Giang Hồ Kiếp

Chương 77: Say rượu

Không có chủ tớ Toa Y Na bên cạnh, Diệp Phong cảm thấy thanh tịnh hơn nhiều, dọc đường đi chọc ghẹo tiểu Nhờ Á, ngẫu nhiên sẽ nói chuyện phiến với Tháp Na, quá nhàm chán sẽ dạy Ha Tu U La mấy chiêu phòng thân.

Lúc này thanh danh Diệp Phong vang xa, trên đường đều được các bộ lạc nhiệt tình khoản đãi, không cần chịu cảnh màn trời chiếu đất, thật sự rất nhàn nhã. Diệp Phong đã sớm cho Tiểu Bạch đem tin tức về cho Phong Thúc, trút bỏ gánh nặng, nên không cần vội vã trở về, hơn nữa trên người Tháp Na và nàng đều có vết thương, nên đi đi nghỉ nghỉ, vốn dĩ lộ trình năm sáu ngày, lại kéo dài gần nửa tháng.

Tháp Na là người của Ngạch Căn tộc, năm nàng mười mấy tuổi, Ha Xích tộc tới đánh lén, trừ bỏ Tháp Na và mẹ nàng, tất cả người nhà nàng đều bị gϊếŧ chết, sau này mẹ nàng cũng nhiễm bệnh bỏ mình, để lại một mình Tháp Na làm người hầu ở Ha Xích tộc. Năm nàng mười bảy tuổi, bị một tên binh lính say rượu cưỡиɠ ɧϊếp, nên có tiểu Nhờ Á, đáng thương cho hài tử ngay cả phụ thân thân sinh cũng không biết là người phương nào. Nếu không vì nữ nhi, Tháp Na sớm không chịu nổi nhục nhã mà tự sát thân vong. May mắn gặp nhóm người Diệp Phong, nàng mới có thể trở về cố thổ, nên rất cảm kích, dọc đường luôn tận tâm chăm sóc, không dám chậm trễ. Diệp Phong luôn nói hai người là bằng hữu không cần như thế, nhưng nàng cứ cười cười cho qua, không thay đổi, Diệp Phong từ bỏ không nói gì nữa, càng thêm dụng tâm chiếu cố tiểu Nhờ Á, làm bóng ma trong lòng nàng mau chóng biến mất.

Tiểu Nhờ Á oa trong lòng Diệp Phong, thỉnh thoảng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn liếc mắt nhìn, mặt nàng dần dần có huyết sắc, khôi phục hồng nhuận, thoạt nhìn rất đáng yêu.

“A Phong tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?”

Diệp Phong yêu thương sờ sờ đầu nàng, ôn nhu nói: “A Phong tỷ tỷ dẫn ngươi về nhà được không? Trong nhà có rất nhiều người!”

Trong mắt Nhờ Á hiện lên một tia do dự, nhỏ giọng: “Bọn họ sẽ cho Nhờ Á ăn cơm chứ?”

Diệp Phong đau xót, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Đương nhiên, bọn họ đều là người tốt, sẽ cho Nhờ Á thật nhiều đồ ăn ngon.”

“Thật?” Tiểu Nhờ Á tràn đầy mong đợi, rồi nhìn nhìn Tháp Na bên cạnh, hỏi: “Bọn họ có đánh mẹ Nhờ Á không?”

“Tất nhiên là không! Bọn họ cũng giống A Phong tỷ tỷ, đối xử với Nhờ Á và mẹ thật tốt!”

Tiểu Nhờ Á tươi cươi, hướng Tháp Na hô lớn: “Mẹ, mẹ, chúng ta có thể về nhà!”

Hai mắt Tháp Na đau xót, nữ nhi chưa từng cao hứng như vậy, đi theo nàng luôn phải lo sợ phập phồng, mất đi thiên tính tiểu hài tử, cảm kích liếc mắt nhìn Diệp Phong, nói với nữ nhi: “Đúng, chúng ta về nhà!”

Nhận được lời khẳng định của mẹ, tiểu Nhờ Á vui vẻ giống con chim nhỏ, vẻ mặt hưng phấn, Diệp Phong cũng bị cảm xúc của nàng cuốn hút, cười nói: “Nhờ Á, đến lúc đó A Phong tỷ tỷ giới thiệu tiểu muội muội cho ngươi, chịu không?”

“Muội muội?” Nhờ Á mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Diệp Phong: “Trong nhà có muội muội?”

