Giang Hồ Kiếp

Chương 102: Tự trách

Không khí âm u, mưa vũ tầm tã, gió mang theo từng trận hàn ý tận xương, bao phủ toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung, sân trống trải chỉ có tiếng vang ‘Sàn sạt’ không dứt, làm tăng thêm hiu quạnh cùng lạnh lùng.

Trong phòng nghị sự, không khí nặng nề lạ thường, Kiếm Họa mới từ bên ngoài trở về vẫn chưa kịp đổi y phục ẩm ướt, mau mau hướng Kiếm Cầm hồi báo tin tức.

“Như thế nào? Đệ tử Lãnh Nguyệt Cung trải rộng khắp nơi, chẳng lẽ ngay cả Ma Điện ở đâu cũng tra không được?” Sắc mặt Diệp Phong lo lắng không thôi, tâm theo đó trầm xuống: Ba ngày rồi, một chút tin tức cũng không có.

Mày liễm Kiếm Họa dựng thẳng, lạnh lùng nói: “Ngươi có bản lĩnh, sao không tự mình đi thăm dò?”

“Diệp Phong, ngươi đang hoài nghi cách việc và năng lực của Lãnh Nguyệt Cung sao?” Mặt Kiếm Cầm sắc lạnh, tiếp lời: “Tánh mạng của Cung chủ, nằm trên người Phu Nhân, chúng ta là thuộc hạ sao dám lơ là?”

“Không sai!” Ngay cả Kiếm Thi ôn hòa cũng không nhịn được đứng dậy: “Chúng ta đi theo Cung chủ nhiều năm, biết rõ Cung chủ quang minh lỗi lạc, há có thể đứng yên để người khác vũ nhục Cung chủ, nếu nói đến trong sạch của Cung chủ, chúng ta còn sốt ruột hơn cả ngươi.”

Kiếm Kì nghe ba người nói, nhìn thoáng qua Diệp Phong á khấu không nói được lời nào, trong lòng âm thầm khen ngợi, rốt cuộc cũng phun được ngụm ác khí! Nhớ lại Lãnh Vô Sương phải chịu ba năm thống khố, ba năm tự trách, khi nhận được tin tức nàng không để ý nguy hiểm, một mình đi tới đại mạc, thiếu chút nữa chết trong tay Tam Ác. Biết được hai người nối lại tình xưa, bốn người thật cao hứng, vốn tưởng rằng vân khai gặp nguyệt minh, ai ngờ lại nảy sinh sự tình. Không chỉ Cung chủ trọng thương quay về, hơn nữa còn trầm mặc ít lời hơn, sau khi nghe Tiểu Ngọc thuật lại, tất cả đều muốn gϊếŧ Diệp Phong, nếu không phải Cung chủ vẫn yêu nàng, nàng còn bình yên vô sự ngồi ở đây sao?

Tức giận thì tức giận nhưng Kiếm Kì không muốn làm không khí xấu hổ hơn, vội nói: “Được rồi, tra xét lâu như vậy vẫn không có tin tức, cũng không thể nóng lòng nhất thời. Kiếm Họa, ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, cẩn thận cảm lạnh.”

Kiếm Họa trừng mắt liếc nhìn Diệp Phong, hừ lạnh rời đi, Kiếm Thi lo lắng thương thế của Lãnh Vô Sương, nên cũng theo sát sau đó.

Kiếm Cầm không muốn ở lại, nhưng dù sao nàng cũng đang chưởng quản Lãnh Nguyệt Cung, không muốn đánh mất cấp bậc lễ nghĩa, nên cố nén oán giận trong l*иg ngực, cứng ngắt nói: “Kiếm Cầm có việc trong người, thứ không thể phụng bồi, cáo từ!” Không đợi Diệp Phong trả lời, phất tay rời khỏi phòng nghị sự.

