Trước khi Nhiêu Tĩnh đi, mọi người tổ chức tiệc chia tay cho cô ấy. Lúc này Đồ Tiểu Ninh mới lần đầu tiên nhìn thấy anh Cố, lịch sự nho nhã, thành thục thận trọng. Mặc dù không đẹp trai anh tuấn khiến người khác lần đầu tiên nhìn thấy phải than thở như Kỷ Dục Hằng, nhưng mà càng nhìn càng thấy thu hút. Quan trọng nhất là, trong ánh mắt anh ấy nhìn Nhiêu Tĩnh có ánh sáng lấp lánh.
Nhiêu Tĩnh đã mang thai nên không thể uống rượu, anh ấy uống đỡ, kính rượu lãnh đạo, cụng ly với đồng nghiệp, cảm ơn bọn họ đã quan tâm chăm sóc Nhiêu Tĩnh cho tới nay.
Ngay cả Đồ Tiểu Ninh không bao giơ uống rượu cũng uống không ít, Nhiêu Tĩnh là sư phụ của cô, cô muốn chia tay cô ấy. Nhìn thấy ánh mắt cô ấy vẫn dừng lại ở trên người anh Cố, Đồ Tiểu Ninh biết cô ấy cũng đã tìm được người đàn ông đáng tin cậy cho cuộc đời này.
Xúc động tràn lan trong lòng, ở dưới bàn mọi người không nhìn thấy, cô vươn tay tới Kỷ Dục Hằng, tầm mắt anh vẫn đang nhìn anh Cố và nói chuyện, tay phải cầm chén rượu, nhưng tay trái đặt ở dưới bàn, nắm chặt lấy bàn tay cô, đến cuối bữa tiệc cũng chưa từng thả ra.
Sau khi Nhiêu Tĩnh rời đi, bộ phận đối công của chi nhánh cũng chỉ còn lại ba người, như nhớ lại năm đó, nhân viên ít ỏi, nhưng công việc bù đầu, mỗi ngày đều bận bịu tới mức thời gian uống ngụm nước cũng không có.
Trong thời gian chưa thể điều người tới bổ sung, vì bảo đảm bộ phận vẫn hoạt động bình thường, nhân sự chi nhánh ngân hàng điều Nguyên Kiều từ đại sảnh chuyển vào bộ phận đối công, muốn để cô ta tới hỗ trợ công việc.
Đồ Tiểu Ninh biết lại có vấn đề, nhiều người như vậy, vậy mà cứ phải điều cô ta tới, cô ta đúng là hở chỗ nào là chui vô chỗ đó, không lọt chỗ nào.
Sau khi cô ta tới rất thích gây sự với Đồ Tiểu Ninh, thậm chí đυ.ng phải ở phòng trà còn nói móc cô, “Đồ Tiểu Ninh, cô không danh không phận làm trâu làm ngựa ở DR nhiều năm như vậy, tính toán mưu đồ cái gì? Ngay cả một người cảm ơn cô cũng chẳng có.”
Nói thật Đồ Tiểu Ninh không muốn để ý cô ta, bây giờ cô cũng không giống như lúc trước, bất mãn trong lòng sẽ không hiện hết lên trên mặt, mặc dù chán ghét kẻ đang đứng trước mắt, cô vẫn có thể bình tĩnh hư tình giả ý với cô ta, đi với phật mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy.
“Muốn có việc để làm, không quá nhàn rỗi, xã hội này làm công việc gì mà không phải là làm đâu? Cũng không phải ai ai đều có mục đích, nếu không những công nhân vệ sinh không ngại cực khổ, chiến sĩ biên phòng bảo vệ quốc gia, bác sĩ cứu bệnh, bọn họ đều đang mưu đồ cái đây? Còn chuyện có người cảm ơn hay không nói cảm ơn, tôi vốn dĩ là đang đi làm, còn có thể trông cậy vào người khác cúi đầu, nói tiếng cảm ơn hay sao? Ngược lại, tôi cảm thấy nếm trải khổ đau mới là nhân sinh, cô chăm chỉ bao nhiêu sẽ được báo đáp bấy nhiêu. Thái độ làm việc và từng hành động của cô đều có lãnh đạo và đồng nghiệp nhìn thấy, chỉ cần có người hỏi mọi người Đồ Tiểu Ninh này làm việc như thế nào? Không phải tất cả mọi người đều nhất trí nói tôi tệ là được.” Thậm chí Đồ Tiểu Ninh còn có thể nói nói cười cười với cô ta.
