Thượng Thần Đến Rồi

Chương 123: Muốn sống mái với nhau sao?

Khi Mộ Cửu quay lại Tuần Sát Ty, Lưu Tuấn đã trở lại, Trấn Anh cũng đã có mặt. Nói chuyện với nhau vài câu, hai người liền mang khoảng mười thiên binh, chuẩn bị đến phủ Vũ Đức.

Nào có biết, vừa nhấc chân ra khỏi cửa, Thượng Quan Duẩn vội vàng xông đến: " Vũ Đức đi tìm Cách Hàng rồi!"

Trần Anh không rõ chân tướng, dù sao Vũ Đức là thuộc hạ của Cách Hàng, đi tìm hắn không có gì kì quái, nhưng Mộ Cửu liền không khỏi kinh hãi, cái tên Vũ Đức này lại trực tiếp tìm đến Cách Hàng? Đây là muốn sống chết với nhau sao!

" Nhanh đến phủ của Cách Hàng!"

Nàng nói chưa xong đã chạy ra khỏi cửa.

Qúy phủ của Cách Hàng Chân Nhân nằm ở phường Chung Hưởng phía Đông Lăng Tiêu Điện, lúc này đang chìm trong một mảnh triêu dương.

Tiên đồng ôm phất trần nói chuyện cùng Vũ Đức Chân Quân: " Chân Nhân trời vừa sáng đã ra khỏi phủ, nếu Chân Quân có chuyện quan trọng thì kính xin hãy quay lại sau."

" Thật không?" Vũ Đức không hề bị lay động, nói, " Vậy ta ở đây chờ hắn là được. Cũng đỡ phải quay đi quay lại tốn thời gian."

Tiên đồng sửng sốt: " Chân Quân ——"

Vũ Đức không có thời gian để ý, đứng yên tại chỗ, một thân áo xanh theo gió tung bay càng có vẻ tuấn dật yêu kiều.

Tiên đồng bất đắc dĩ, nhanh chóng bước vào trong.

Không bao lâu sau, hắn lại xuất hiện, khom người: " Chân Quân mời vào."

Vũ Đức liếc hắn một cái, không nói gì liền theo hắn vào.

Cách Hàng là ngự tiền nhất phẩm đại quan, tiên phủ đương nhiên là lộng lẫy, nhưng ánh mắt của Vũ Đức trước sau chỉ rũ xuống, nhìn xuống mặt đất. Tiên đồng dẫn hắn tới một hành lang liền dừng lại, trong không khí truyền đến hương hoa, bên phải hành lang là một khu vườn rộng mênh mông, màn tơ đỏ rủ xuống trong mây mù như một vệt chu sa trong nước.

Trong không khí, ngoại trừ hương hoa còn có hương rượu.

Tiên đồng khom người mời vào, Vũ Đức liền bước lên thềm ngọc đi đến.

Bên trong màn tơ màu đỏ bày hai chiếc đệm hương bố, trên bàn có rượu, cạnh bàn có một người ngồi. Cách Hàng nhàn tản mặc bộ xiêm y đen ngồi dưới mái hiên, khuôn mặt lộ ra sự lạnh lẽo, nhưng nốt ruồi chu sa trên mi tâm hắn lại tựa màu đỏ móng tay của mĩ nhân, đè ép cỗ thô bạo của hắn xuống.

" Sáng sớm uống rượu, Chân Nhân có thật nhiều nhã hứng."

Vũ Đức đứng ở cửa, ngữ khí chậm rì rì, nhưng trong đó lại ẩn chứa một tia lệ khí.

Cách Hàng mãi tới khi rót đầy hai chén rượu mới ngẩng đầu lên nhìn hắn: " Ngươi và ta trước khi lập nên Đại Ngụy, sáng nào cũng uống một bình rượu. Nhã hứng của ta, không phải là được nuôi dưỡng cùng ngươi sao?" Nói xong, hắn nâng chén đẩy về phía đối diện, " Nhưng có thể Chân Quân đã quên rồi, dù sao thế sự xoay vần, vài ngàn năm đã trôi qua."

Vũ Đức nhíu mày: " Nói như vậy, ngươi đã biết ý đồ của ta khi đến đây."

" Cũng không khó đoán, ngươi không phải là tới làm chó cùng rứt giậu sao."

Cách Hàng uống hết một ly rượu.

" Tại sao ngươi lại biết?" Vũ Đức thu hồi nụ cười, ánh mắt dần xuất hiện hàn ý.

" Dù sao ta cũng nhiều hơn ngươi 20 ngàn năm tu vi." Cách Hàng chắp tay đi tới trước mặt hắn, nhếch môi, " Không gạt ngươi, ta đã đoán được rằng ngươi sẽ đến tìm ta, hơn nữa lần này ngươi và ta đều trốn không thoát. Gần đây, tiểu sư thúc tổ của ta đột nhiên đến Cách Hận Thiên, còn lấy một giọt máu của ta. Tiểu sư thúc tổ của ta ấy mà, ngoài Sáng Thế Thần Nguyên Linh ra thì chưa hề để ai trong lòng, thế nhưng hắn lại lấy máu của ta rồi mang đi.