Kiếm Kì nhìn ba người tức giận rời đi, không khỏi âm thầm líu lưỡi, Kiếm Họa tính tình sang sảng, xem cái ác như thù, Thi nhi ngoài mềm trong cứng, sốt ruột hộ chủ, cũng là hữu tình khả nguyện. Ngay cả Kiếm Cầm không thích thể hiện nhưng giờ cũng tức giận khó kiềm chế, Tiểu Ngọc và Nghiêm Cánh thì khỏi phải nói, hai người trực tiếp xem Diệp Phong như trong suốt. Kiếm Kì âm thầm đồng tình một phen, toàn bộ Lãnh Nguyệt Cung, từ trên xuống dưới, Diệp Phong đắc tội tất cả.

Diệp Phong đợi nửa ngày, không có được tin tức gì hữu dụng, ngược lại bị mọi người châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tâm tình tệ vô cùng. Kỳ thật trong lòng nàng hiểu, là nàng không đúng, không nên không phân biệt tốt xấu, nói năng lỗ mãng, làm tổn thương tâm Lãnh Vô Sương. Nhưng đừng nói giải thích, ngay cả sân viện của Lãnh Vô Sương, nàng cũng không thể bước vào, bản thân ăn nói khép nép nhưng đổi lại là ác ngữ không ngừng gia tăng. Ngay cả Yên nhi thường ngày am hiểu lòng người, những ngày qua cũng chỉ không mặn không nhạt qua loa có lệ với nàng, nay Toa nhi bị bắt, tung tích Nương không rõ, lại không ai hiểu khổ sở trong lòng nàng.

Diệp Phong càng nghĩ càng tức giận, rầu rĩ ngồi ở đó, một mình ngẩn người.

“Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi thật sự không quan tâm Cung chủ?”

“Sao ta không quan tâm?” Diệp Phong bật dậy, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, nói: “Ta muốn đi giải thích, nhưng nàng không muốn gặp ta! Còn nói nếu xông vào sẽ gϊếŧ không tha! Ta có thể làm gì đây?”

Kiếm Kì thấy nàng phản bác đúng lý hợp tình như thế, nhất thời ngẩn ra: “Ngươi nghĩ thứ Cung chủ muốn chính là lời giải thích của ngươi?”

“Không phải giải thích thì là cái gì? Hiện nay, cứu người quan trọng, về sau muốn thế nào, Diệp Phong sẵn sàng chịu phạt!”

Lòng Kiếm Kì lạnh đi, nhìn Diệp Phong từ trên xuống dưới, chẳng lẽ đây là Diệp Phong u buồn luôn khiến người khác đau lòng? Là Diệp Phong đáng giá để Cung chủ áy náy suốt ba năm? Nếu thật sự là Diệp Phong tại sao lại xa lạ như vậy?

“Ngươi… Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?”

“Ngươi đi theo ta!”

“Đi chỗ nào?”

Kiếm Kì không trả lời, lôi kéo Diệp Phong đi như bay.

Bên ngoài mưa phùn kéo dài, thật sự chọc người phiền lòng, gió lạnh tắp vào mặt, mang theo từng trận đau rát, tựa hồ làm người thanh tỉnh vài phần.

Thư phòng bị Diệp Phong cuồng nộ phá hủy đã sớm trùng kiến, rường cột chạm trổ hoàn toàn khác, nơi này chất phác nhưng không mất đi đại khí, tinh xảo nhưng không quá xa hoa, khắp nơi tản ra hương khí nồng đậm.

‘Bang bang’, Kiếm Kì xoay hai mộc tương trên bàn, nhìn Diệp Phong bĩu môi.

“Đây là cái gì?” Diệp Phong khó hiểu hỏi.

“Tự mình xem đi!” Kiếm Kì lạnh lùng nói xong thì xoay người rời đi, thuận tay đóng luôn cửa thư phòng.

Trong phòng quay về yên tĩnh, tiếng mưa ‘Tí tách’ ở bên ngoài truyền vào, hình như mưa ngày càng lớn, Trời đang vì ai mà tức giận?

Mở vài cuộn bức họa ra, chuyện cũ trong trí nhớ giống như hồng thủy thổi quét mà đến.