Nguyên Kiều vốn muốn nhìn thấy bộ dạng bị đả kích thất vọng của cô, nhưng không chỉ không được thỏa mãn mà còn phải chứng kiến tâm thái thảnh thơi của cô, cô ta hừ một cái rồi cười, “Cô bây giờ cũng thật Phật hệ đấy, có điều nơi làm việc đúng là rất cần những người cúi đầu chăm chỉ làm việc như cô, lãnh đạo yêu thích, làm việc tốt, biết nghe lời.”
Đồ Tiểu Ninh cười cười, cầm một gói cà phê trên bàn trà lên, “Uống cà phê không?”
“Tôi không uống cà phê hòa tan, tôi chỉ uống Starbucks.”
“Ồ.”
Nguyên Kiều cầm ly rời đi, Đồ Tiểu Ninh thả bịch cà phê về chỗ cũ, nụ cười biến mất.
“Chỉ uống Starbucks, sao cô không thăng thiên uống tiên lộ luôn đi?”
Trở lại văn phòng, Triệu Phương Cương đang tán gẫu cùng với Hứa Phùng Sinh, “Thành phố C chúng ta sắp có khách sạn 5 sao xa hoa, rất nhanh sẽ tổ chức khai trương.”
“Là do tập đoàn VG luôn ổn định trong top 10 quốc gia khai thác sao?”
“Đúng vậy, chắc cũng đánh hơi được cơ hội kinh doanh, duỗi bàn tay về phía khu vực thành phố C gần sông Trường Giang, vị trí của khách sạn này cũng rất tốt, nghe nói vị trí địa lý tuyệt hảo, chính là bảo địa phong thủy chiêu tài, bây giờ khách sạn hoàn thành, phỏng chừng ngân hàng nào cũng tranh giành miếng bánh lớn này.” Triệu Phương Cương như có điều suy nghĩ nói.
“Loại công ty cỡ lớn số một số hai trong nước này, thậm chí có danh tiếng trên trường quốc tế, muốn đánh vào, nói nghe thì dễ, hơn nữa căn cơ của họ cũng không ở thành phố C, muốn xâm nhập vào tầng trên không biết phải phí bao nhiêu sức lực, nói không chừng phí công nửa ngày cũng không gặp được giám đốc tài vụ, nói chi là ông chủ. Có điều loại doanh nghiệp này nói ít làm nhiều, chỉ cần khách sạn kia cần một khoản chừng mấy trăm triệu tệ làm vốn xoay vòng, cũng đủ để nuôi một chi nhánh, không nói quản lý dịch vụ khách hàng, nuôi sống một chi nhánh cũng thừa sức, từ đây cuộc đời ôm cái đùi này là đủ rồi.” Hứa Phùng Sinh lực bất tòng tâm.
Triệu Phương Cương ừ một tiếng, “Còn không phải sao, ngân hàng có thể hợp tác với loại khách hàng này, mặt mũi cũng vẻ vang, VG là công ty gia tộc, bây giờ người nối nghiệp là đời thứ ba, trước nay vẫn là do cháu trưởng, cháu dâu trưởng tiếp nhận quản lý, mấy năm trước cháu thứ cũng trở về, bây giờ là anh em họ cùng tham dự kinh doanh, cũng không biết trong này có bao nhiêu hào môn gia tộc phân tranh.”