“Đúng vậy, nàng gọi là Thiên Nặc, nhỏ hơn Nhờ Á một tuổi, Nhờ Á có thích hay không?”

“Ân!” Nhờ Á dùng sức gật đầu, nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: “Ta sẽ hảo hảo chiếu cố muội muội!”

Khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn tràn ngập chờ mong, chọc Diệp Phong cười cười: “Hảo! Chúng ta lập tức về nhà, đi gặp Tiểu Thiên Nặc thôi! Giá!”

Ước chừng đến giữa trưa, mấy người về đến Ngạch Căn tộc, từ xa đã nhìn thấy rất nhiều người,  Phong Thúc, Kỳ Mộc Cách đại thúc, A Mục và mọi người chờ đợi đã lâu. Nhìn mọi người nghênh đón mình như vậy, Diệp Phong có cảm giác về nhà, rời đi gần ba tháng, thật sự rất nhớ.

Diệp Phong nhảy xuống ngựa, giao tiểu Nhờ Á cho Tháp Na, đi về phía mọi người.

Phong Thúc vuốt vuốt râu dài, vỗ vỗ bả vai Diệp Phong, mỉm cười: “Ha ha ha… A Phong, ngươi làm rất tốt!”

Diệp Phong nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường: “Đương nhiên ngươi cao hứng, ta thì mệt chết.”

Phong Thúc cười lớn, cũng không để ý, cao giọng nói: “Rượu thịt chuẩn bị sẵn sàng, đón gió tẩy trần cho các ngươi!”

Diệp Phong tắc tắc cười, đánh A Mục một quyền: “Ngươi có vò rượu ủ năm năm, có phải nên lấy ra hay không?”

“Ta chỉ  biết ngươi không quên được rượu của ta!” A Mục bày ra biểu tình hiểu rõ: “Chuẩn bị sẵn rồi!”

“Thật sự? Ha ha ha, xem ra lần này mệt cũng rất đáng!” Nói xong lập tức chạy vào nội trướng, bỗng nhiên dừng cước bộ: “Đúng rồi, Phong Thúc, đây là Tháp Na và tiểu Nhờ Á mà ta đã nói, thỉnh Phong Thúc an bài cho các nàng.”

Tháp Na bước lên thi lễ: “Tháp Na gặp qua tộc trưởng."

“Ân! Để A Mục dẫn hai người đi nghỉ ngơi.”

Tiểu Nhờ Á trốn trong lòng mẹ, không dám nhìn ai, Diệp Phong thấy vậy thì quay lại, ôn nhu nói: “Nhờ Á, chúng ta về nhà, ngoan, đừng sợ.”

Nhờ Á lén lút nhìn Diệp Phong, lại rụt đầu về: “Mẹ, con sợ.”

Tháp Na nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng: “Nhớ Á ngoan, không phải con muốn gặp muội muội sao? Trốn như vậy sao có thể nhìn thấy?”

Thế này nàng mới chịu ló khuôn mặt nhỏ nhắn ra ngoài, rất nhanh quét mắt nhìn một vòng, rồi sợ hãi cúi đầu: “Không có muội muội.”

“A Phong trở về…” Một tiếng non nớt hoan hô vang lên, thân ảnh nho nhỏ len lỏi chạy tới.

Diệp Phong cười lớn, ôm Nhờ Á: “Xem đi, muội muội đến!”

Tiểu Nhờ Á nhìn lại, đột nhiên nhãn thần sáng lên, giãy khỏi cái ôm của Diệp Phong, chạy tới hướng kia: “Mỹ nữ tỷ tỷ! Mỹ nữ tỷ tỷ!”

Diệp Phong ngẩn ra, nàng thấy phía sau Thiên Nặc có hai người, một là phu nhân đã lâu chưa gặp, nàng mặc hồng y, người còn lại là Toa Y Na! Diệp Phong choáng váng, không phải nàng ở tộc Cây Mun sao? Như thế nào lại ở chỗ này?

Không đợi Diệp Phong đặt câu hỏi, Thiên Nặc vội nhào vào lòng Diệp Phong, dùng tay nhỏ bé vỗ vỗ khuôn mặt tuấn tú, làm nũng nói: “A Phong có nhớ Thiên Nặc không? Vì sao lâu như vậy không tìm Thiên Nặc? Thiên Nặc rất nhớ A Phong!” Nói xong dùng sức hôn mặt Diệp Phong một cái.

