Mưa liên tục một ngày một đêm không ngừng, bên trong Lôi Chấn sơn trang mưa lất phất một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước mưa tí tách trên mái hiên, thỉnh thoảng truyền đến tiếng điêu gọi, nghe bi thiết vạn phần.
Tiếng mã tê đánh vỡ yên lặng, tuấn mã hắc sắc vững vàng dừng trước cửa, thiếu niên tử y toàn thân ướt dẫm, sắc mặt tái nhợt, môi tím xanh, đây là Diệp Phong không ngừng nghỉ chạy về.
Không nhìn thấy thủ vệ ngoài cửa trang, tâm Diệp Phong trầm xuống, dự cảm bất thường kéo đến, bao trùm cả người, nàng về trễ sao?
Diệp Phong xoay người xuống ngựa, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa té ngã xuống đất, miễn cưỡng ổn định thân thể, thất tha thất thiếu chạy vào trong. Mãn viện thê lương, thi thể bị nước mưa giội trắng bệch, nước và máu hỗn loạn.
“Cha! Tiểu Ngôn! Tiểu Ngữ!” Diệp Phong thét lớn chạy ra sau viện, ngực tràn ngập khủng hoảng, bản thân vừa rời khỏi một thời gian, ở đây là sự ấm áp, nhưng bây giờ còn thảm hơn cả địa ngục.
Tiểu viện nàng từng ở, thi thể nha hoàn nằm chất chồng lên nhau, ai chết cũng không nhắm mắt, nhưng vẫn không phát hiện tung tích đám người Thiết Thắng.
“Thiết đại ca! Tiểu Ngôn! Tiểu Ngữ!” Tiếng hô hoán vẫn không nhận được hồi âm, chỉ có tiếng vọng của bản thân cùng với tiếng mưa rơi.
“Thiếu… Thiếu gia!” Âm thanh yếu ớt truyền từ phía sau, với Diệp Phong bây giờ như là tiếng trời.
Chậm rãi xoay người lại, rất sợ chỉ là ảo giác, nàng thấy một thân ảnh khóe miệng còn đang chảy máu, tay hướng về nàng với với.
“Tiểu Mơ!” Diệp Phong nhanh chóng chạy tới, ôm nàng vào lòng: “Ngươi bị thương, đừng sợ, ta lập tức cứu ngươi!”
Nói xong vận chuyển nội lực, Tiểu Mơ dựa vào nàng, suy yếu nói: “Không… Không cần… Ta không… Không được rồi.”
“Sẽ không! Sẽ không! Nhất định ta sẽ cứu ngươi!”
“Đừng, thiếu gia!” Tiểu Mơ lần nữa ngăn cản nàng: “Thiếu gia, là Lăng gia bảo, Lảnh Nguyệt Cung, Phái… Thanh Vân, còn… Còn có Đường Môn, thiếu… Thiếu gia, nhất định phải thay trang chủ báo thù!”
“Cha? Cha ta đâu?”
“Ở thư… Thư phòng… Thiếu gia, sợ trang chủ… Đã gặp bất trắc, ngươi… Ngươi đi nhanh đi, lục đại môn phái sẽ… Sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Tiểu Mơ, không cần nói nữa, ta sẽ mang ngươi đi gặp đại phu!”
“Không… Không cần, trước khi chết có thể gặp thiếu gia lần cuối, Tiểu Mơ chết cũng nhắm mắt, thiếu gia đi nhanh, nhớ… Nhớ… Phải báo thù!”
“Tiểu Mơ! Tiểu Mơ! Ngươi tỉnh tỉnh a! Tiểu mơ!” Diệp Phong có la hét cỡ nào, người trong lòng cũng không hồi đáp lại, không bao giờ… Còn người ép nàng uống thuốc…
“Cha… Cha…” Diệp Phong hoang mang rối loạn từ mặt đất bò lên, chạy về hướng thư phòng. Nhưng đáng tiếc nàng không thấy người phía sau lộ ra nụ cười nhạt.
