nàng một lần, hết thảy đều khỏe mạnh, hắn liền yên lòng.

Tây Xương Cung không có chuyện gì làm, họ đã đến Ngọc Linh sơn rồi, hắn liền ngồi trên thềm đá ngắm sợi dây đỏ trên tay. Sợi dây này là do Huyền Minh khí của hắn hóa ra, sau khi đeo vào, mặc kệ nàng đang ở đâu, hắn đều có thể tìm tới.

" Xoạch!"

Khi hắn đang ngẩn ngơ ngắm sợi dây đỏ, một cơn gió chợt quét qua bụi Mẫu Đơn phía xa, thổi rơi hạt sương trên cánh hóa xuống đất. Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, thu tay lại, đặt trên đầu gối, nhìn lên trời ngắm mây, rảnh rỗi tẻ nhạt đến mức hận không thể lập tức chợp mắt.

" Ngươi đang ngủ sao?"

Thanh âm ôn nhu còn mang theo tiếng cười vang lên.

Lục Áp khẽ nhếch môi, cũng không đứng dậy, thuận thế gật đầu chào hỏi: " Hóa ra là Ngao Nguyệt công chúa."

Ngao Nguyệt hôm nay mặc một bộ xiêm y màu lam, bên dưới là chân váy trắng như tuyết, cánh môi ướŧ áŧ hồng hào như cánh hoa, so với Mộ Cửu thật không biết bớt đi bao nhiêu tục khí. Thấy hắn không nhúc nhích, Ngao Nguyệt hiền hòa mỉm cười, đi tới thềm đá phía sau hắn: " Mộ Cửu đã tới Ngọc Lĩnh, ngươi đang thấy tẻ nhạt sao?"

" Cũng được." Hắn cũng cười, " Tiểu biệt thắng tân hôn mà. Thỉnh thoảng tách nhau ra hai ngày cũng không phải chuyện xấu."

" Tân hôn?" Thanh âm của Ngao Nguyệt mang theo sự kinh ngạc, " Nói vậy, các ngươi..."

Lục Áp đứng lên, cười không tỏ rõ ý kiến.

Ngao Nguyệt làm vẻ hiểu rõ, trên mặt mang theo sự e thẹn, ánh mắt rơi xuống cánh hoa trên vai hắn, đưa tay lên muốn phủi xuống nhưng lại bị Lục Áp giành trước, tự mình hất cánh hoa đi.

Ngao Nguyệt có chút lúng túng, sau đó liền bình tĩnh nói: " Chuyện hôm qua thực xin lỗi. Ngao Khương luôn đối xử tốt với Trần Bình, vì thế muốn lấy lại Băng Phách Khóa trong tay Vân gia để giúp Trần Bình hộ linh, nhưng chuyện không dễ dàng như nó nghĩ. Lần này làm liên lụy đến cả Mộ Cửu, chúng ta lại không có cách nào giúp nàng giải vây, chỉ mong ngươi đừng cho rằng Ngao gia chúng ta đều là người xấu."

" Làm sao có thể?" Lục Áp chầm chậm nói, " Cũng chỉ có lần này thôi."

Nếu không phải chuyện này của Mộ Cửu nên có kết quả, lần này hắn cũng sẽ không theo nàng đi.

Ngao Nguyệt áy náy cúi đầu, mũi nhìn chân: " Chờ họ quay về, ta sẽ nói chuyện với Ngao Khương. Chỉ là, ta không nghĩ rằng nó lại nhanh như thế coi Mộ Cửu là tâm phúc..."

Nói tới đây, nàng ta nhìn sâu vào mắt Lục Áp, như thể không nói ra miệng nhưng lại mong hắn có thể rõ ràng.

Lục Áp không có chút rung động nào, đáp: " A Cửu tâm địa thiện lượng, nói năng hùng hổ nhưng tâm địa lại mềm yếu, cô nương như vậy, không có người tín phục mới là lạ."

Ngao Nguyệt nở một nụ cười: " Xem ra nàng trong mắt ngươi có rất nhiều ưu điểm." Nói xong nàng lại thở dài, " Có điều, nhìn thấy hai người các ngươi như vậy thật là tốt. Nhiều khi ta suýt chút nữa liền cho rằng tất cả nam nhân đều có tâm địa giống phụ vương ta."

Lục Áp nhướn mày, không tỏ rõ ý kiến.

Ngao Nguyệt nhìn bốn phía, hít sâu một hơi rồi lại cười nói: " Ta phụng mệnh phụ vương đến tưới nước cho Tử Mẫu Đơn, mong ngươi dẫn đường."

Kết giới ngoài cửa cung là do Ngao Sâm tự tay thiết lập, trừ hắn ra, người có thể mở chỉ có thể là hộ tướng trực ban.