Dưới Đoạn Tình Nhai, hoa hải màu trắng, một gốc Không Lo Thảo lắc lư trong gió, che khuất nửa gương mặt tuấn tú của thiếu niên tử y, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, cách đó không xa, một nữ tử áo trắng, nét mặt tràn ngập đau thương.

Tiểu viện thanh trúc, tịch dương khuynh sai, bàn đu dây vi đãng, lam sam tung bay, vẻ mặt thích ý lại không thể che dấu mệt mỏi ở đuôi lông mày, u buồn thản nhiên làm người hít thở không thông.

Mặt trời rực sáng cao chiếu, gió núi khinh vũ, phồn hoa cẩm đám, tử sam lam lũ, nhưng vẫn tươi cười như gió xuân, hưng phấn chạy khắp nơi, miêu tả giống như đúc.

Màn đêm buông xuống, trăng rằm như câu, tử y hiu quạnh, bóng dáng cô đơn, khi nghe một tiếng ‘Kiền ca ca’, tim như bị xé rách, thì ra ở trong mắt nàng, bóng dáng lúc nào cũng thê lương như thế.

Đêm trăng mông lung, tóc đen vũ điệu, con ngươi chứa đựng bi ai cùng tuyệt vọng, phía bên phải viết hai hàng chữ nhỏ ‘Quân tâm tích ta ta không biết, lòng ta tư quân quân đã qua đời’.

Mỗi một bức họa là một câu chuyện xưa, mỗi một nét bút đều dụng tâm mà vẽ, mỗi một trương đều dính đầy nước mắt, nếu không phải yêu sâu đậm, như thế nào có thể dốc hết tâm huyết? Nếu không phải tương tư quá mức, sao lệ khô thần tẫn?

Hơn một ngàn bức họa cuộn tròn, phải ngưng tụ bao nhiêu nước mắt đây? Lòng Diệp Phong run lên, giống như tận mắt nhìn thấy giai nhân bạch y đứng đó chấp bút tế họa, lệ rơi đầy mặt, từng giọt rơi xuống, nhưng vẫn cố chấp cẩn thận từng nét một.

Bức cuối cùng, mưa to bàng bạc, cuốn theo tiêu điều xơ xác, trường kiếm đâm vào ngực, huyết nhiễm tử bào, khóe miệng mỉm cười, lộ rõ thân thiết, phía dưới là hàng chữ đỏ, tiên diễm ướŧ áŧ ‘Cố ý tục tiền duyên, vô nhan phó hoàng tuyền’.

Lòng Diệp Phong căng cứng, ngực như bị chùy sắt đập mạnh vào, vô cùng đau buồn. Tay phải khẽ run nhẹ nhàng xoa đi vết máu tươi rất nhỏ trên bức họa, tựa hồ vẫn còn ngửi được mùi huyết khí nồng đậm.

L*иg ngực nghẹn đắng, nhưng không cách nào giải quyết, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, gân xanh trên trán tuôn ra, gắt gao ôm ngực trái, đau, đau không chịu nổi! Sương nhi, năm đó nàng thật sự muốn chết sao? Muốn gặp lại ở suối vàng nhưng biết mình phải chịu trách nhiệm nên sống trong khổ sở, tự trách và tương tư? Suốt ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, nàng phải trải qua như thế nào?

Nàng dùng sinh mệnh yêu ta, đem thể xác lẫn tinh thần giao phó, tình sâu đậm nhưng cuối cùng đổi lại được gì? Là hoài nghi vô tình tuyệt nghĩa, là lời nói quở trách lạnh nhạt, là cô phụ tấm chân tình của nàng….

Sao ta có thể nghi ngờ nàng muốn đẩy Nương vào chỗ chết? Sao ta thà rằng tin tưởng một Ma Tôn chuyên làm chuyện xấu lại không chịu tin người cùng sinh cùng tử với ta? Sao ta không nghe lời giải thích đã vội vàng phủ định tất cả? Càng đáng giận hơn… Ta lại nghi ngờ tình cảm của nàng? Thì ra… Ta làm nàng tổn thương sâu sắc như thế!