Diệp Phong giật mình tỉnh lại, ôm Thiên Nặc, điểm điểm chóp mũi nàng, sủng nịch nói: “A Phong cũng nhớ Thiên Nặc. Xem, đây là quà cho Thiên Nặc, thích không?”

Thiên Nặc cầm nê tiếu, đánh giá mấy lần, quyệt quyệt miệng, bất mãn nói: “Thiên Nặc không thích.”

Lúc này Toa Y Na ôm Nhờ Á đi tới, Nhờ Á cũng lấy nê tiếu ra thổi thổi, phát ra âm điệu du dương, Thiên Nặc nhìn nê tiếu trong tay Nhờ Á, lại nhìn nê tiếu trong tay mình, học theo đặt lên miệng thôi ‘Đô’ một tiếng, tuy chỉ ngắn ngủi một âm cũng làm Thiên Nặc hưng phấn, thổi lại lần nữa.

Hai người giống như tranh đấu, ngươi thổi một tiếng, ta thổi một tiếng, quên trời quên đất. Diệp Phong cười lớn, liếc mắt nhìn Toa Y Na. Diệp Phong ôm Thiên Nặc, nói với Nhờ Á: “Nhờ Á, đây là muội muội mà A Phong tỷ tỷ nói, nàng tên Thiên Nặc.” Sau đó lại nói với Thiên Nặc: “Thiên Nặc, đây là Nhờ Á, gọi tỷ tỷ.”

Thiên Nặc rời khỏi lòng Diệp Phong, đi tới trước hai bước, kiễng mũi chân, hôn má Nhờ Á, vươn tay nhỏ bé của mình: “Nhờ Á, ta mang ngươi đi chơi.”

Mặt Nhờ Á đỏ lên, thoát khỏi tay Toa Y Na, nắm tay Thiên Nặc, cười cười.

Nhìn hai đứa nhỏ tay trong tay rời đi, Diệp Phong sững sờ, chuyện này là sao a? Lần đầu tiên gặp mặt lại như vậy? Cái gì là ta mang ngươi đi chơi? Rốt cuộc ai lớn hơn ai?

Thấy vẻ mặt Diệp Phong dại ra, Toa Y Na nâng tay nhéo hông nàng một cái: “Ngốc tử!"

Diệp Phong ăn đau, đột nhiên đứng lên, gầm lên: “Ai u! Ngươi làm gì?”

“Ha ha ha…” Thấy biểu tình nàng kinh ngạc, mọi người đồng loạt cười lớn, Toa Y Na bị cười, mặt mày đỏ bừng.

Phu nhân tiến lên, nắm tay Diệp Phong: “Được rồi, nhanh đi ăn cơm. Rượu và thức ăn đều lạnh.” Tiếp theo nắm tay Toa Y Na: “Toa nhi, đi.”

Toa nhi? Diệp Phong không biết nói gì, sao mọi người đều quen thuộc như thế? Nàng nhìn Toa Y Na hỏi: “Ngươi không ở tộc Cây Mun, đến đây làm gì?”

Phu nhân vỗ tay nàng, giận dữ nói: “Phong nhi, nói gì đó! Toa nhi là khách quý, không được vô lễ!” Lại quay đầu nhìn Toa Y Na: “Ta mới làm vài món điểm tâm, ngươi nếm thử xem hợp khẩu vị không?”

“Ân! Cám ơn phu nhân!” Nói xong thừa dịp phu nhân không chú ý, nhìn Diệp Phong làm mặt quỷ.

Diệp Phong nghe thanh âm ôn nhu của nàng, không khỏi rùng mình, ngụy tạo! Tuyệt đối là ngụy tạo! Nhìn hai người tay trong tay, trong lòng kêu rên, phu nhân bị lừa, lần này nàng thảm rồi.

Phong Thúc vỗ vỗ bả vai Diệp Phong, cười nói: “Toa Y Na đến đây gần mười ngày, nàng tới thương lương chi tiết cụ thể, ngươi phải chiêu đãi nàng thật tốt! Nếu nàng mất hứng, việc kết minh trở thành bọt nước, đến lúc đó ta hỏi tội ngươi!”

Nói xong không chờ Diệp Phong phản ứng, lách mình rời khỏi, Diệp Phong nhìn theo bóng hắn làm động tác khinh bỉ, thầm nghĩ: Chuyện này quan hệ gì tới ta? Dựa vào cái gì ta phải làm nàng cao hứng?

