Thượng Thần Đến Rồi

Chương 149: Chỉ sợ có trò lừa gạt

Vì thế, hắn mỉm cười gật đầu với Mộ Cửu: " Gian nhà này rất rộng rãi, hai người ở tuyệt không có vấn đề."

Nói xong liền rời đi.

Cua Tướng Quân vẫn còn độc thân, nhìn thấy hai người họ ân ân ái ái liền bỏ lại chìa khóa rồi chạy biến.

Mộ Cửu đẩy móng vuốt của Lục Áp ra, định nghiêm túc nói một hai câu với hắn, nào biết hắn đã mở khóa vào cửa.

Gian nhà quả nhiên rất rộng rãi, sáng sủa, phía Đông có một chiếc giường, phía Tây cũng có, bên cạnh mỗi giường đều có bình phong, giữa nhà đặt một chiếc bàn, hai người ở quả là không thành vấn đề, có thể thấy Quy Thừa Tướng làm việc rất dụng tâm.

Sau cửa có phòng tắm, tủ quần áo đầy đủ, tuy rằng không phải được làm bằng nguyên liệu tốt, kém nhiều so với Thiên Binh Doanh nhưng cũng tạm được, Mộ Cửu đi một vòng, quyết định đem lời muốn nói nuốt lại.

" Xin hỏi đây có phải nhà của Quách Tướng Quân từ Thiên Đình?"

Vừa mới để đồ đạc xuống, đánh giá xung quanh, ngoài cửa liền có một văn sĩ mặc áo dài mang theo hai tiên sai tiến vào.

Mộ Cửu gật đầu: " Các hạ là?"

" Ta là chấp sự quan Phùng Vưu, phụng mệnh Đại Vương đến bàn giao nhiệm vụ cho Quách tướng quân." Văn sĩ bắt chuyện xong liền hất cằm, rất có vài phần cáo mượn oai hùm.

" Đại Vương có chỉ, Quách Mộ Cửu phụ trách phòng vệ Đông Lăng Cung, Lục Nhai phụ trách phòng vệ Tây Xương Cung. Tuy hai vị là tiên nhân của Thiên Đình, nhưng được phụng chỉ đến đây làm việc dưới quyền của Long Vương nên tất cả phải nghe theo sự chỉ huy của Long Vương. Bằng không, Long Vương có quyền tấu lên trên, yêu cầu Ngọc Đế bệ hạ thay đổi hình phạt, Đại Vương chúng ta hết lòng tuân thủ ước định, mong rằng hai vị cũng sẽ tuần theo cung pháp của Long Vương ta mà làm việc."

Chấp sự quan nói một cách thẳng thừng chính là đại thái giám chướng ấn hoàng cung, bất quá họ không được xử lí cung hình mà thôi.

Mộ Cửu không ngờ một hoạn quan nho nhỏ ở Long Cung này cũng có thể vênh váo tự đắc, bèn cười lạnh: " Biết rồi. Không phải chỉ có năm tháng sao? Chỉ cần Long Vương các ngươi không ra ám chiêu, ta cũng sẽ an phận tuân thủ cam kết."

Phùng Vưu ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, lại chỉ về phía Tây: " Trong doanh bộ có thiện đường và phòng trà, nếu không tìm được thì có thể hỏi. Còn lại đều là do hai vị rồi."

Nói xong hắn xoay người, khoan thai rời đi.

Mộ Cửu trừng mắt đặt bình trà xuống, nặng nề hừ một tiếng.

Ngao Sâm đem nàng và Lục Áp phân đến hai cung, tám phần là có tính toán, nàng phải đi tìm hiểu một chút mới được.

" Không cần tìm hiểu." Lục Áp vừa rồi không biết lẻn đi nơi nào liền nhô ra, đặt mông ngồi xuống cạnh nàng, " Đông Lăng Cung là nơi ở của Tam hoàng tử Ngao Khương, Tây Xương Cung là một tòa cung điện không người ở."

Mộ Cửu ngớ ra: " Làm sao ngươi biết? Ngươi bỏ phong ấn linh lực rồi hả?"

" Không." Lục Áp nhét cho nàng một chùm nho, " Khi họ Phùng đang nói ta liền đi xung quanh, đây không phải bí mật gì, rất dễ hỏi."

Linh lực của hắn không thể bỏ phong ấn, một khi bỏ ra tất sẽ làm rung động kết giới Long Cung. Mặc dù Ngao Sâm chưa từng gặp hắn nhưng nếu cảm nhận được uy thế của hắn sẽ có thể đoán ra được thân phận. Đương nhiên thân phận của hắn sẽ không có người không nhận ra, nhưng Mộ Cửu phải tu luyện, việc hắn lộ bản tôn đối với nàng không có chỗ tốt.