Nhớ lại gương mặt tái nhợt của Lãnh Vô Sương, con người trần ngập thất vọng, còn có máu tươi trên nền đất, tâm Diệp Phong như bị vạn kiếm đâm vào, tột cùng nàng đã làm gì a?

‘Ầm’ Cuồng phong vang lên, mưa rơi tầm tả, một cổ hàn khí nhập vào phòng, làm Diệp Phong rùng minh, nhớ lại câu nói ‘Nếu không cứu được Phu Nhân, ta sẽ tự vận trước mặt ngươi!’ Tử mâu hiện lên tia bối rối, mất đi nàng, ta phải làm thế nào đây?

Đột nhiên rất nhớ bóng dáng bạch y kia, nhớ mùi thơm thản nhiên trên người nàng, nhớ tươi cười trên gương mặt lạnh lùng, nhớ dáng vẻ khi nàng bất đắc dĩ sủng nịch, muốn được oa trong lòng nàng….

“Sương nhi!”

Tử ảnh chợt lóe, để lại tiếng gọi hơi run, quanh quẩn trong thư phòng, gió tái khởi, thổi mấy bức họa, rợi xuống nền đất lạnh lẽo…

Một đạo tử ảnh lướt trong mưa gió, quần áo trên người ướt đẫm, nàng bất chấp lau nước mưa hai bên gò má, làm như sắp mất đi chút ôn tồn cuối cùng…

Tới trước cửa viện, nàng chợt dừng bước, nhưng không có dũng khí rảo bước tiến lên, chỉ ngơ ngác đứng nơi đó, hệt y pho tượng, tùy ý để nước mưa cọ rửa. Ta làm nàng tổn thương, nàng còn muốn gặp ta không?

Viện Lãnh Vô Sương ở có hai tầng, một tầng phòng khách và một gian thư phòng nhỏ, lầu hai là nơi nàng nghỉ ngơi, phòng ngủ cũng được chia làm hai gian, lúc này cửa sổ lầu hai hơi mở, lộ ra một khe hở hẹp, còn Kiếm Cầm, Kiếm Kì, Kiếm Họa, Tiểu Ngọc cùng Nghiêm Cánh tề tụ bên phòng ngoài, đang chỉ trỏ bên dưới, khe khẽ nói nhỏ.

“Ta nói mọi người.” Kiếm Kì mở lời đầu tiên: “Nàng đứng ở đó hơn một canh giờ, có phải nên cho người đưa nàng cái ô không?”

“Hừ! Đưa gì mà đưa.” Kiếm Họa nhíu mày nói: “Chẳng qua một chút mưa gió, huống chi là tự nàng tìm tới, xứng đáng!”

Nghiêm Cánh do dự một chút, thử nói: “Nếu cứ tiếp tục, có phải sẽ sinh bệnh hay không?”

“Sinh bệnh có gì đặc biệt hơn người?” Tiểu Ngọc căm giận: “Cung chủ bị nội thương, nàng cũng không đau lòng, ngươi ngược lại đau lòng vì nàng?”

Kiếm Kì và Nghiêm Cánh liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cả hai rất bất đắc dĩ, đem ánh mắt chuyển đến Kiếm Cầm. Nàng yên lặng thở dài, nhắm mắt không nói gì, một âm thầm hao tổn tinh thần; Một thất hồn lạc phách, cam tâm chịu ngược, chữ tình quả thật đã thương người rất sâu!

“Người đâu…”

Kiếm Cầm vừa định phân phó người đưa ô cho Diệp Phong thì thấy Sở Yên, Kiếm Thi cùng Nhu nhi từ phòng trong đi ra, mọi người lập tức tiến lên, hỏi thăm thương thế của Lãnh Vô Sương.

Vẻ mặt Sở Yên mệt mỏi, cười cười nói: “Uống thuốc xong vừa ngủ, thương thế tạm thời ổn định, mọi người không cần quá lo.”