Trên hành lang những hạt châu bàn tính rơi lả tả, có một hắc lệnh bài dính vào cột, Diệp Phong dùng tất cả sức lực rút ra, bên trên có hai chữ ‘Lôi Tam’ thì thào nói: “Lôi Tam, bài còn người còn, bài mất người vong!"
Diệp Phong lảo đảo chạy tới thư phòng: “Cha!”
Cửa thư phòng khép hờ, vết máu trên cửa đặc biệt cói mắt, thi thể không đầu bên cạnh từ lâu cứng còng, một thanh trường kiếm cấm trong ngực, nhìn chuôi kiếm rõ ràng là binh khí của đệ tử Lãnh Nguyệt Cung, tháo lệnh bài bên hông thi thể xuống, hai chữ như tạc ‘Lôi Nhị’, lòng Diệp Phong đau xót.
Diệp Phong đẩy cửa phòng ra, hai chân như đeo chì, không có khí lực di chuyển, cả thư phòng hỗn độn, những phần còn lại của thi thể tay chân rơi lả tả, cửa mật thất cũng bị mở ra, mùi tanh hôi tràn ngập khắp ngõ ngách, trường kiếm Lôi Đại thường dùng nằm trên đất, mùi khí tức tanh hôi giống như nước mủ tỏa ra, Diệp Phong cố gắng phớt lờ đi vào mật thất.
Tâm Diệp Phong giống như bị đình chỉ, bàn thờ linh vị đều vỡ thành từng mảnh nhỏ, vết máu trên tường nhìn mà rợn người, không thấy thi thể của Lôi Khiếu Thiên, chỉ còn lại đống nước mủ, bên cạnh là chiếc nhẫn bảo thạch lực sắc chứng minh thân phận của hắn, nước mắt không cách nào khống chế, tùy ý giàn giụa trên gương mặt tái nhợt, nàng quỳ trên mặt đất thấp giọng nức nở: “Cha! Đều là lỗi của Phong nhi, là Phong nhi hại cha, là Phong nhi hại cha!”
Lão giả luôn nhìn nàng mỉm cười, yêu thương sủng nịnh tùy ý để nàng càn quấy, người nàng gọi là cha suốt nửa năm, còn chưa kịp tận hiếu đạo, nay âm dương cách biệt, thi thể cũng không còn.
“Không…” Diệp Phong bi thiết thét lên lảo đảo chạy khỏi thư phòng, phác thông một tiếng quỳ xuống làn nước mưa lạnh lẽo, tâm nàng đã sớm đông cứng…
Tột cùng đây là thế giới gì a? Không còn chút nhân tâm, thân tình, không có người nhất tâm truy cầu ái tình, không có bằng hữu hữu tình không tiếc mạng sống, chỉ có gϊếŧ chóc, tử thi rải rác chung quanh, chỉ có mùi máu tanh lan tỏa trong không khí.
Hỏa quang tận trời tái hiện, tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết, nhãn thần không muốn, đồng âm non nớt, vô số cơn ác mộng dây dưa lần nữa trùng kích thần kinh Diệp Phong, đau đớn tê tâm phế liệt làm đầu nàng muốn nổ tung.
“A….” Tiếng thê lương vang vọng thiên địa, hòa cùng mây đen và sấm nổ.
“Thiếu gia, tìm được rồi, nàng ở chỗ nào!”
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên, Diệp Phong mơ mơ hồ hồ thấy mười mấy đạo thân ảnh hoảng động trước mặt, nàng dùng sức lắc đầu, nổ lực muốn thấy rõ người trước mặt, nhưng vẫn một mảnh hoảng hốt.
“Ha ha ha… Diệp Phong, chúng ta lại gặp mặt!”
Cả người Diệp Phong chấn động, chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn vẻ mặt người nọ cuồng vọng.
Đứng trong hành lang, người nọ mặc trường bào cẩm tú nguyệt sắc, kim quan bó buộc, mặt như quan ngọc, dáng vẻ trêu tức, đây không phải ai khác chính là Lăng Tinh!