“Chậc chậc!” Ha Tu U La đồng tình nhìn Diệp Phong: “Tiểu Phong tỷ, chúc mừng ngươi, ngày lành của ngươi đã đến.”

“Ba!” Diệp Phong đánh vào ót hắn, phẫn nộ quát: “Tiểu tử ngươi vui sướиɠ khi người gặp họa, muốn chết?”

Tiểu Ha sờ sờ chỗ bị đánh, ủy khuất nói: “Dù gì người ta cũng là đệ nhất mỹ nữ thảo nguyên, hống nàng cao hứng, nói không chừng nàng đáp ứng làm lão bà ngươi.”

“Cút!”

Ha Tu U La né nhanh, tránh thoát chân của Diệp Phong, cười chạy đi.

Diệp Phong tức muốn xì khói: Cô nãi nãi này không ở nhà, chạy tới gây họa cho ta làm gì?

A Mục đi tới, nhìn bóng dáng Toa Y Na, ý vị thâm trường: “A Phong, Toa Y Na là nữ tử tốt, ngươi phải hảo hảo nắm chắc!”

Diệp Phong hoàn toàn hết chỗ nói rồi: Thật không hiểu nàng cho mọi người uống thuốc mê gì, như thế nào ai cũng trêu đùa ta?

Tháp Na đi cuối cùng, nhìn vẻ mặt rối rắm của Diệp Phong, nhẹ nhàng cười cười: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

Diệp Phong dùng sức lắc lắc đầu, hít sâu một hơi, không thể trêu vào, cuối cùng người thiệt thòi chính là ta. Mặc kệ, uống rượu trước nói sau!

Bên trong trướng, không khí vui vẻ, hương rượu tản chung quanh, câu dẫn trùng rượu trong bụng, Diệp Phong nhìn nhìn chỗ ngồi của mình, vừa vặn Toa Y Na ngồi bên cạnh, lập tức bĩu môi, nên đến ngồi bên cạnh A Mục: “A Mục, đại ca, rượu của ta đâu?”

Toa Y Na nhìn nàng, tiếp theo cùng phu nhân và Tháp Na trò chuyện, tán gẫu khí thế ngất trời, ngẫu nhiên còn phát ra tiếng cười khanh khách, ba người thường thường xem xét Diệp Phong, ánh mắt tràn đầy trêu tức, làm cả người Diệp Phong không được tự nhiên. Nhưng đây là yến tiệc chuẩn bị cho nàng, không thể không biết xấu hổ nửa đường rời đi, đành mượn chén rượu che dấu xấu hổ.

Hồi lâu chưa từng uống sảng khoái như thế, Diệp Phong buông bỏ chống cự, không biết nàng uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy người trước mặt từ một cái đầu biến thành hai cái đầu, từ hai biến thành ba, sau đó biến thành một chuỗi, hoảng đến hoa mắt. Cảm nhận có người đến bên cạnh, Diệp Phong giơ chén rượu lên, líu lưỡi: “Ách… Uống! Uống!”

Thấy nàng say khướt, Toa Y Na không khỏi nhíu mày, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Thương thế ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, đừng uống nhiều như vậy.”

Mùi thơm tự nhiên lao thẳng vào mũi, ấm ấp truyền vào tai làm tâm thần Diệp Phong rung động, nhìn người trước mặt liền hé miệng cười: “Yên nhi… Ách…”

Tươi cười không chút phòng vệ, mang theo vài phần hồn nhiên, vì say rượu nên xen lẫn tà khí, hai tròng mắt màu tím mờ mịt, nhất thời làm Toa Y Na hít thở không thông, đáng tiếc người nàng gọi không phải nàng, là nữ tử Yên nhi, như vậy tươi cười này chỉ sợ cũng dành cho Yên nhi.

Trong lòng trống rỗng, lén lút nhéo hông Diệp Phong một cái, rồi cười tránh đi.

Người say rượu, cảm giác trở nên trì độn, chờ Toa Y Na đi xa, Diệp Phong mới thấy bên hông đau đớn, không khỏi lớn tiếng quát: “Ai? Ai cắn… Cắn ta?”