Kiếm Thi rùng mình một cái, cau mày: “Như thế nào không đóng cửa sổ? A…”

Nhìn thấy tử ảnh cô đơn ngoài viện, Kiếm Thi thét lên, lại thấy thần sắc mọi người mơ hồ vô chừng, trong lòng lập tức hiểu rõ, hỏi: “Nàng ở bên ngoài bao lâu?”

Mọi người nhìn nhau không ai nói gì, dù bề ngoài Kiếm Thi nhu nhược nhưng tất cả đều có mấy phần sợ hãi, bởi vì nàng đại phu a, ai không bị bệnh hay bị thương? Vạn nhất đắc tội nàng, về sau phải thế nào?

Cuối cùng vẫn là Kiếm Kì ngập ngừng nói: “Đại khái… Một canh giờ.”

Sở Yên theo khe hở nhìn Diệp Phong đứng trong mưa, lòng nàng đau xót, mùa thu vốn hàn ý xâm cốt, huống chi đang mưa to gió lớn thế này? Nhưng có thể sao đây? Các nàng đang thay Sương nhi tỷ tỷ trút giận, mình lấy lập trường gì để trách cứ?

Nhu nhi thông minh thấy thấy biểu tình chua xót của Sở Yên, liền biết suy nghĩ trong lòng nàng, bất mãn nói: “Hiện tại việc quan trọng là cứu Phu Nhân và Toa Y Na trở về, nếu Diệp Phong cũng ngã bệnh, ai sẽ chủ trì đại cục? Sao lại để nàng tùy hứng như vậy?”

Mọi người lập tức lộ vẻ hổ thẹn, cúi thấp đầu im lặng, Kiếm Thi bước lên giữ tay Sở Yên: “Sở cô nương, Diệp Phong rất cứng đầu, người khác nói nàng sẽ không nghe, ngươi đi mau khuyên nàng trở về phòng nghỉ ngơi trước. Chỉ cần cứu Phu Nhân trở về, tất cả hiểu lầm sẽ được giải tỏa.”

“Đúng, đúng!” Kiếm Họa vội nói: “Là nàng không chịu rời đi, chúng ta…” Nhìn ánh mắt trách cứ của Kiếm Thi, Kiếm Họa lập tức ngặm miệng.

Sở Yên miễn cưỡng cười cười: “Được rồi, ngày mai ta lại đến.”

Lúc này sắc mặt Diệp Phong tái nhợt, môi tím đen, cả người đông lạnh không còn tri giác, dù Sở Yên khuyên giải thế nào, nàng vẫn thờ ơ như trước, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm cửa lớn.

Sở Yên thấy khuyên không có hiệu quả, nên sâu kín nói: “Phong, có phải chiếm được rồi, sẽ không còn quý trọng hay không?”

Lời nói u oán làm tâm Diệp Phong đau nhói, nước mắt lập tức rơi xuống, nàng bắt lấy tay Sở Yên, nghẹn ngào nói: “Yên nhi, ta không có, ta không có! Ta sai rồi, ta có lỗi với Sương nhi, ta thật sự sai rồi…”

Thấy Diệp Phong có phản ứng, nhưng vẫn hoảng loạn, Sở Yên thoáng thả ngữ khí, nhìn vào mắt nàng nói: “Chẳng lẽ ngươi quên lời thề của Sương nhi tỷ tỷ sao? Ngươi ở đây tự làm hại bản thân, có ít gì đây?”

Diệp Phong chậm rãi chuyển động tử mâu, nghẹn ngào nói: “Sương nhi sẽ không tha thứ cho ta, phải không?”

“Phong!” Sở Yên tăng thêm ngữ khí: “Việc cấp bách, là cứu Nương! Ngươi vẫn không hiểu sao? Nếu ngươi ngã bệnh, vậy Nương và Toa nhi phải làm sao?”