“Không ngờ Tử y tu la Diệp Phong không ai bì nổi cũng rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy, uy phong ngày xưa đi nơi nào?”
Diệp Phong không để ý hắn đùa cợt, trầm giọng nói: “Yên nhi đâu?”
Khóe miệng Lăng Tinh khẽ nhếch, hai tay vỗ nhẹ mấy cái, lập tức có hai tên thủ hạ áp giải Sở Yên đi tới bên cạnh hắn, quần áo đạm hoàng sắc, thần sắc tiểu tụy, tiếc miệng bị phong, chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào ô ô, Lăng Mộc đem chủy thủ sáng loáng kề vào cổ trắng nõn của nàng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Diệp Phong.
“Thả nàng!”
“Thả nàng? Ha ha ha…” Lăng Tinh ngửa mặt lên trời cười to: “Hiện tại bản thân ngươi đã khó bảo toàn, còn dám uy hϊếp bản công tử? Có bản lĩnh thì tới đây cứu nàng đi!”
Diệp Phong không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng không biết kiếm của nàng mau hay chủy thủ trong tay Lăng Mộc mau, dù chỉ có một phần vạn khả năng, nàng cũng không dám dùng tính mệnh Sở Yên đánh cược, bởi vì nàng thua không nổi…
Chế trụ lửa giận trong lòng, Diệp Phong lạnh lùng nói: “Ngươi muốn thế nào?”
“Muốn thế nào? Bây giờ ngươi không có tư cách bàn luận điều kiện với ta! Không có Lôi Chấn sơn trang ngươi chỉ là con chó mất nhà! Sai, lúc này ngươi không bằng một con chó!”
“Ha ha ha…” Người phía sau đều cười lớn, vẻ mặt đùa cợt.
Diệp Phong chưa bao giờ chịu nhục nhã thế này, nhất thời giận dữ: “Ta gϊếŧ ngươi!”
“Gϊếŧ ta?” Lăng Tinh không xem ra gì: “Ngươi gϊếŧ ta đi! Tới! Bản công tử không động đậy, xem ngươi có dám gϊếŧ hay không?”
Lăng Mộc khẽ động tay, cổ Sở Yên lập tức chảy ra máu, màu đỏ tươi đánh động tâm Diệp Phong, lửa giận trong tử mâu muốn phun ra ngoài, nhưng động cũng không dám động: “Thả nàng!”
“Thả nàng cũng được, chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ thả nàng! Ha ha ha…”
“Đúng vậy, chỉ cần ngươi quỳ xuống cầu xin thiếu gia nhà ta, nói không chừng có thể thả nàng, ha ha…”
“Mau quỳ xuống!”
“Quỳ xuống đi…”
Sở Yên dùng sức lắc đầu, nước mắt chảy xuôi, sao nàng có thể quỳ trước tên tiểu nhân đê tiện như Lăng Tinh? Nàng là người cao cao tại thượng, thân phận hiển hách, tự tôn cường liệt, cho dù đối mặt với cái chết, nàng cũng không thỏa hiệp, không đầu hàng, càng không quỳ gối, đây là tôn nghiêm của nàng, kiêu ngạo của nàng, không thể vì một Sở Yên là đánh mất tất cả?
Nhìn cặp mắt chứa đựng thương tiếc kia, Diệp Phong nở nụ cười, Yên nhi, nàng quan tâm ta phải không? Yêu thương ta phải không? Diệp Phong từng nói qua: dưới gối nữ nhi có hoàng kim chỉ lạy trời cùng song thân. Nhưng giờ ta phải nuốt lời, quỳ trước mặt người ta chướng mắt nhất, quả thật có chút không cam lòng! Có điều vì nàng, thì ngại gì?
Dưới mưa gió, thân ảnh đạm sắc đơn bạc như vậy, hình như tùy thời có thể suy sụp, lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi, nhưng nàng lại như ngọn núi lớn, đồ sộ đứng thẳng, khiến người kính ngưỡng.