Huống hồ, hắn cũng hi vọng đem thân phận này xuống vị trí bình đẳng với nàng, cùng nàng làm mọi thứ trong tương lai, nếu như vậy, nàng sẽ không xoắn xuýt mãi về vấn đề thân phận, đến thời khắc nhất định sẽ giảm đi khả năng nàng từ chối hắn.

" Không biết hắn phái ta đến Đông Lăng Cung là có mục đích gì?" Mộ Cửu nhíu mày.

Là cung điện của Tam hoàng tử, đây là việc xấu hay là cất nhắc nàng? Ngao Sâm không mở đao chém nàng đã là may lắm rồi, còn có thể cất nhắc nàng? Cải tên này chẳng lẽ là muốn nhân cơ hội tách nàng và Lục Áp ra liền rat ay?

Hắn dám có lá gan này! Phải biết, nếu nàng gặp phải chuyện gì bất trắc ở Long Cung, cho dù Thiên Đình không ra mặt thì chính là Lưu Dương tuyệt đối sẽ ra mặt. Nàng đã hiểu biết nhiều hơn năm đó, hiện tại đã phát hiện tu vi của Lưu Dương cũng không như một Kim Tiên mà nàng nghĩ.

Đêm đó, nàng mang theo nghi vấn nghỉ ngơi, nàng ở phía Đông, Lục Áp ở phía Tây.

Trước khi ngủ nàng vẫn luyện khí, Lục Áp vẫn dạy nàng như thường.

Vốn Mộ Cửu muốn đem giường nhường cho hắn, dù sao nhân gia hắn là thượng thần, nhưng nàng vừa mở miệng, hắn liền đưa tay lên che môi, đầy hứng thú cười với nàng, điều này khiến nàng cực kì sợ hãi. Vẫn là thôi đi, hắn có bản lĩnh tạo không gian, lần trước tạo thêm một phòng ngủ cũng dễ như ăn cháo, không thèm cái loại nịnh nọt của nàng cũng không có gì lạ.

Một đêm bình an vô sự.

Sauk hi rửa mặt, hai người đến thiện đường ăn điểm tâm, một phòng toàn người đều quay sang nhìn họ, toàn bộ đều là binh tướng Long Cung, ước chừng có hai mươi, ba người hôm nay phải làm việc. Dựa vào số người này thì có thể thấy, nếu coi mỗi người phụ trách một cung điện thì quy mô Long Cung này cũng không quá lớn, diện tích chắc là bằng hai lần Chu Tước quán.

Lục Áp thản nhiên lôi kéo nàn ngồi xuống, sau đó đi lấy cơm.

Tay nghề thiện đường ở đây thật chẳng ra sao, nhưng không sao, nàng cũng không tới đây để hưởng phúc.

Ăn uống đơn giản qua, Lục Áp liền vui vẻ đi đến Tây Xương Cung, hảo hảo là một thượng thần, bây giờ lưu lạc đến làm hộ tướng cho một cái cung điện không người ở Long Cung cũng cao hứng đến như thế, nàng thật nghĩ không ra hắn có tâm trạng gì. Hai người đi ngược lại đường mà Quy Thừa Tướng dẫn đi hôm qua, quay lại Long Cung, Mộ Cửu sau khi chào Lục Áp liền đi về phía Đông.

Tuy rằng không có ai dẫn đường nhưng ven đường đều có quan binh, ngược lại cũng không khó tìm.

Quân quy tại Long Cung không giống Thiên Đình, tổng cộng có hai mươi tư cung điện, ngoại trừ đại điện Ngọc Giao thường ngày dùng để xử lí chính vụ có Đại Tướng canh gác thì cung vũ của Long Vương, Vương Hậu và các hoàng tử, công chúa đều có hai hộ tướng phụ trách bảo vệ, thay phiên nhau trực ban.

Khi Mộ Cửu đến Đông Lăng Cung, một hộ tướng khác tên là Giải Giáp đã đứng dưới hành lang.

Thái độ của hắn so với Phùng Vưu hôm qua thì thân mật hơn nhiều, nói thế nào đi nữa thì Mộ Cửu cũng là quan Thiên Đình, Ngao Sâm cũng phải giữ mạng cho nàng, huống hồ là những tiểu lâu la như hắn? Nghĩ nhiều làm gì, không bằng bớt đi một chuyện. Phùng Vưu là chó săn của Ngao Sâm, ở lâu tại nơi chật hẹp nhỏ bé này, quen làm ếch ngồi đáy giếng nên không biết trời cao đất rộng mà thôi.

Giải Giáp nói chuyện cùng Mộ Cửu, phổ biến qua cho nàng quy trình, triệu tập binh tướng đến gặp nàng xong liền đi.

Đông Lăng Cung so với hoàng cung bình thường thì cũng không có khác biệt gì lớn, phía Tây có một hàng phòng nhỏ, có thể dùng để nghỉ ngơi.

Mộ Cửu đi vào, đây cũng quả là một gian phòng "nhỏ", ngoài một cái giường ra thì không có gì cả, binh khí và ghi chép đều treo trên tường.