Lời nói giống như tia chớp, bổ ra ý thức hỗn độn trong đầu Diệp Phong, người chí thân và người trong lòng đang trong hiểm cảnh, sinh tử chưa biết, Sương nhi lại bị trọng thương, bản thân làm gì có lý do và tư cách hao tổn tinh thần đứng đây? Diệp Phong vội vàng lau nước mắt trên mặt, hung hăng nói: “Nàng nói đúng! Nhất định ta sẽ cứu được Nương và Toa nhi trở về! Phải gϊếŧ Lôi Thiên! Sau đó… Sau đó mới nhận sai với Sương nhi, để nàng trách phạt!”

Diệp Phong nghỉ, liệu sau bão tố có phải trời sẽ sáng hay không?

Nến đỏ lung lay, hoa mai di động.

Toa Y Na lẳng lặng đánh giá nữ tử trước mắt, Diệp Phong từng nhắc người này vô số lần, váy dài chấm đất, phấn sa khinh dương, đuôi lông mày ẩn tình, phong lưu chi tư, sóng mắt lưu chuyển, nét mặt tiều tụy nhưng không che lắp được quyến rũ tự nhiên, mị hoặc nhưng không mất đi anh khí. Vưu vật nhân gian như thế, khó trách Diệp Phong tán thưởng không ngừng, ngay cả Toa Y Na là nữ tử cũng cảm thấy ghen tỵ, nhưng hảo cảm cũng tăng thêm vài phần.

“Ba năm trước, ít nhiều nhờ Tử môn chủ xuất thủ tương trợ, A Phong mới có thể thoát hiểm, Toa Y Na xin cảm tạ!”

Tử Thủy ngẩn ra, không nhịn được nhìn nữ tử mười tám tuổi này thêm vài lần, da thịt trắng như tuyết, hồng y bao lấy dáng người yểu điệu, hai tròng mắt mát lạnh chính khí, không chút hèn mọn nhát gan, thiếu niên anh phong, nhưng không mất đi mềm mại của nữ tử…

Tử Thủy hứng thú nhìn Toa Y Na, mỉm cười: “Ngươi… Không sợ?”

“Sợ?” Khóe miệng Toa Y Na khẽ nhếch, hỏi ngược lại: “Tại sao phải sợ?”

Tử Thủy cười ‘Khanh khách’: “Ta làm việc cho Ma Tôn, bắt ngươi tới đây, ngươi không sợ? Nhiều ngày như vậy nhưng Diệp Phong vẫn không quan tâm, ngươi không sợ?”

“Ha ha…” Toa Y Na cũng cười đáp lời: “Nếu ngươi có tâm hại ta, ta đã sớm nằm trong tay Ma Tôn, nhưng ngươi lại đối đãi với ta như khách quý, thế thì cần gì phải sợ? Về phần A Phong, năm đó nàng vì Sở Yên tỷ tỷ, một mình xông vào Huyết Kiền Đường, nếu ta gặp nguy hiểm, thì một Tử Vũ Môn nho nhỏ có là gì? Sợ Tử môn chủ không thể nào nhàn nhã ngồi đây uống trà với ta.”

“Hảo! Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi, lại gan dạ sáng suốt như thế! Quả nhiên Tử yêu quái không nhìn lầm người!”

“Tử môn chủ quá khen, a Phong từng nói, Tử môn chủ cùng nàng là sinh tử chi giao, là tri kỷ trong đời, nói vậy A Phong cũng không nhìn lầm người, đúng không?”

Trong lòng Tử Thủy thất kinh, quả nhiên nữ nhân của Tử yêu quái không ai dễ chọc, tuổi thế này nhưng lời nói sắc bén, nếu nhận sai, chẳng phải chứng tỏ nàng và Tử yêu quái chỉ là chi giao hờn hợt? Nếu nhận đúng thì vì tri kỷ chẳng phải cần bảo vệ an toàn cho nàng sao? Tiểu nha đâu, quả nhiên lợi hại! Lập tức không dám khinh thị, nghiêm mặt nói: “Tử Thủy thân bất do kỷ, mong rằng cô nương thứ lỗi, tất nhiên Tử Thủy sẽ liều chết bảo vệ an toàn cho ngươi!”