Khả năng thông linh của tiểu sư thúc tổ ta đã lô hỏa thuần thanh, hắn lấy máu của ta, khiến ta lập tức suy đoán là để xem kí ức. Trong trí nhớ của ta, chỉ có duy nhất chuyện cùng ngươi và Phi Y là có ấn tượng sâu đậm, hắn muốn xem để làm gì đây? Hiện tại Phi Y không còn, đương nhiên chỉ có thể liên quan đến ngươi.

Ta cảm thấy nghi hoặc liền điều tra ngươi, sau đó liền có thu hoạch. Ta biết ngươi và Độc Giác Thú của ngươi gần đây đã tiếp xúc với người của Tuần Sát Ty. Ngươi bị Tuần Sát Ty theo dõi, ta bị tiểu sư thúc tổ theo dõi, chưởng lĩnh Binh bộ nhiều năm như vậy, đương nhiên ta sẽ không coi đây là trùng hợp. Vụ án có thể kinh động đến một trong bốn vị thượng thần, nếu không phải liên quan đến Xiển giáo của ta thì còn có cái gì?

Vì thế, nếu ta không đoán sai, vụ án Thanh Khâu hẳn là do ngươi làm đi. Đương nhiên ngươi không biết phía sau còn có tiểu sư thúc tổ của ta trông chừng, vì thế không thu thập sạch sẽ chứng cứ. Ta cũng vừa vặn điều tra được, Lưu Tuấn mang theo người của Tuần Sát Ty rời khỏi nha môn suốt đêm, mặc dù ta không thể khẳng định họ làm gì, nhưng luôn cảm thấy ngươi trước khi chết sẽ đến tìm ta."

Khuôn mặt của Vũ Đức đã vô cùng âm hàn.

Cách Hàng cười một tiếng, lại nói: " Ngươi khích bác các tộc phân tranh, hơn nữa còn chôn gϊếŧ Thần tộc, theo luật sẽ phải chịu trảm không tha, vì một nữ tử, ngươi làm vậy có đáng không?"

" Ta rất muốn cảm thấy không đáng." Vũ Đức nhìn hắn, " Nếu ta có thể bạc tình bạc nghĩa như ngươi, ta sẽ không mang Phi Y trở về núi, nàng không theo ta trở lại, ta sẽ không đem tình ý mấy chục ngàn năm đặt trên một mình nàng. Loại người như ngươi, trong lòng vĩnh viễn cũng chỉ có quyền thế, mãi mãi cũng chỉ có thể cân nhắc xem chuyện gì có đáng giá hay không mà thôi."

" Giống ta thì có gì không tốt?" Cách Hàng vẫn đang cười, " Chúng ta không phải người phàm, một đời một kiếp có nhiều người không phải chuyện lạ. Tính theo tu vi của chúng ta, coi như không xảy ra chuyện đó, vài năm sau Phi Y cũng sẽ đi trước, lẽ nào ta cần phải bảo vệ phần kí ức này suốt quãng đời còn lại sao? Ta không ngu."

" Nếu ngươi không quan tâm, tại sao không để nàng ở lại núi Thanh Nhuận?" Vũ Đức ép hỏi, " Nếu ngươi nói thoải mái như vậy, tại sao lại cố ý dẫn nàng đi? Ngươi không chung tình được với một người, nhưng ta làm được! Nếu như không có ngươi, ta với nàng nhất định sẽ làm được!"

Cách Hàng dần trở nên trầm mặc. Nửa ngày sau, hắn mới nói: " Bởi nàng là phu nhân của ta."

" Đã không phải!" Khuôn mặt của Vũ Đức đã căng ra, ánh mắt biến thành lạnh thấu xương.

Hắn rút trường kiếm đeo bên eo ra, cơ hồ một lời cũng không nói, lập tực đánh về phía Cách Hàng.

Cách Hàng đứng cách hắn ba trượng liền vung tay, nóc nhà bị hất tung, quỳnh lâu ngọc vũ lập tức biến thành chiến trường đáng sợ.

Khi Mộ Cửu và Trần Anh chạy đến ngoài phủ, họ đã nhìn thấy hai người đang đánh nhau bên trong điện quang hỏa thạch! Đệ tử và tiên đồng trong phủ đều lao ra ngoài thoát thân, đá vụn bay loạn bốn phương tám hướng như đạn pháo, động tĩnh này đã kéo tới không ít người, đá vụn bay ra ngoài còn suýt nữa đập cho trán Mộ Cửu biến thành một cái động!

Nàng mau chóng kéo một tiên đồng lại để hỏi chuyện. Tiên đồng liền đáp: " Vũ Đức Chân Quân không biết tại sao lại gây hấn trước, sư tôn liền cùng hắn đánh nhau!"