“Những ân oán của hào môn này, tranh đấu lợi ích của gia tộc không phải những dân chúng tầm thường như chúng ta có thể soi mói bình phẩm, bên trong đan xen, rất phức tạp. Năm đó người cháu trai trưởng này cưới con gái nhà họ Dịch, hai nhà giàu có liên hợp, mấy năm qua VG và nhà họ Dịch đều phát triển không ngừng. Không nói tới các sản nghiệp trên danh nghĩa của bọn họ, chỉ dựa trên số lượng bất động sản, hai nhà này cũng đứng vững trong top 3 toàn quốc. Mảnh đất này chưa khai thác lại nắm thêm trong tay một mảnh đất khác, hai nhà muốn liên hợp khai thác khu biệt thự sang trọng nhất thành phố C sao?” Hứa Phùng Sinh nắm được nhiều thông tin, lại uống thêm một hớp trà nói, “Cháu trai thứ VG tên là gì?”
“Cái gì mà Hạ Minh ấy? Tên cũng không đơn giản như anh họ anh ta.” Triệu Phương Cương nói.
Hứa Phùng Sinh cũng không xoắn xuýt tên của người ta, “Thời gian trước cháu trai thứ này còn không phải lên hotsearch rồi sao? Cùng với người dẫn chương trình rất nổi tiếng, Cảnh cái gì đó?”
Đồ Tiểu Ninh nói leo một câu, “Cảnh Niệm Nhất.”
Hứa Phùng Sinh gật đầu, “À đúng vậy, Cảnh Niệm Nhất, cậu ta đã kết hôn với Cảnh Niệm Nhất, thời điểm thông báo trên weibo không phải còn làm nghẽn mạng luôn sao?”
“Một MC mà thôi, cũng không phải minh tinh màn bạc, cũng có thể là đứng weibo?” Triệu Phương Cương hỏi.
Hứa Phùng Sinh cười cười, “Anh chớ xem thường cô MC này, giọng nói cô ta êm ái, hòa đồng thân thiện, lại dẫn chương trình tình cảm, già trẻ đều thích, lượng fan hùng hậu, tỉ lệ người nghe đài những chương trình cô ta dẫn vẫn liên tục dẫn đầu trong nước. Giống như thành phố C chúng ta đều nghe phát lại, nhưng đúng là rất lợi hại, được mọi người hâm mộ không giảm. Lại được gả vào hào môn, bây giờ cũng được chuyển từ hậu đài lên sân khấu. Công việc cũng càng ngày càng nhiều, rất nhiều sự kiện, chương trình quy mô lớn tìm cô ta làm người dẫn chương trình, các fan, độ hot đều hướng về cô ta, còn cần làm quảng cáo gì nữa? Truyền thông tới tấp đưa tin gây sốt, cũng không cần bản thân chi tiền, hôm sau đã nổi tiếng.”
“Lợi hại như vậy cơ à? Vậy người cháu trai thứ lắm tiền nhiều của này, cam lòng để vợ mình xuất đầu lộ diện như vậy sao?” Triệu Phương Cương không hiểu.
“Bây giờ những người có tiền kết hôn với minh tinh chỗ nào cũng có, ví dụ nữ minh tinh gả vào hào môn còn ít sao? Cảnh Niệm Nhất cũng chỉ làm MC và phát thanh, dù sao cũng tốt hơn là lẫn lộn trong giới giải trí phức tạp, đại khái là vợ yêu thích, thỉnh thoảng nhận dẫn cho một vài chương trình lớn, chồng cũng là cưng chiều.”
“Chậc chậc chậc.” Triệu Phương Cương không biết nên nói gì.
Nguyên Kiều lúc này đi tới ngắt lời bọn họ, “Anh Triệu, anh Hứa, gần đây công việc hai người bận rộn em có thể chia sẻ giúp các anh.” Cô ta có vẻ rất tích cực.
Triệu Phương Cương nhìn cô ta một cái, nhếch môi cười cười không lên tiếng, Hứa Phùng Sinh khá ôn hòa, nhưng cũng uyển chuyển từ chối, “Gần đây cũng không hẳn là quá bận bịu, cảm ơn em nhé Tiểu Nguyên.”
Nguyên Kiều ồ một tiếng không vui vẻ trở lại chỗ ngồi của mình, một lát sau cô ta đứng dậy đến bàn làm việc của Đồ Tiểu Ninh.
