Ba kẻ còn lại không có ý kiến, từng kẻ một giơ kiếm lên bấm quyết.
Rất nhanh, linh lực xung quanh tiểu bạch hổ liền ngưng tụ thành khí lưu, con đường bạch ngọc biến thành rừng sâu nước độc. Nó tiến lên một bước liền đâm vào vách núi, lùi một bước thì lại lao vào biển lửa. Mà hiểm ác nhất chính là, chỉ còn một con đường nhỏ để đi về bình địa.
Tiểu bạch hộ tuy rằng có thiên phú dị bẩm nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, quay đầu nhìn xung quanh, sợ sệt đến phát khóc.
Đây là Thiên Huyễn trận! Khác với những huyễn trận khác, cảnh vật bên trong Thiên Huyễn trận đều là cảnh thật, lửa bỏng nước buốt, đừng nói đến một tiểu nãi oa, ngay cả hổ trưởng thành cũng chưa chắc đã vượt qua được trận pháp này đâu!
Tiểu bạch hổ quả nhiên kêu lên thảm thiết, chạy lên con đường cuối cùng còn sót lại.
Nhưng, nó chạy một hồi, cuối cùng liền phát hiện ra cuối đường không phải rừng cây an toàn, mà là những kẻ cầm đao, mặt dày dữ tợn đang chờ nó sa lưới.
" Bọn ác đồ!" Mộ Cửu không nhịn được nữa, rút kiếm đứng dậy, bay đến ngoài trận, cắn ngón tay bức ra một giọt máu, vẽ lên không trung một pháp chú nguyền rủa!
Huyết chú vừa dính vào trận, ảo trận liền sụp đổ trong nháy mắt.
" Mộ Cửu!"
Bốn kẻ kia kinh ngạc nhảy dựng lên, Lâm Kiến Nho cũng thất thanh đuổi tới.
" Ngươi là kẻ nào?" Đệ tử Đâu Suất Cung vốn lớn lối, tức giận mở miệng.
Lâm Kiến Nho vội vã chạy đến, cúi đầu chắp tay với họ: " Chúng tiểu nhân là người của Tuần Sát Ty..."
Tiểu bạch hổ cũng bị biến cố đột ngột này dọa sợ, chạy lùi vào giữa, mở to hai mắt nhìn sang Mộ Cửu.
Mộ Cửu không thèm để ý đến những kẻ kia, đi tới trước mặt nó không xa rồi ngồi xổm xuống, đưa tay ra cho nó, ôn nhu cười: " Không phải sợ, ta bảo vệ ngươi."
Ánh mắt tiểu bạch hổ nhìn nàng có chút ngây ngẩn, thế nhưng thoáng một cái, nó liền kích động nhảy lên, sau đó đem mặt chôn vào lòng bàn tay nàng cọ tới cọ lui, nước mắt chảy ướt hết lông cổ.
" Nhận ra ta sao?" Mộ Cửu mỉm cười ôm lấy nó.
Nó dụi dụi vào cổ nàng kêu lên vài tiếng như đang trả lời, hoặc cũng có thể là đang kể lể oan ức với nàng, chân trước ôm chặt lấy cổ nàng không buông, như thể sợ nàng buông nó ra, nó sẽ lại rơi vào hiểm cảnh.
Mộ Cửu tuy bị móng vuốt của nó cào hơi đau, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.
" Thả nó xuống!" Đám người kia bắt đầu quát mắng, " Ngươi có biết chúng ta là ai không? Người của Đâu Suất Cung đang làm việc, ngươi cũng dám tới quấy rối?!"
Mộ Cửu không muốn nảy sinh xung đột với họ, nhưng tiểu bạch hổ thì nàng vẫn muốn cứu.
Bạch Hổ trên thế gian này đều xuất thân từ Thần tộc, nàng sẽ không cho phép họ tùy ý ra tay. Hơn nữa, nàng không tin lần này họ vây đuổi chặn đường là do được Thái Thượng Lão Quân sai bảo, nếu Thái Thượng Lão Quân dung túng đệ tử hoành hành như thế này, tiên uy của lão đã không duy trì được nhiều năm như thế. Lão thân là Tiên Tôn Thiên giới, lẽ nào sẽ bởi ham muốn một con tiểu bạch hổ mà không tiếc kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thần tộc thượng cổ?
" Đắc tội các vị tiên trưởng rồi, chúng ta chỉ đang tuần phố, tiểu bạch hổ này không tìm được đường về nhà, chúng ta đương nhiên phải đưa nó về Tuần Sát Ty, giao cho Đô Đốc xử lí. Nếu không Đô Đốc trách tội xuống, chúng ta cũng chịu trách nhiệm không nổi đâu." Nàng vuốt ve tiểu bạch hổ vẫn còn đang run rẩy trong lòng, hờ hững lên tiếng.
Những kẻ này tu vi đều kém nàng, coi như linh lực của nàng bị phong tỏa, nhưng nàng cũng mang theo pháp bảo bên người, thoát thân sẽ không thành vấn đề. Lại nói, nhóm người này rõ ràng là đang bắt nạt tiểu bạch hổ, nàng đánh không lại cũng phải đi ra thay nó ngăn chặn.
Nhưng lời nói của nàng vẫn rất khách khí, dù sao cũng phải phòng việc họ quay ra nói xấu nàng, hại nàng mất việc.
" Con hổ này là linh thú lạc đường của chúng ta, cần gì ngươi quan tâm?" Đối phương tuyên bố lần thứ hai.
Mộ Cửu cúi đầu nhìn xuống đất: " Nếu là linh thú dưới trướng mấy vị, vậy thì càng tốt rồi."
