Thượng Thần Đến Rồi

Chương 76: Kỹ năng sinh tồn

Tâm trạng Lâm Kiến Nho dao động, lắc mình trốn vào bụi hoa, nín thở lắng nghe.

Từ xưa đến nay chưa có ai dám nảy sinh ý định với Hoa Thanh đạo nhân trong phạm vi bán kính ba dặm, nhưng cũng vì điều này mới có thể khiến người bên trong buông lỏng cảnh giác, không có ai nghĩ đến việc vận thần thức dò xét xung quanh.

" Tuy nói như thế, nhưng hai vị sư huynh của ta không thể chết oan trong tay chúng được! Chưởng môn đừng trách ta nói thẳng, hiện tại Vũ Dương sư huynh còn không biết có thể giữ được tính mạng hay không, như vậy chẳng lẽ không phải cũng như đánh vào mặt Xiển giáo sao? Tuy Xiển giáo sẽ không đến mức vì Minh Dương ta mà trở mặt với Thanh Khâu, nhưng cũng không thể để Thanh Khâu cứ thể đả thương người trong nhà của chúng ta được."

Lời nói này vừa dứt, căn phòng cũng yên tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, Hoa Thanh Đạo Nhân mới nói: " Ta đã hộ quá cho tứ sư đệ, chỉ cần dùng Tẩy Tủy Đan mấy lần nữa, tính mạng hắn sẽ không bị đe dọa." Nói xong, hắn dừng một chút, nói tiếp, " Nếu vẫn không được nữa, ta sẽ dùng Đại mãn Kim Đan bảo vệ nguyên thần của hắn không bị tổn hại."

" Đại mãn Kim Đan?"

Có người liền thốt lên kinh ngạc.

Bên ngoài, Lâm Kiến Nho cũng không khỏi thất kinh.

Đại mãn Kim Đan chính là Kim Đan chân truyền của dòng dõi Minh Nguyên, cũng chỉ có Chưởng môn đời trước mới có khả năng luyện thành. Sử dụng đan dược này không chỉ có thể bảo vệ nguyên thần ngàn năm không bị tổn hại mà còn có thể nâng cao linh lực và tu vi. Bởi viên đan dược này là do chính bản môn pháp tông luyện thành, việc tương khắc xung đột lẫn nhau sẽ không xảy ra, từ Chân Tiên có tu vi cao cho đến đệ tử nhập môn tu vi thấp đều có thể dùng.

Vì thế, đối với đệ tử bổn môn mà nói, có thể có một viên Đại mãn Kim Đan, chuyện này quả nhiên là một sự mê hoặc lớn!

Tay hắn bỗng nhiên tê rần lại.

" Ai ở ngoài?"

Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng quát to, ngay sau đó vang lên tiếng tay áo bay nhanh phần phật.

Tâm trạng Lâm Kiến Nho trùng xuống, nhanh chóng nín thở, trong bóng đêm lắc mình lui ra ngoài sân!

" Mau đuổi theo!" Cửa sổ đang đóng chặt mở ra tức thì, người canh giữ bên ngoài trầm giọng quát lên.

Lâm Kiến Nho một đường chạy gấp ra khỏi núi Tiêu Ngọc, cũng không dám quay về đỉnh Bích Lưu, chỉ dốc hết sức chạy sang những ngọn núi khác.

Truy binh sau lưng đuổi theo mãi không buông, hắn nhanh chóng bắt đầu thở hổn hển.

Nếu như đang ở tông môn khác, hắn sẽ không sợ sệt như vậy, nhưng đây không giống, địa vị của hắn ở Minh Nguyên Tông ngay cả một tên quét rác cũng không bằng, dù chuyện có nhỏ cỡ nào, rơi xuống đầu hắn đều sẽ biến thành lớn, hắn đã ăn nhiều thiệt thòi, cảm giác hoảng sợ khi bị phát hiện dường như đã trở thành bản năng của hắn.

Hắn quay đầu nhìn về phía sau, vung tay đánh xuống ngọn núi đá không xa trước mặt.

Ngọn núi vỡ nát thành công ngăn lại đám người đuổi theo phía sau, hắn thừa dịp bỏ chạy, đi vòng vèo một hồi, trở lại chân núi Tiêu Ngọc.

Lâm Kiến Nho thở hổn hển đứng dựa vào vách đá, nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, sau đó chỉnh đốn trang phục, như không có chuyện gì xảy ra tiến vào động phủ của Chưởng môn.

Những năm nay, bản lĩnh khác hắn không học được, nhưng một chữ "nhẫn" này lại được hắn tu luyện lô hỏa thuần thanh.

Không chỉ vậy, chữ "giả bộ", hắn cũng tự nhận mình có bản lĩnh không kém.

Cơ Mẫn Quân phái hắn đi lấy đan dược, hắn không thể không lấy, nếu như trốn về Bích Lưu Sơn, vậy mười phần họ sẽ hoài nghi hắn, ngay cả khi không có chứng cớ, họ cũng sẽ theo quán tính mượn cơ hội này trừng trị hắn, đặc biệt là Cơ Vĩnh Phương. Từ khi chịu thiệt thòi từ Mộ Cửu, nàng ta lại càng quá đáng với hắn, nếu nhược điểm của hắn bị nàng ta bắt được, hắn nhất định sẽ không có quả ngon để ăn.

Tiên đồng trông phủ đã quay lại, trong sân đã khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có điều các trưởng lão đã rời đi, chỉ còn lại mình Hoa Thanh và Lương Thu Thiền đang chép kinh.