“Này, lúc mới vào phải bao lâu mới phân công công việc cho cô?”
Đồ Tiểu Ninh đang lật xem danh sách khách hàng, trả lời cô ta, “Vừa tới đã để tôi chạy đi gặp khách hàng rồi.”
Nguyên Kiều nhướng mày, “Sao tôi tới mấy ngày rồi mà chưa có việc gì làm? Tôi thấy hồi đó ngày nào cô cũng đi theo Nhiêu Tĩnh, cô vừa tới đã được sắp xếp chị ta hướng dẫn cô?”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, lại giải thích, “Tôi đi theo Nhiêu Tĩnh là lãnh đạo sắp xếp từ trước, vừa tới cũng là chị ấy dẫn theo tôi.”
“Sao Kỷ tổng không sắp xếp người dẫn dắt tôi?”
Đồ Tiểu Ninh lắc đầu một cái, “Không biết.”
Nguyên Kiều nhíu mày chặt hơn, lại đi tới vị trí của mình đi, nhưng không ngồi xuống, cô ta lập tức ra cửa phòng, như là đi về phía văn phòng làm việc của Kỷ Dục Hằng.
Chỉ chốc lát sau âm thanh yếu ớt của Hứa Phùng Sinh truyền đến, “Chúng ta làm như vậy, có phải là đang bắt nạt cô ta không?”
Triệu Phương Cương hừ lạnh, “Có cô ta bắt nạt Tiểu Đồ nhà chúng ta thì có? Cứ mặc kệ cô ta, cô gái nhỏ kiêu căng tự mãn, không biết trời cao đất rộng, cho rằng bên trên có người là có thể muốn làm gì thì làm? Đạo hạnh còn non lắm.”
Đồ Tiểu Ninh thuận tiện ‘bạch liên hoa’ vài câu, “Anh tiểu Triệu, thực ra em không sao.”
“Tiểu Đồ em cứ yên tâm, có anh ở đây, ở văn phòng này sẽ không để cho cô ta hung hăng, nếu không thích hợp với cương vị quản lý dịch vụ khách hàng, anh sẽ khiến cô ta phải ngoan ngoãn chủ động rời đi. Dám bắt nạt em gái của anh, đừng nói cửa chính, cửa sổ cũng không có!” Cô càng như vậy Triệu Phương Cương càng tức giận căm phẫn.
Hứa Phùng Sinh gật đầu phụ họa, “Yên tâm đi Tiểu Đồ, tụi anh với em vĩnh viễn đứng trên một chiến tuyến.”
Đồ Tiểu Ninh không nói chuyện nữa, được rồi, vậy cô cũng không ngại mượn đao gϊếŧ người.
Cô tiếp tục vùi đầu lướt WeChat khách hàng.
Trong mấy khách hàng lớn dưới danh nghĩa Nhiêu Tĩnh chuyển cho cô có một cửa hàng xe 4S cao cấp, là một công ty tập đoàn, gửi ở DR tổng cộng hai trăm triệu, cũng được coi là khách hàng trung cấp trong bộ phận khách hàng doanh nghiệp. Trước khi Nhiêu Tĩnh rời đi cũng đã dặn dò cô, nói công ty này có tích lũy ban đầu mạnh mẽ, thời gian hợp tác với DR lâu dài, dặn cô phải chăm sóc tốt, cô vẫn nhớ rõ. Sau khi thăm hỏi ông chủ và tài vụ đã kết bạn WeChat với bọn họ, khi lướt WeChat nhìn thấy status của bọn họ cô cũng sẽ like bình luận duy trì tương tác. Mấy ngày trước cô nhìn thấy trạng thái bọn tổ chức triển lãm xe mùa xuân trên bảng tin.
Khó khăn lắm cô mới tìm được WeChat giám đốc tài vụ cửa hàng 4S đó, vội vàng sửa lại ghi chú tên WeChat, để sau này dễ tìm, sau đó click vào tường của cô ta xem, quả nhiên tìm được quảng cáo tổ chức triển lãm xe, cô mở ra tấm hình quảng cáo lớn, cẩn thận xem xét.