" Vừa rồi mấy vị khi bày trận đã tạo ra động tĩnh không nhỏ, e rằng chủ nhân mấy tòa Tiên phủ gần đây đều đã bị kinh động. Không bằng mấy vị theo ta về Tuần Sát Ty một chuyến, để người của Tuần Sát Ty đi bẩm báo nguyên nhân với Đâu Suất Cung, sau đó đương nhiên ta sẽ trả linh thú. Còn nữa, ngày mai chúng ta sẽ cho người đi bàn giao với mấy Tiên phủ gần đây, lần tới gặp phải chuyện như vậy sẽ không còn khó xử."
" Ngươi!"
Mấy kẻ đó đều bị lời nói của Mộ Cửu làm cho câm nín.
Việc này là họ gạt Thái Thượng Lão Quân để làm, nếu đến tai lão, họ còn không bị lột da sao?
Nhưng nếu không đáp ứng, họ làm sao có thể xuống đài?
Lâm Kiến Nho đứng bên cạnh dò xét một lát, sau đó nói rằng: " Các vị sư huynh, chúng ta cũng thật sự vạn phần bất đắc dĩ. Nếu các vị không thể theo chúng ta về, không bằng đi về Đâu Suất Cung một chuyến trước đi. Chúng ta sẽ mang Bạch Hổ này về Tuần Sát Ty, nếu đúng là linh sủng của các vị, nhất định sẽ đưa về ngay lập tức."
Hắn cũng là đệ tử Xiển giáo, gọi họ một tiếng sư huynh cũng không có gì là quá.
Mấy kẻ này liền nhìn sang phía hắn.
Cách Hận Thiên là tầng trời thứ 33 của Thiên Đình, toàn bộ là do Thái Thượng Lão Quân quản chế. Hiện tại Xiển giáo đang vô cùng phát triển, tông phái trong giáo nhiều vô kể, Thái Thượng Lão Quân mỗi ngày đều kiếm được cả tỷ bạc, đương nhiên không thể chú ý đến nhiều hạ nhân như vậy. Vì thế, khi nghe nói Thiên Đình xuất hiện một con tiểu bạch hổ không biết đến từ đâu, họ mới dám chạy đi định bắt nó để luyện binh khí.
Bạch Hổ là Thần tộc thượng cổ, thường ngày đừng nói họ không chọc nổi, đến Thái Thượng Lão Quân cũng không dám vô duyên vô cớ đi chọc người ta đâu. Việc này nếu lão biết được, họ đương nhiên không thể tránh khỏi việc bị phạt. Tiểu tử này để họ đi trước, ngược lại lại chính là một cơ hội thoát thân, tuy tiểu bạch hổ này không bắt được, nhưng ít nhất khi người của Thái Thượng Lão Quân hỏi tới, họ còn có thể giả bộ như không biết gì hết.
Huống hồ, nữ tử trước mặt này tuy tu vi không quá cao nhưng có không ít chiêu thuật, có thể thản nhiên phá bỏ Thiên Huyễn trận, không phải người dễ dàng động vào.
Nghĩ như thế, tên cầm đầu có một nốt ruồi ở chính giữa mi tâm liền chăm chú nhìn Lâm Kiến Nho, ánh mắt đảo qua Thanh Đồng bài Huyền Điểu bên hông hắn, hung hăng đe dọa: " Ngươi là đệ tử Xiển giáo, vậy ta tin ngươi một lần, chúng ta sẽ về Đâu Suất Cung để chờ, các ngươi chớ dám dở chiêu trò gì, nếu không hậu quả sẽ chịu không nổi đâu!"
Phải nói vài câu hung ác một chút, bằng không sẽ rất mất mặt!
Sau khi nói xong, hắn sâu sắc liếc nhìn Mộ Cửu đang ôm tiểu bạch hổ, vung tay lên, thích thú mang người nhảy lên mây chạy đi.
Lâm Kiến Nho thở dài.
Mô Cửu xoay người nhìn hắn: " Làm liên lụy đến ngươi rồi."
Tuy nàng không có cảm giác rằng mình có lỗi, nhưng đem hắn lôi xuống nước cùng dường như cũng không thích hợp.
" Không." Lâm Kiến Nho lắc đầu, " Ngươi cho rằng ta thở dài là vì đang sợ sao? Thật ra, ta đối với những kẻ luôn có dáng vẻ con cháu đạo mạo danh môn đều căm ghét vô cùng! Họ ngoại trừ cáo mượn oai hùm làm mưa làm gió thì còn có thể làm được cái gì?! Ta chỉ hận ta không có đủ bản lĩnh, nếu không chắc chắn sẽ không để ngươi xuất thủ ngăn cản trước."
Mộ Cửu chợt nhớ tới những khổ sở hắn đã từng phải chịu đựng, tâm trạng liền cảm thấy rung động.
Đồng thời, nàng còn có chút áy náy, nàng ngoại trừ lúc đầu có cứu hắn một lần ra thì cũng không vì hắn mà làm điều gì, mà hắn vì nàng lại không tiếc đắc tội người của Cách Hận Thiên, vì thế, nàng hẳn phải giúp hắn một chút mới là hợp tình hợp lý. Nàng cũng không quên, bây giờ nàng còn thiếu một thân công đức thiện duyên nữa!
" Ô ô ——"
Tiểu bạch hổ thấy rõ ác nhân đã đi xa, lúc này mới ngẩng đầu lên từ cổ Mộ Cửu, cọ tới cọ lui lên mặt nàng.