Đầu tiên mọi người sửng sốt, rồi nhìn Toa Y Na hé miệng cười trộm, lập tức cười vang, Diệp Phong không biết tất cả cười cái gì, nên cũng ngây ngô cười theo, một tay nàng bưng chén rượu, một tay vịn chỗ đau, lắc lắc lắc lắc đứng ở đó,  gương mặt trắng nõn vì say rượu mà đỏ bừng, hai tròng mắt mờ mịt nhìn xung quanh, ha ha cười không ngừng, nói toàn những lời ngốc ngốc ngu đần.

A Mục bước lên trước nửa ôm nửa đỡ, cười nói: “A Phong, ngươi uống say.”

“Ai… Uống rượu?… Uống rượu? Ta… Không có say!”

Diệp Phong đẩy hắn ra, hoảng đầu nói: “Buông ta.. Ra! Nam nữ… Nam nữ khác biệt… Không thân!”

“Ha ha ha…” Mọi người thấy biểu tình liệt nữ bảo vệ trinh tiết ngửa tới ngửa lui, nước mắt nhịn không được chảy ròng.

Thấy dáng điệu nàng thơ ngây, Phong Thúc lại nhìn thoáng qua Toa Y Na, nở nụ cười, lắc lư tiêu sái đến bên cạnh nàng, vuốt ve chòm râu: “A Phong, khách quý đến tộc chúng ta, nhưng đại trướng không đủ, ngươi nói làm sao bây giờ?”

Diệp Phong nghĩ cũng không nghĩ, nói: “Ở… Ở nhà ngươi.”

“Không ổn, không ổn. Nhà của ta còn phải nghị sư, chẳng lẽ quấy nhiễu khách quý nghỉ ngơi? Hơn nữa ta và A Mục đại ca ngươi là nam nhân, làm vậy rất bất tiện.”

Diệp Phong cúi đầu suy nghĩ, nhếch miệng cười, nâng tay kéo chòm râu Phong Thúc, nói: “Ngươi lại… Lại muốn tính kế ta…! Ta không… Không làm!”

Phong Thúc kéo chòm râu của mình khỏi tay nàng, nói tiếp: “Sao ta lại lừa ngươi? Thế nào cũng không thể để người ta ở bên ngoài, hơn nữa khách quý còn là đại mỹ nữ nga!”

Diệp Phong trừng mắt: “Mỹ nữ?”

“Ân!” Phong Thúc tiếp tục chuốc mê nàng: “Nghe nói còn biết ca hát, khiêu vũ! Chậc chậc thật sự rất xinh đẹp! Vài chỗ đều muốn nàng vào ở.”

Diệp Phong mau mau giữ chặt tay Phong Thúc: “Ở… ở nhà ta.”

Phong Thúc lắc lắc đầu nói: “Không được! Ta xem hay nên ở nhà của ta thì hơn.”

Diệp Phong nóng nảy, gắt gao giữ chặt cánh tay Phong Thúc: “Nhà của ta… Không có ngươi, ở… Ở nhà ta!”

“Ngươi thật sự nguyện ý để nàng ở nhà ngươi?”

“Ân!” Diệp Phong dùng sức gật đầu.”

“Không hối hận?”

“Không… Hối hận.”

“Tốt lắm!” Phong Thúc giãy khỏi tay Diệp Phong, đi tới bên cạnh Toa Y Na, nói: “Toa Y Na, nàng đã đồng ý, sau này ngươi ở lại đây đi.”

Diệp Phong choáng váng, tổng cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng không thể nói chỗ nào không đúng, một trận thiên toàn địa chuyển, té xuống đất, không còn động tĩnh.

Ngày hôm sau, thẳng đến giữa trưa Diệp Phong mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy đau đầu kịch liệt, khó có thể chịu được, đúng lúc này bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng giúp nàng nhu nhu huyệt Thái Dương, rất thoải mái.

“Sương nhi…” Thanh âm khàn khàn thoát khỏi cổ họng, tựa hồ không phải thuộc về chính mình.

Bàn tay kia lập tức rời khỏi, cảm giác thoải mái không còn, tiếp theo mặt bị một cái khăn lông ướt bao trùm, lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần trí Diệp Phong tỉnh táo, lấy khăn mặt xuống, căm tức nhìn người đùa dai.

Toa Y Na tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng phẫn nộ, trêu tức: “Tỉnh ngủ?”

Mới sáng bị chọc tỉnh, thực khó chịu! Diệp Phong nhịn xuống tức giận, hỏi: “Ngươi ở trong phòng ta làm gì?”

“Yêu, ngươi thật là quý nhân hay quên! Là ngươi nói, để ta ở lại đây.”