——Triển lãm xe mùa xuân lớn nhất thành phố C từ trước tới nay, biểu diễn mẫu xe mới, đội hình xa hoa: vương tử tình ca xxx, diễn viên nổi tiếng xx, nhóm nhạc thiếu nữ xinh đẹp xxx…… Người dẫn chương trình Cảnh Niệm Nhất đang hot. Sao trời tụ họp, lấp lánh thành phố C, chân thành mong chờ mọi người đến tham dự!
Đồ Tiểu Ninh âm thầm đập bàn, cô nhớ tới lúc đó lướt đến tên Cảnh Niệm Nhất, cô còn muốn lén lút đi tham gia buổi triển lãm xe này với Kỷ Dục Hằng, nhìn nữ thần của cô tới, nhưng mà bây giờ cô đã thay đổi ý định. Cô quyết định thay vì lén lút đi thì đổi thành công khai, cô muốn lấy thân phận quản lý dịch vụ khách hàng đi, hơn nữa còn là đường đường chính chính đi tới.
Chương 120
Kỷ Dục Hằng buổi tối vừa về đến nhà Đồ Tiểu Ninh đã bám vào anh không rời.
“Ông xã, em muốn mượn người của anh!”
“Người nào?”
Đồ Tiểu Ninh treo ở trên người anh, anh ôm cô đi về hướng phòng khách. Bây giờ chỉ cần anh ở nhà, chân cô như không chịu hoạt động, lúc nào cũng muốn anh ôm.
Cô ôm lấy cổ anh, “Nhân viên trong quầy.”
“Đi đâu? Làm bảng lương thay à?”
“Không phải, tham gia một buổi triển lãm xe, được xưng là triển lãm bán xe có quy mô lớn nhất thành phố C từ trước tới nay. Số lượng người tham gia đông đảo, em chuẩn bị mang theo tờ rơi và biểu ngữ đi marketing.”
Kỷ Dục Hằng suy nghĩ một chút nhìn cô, “Là tập đoàn của hàng 4S, tổng đại lý của nhiều hãng xe nhất thành phố C Nhiêu Tĩnh chuyển cho em?”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, hai mắt tỏa ánh sáng, rõ ràng mạch lạc nói với anh, “Đúng vậy, tổ chức triển lãm xe lớn như vậy ngày đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người, nhân viên trong công ty giới thiệu khách tới xem xe cũng không kịp, chắc chắn sẽ rất bận rộn. Hôm nay em đã chủ động liên hệ với tài vụ bên đó, nói nếu như cần giúp đỡ, ngân hàng chúng ta tới lúc đó có thể phái người tới hỗ trợ thu ngân. Anh nghĩ xem, mua xe cũng không phải mua những thứ khác, rất ít người trả bằng tiền mặt, cho dù muốn mua trả góp cũng phải đặt cọc đúng không? Đến lúc đó người muốn quẹt thẻ sẽ chiếm đa số, vậy chúng ta hỗ trợ đi thu tiền sẽ tự mang theo máy pos có kết nối với tài khoản thanh toán của ngân hàng. Tới lúc đó từng người từng người một tới quẹt thẻ, lượng kết toán còn không phải rào rào sao?”
Đuôi lông mày Kỷ Dục Hằng hơi nhíu lại, cô vẫn tiếp tục nói, “Sau đó em sẽ chuẩn bị những món quà tặng nhỏ, mỗi người đến tính tiền sẽ tặng một phần, lại phát tờ rơi trong đám đông, quảng cáo thẻ ghi nợ, thẻ ngân hàng, quản lý tài chính của chúng ta. Bình thường những nhân viên trong quầy kia đi khắp các con đường, nay sẵn có cơ hội làm quảng cáo rộng rãi sao không cố gắng lợi dụng? Nói không chừng trong biển rộng có thể mò được kim, cũng có hiệu quả hơn so với việc đi lôi kéo những bác trai bác gái trong các hội xã?”
