Cậu Chủ Em Sai Rồi

Chương 1: Trần Nguyệt Vy! Em giỏi lắm

Bên ngoài trời mưa rả rích. Từng hạt mưa quất tới tấp vào cửa sổ rồi trượt xuống từng đường dài trên mặt kính. Rào... Rào. Rào. Mưa càng lúc càng lớn.

Biệt thự cách âm là thế, nhưng vẫn không át được tiếng mưa rền sấm dữ.

Phòng ngủ chìm trong hàn đèn vàng ấm áp. Trên giường lớn một cô gái cuộn người, lùi sát vào vách giường, hai tay nằm chặt mép chăn, cần chặt môi nhưng vẫn không ngăn được tiếng nấc bật ra từ cổ họng của cô. Cuối căn phòng, một người đàn ông đang ngồi trên sô pha, hai tay đặt trên thành ghế, ngón trỏ nhịp nhịp liên hồi, thanh âm trầm khế ấy vào tại kéo lên một tầng sợ hãi trong hần mắt trong veo của cô gái. Dáng vẻ người đàn ông ung dung nhàn nhã như bậc quân vương.

Khuôn mặt hắn ta đẹp đến điên đảo chúng sinh, tựa như một bức tranh cổ, mỗi một đường nét trên gương mặt đều xuất xác hệt như được điều khác. Đôi mắt màu hổ phách đăm đăm phóng về cô gái trên giường, chỉ là ánh mắt này thật khiến người ta không rét mà run. “Ầm ầm..” Tiếng sét đỉnh lên một tiếng vang tai, rạch ngang một vệt sáng trên nền trời u ám, lóe lên thứ ánh sáng man rợ xuyên thẳng vào căn phòng ngủ xa hoa.

Cô gái trên giường không kìm được sợ hãi mà thét lên một tiếng, hai tay bịt chặt tai lại. Điều kì lạ là, người đàn ông kia vẫn mảy may không chút phản ứng gì.

Phải đến khi nghe thấy tiếng khóc thút thít tội nghiệp từ cô gái nhỏ trên giường, hắn mới chậm rãi đứng lên tiếng thẳng về phía cô.

Thân mình cô gái càng run lên mãnh liệt, cúi thấp đầu không dám nhìn người đàn ông trước mặt. "Biết sai chưa?" Thanh âm trầm thấp đầy dụ hoặc vang lên vừa đủ để cô gái nghe thấy.

Khó khăn lắm cô gái mới ngước đôi mắt ngập nước lên, cô cần môi, run run nói: "Em... không sai.

Người đàn ông đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Trần Nguyệt Vy. Em giỏi låm."

Nguyệt Vy căn chặt môi, dáng vẻ vừa ủy khuất lại cứng đầu ngang ngạnh. Cánh môi mềm mại hé mở còn hơi sưng lên, lộ rõ tàn tích ái muội. Bằng nhiên một ngón tay chạm đến căm cô, kéo thẳng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lên đối diện hoàn toàn với hắn. Dưới ánh đèn làn da Nguyệt Vy càng thêm trắng sáng mịn màng, toát lên một loại mĩ cảm không chân thực. Đội mất trong veo đong đầy nước, hàng mi run nhẹ, yếu ớt đến mức khiến người ta muốn ức hϊếp. Ngón tay hắn miết nhẹ lên môi cô, lạnh lùng phun ra ba chữ: "Chia tay đi." Sự hãi hùng hiện lên trong ánh mắt, Nguyệt Vy lắc đầu không do dự, giọng nói yếu ớt nhưng đầy kiên quyết: "Không... Không đâu.

Cô nói tiếp: "Anh ấy là bạn trai em. Không ai có quyền... ép em chia tay anh ấy. Kể cả... kể cả cậu...cậu chủ. Không sai. Người đàn ông trước mặt cô Hoàng Phong-vị thiếu gia duy nhất của nhà họ Hoàng là cậu chủ của cô

Mẹ cô là giúp việc của nhà Hoàng Phong, hai mẹ con cô mang ơn gia đình Hoàng Phong rất nhiều. Cô lớn lên trong Hoàng gia, hai mẹ con cô được bà chủ thương xót cất cho một căn nhà nhỏ sau biệt thự. Từ nhỏ cô và Hoàng Phong đã bên chắn nhau mà lớn lên.

Hoàng Phong chính là câu chủ của cô, là người nói hai cô không dám nói một, là người nói sai không bao giờ cô dám nói đúng, là người bảo cô đi hướng Tây thì có không bao giờ dám đi hướng đông. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên cô dám cãi lại lời hạn. Bởi vì cô không thể làm được, không thể nghe theo hằn mà chia tay mỗi tình đầu của cô- Trương Quốc hàn được.

Cách đây vài tiếng, Hoàng Phong phát hiện cô đang tay trong tay với một người đàn ông lạ mặt ở trên đường, còn nhìn thấy cảnh tượng hai người cười cười nói nói với nhau, tệ hại hơn hẳn đã chứng kiến một màn rất đặc sắc, Nguyệt Vy tặng quà cho hắn ta, còn chủ động kiếng chân hôn lên mỗi người đàn ông đó. Đôi nam nữ tình tứ giữa trời đêm lãng mạng, không hề hay biết một người đang vì sự vui vẻ đến chói mắt này của họ mà giận dữ không cùng.