“Khanh khách… Tử tỷ tỷ nghiêm trọng.” Trong lòng Toa Y Na bình phục, vội vàng cười nói: “Ngươi là hảo bằng hữu của a Phong, cũng là hảo bằng hữu của Toa nhi. Nếu Tử tỷ tỷ không ngại, cứ gọi là Toa nhi.” Nói xong, cười khẽ nhìn Tử Thủy.

Tử Thủy sửng sốt, lắc đầu cười khổ, không thể tưởng tượng, bản thân lăn lộn giang hồ nhiều năm, lại bị một tiểu nha đầu mới ra đời lừa gạt, nhưng phải công nhân nữ tử Đại Mạc này rất thông minh, nhất thời hảo cảm tăng lên.

Cười nói: “Như thế rất tốt! Ma Tôn lệnh cho ta đem ngươi tới Ma Điện, ta chưa phụng mệnh làm việc, chắc chắn Ma Tôn không từ bỏ ý đồ. Hơn nữa…” Nói đến đây, do dự liếc mắt nhìn Toa Y Na một cái, chậm rãi tiếp tục: “Hơn nữa, Nam Cung phu nhân cũng bị bắt đi, bản thân Lãnh cung chủ bị trọng thương, chỉ sợ Tử yêu quái không thể bận tâm ngươi…”

“Cái gì?” Tử Thủy chưa nói xong, Toa Y Na kinh hãi, mau chóng bắt lấy tay nàng: “Ngươi nói nương bị Ma Tôn bắt đi?”

Tử Thủy thẹn trong lòng, không dám nhìn thẳng vào mắt Toa Y Na, khẽ gật đầu.

Toa Y Na biết Nam Cung Diệp bị bắt, đối với Diệp Phong tồi tệ tới mức nào, vội lên tiếng: “Tử tỷ tỷ, ta…”

Tử Thủy đưa lưng về phía nàng, nhẫn tâm nói: “Ta không thể thả ngươi về!”

“Vì sao?”

“Vì… Vì Nhứ nhi nằm trong tay Ma Tôn.” Khóe miệng Tử Thủy hiện lên nụ cười khổ: “Ta không thể dùng ngươi đổi Nhứ nhi, nhưng cũng không thể bỏ mặt Nhứ nhi không lo!”

Tất nhiên Toa Y Na biết ‘Nhứ nhi’ là người phương nào, Diệp Phong từng kể chuyện làm mai hai người họ cho nàng nghe, thì thào: “Đem ta giao cho Ma Tôn, ngươi không thể giao phó với a Phong, không giao ta ra, sinh mệnh Bạch tỷ tỷ chi ưu, phải không? Tử tỷ tỷ, thật sự làm khó ngươi.”

Thoáng chốc, Tử Thủy lệ nóng doanh tròng, ba tháng, nàng chịu dày vò suốt ba tháng, giãy dụa bồi hồi giữa tình yêu và bằng hữu, cô độc, đau khổ, không thể nghĩ nàng còn nhỏ nhưng lại am hiểu lòng người như thế!

Bỗng nhiên xoay người, giọng run rẩy hỏi: “Ngươi… Ngươi không hận ta?”

Toa Y Na lắc đầu, thản nhiên nói: “Tình cảm chân thành, người trong lòng rơi vào hiểm cảnh nhưng bản thân thì bất lực, còn gì tra tấn hơn thế? Tử tỷ tỷ vì tình yêu mà dốc hết toàn lực, sao Toa nhi lại trách ngươi?”

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lúc này Dịch Thanh chạy tới: “Môn chủ! Môn chủ!”

Tử Thủy vội vàng lau nước mắt hai bên má, đạm thanh hỏi: “Chuyện gì?”

Dịch Thanh nhìn thoáng qua Toa Y Na, nhỏ giọng: “Cầm Ma đến đòi người!”