Thấy Kỷ Dục Hằng chậm chạp không nói lời nào, cô lắc lắc anh, “Anhhhh, em nói nhiều như vậy sao anh không phản ứng gì?”
Khóe môi Kỷ Dục Hằng nhếch lên, “Anh đang bị khuất phục bởi quản lý Đồ toàn năng, ý tưởng lấy đại cục làm trọng đủ để có thể làm giám đốc ngân hàng rồi.”
Đồ Tiểu Ninh mặt dày tiếp nhận bong bóng màu hồng này, còn vỗ vỗ anh, “Ai bảo chồng em là giám đốc ngân hàng cơ chứ? Em phải làm một người nội trợ hiền hậu, anh nói xem anh có cho em mượn người hay không.”
“Bao nhiêu?”
“Hoạt động diễn ra vào cuối tuần, sẽ không chiếm dụng thời gian làm việc, 6 người, không 10 người đi.”
“Cho em 10 người.”
“10 người liệu có nhiều quá không?”
“Anh cũng phải cố gắng ủng hộ và phối hợp với công việc của quản lý Đồ, sinh viên mới tới trong quầy khá nhiều, để bọn họ đi theo quản lý dịch vụ khách hàng ra ngoài tiếp xúc với xã hội, tham gia hoạt động marketing cũng là chuyện tốt.”
“Được rồi, nếu Kỷ tổng đã có thành ý, em đành bất đắc dĩ nhận.”
“Cảm ơn quản lý Đồ miễn cưỡng nhận.”
“Chụt —” Cô hôn anh một cái, “Không cần khách sáo, hai chúng ta dù sao cũng là vợ chồng.”
Hai người diễn lại câu nói khi lần đầu tiên anh tặng quà cho cô, xưng hô và cảnh tượng thay đổi, nhưng trái tim hai người như sàng lại gần nhau hơn. Trong lòng Đồ Tiểu Ninh đang ấp ủ một kế hoạch lớn, tuy rằng rất có thể là vô dụng, nhưng cô vẫn muốn thử, lỡ đâu mèo mù lại vớ được cá rán thì sao?
Cái gọi là mộng tưởng thì ai cũng nên có, biết đâu nó sẽ trở thành hiện thực?
Ngày đó đúng hẹn mà tới, trời vừa sáng Đồ Tiểu Ninh thức dậy trang điểm thay quần áo, cô không mặc đồng phục ngân hàng, áo sơ mi trắng cổ đứng nhỏ không có cúc, chân váy đen dài, trang phục đơn giản phong cách nước Pháp, lại phối hợp một đôi bông tai sợi dài nhỏ tinh tế, cô trở nên thành thục lại tao nhã.
Cô đi tới đi lui trước mặt Kỷ Dục Hằng, lắc lư khiến anh không đọc được chữ nào đành khép sách lại, hai chân bắt chéo ngồi nhìn cô trang điểm.
Một lúc sau cô lại đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra mang theo mùi thơm, hẳn là xịt nước hoa, sau đó lại đi tới tủ giày tìm giày, cô khom người cong eo, cái mông nhỏ vểnh lên lục tung tìm đồ, miệng lẩm bẩm, “Ôi? Giày cao gót đâu rồi?”
Kỷ Dục Hằng vừa nghe, đứng dậy đi tới.
Đồ Tiểu Ninh còn đang vùi đầu tìm kiếm, mông đã bị bàn tay bóp lấy, sau đó anh từ phía sau ôm eo cô, anh kéo cô đứng thẳng lên, nụ hôn như hạt mưa nhỏ rơi lên cổ lên vai, khiến cô ngứa ngáy.
“Đừng nghịch, em phải đi bây giờ.” Cô giơ tay sờ sờ đầu anh.
“Quản lý Đồ, tới triển lãm xe hỗ trợ thu ngân, em mặc đồ này có phải là quá mức long trọng rồi không?” Hô hấp của anh ấm áp phun vào sau tai cô, khiến cô càng ngứa, “Còn mang giày cao gót, em cũng chỉ mang giày cao gót trước mặt anh hai lần.”