Âm trầm còn hơn bầu trời, mưa cũng lớn thêm vài phần, dội vào mắt làm da thịt đau rát, Diệp Phong ầm ầm quỳ xuống đấy, khiến nước đọng bên dưới bắn tung tóe, không có hèn mọn, không có khuất nhục, mặc dù là quỳ nhưng vẻ mặt vẫn ngạo nghễ như cũ.
Nước mắt nhu hồng thủy vỡ đê, cả người Sở Yên đổ xuống đất, lòng nàng đau xót, loại đau nhức này rõ ràng, xác thực…
“Ha ha ha…” Lăng Tinh cười lớn: “Thống khoái! Quá thống khoái!”
“Thả nàng.” Không còn phẫn nộ, vẻ mặt Diệp Phong bình tĩnh.
“Thả nàng? Ngươi còn nhớ ở Kính Hồ, ngươi từng đánh ta hai bạt tai không? Lúc đó ta từng âm thầm phát thệ, muốn ngươi phải bồi thường gấp bội! Ngươi nên biết phải làm như thế nào chứ?”
“Ba ba ba ba” Bốn cái tát vang lên, Diệp Phong nâng tay tự đánh vào mặt mình, vốn dĩ mặt tái nhợt giờ càng thêm trắng bệch.
Lăng Tinh không ngờ nàng thẳng thắn như vậy, vẻ mặt không giải thích được: “Nàng ta chỉ là nữ tử thanh lâu, rốt cuộc tại sao ngươi phải làm thế này? Đáng sao?”
Diệp Phong nhìn thẳng mặt Lăng Tinh, thản nhiên cười: “Vì ta yêu nàng! Vì yêu nên rất đáng giá! Người như ngươi làm sao hiểu được.”
Lăng Tinh biến sắc, cười ha ha: “Ngươi yêu nàng? Ha ha… Ngươi cũng chỉ là một nữ nhân, vậy mà nói yêu nàng, thật không biết liêm sỉ!”
Ánh mắt Diệp Phong trở nên băng lãnh, sát ý trong l*иg ngực bốc lên, có thể vũ nhục nàng, nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục cảm tình của nàng! Ái tình là tối thượng, tuyệt đối không thể khinh nhờn! Người vi phạm chỉ có đường chết!
“Ta đáp ứng thả nàng, tất nhiên sẽ thả.” Lăng Tinh nhìn lướt qua Diệp Phong, đưa tay nắm cằm trơn bóng của Sở Yên, nhe rằng cười: “Lão tử nhịn vài ngày rất khổ sở, chính là muốn đợi tới lúc gặp ngươi, để ngươi tận mắt nhìn thấy giang hồ đệ nhất mỹ nữ trở thành nữ nhân của Lăng Tinh! Không phải ngươi yêu nàng sao? Ta muốn ngươi sống không bằng chết!”
“Ha ha ha…” Mọi người cũng phá lên cười.
Lăng Tinh khoát tay áo, Lăng Mộc thối lui qua một bên, ngay khi chủy thủ rời khỏi cổ Sở Yên, một chủy thủ khác cấm vào ngực Lăng Mộc, hắn bất khả tư nghị nhìn chủy thủ trong ngực, rên một tiếng cũng không thể rên mà ầm ầm ngả xuống đất.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh đạm sắc dường như tia sét xuất hiện, nắm cổ Lăng Tinh quăng ra ngoài, bọn gia đinh lần lượt rút binh khí ra, nhưng đáng tiếc bóng đen chợt lóe trước mắt, mệnh phó hoàng tuyền.
Lăng Tinh từ trong vũng nước bò dậy, lau máu ở khóe miệng, ngoan tuyệt hô: “Diệp Phong! Chung quy ngươi cũng chỉ là một nữ nhân! Hơn nữa còn là nữ nhân không biết thẹn! Hôm nay lão tử cho ngươi biết, nữ nhân chỉ có thể hầu hạ dưới thân nam nhân mà thôi!”