Ngao Sâm không ở đây, theo lý thuyết thì Lục Áp không có quyền mở ra.

Thế nhưng hắn chững lại trong giây lát, sau đó mỉm cười tiến lên mở cửa điện.

Mộ Cửu ngồi cùng Ngao Khương gần nửa ngày, khi thấy khí sắc của hắn dần dần khôi phục liền đứng dậy bắt đầu đi loanh quanh.

Bên ngoài cửa điện có trọng binh canh gác, không ra được, nhưng trong điện cũng có vài thứ đáng xem.

Vân Khiển tuy hạ lệnh nhốt họ vào đây nhưng cũng không dám đãi ngộ sơ sẩy, cột điện được chạm trổ chủ yếu bằng đá, được điêu khắc thành hình các loại thần thú linh cầm giống y như thật, màn tơ khinh doanh cao hai trượng mềm mãi rủ xuống, phía Đông còn có phòng trà, phòng ngủ và thư phòng.

Nàng vào phòng trà pha một bình trà mang ra, đặt lên bàn rồi nói: " Uống đi, ta kiểm tra rồi, không có độc, hơn nữa còn là ngọc phong từ núi Côn Lôn. Xem ra Vân gia chưa dám thất lễ với nhi tử của ngụy cô gia ngươi."

Ngao Khương lại trừng mắt nhìn nàng: " Ngụy cô gia cái, ngươi đừng nói lung tung có được hay không!"

Mộ Cửu nhún vai, đối với sự kháng nghị của hắn liền không có ý kiến.

Đó là sự thực, cũng không phải là nàng bịa đặt.

Nàng buông trà xuống, lại tiếp tục đi về phía Tây tìm tòi nghiên cứu. Phía Tây được ngăn cách thành nhiều ô nhỏ thông nhau, mỗi ô đều có một cửa sổ lớn, lẽ ra có thể nhìn thấy phong cảnh từ nhiều góc độ nhưng cửa sổ đều bị đóng, trên thực tế nàng chả thấy được cái gì cả.

Thế nhưng khi đến một ô, cửa sổ bởi bị một cành cây mắc vào mà lộ ra một khe hở nhỏ.

Mộ Cửu suy nghĩ một chút, tinh tế lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lấy Tránh Tiên Thường mặc vào, nhẹ nhàng lẻn ra ngoài từ khe hở đó.

Phía sau điện đương nhiên cũng có trọng binh bảo vệ, nhưng còn chưa tới mức có thể nhìn ra chân thân Mộ Cửu.

Chỉ có điều phía sau cũng đều là cung điện, nối liền nhau, kéo dài không thấy điểm kết thúc. Mộ Cửu đứng trên nóc nhà, đi xuống liền có thể thấy một hồ nước xanh trong vắt, bốn phía là rừng trúc khẽ lay động trong gió như những làn sóng, vài con tiên hạc bay ra, tình cờ trong đó còn có một con Phượng Hoàng ngũ sắc, quả nhiên tiên cảnh không phải là thứ nơi khác có thể so bằng.

Nhìn xung quanh vài lần, nàng liền chọn đi về phía Đông.

Đông đường bên này là nơi ở của Vân Ly Thường, quanh chính điện là cung điện màu sắc rực rỡ, đông đảo bóng người, Vân gia có lẽ đang mở tiệc chiêu đãi Ngao Sâm trong rừng Ngô Đồng, lúc này đang có tiếng sáo trúc truyền đến, mùi thức ăn thơm lừng.

Điều này khiến nàng không khỏi đồng tình với Ngao Khương, phụ thân hắn ăn uống no say cùng tiểu lão bà, mà hắn lại bị tiểu cữu tử của phụ thân hắn đánh như chó mất chủ, cũng hay lắm.

Đông đường không có thứ gì đáng xem, quá nhiều người, nàng không thể đến gần, bằng không rất dễ bại lộ.

Nàng liền chuyển tới vùng cung điện phía Tây.

Càng đi về phía Tây thì người các ít, quả là thần kì, ngoại trừ có thị vệ canh gác ở các trạm khác thì có rất ít cung nữ. Nhưng nói nơi này hoang vu thì không phải, bên trong cung điện có tổng cộng không quá năm tiểu viện, trong góc sân ngoài một gốc Tử Đằng ra thì không có một chút cành cây khô nào, trên hành lang có vài con tiên hạc màu lông trắng như tuyết đang ngủ gật, tất cả những điều này đều cho thấy rằng nơi này tuyệt đối không phải là không có ai quản lí.

Đã có người quản lí cẩn thận, tại sao lại ít người như thế?