Đồ Tiểu Ninh quay đầu lại hôn lên môi anh, vành mắt cong cong, “Lại ghen rồi?” Cô vuốt ve cằm anh, “Em đi ra ngoài cũng đại diện hình tượng cho bộ phận, lại là Chủ nhật nên trang điểm khéo léo chút. Công ty này trước đây là do Nhiêu Tĩnh kết nối, bây giờ tới lượt em tiếp nhận, em cũng không thể lưu lại ấn tượng non nớt thiếu kinh nghiệm với người ta. Hơn nữa triển lãm xe hôm nay long trọng như vậy, có thể sẽ tiếp xúc với những nhân sĩ thượng lưu, chị Nhiêu trước đây nói rồi, cho dù trong bụng không có chữ, nhưng khí thế không được thua.”
Kỷ Dục Hằng vẻ mặt không rõ, chỉ trầm giọng, “Cách xa khách hàng nam một chút.”
Đồ Tiểu Ninh lại cười, hôn anh mấy lần, ấn mấy vết son môi lên trên khuôn mặt anh, “Biết rồi.”
Anh ôm cô trong ngực cũng không chịu buông tay, “Về tư anh không muốn em phải làm việc mệt mỏi như thế này, nhưng em lại kiên trì mạnh mẽ, nếu anh không cổ vũ ủng hộ em thì có vẻ là tư tưởng chủ nghĩa đàn ông, về công có thể chứng kiến em làm đến nơi đến chốn từng bước một trưởng thành đến nay, anh rất vui mừng, tiềm lực của em còn rất lớn, cơ hội phát triển sau này cũng rất nhiều, còn có thể thành công như Nhiêu Tĩnh.”
“Bởi vì anh ưu tú mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ được tiềm năng của em, khiến em cố gắng chạy theo bước chân anh. Mặc dù em còn cách anh một đoạn dài, nhưng chi ít em vẫn chậm rãi chạy về phía trước, hơn nữa em cũng yêu thích cuộc sống như thế này.” Đồ Tiểu Ninh không dám cọ cọ anh nhiều, cô mới trang điểm, dưỡng da lại thêm hoá trang, lớp trang điểm này rất đắt đó!
“Có những lúc anh hy vọng em chỉ thuộc về anh, tất cả con người em chỉ để anh ngắm nhìn thưởng thức, nhưng em có năng lực và tài năng của bản thân, không nên bị mai một, cho dù anh là chồng của em, cũng không thể che lấp.”
Đồ Tiểu Ninh ôm khuôn mặt anh, “Ông xã, em cảm thấy vợ chồng chính là cùng nhau phát triển, cùng nhau sống thật tốt. Vì thế em có thể trở thành em như bây giờ, rất cảm ơn anh, không có sự ủng hộ và chỉ dẫn của anh, em vẫn còn là một cô gái ngô nghê chưa va chạm cuộc sống, có thể vẫn đang dậm chân tại chỗ không thể tiến về phía trước. Là anh đã dắt em đi vào một thế giới hoàn toàn mới, tuy rằng con đường phía trước vẫn còn mịt mờ, nhưng cũng tràn đầy khiêu chiến. Mỗi lần em bước qua một nấc thang, em cảm thấy bản thân lại gần anh một chút. Hi vọng không lâu sau, em cũng có thể được như Nhiêu Tĩnh, Triệu Phương Cương, trở thành phụ tá đắc lực của anh.”
Tầm mắt anh rơi vào đôi môi mềm của cô, “Chắc chắn sẽ như vậy.”
Đồ Tiểu Ninh chủ động lại gần, môi lưỡi hai người quấn quýt, cuối cùng son môi cô cũng bị trôi màu, cô lại xấu xa ghé vào lỗ tai anh cười, “Ông xã, son môi ăn ngon không?”
“Không ngon bằng em.”
“Thật là đáng ghét.”
Đồ Tiểu Ninh đi tới triển lãm xe, hoạt động này đã bao luôn cung thể thao lớn nhất thành phố C, quả nhiên người ra vào tấp nập, cô vừa mới dừng xe xong đã nhận được điện thoại của nhân viên trong quầy.