Thấy Lâm Kiến Nho đi vào, Lương Thu Thiền lạnh lùng nhìn hắn một cái. Nàng ta bị đẩy một cái trên Thiên Đình, hiển nhiên cho tới bây giờ vẫn còn hận hắn.

Điều này khiến cho hắn vừa bình tâm lại bất giác lại trở nên hoảng loạn.

Nhưng hắn tận lực không để lộ dấu vết.

" Có chuyện gì sao?" Hoa Thanh dưới ánh đèn nhìn càng trẻ tuổi, hắn có ngộ tính cao, thành tiên sớm, bởi vậy dung nhan cũng được bảo trì rất tốt, nhìn chỉ như mới ngoài ba mươi.

Lâm Kiến Nho vội vàng cúi đầu, nói: " Phụng mệnh sư mẫu, đệ tử đến xin lấy Tẩy Tủy Đan."

Hoa Thanh lúc này mới ngừng bút, nhìn hắn một chút: " Sư phụ ngươi hôm nay thế nào?"

Lâm Kiến Nho đang muốn trả lời, tâm tình hơi động, liền nghĩ tới khi trước Hoa Thanh có nhắc đến Đại mãn Kim Đan. Dường như chỉ trong chốc lát, hắn cúi đầu nhìn xuống đất, đáp: " Chưởng môn sư bá, tình hình của sư phụ như vậy, đệ tử cũng không nghĩ sư mẫu lại phái đệ tử đến lấy Tẩy Tủy Đan."

Hắn hẳn là sẽ không có tư cách nhận được viên đan dược này, có điều nếu có thể may mắn nhìn một cái, hắn cũng đồng ý.

" Đây là nói, tình hình không ổn?" Hoa Thanh lập tức buông bút.

Lâm Kiến Nho đưa mắt lên nhìn hắn, song lại cúi đầu: " Đệ tử không dám nói."

Hoa Thanh thở dài, trầm ngâm một lúc, sau đó đi vào buồng mang ra một chiếc hộp gấm dài hai tấc, nói: " Đi thôi."

Lâm Kiến Nho nhận ra quầng sáng phát ra từ chiếc hộp, không dám thất lễ, lập tức theo hắn ra khỏi cửa.

Bên này, Cơ Mẫn Quân mới cho Lâm Tiếp uống thuốc, đang chờ Lâm Kiến Nho mang Tẩy Tủy Đan về.

Nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài, Cơ Vịnh Phương lập tức mở cửa ra, thuận miệng quát: " Súc sinh ngươi không phải là lại lười biếng... Sư bá?!"

Hoa Thanh nhíu mày nhìn nàng ta một chút, không nói gì, bước qua cửa tiến vào.

Mấy người Cơ Mẫn Quân cũng vội chạy ra đón.

Lâm Kiến Nho cũng muốn đi vào, nhưng lại bị Cơ Vịnh Phương ngăn lại: " Đi ra ngoài trông cửa!" Nói xong đẩy hắn ra ngoài, sập cửa một cái, suýt nữa thì đập vào mặt hắn.

Các huynh đệ hộ tống Hoa Thanh ngoài cửa trào phúng nhìn sang, Lương Thu Thiền đẩy cửa đi vào, cũng hạ mắt nhìn hắn. Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng vẫn yên lặng thủ hạ ngoài cửa.

Nếu hắn đoán không sau, trong chiếc hộp gấm Hoa Thanh cầm trên tay chính là Đại mãn Kim Đan, mà hắn tự mình mang đi, càng chứng minh được là đan dược này quý trọng đến nhường nào.

Đại mãn Kim Đan...

Lâm Kiến Nho hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.

Ứơc chừng nửa canh giờ sau, Hoa Thanh bước ra, biểu hiện trên mặt mẹ con Cơ Mẫn Quân so với lúc trước thì tốt hơn nhiều. Chờ tiễn Hoa Thanh đi xong, Cơ Mẫn Quân lại dặn dò bốn tên đệ tử ở lại trông chừng Lâm Kiến Nho, sau đó khép hờ cửa phòng, đi cùng tỷ muội Cơ Mẫn Quân đi về qua sân sau.

Trời tối người yên, bóng đêm nồng đậm khiến người ta dần sinh mệt mỏi.

Khác với bốn tên đệ tử bị bắt ở lại đang ngáp ngắn ngáp dài, tinh thần của Lâm Kiến Nho lại vô cùng sung mãn.

Nhìn vẻ mặt của Cơ Mẫn Quân, Lâm Tiếp nhất định là đã được dùng Đại mãn Kim Đan. Thế nhưng, Đại mãn Kim Đan cần 36 canh giờ mới có thể tiến vào kinh mạch, nói cách khác, hắn chỉ cần trong đêm nay đem Đại mãn Kim Đan trong cơ thể Lâm Tiếp bức ra, Kim Đan còn có thể dùng được...

Còn có thể để hắn sử dụng!

Hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, tâm tình chưa bao giờ dâng trào như vậy.

Hắn hiện tại đang chuẩn bị tiến vào Kết Đan kỳ, nếu ăn viên Kim Đan này, hắn liền có thể lập tức kết đan, cũng có thể bảo tổn chí ít ngàn năm tuổi thọ! Mà coi như hắn linh căn không tịnh, không thể tấn cấp, chỉ ít viên Kim Đan này có thể bảo đảm cho nguyên thần của hắn ngàn năm không bị tổn hại. Nói cách khác, hắn vô duyên vô cớ có được thời gian ngàn năm để tấn cấp.