Một giây sau đó, Hoàng Phong đã lập tức dừng xe, mở cửa, tiến đến chỗ Nguyệt Vy, việc đầu tiên hắn làm là kéo tay Nguyệt Vy về phía mình, ép cô lùi về sau lưng. Rồi khi cả Quốc Anh và Nguyệt Vy còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì Hoàng Phong đã vung một quyền lên mặt Quốc hằn, đánh hắn ta đến say sẩm mặt mày không cho một cơ hội phản kháng. Hành động quá bất ngờ, khiến Nguyệt Vy và cả Quốc hắn đều không lường trước được. Mặc cho Nguyệt Vy khóc lóc, mặc cho cô can ngăn, mặc cho cô không ngừng cầu xin hắn, Hoàng Phong vẫn không dừng lại. Lòng đố kị đến tột cùng đã khiến hắn mất hoàn toàn kiểm soát.

Phải đến khi người dưới đất không còn hơi sức nào nữa hắn mới dừng hẳn. Lúc đó, Nguyệt Vy cũng đã khóc đến mù mịt, đầu óc ong ong. Tay chân run lẩy bẩy cả lên. Cô vội vội vàng vàng vừa khóc vừa mò mẫm điện thoại gọi cấp cứu, muốn đưa Quốc Anh đi bệnh viện, muốn xem anh thế nào, muốn ở lại cùng anh thế nhưng người đàn ông tàn nhẫn kia – Hoàng Phong kiên quyết không cho cô toại nguyện. Hàn bể bổng cô lên xe, một đường lái thắng về biệt thự riêng. Dọc đường đi, Nguyệt Vy vẫn không ngừng khóc, cô la lối đòi xuống xe. Đến khi vào biệt thự rồi vẫn một mực chạy ra ngoài, khiến hắn nổi điên mà khóa trái cửa phòng lại, ghì chặt cô trên giường trừng phạt bằng một nụ hôn tàn khốc đau đớn. Hắn muốn xóa sạch đi toàn bộ dấu vết của tên đàn ông khác trên người cô, hôn, chà sát đến khi chắn môi đỏ ứng rướm máu mới thôi.

Bây giờ đây khi nghe thấy cô nhóc trước mắt ngang ngạnh ương bướng nói một mực không chịu chia tay, lửa giận bập bùng trong đáy mắt lại chực chở rực cháy. “Yêu hắn sao?" Hoàng Phong hỏi nhẹ nhàng nhưng đầy chân cáo.

Nguyệt Vy không biết tại sao hàn lại hỏi câu này, nhưng cô cũng thành thật mà đáp: "Đúng. Em yêu anh ấy. Đợi khi ra trường em và anh ấy sẽ cưới nhau.

Đợi đến khi ra trường ư? Tức là chỉ còn một năm nữa sao.

Hoàng Phong còn tưởng mình nghe nhầm? Sắc mắc hẳn u ám đến cực điểm: "Cưới sao?"

Giọng nói hắn mang theo ý cười châm chọc: "Ai cho phép?

Nguyệt Vy không hiểu ý hắn, cô đẩy tay hắn ra khỏi cắm mình, lùi hẳn về phía thành giường, hai mắt nai con chớp chớp: “Mẹ em...cũng đồng ý rồi. Bố mẹ anh ấy cũng vậy. Em và anh ấy nhất định sẽ cưới nhau.

Cô khẳng định, không hề quan tâm tới sắc mặt lạnh bằng như muốn gϊếŧ người của Hoàng Phong, liều mạng nói tiếp: "Em không biết tại sao cậu chủ lại hành động như vậy? Em yêu ai, đi với ai là quyền của em. Tại sao cậu chủ lại tự ý can thiệp vào. Cậu còn đánh bạn trai của em. Em đã nói đó là bạn trai của em sao cậu chủ vẫn tỏ ra không nghe thấy. Tại sao lại đánh anh ấy cơ chứ? Anh ấy đầu có làm gì sai?"

Nói đến đây, vẻ ấm ức lại dâng đầy trong đáy mắt, cổ họng Nguyệt Vy nghẹn đử lại: "Hay cậu chủ nghĩ rằng em là người giúp việc của cậu chủ, nên muốn làm gì thì làm. Em nói có đúng không? Bây giờ em cầu xin cậu thả em ra đi, em muốn ra ngoài. Em muốn đi tìm bạn trai của em. Em muốn đi tìm... ưʍ... ưʍ...

Những lời sau nửa chữ cũng không phát ra được. Một nụ hôn dẫn xuống môi cô, nuốt gọn những ấm ức nghẹn ngào của Nguyệt Vy. hãn áp chặt tay vào má cô, buộc cô ngửa đầu về phía sau đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của hắn. Hàn siết chặt vòng eo của cô như muốn bẽ gãy nó. Nụ hôn càng lúc càng trở nên hung hãn, hắn mυ'ŧ mhắn chiếc lưỡi trơn mềm của cô còn không nhịn được mà cần nhẹ nó. Nguyệt Vy dùng hết sức mà vẫy vùng, cô đánh hắn, cào hắn nhưng vô vọng.

Miệng nhỏ không ngừng phát ra tiếng ưʍ... ưʍ... kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh hưng phấn của Hoàng Phong. Nước mắt Nguyệt Vy rơi xuống ướt đảm nụ hôn mãnh liệt.

Đến cuối cùng khi hai thân thể ngã chồng lên giường lớn, Nguyệt Vy cũng chẳng còn hơi sức mà khóc.