“Ta nói khi nào…” Diệp Phong nói phân nửa, nhất thời giật mình, giống như hôm qua uống rất nhiều rượu, sau đó, nói gì đó không nên nói? Trong lòng cả kinh: “Khách quý? Mỹ nữ? Phong Thúc nói ngươi?”

Toa Y Na bật cười thành tiếng: “Như thế nào, không đúng?”

Diệp Phong rên một tiếng, một lần nữa nằm xuống giường, dùng chăn che đầu, bi thiết nói: “Phong Thúc, ngươi là lão hồ li! Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Trời a, còn muốn ta sống hay không?”

Toa Y Na tức giận muốn chết, ngày hôm qua gọi Yên nhi, sáng nay gọi Sương nhi, thật không biết người này có bao nhiêu nữ nhân a! Nhìn thấy nàng thì không vui, giật chăn ra, hai tay không ngừng đánh vào người Diệp Phong: “Không muốn sống? Vậy đi tìm chết đi!”

Diệp Phong kêu thảm, nha đầu này quá ngoan, trên người ta còn thương tích a! Thấy Toa Y Na không có ý dừng lại, Diệp Phong cũng nóng nảy, đột nhiên ngồi dậy, bắt tay hai tay Toa Y Na, không để ý nàng phản kháng, đem nàng ôm vào lòng, vòng hai tay nàng ra sau.

Nghe tiếng  Diệp Phong kinh hô, Thiên Nặc và Nhờ Á ở bên ngoài chơi đùa, mau mau chạy vào, vừa hay nhìn thấy một màn này. Diệp Phong nửa quỳ ôm Toa Y Na vào lòng, còn Toa Y Na đứng bên giường, không thể động đậy, mặt nàng ửng đỏ, chóp mũi hai người dán chặt vào nhau, giống như hai con gà trống, căm tức nhìn đối phương.

Nhưng tư thế quá ái muội, mặt Thiên Nặc đỏ lên, một tay che mắt Nhờ Á, một tay che mắt mình, dùng thanh âm trẻ con hô lớn: “A Phong hôn Toa Y Na, xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ!”

Sắc mặt Toa Y Na càng nóng hơn, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Phong, nhỏ giọng nói: “Còn không mau buông ra, chẳng lẽ ngươi muốn tất cả đều nhìn thấy?”

Lúc này Diệp Phong mới ý thức tư thế hai người quá mức không ổn, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, buông tay Toa Y Na ra, vẫy vẫy gọi hai tiểu cô nương: “Thiên Nặc, Nhờ Á, lại đây!”

Thiên Nặc vụиɠ ŧяộʍ nhìn qua khẽ hở ngón tay, thấy hai người tách ra, mới thả tay xuống, kéo Nhờ Á chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Phong, nhìn Toa Y Na, lại nhìn Diệp Phong, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.

“Khụ…” Diệp Phong ho khan thanh thanh cổ họng, xả ra một nụ cười, ôn nhu nói: “Nhờ Á, nói cho ta biết, vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?”

Nhờ Á cúi đầu: “Không thấy gì!”

Trong lòng Diệp Phong vui vẻ, trẻ nhỏ dễ dạy! Sờ sờ đầu Nhờ Á, khen ngợi: “Nhờ Á thật thông minh, cái gì cũng không thấy!”

“Không phải!” Thiên Nặc không vui, lập tức phản bác: “A Phong hôn Toa Y Na, do ta che lại nên Nhờ Á không thấy được!”

“Xì!” Toa Y Na nhìn nụ cười trên mặt Diệp Phong cứng lại, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Diệp Phong cho nàng ánh mắt cảnh cáo, tiếp tục giáo dục: “Thiên Nặc và Nhờ Á ngoan, cái gì cũng không thấy.” Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn, Diệp Phong tiếp tục: “Vừa rồi không có hôn, không hôn chính là không hôn, nên hai ngươi không thấy được gì, đúng hay không?”

Hai người bị thôi miên, cái hiểu cái không gật gật đầu.

Toa Y Na ngồi xổm xuống, nắm hai bàn tay nhỏ bé: “Thiên Nặc, Nhờ Á, nếu không hôn, các ngươi nói làm sao bây giờ?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý đồng thanh nói: “Vậy thì hôn lại một cái!”

“Cút!!!”

Người của Ngạch Căn tộc thấy giữa trời nắng lại có tiếng sấm rền, không khỏi sợ run, có người nổi giận…