Nhục nhã trước đó vẫn rất rõ ràng, lửa giận lần nữa bốc lên, tử mâu Diệp Phong giống như dã thú, phẫn nộ, thụ thương còn có tuyệt vọng…
“A…” Diệp Phong hét lớn một tiếng, mũi chân điểm nhẹ, cả người thẳng tắp bay đến chỗ Lăng Tinh, tay phải đập vào ngực hắn.
“Phốc!” Máu tươi phun ra văng lên người Diệp Phong, Lăng Tinh nhìn nàng, đùa cợt nói: “Gϊếŧ ta, Ngươi… Ngươi cũng chỉ là một nữ… Nữ nhân!”
Câu nói này dường như lợi kiếm đâm vào tim Diệp Phong, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, tuyệt vọng tựa như cái động không đáy, vô tình đem nàng nuốt chửng, vì nàng là nữ nhân nên không cho Lam nhi được cái nàng muốn, bởi vì là nữ nhân, Yên nhi thà lưu lạc phong trần cũng không chịu tiếp nhận nàng… Vì sao? Lẽ nào nữ tử không có quyền yêu sao?”
“A…” Diệp Phong đá một cước vào tiểu phúc Lăng Tinh, hắn bay rất xa, không còn động tĩnh, chỉ có khỏa máu chảy đầm đìa nằm trong tay nàng, nó vẫn còn đang nhảy lên. Mặc dù gϊếŧ hắn nhưng nụ cười khinh bẻ đùa cợt vẫn khắc sâu trong đầu nàng…
“Ha ha ha…” Diệp Phong ngửa mặt lên trời cười lớn, trong thanh âm tiết lộ bi thương cùng tuyệt vọng vô biên, trên mặt không cách nào phân rõ tột cùng là nước mắt hay nước mưa.
Nhìn người nọ phát cuồng trong viện, tâm Sở Yên giống như bị đao cắt, nếu không phải vì nàng, Diệp Phong không bất lực tận mắt nhìn thấy Lôi Chấn sơn trang bị diệt, nếu không phải vì nàng, Diệp Phong sẽ không chịu vũ nhục như vậy, nếu không phải vì nàng ép bức, làm sao Diệp Phong lại rơi vào tuyệt vọng như vậy?
“Diệp lang!” Sở Yên hét lớn, lảo đảo chạy tới.
“Tinh nhi!”
Sở Yên chưa tới bên cạnh Diệp Phong, Lăng Hải cùng các phái đã tới Lôi Chấn sơn trang, thấy nhi tử chết không nhắm mắt, máu trước ngực chảy ồ ồ, mà trái tim đang nằm trong tay Diệp Phong.
Lăng Hải vừa sợ vừa giận la lớn: “Diệp Phong! Ta gϊếŧ ngươi!”
Cảm nhận phía sau có người đột kích, Diệp Phong quay người lại, lộ ra nụ cười tàn khốc, vận dụng công lực đến cực hạn, cứng đối cứng tiếp một chưởng của Lăng Hải, hai người đều thối lui ba bước mới đứng vững, Diệp Phong cảm thấy máu huyết bốc lên, khóe miệng chảy ra vết máu nhè nhẹ, Diệp Phong nâng tay lau đi, lạnh lùng nhìn mọi người: Quả nhiên đều đã tới, tất nhiên không cần nói tới Lăng Hải, Đường Tiềm Đường môn trọng thương chưa lành cũng có mặt, phái Thanh Vân bản thân tương trợ cũng quên mất, Lâm Khắc dẫn theo các tinh anh còn lại gia nhập, còn có thân ảnh bạch sắc đã lâu không gặp, xem ra bọn họ bất phân thị phi muốn đẩy nàng vào chỗ chết mới cam tâm. Cuộc chiến hôm nay, Diệp Phong tự biết không có sinh cơ, trái lại trong lòng bình tĩnh lạ thường.
Lòng Lăng Hải thất kinh, không ngờ nàng còn nhỏ tuổi lại đón được một chưởng của hắn, người này không trừ, tương lai sẽ thành họa lớn! Phải nhân cơ hội này gϊếŧ chết nàng: “Diệp Phong, ngươi gϊếŧ Ngô Kiếm tiền bối?”
“Đúng! Yêu nữ, là người gϊếŧ chết Ngô tiền bối phải không?”
“Có đúng hay không?” Mọi người hùa nhau chất vấn.
Diệp Phong hừ lạnh, không trả lời, âm thầm vận công đè xuống khí huyết đang bốc lên, chuẩn bị một trận tử chiến. Sở Yên tới bên cạnh, vừa định đưa tay nắm tay nàng, ai ngờ Diệp Phong nghiêng người né tránh, lạnh lùng: “Cút ngay!”
Sở Yên sửng sốt, nước mắt lần nữa chảy xuống, cắn cắn môi, yên lặng lui về sau, không hề lên tiếng.
“Diệp Phong, ngươi vi phạm thế tục luân thường, thân là nữ tử lại thích nữ tử, đúng là đại nghịch bất đạo! Nay lại tru sát Ngô lão tiền bối, thật làm người người phẫn nộ! Hôm nay lão phu thay trời hành đạo, diệt trừ yêu ma!”
“Yêu nữ, ngày chết của ngươi đã đến, ngoan ngoãn chịu chết đi.”
“Khoan đã!” Lãnh Vô Sương mau mau ngăn lại: “Nàng gϊếŧ Ngô tiền bối chắc có nguyên nhân, sao không nghe nàng biện giải?”
“Lãnh cung chủ, lẽ nào ngươi đã quên tru sát lệnh sao? Hay ngươi cũng thích yêu nữ này?”
“Ha ha ha…” Diệp Phong cười lớn, lãnh khốc nói: “Ta muốn gϊếŧ ai thì gϊếŧ, không có nguyên nhân! Diệp Phong ta và Lãnh Nguyệt Cung đã thanh toán ân oán xong, Lãnh cung chủ không cần vì tại hạ giải vây, ta sẽ không cảm kích…”
Lãnh Vô Sương sửng sốt: “Phong nhi…” Ngươi không muốn liên lụy Lãnh Nguyệt Cung nên nói vậy? Hay vốn dĩ ngươi nghĩ như vậy?
“Nếu đã thế đừng trách chúng ta vô tình?”
“Ha ha… Vô Tình? Các ngươi có tình khi nào? Mười lăm năm trước diệt toàn bộ gia tộc Đoan Mộc, tàn sát một trăm tám mươi bảy mạng người, hôm nay lại đường hoàng nói thay trời hành đạo? Diệp Phong vô ý với báo thù nhưng không tránh được bị cuốn vào phân tranh. Sư phụ từng nói cho ta biết, hiệp nghĩa lớn hơn người, cứu người như cứu hỏa, không được gϊếŧ người vô tội, đả thương tính mệnh người khác nhưng vẫn như cũ rất nhiều người vô can vì Diệp Phong mà chết, nhưng ta bất lực. Sư phụ còn nói, sợ ta rơi vào tà đạo trở thành tai họa giang hồ, Diệp Phong trước sau vẫn tin chỉ cần trong lòng có yêu, thì một ngày viên nhân chi tâm. Kiếp trước kiếp này, hai đời Diệp Phong chỉ cầu một chữ tình mà thôi. Ta yêu thích nữ tử có quan hệ gì tới các ngươi? Trên đời này không phải Phật thì thành Ma, cuộc đời đã định Diệp Phong vô pháp thành Phật, nay trong lòng lại mất đi chữ tình, vậy thành Ma được rồi!”
Rút Tuyết Sát khỏi võ, mũi kiếm phản xạ tản ra một mảnh hàn quang, kiếm ý lạnh lùng tản khắp mọi nơi, Diệp Phong lẳng lặng nhìn mọi người, vẻ mặt ngạo nghễ.
“Diệp đại ca! Diệp đại ca!”
“Thiếu trang chủ?”
Năm bóng người từ ngoài cửa chạy tới, bảo vệ Diệp Phong ở giữa.
“Diệp đại ca! Chúng ta thề sống chết cùng ngươi.” Mạc Ngôn nắm chặt Xích Long cùng Mạc Ngữ canh giữa hai bên trái phải.
“Sao các ngươi lại tới?” Diệp Phong liếc nhìn mấy người, các ngươi ở đây chỉ tăng thêm thương vong mà thôi!
Nhất Long huy chiến phiến, trầm giọng nói: “Có tin tức ngươi một mình tới Huyết Kiền Đường, Lôi trang chủ phái chúng ta tới tiếp ứng, nửa đường nghe Lôi Chấn sơn trang xảy ra biến cố, ngươi cũng quay về, chúng ta vội vàng trở lại, không ngờ không thể ngăn cản trận gϊếŧ chóc này.”
“Thiếu trang chủ, ngươi yên tâm! Dù liều tính mệnh chúng ta cũng bảo hộ ngươi an toàn rời khỏi!” Thiết Thắng đảo đơn đao tàn bạo nói.
Giang Côn mắng chửi: “Mẹ nó! Lũ người đê tiện, có bản lĩnh thì thống khoái đánh một trận!”
“Diệp Phong ở đây tạ ơn ba vị! Hôm nay Lôi Chấn sơn trang không còn tồn tại, khẩn xin ba vị đưa Tiểu Ngôn Tiểu Ngữ ly khai, không nên ở đây dây dưa!”
Nhất Long kiên quyết từ chối: “Thiếu trang chủ nói sai rồi! Ba người chúng ta cùng Thiếu trang chủ bất khí, ngươi lưu nhận lúc chúng ta không có chốn dung thân, nếu chúng ta rời đi như vậy, chẳng phải trở thành tiểu nhân bất trung bất nghĩa sao?”
“Nhất nhị ca! Lẽ nào ngươi quên ta viết cho ngươi một lá thư hay sao? Cho dù mấy người ở lại đây bất quá thêm vài mạng người mà thôi! Mau đi đi!”
“Thiết Thắng, Nhất Long, Giang Côn, ba người cũng từng là hiệp khách chi sĩ, cần gì phải uổng tính mệnh vì yêu nữ này?”
“Nhất nhị ca, đừng nên tiếp tục do dự, mau dẫn bọn ho đi đi! Tìm kiếm chân tướng!”
“Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng, Diệp Phong không thẹn với thiên địa, chết cũng không tiếc!”
“Minh chủ, cần gì nhiều lời vô ích, động thủ đi!”
“Đúng!”
Lăng Hải nhìn lướt qua Diệp Phong, sát khí lộ ra, bàn tay to vung lên: “Trừ yêu nữ, không cần nói quy củ giang hồ, gϊếŧ nàng, vì võ lâm trừ hại!”
“Gϊếŧ…”
“Gϊếŧ a…”
Diệp Phong đẩy mấy người ra, la lớn: “Đi mau!”
“Diệp đại ca!”
“Thiếu trang chủ!” Nhìn đoàn người nhảy vào tử ảnh, tất cả đều cả kinh.
“Thiết đại ca, lẽ nào chúng ta mặc kệ Diệp đại ca sao? Nàng… Nàng sẽ chết!” Mạc Ngữ lau nước mưa trên mặt, nghẹn ngào nói.
“Chúng ta phải đi, tìm ra chân tướng, chiếu cáo thiên hạ, nàng mới không uổng mạng! Đi!” Nhất Long nhìn thoáng qua thân ảnh quật cường lần nữa, ánh mắt kiên định: Một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ sáng tỏ!
“Sở Yên tỷ tỷ, mau theo chúng ta đi thôi.” Mạc Ngôn lôi kéo Sở Yên đang kinh hãi.
Sở Yên dừng sức lắc đầu: “Không! Ta…”
Thiết Thắng không đợi nàng nói xong, lập tức điểm huyệt nàng, Mạc Ngôn hạ gối cõng nàng trên lưng, 5 quay lại nhìn Diệp Phong, sau đó xoay người rời đi.