“Chị Tiểu Đồ, chị đang ở đâu rồi?”
“Chị vừa tới, đang đậu xe, các em đang ở đâu?”
“Kế toán đã tìm gặp tụi em, vừa dẫn mọi người vào sân.”
“Được rồi, chị đến ngay đây.”
Đồ Tiểu Ninh mang theo túi đạp giày cao gót đi vào bên trong đám người, người tham gia nhiều như đi xem buổi biểu diễn của minh tinh ca sĩ. Trong sân xe đậu la liệt, bên ngời xây dựng một sân khấu lộ thiên nhỏ, chắc là để chút nữa mở màn triển lãm và biểu diễn ca hát. Đồ Tiểu Ninh cẩn thận nhìn xung quanh, cảm thấy sân khấu này không phải quá lớn, hơn nữa cũng không cao, cao gần bằng sân khấu trong các lễ cưới bình thường, ngoại trừ hàng ghế VIP, ghế khán giả được ngăn cách với sân khấu bằng hàng rào sắt.
Cô đi tới vị trí của đồng nghiệp, vừa vặn giám đốc tài vụ của công ty cũng đã có mặt để sắp xếp, vừa thấy cô đã tươi cười chào hỏi. Bà ấy là một người phụ nữ trung niên có vẻ trạc tuổi với bà Đồ, đã làm cho công ty này mấy chục năm, nói chuyện thông tình đạt lý, nụ cười mỉm luôn treo trên môi.
“Cám ơn cô nhé quản lý Đồ, tới giúp chúng tôi thu ngân, thực sự là hóa giải nỗi lo không đủ nhân lực hôm nay cho chúng tôi.”
“Đừng khách sáo, là chuyện tôi nên làm, sau này cứ gọi tôi là Tiểu Đồ là được.” Đồ Tiểu Ninh cười nói.
Giám đốc tài vụ đẩy đẩy mắt kính, kéo cô sang bên cạnh, giọng nói nhỏ xuống mấy phần, “Tôi đã để lại vị trí VIP cho cô, lát nữa khai mạc cô ngồi ở phía trước cùng tôi, những minh tinh kia nếu cô thích, chúng tôi cũng có thể sắp xếp kí tên cho cô.”
Đồ Tiểu Ninh vui mừng, “Vậy, vậy thật ngại quá Tôn tổng.”
Bà ấy vỗ vỗ tay cô, “Coi như là lời cảm ơn tập đoàn chúng tôi đối với sự giúp đỡ của các cô, chỉ là chỗ ngồi có hạn, các cô gái khác không thể sắp xếp chỗ ngồi VIP được, các cô ấy nếu muốn kí tên chụp ảnh chung, lát nữa chúng tôi sắp xếp vào hậu đài.”
“Được ạ, cảm ơn, một lát nữa tôi sẽ nói với các cô ấy.”
“Vậy tới lúc đó cô tới hàng ghế phía trước tìm tôi, tôi dắt cô vào hàng ghế VIP.”
“Vâng, cảm ơn Tôn tổng, làm phiền bà quá.”
“Cô là quản lý dịch vụ khách hàng, sau này chúng tôi sẽ làm phiền cô nhiều, mọi người thường xuyên qua lại, khách sáo cái gì.”
Chờ giám đốc tài vụ rời đi Đồ Tiểu Ninh nói với các đồng nghiệp thể đi vào hậu đài tìm minh tinh kí tên chụp ảnh chung, các cô gái nhỏ hài lòng kích động thiếu chút nữa hét lên, từng người từng người theo sát cô nói, “Chị Tiểu Đồ, chị thật là lợi hại, đi theo chị còn có thể nhìn minh tinh!”
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy những cô bé này thật dễ thỏa mãn, có điều mặc dù cô có vẻ bình tĩnh, thực ra đáy lòng còn kích động hơn bọn họ, thiên thời địa lợi chỉ thiếu nhân hòa. Cô nhất định phải nắm lấy cơ hội trăm năm khó gặp này.
Thời gian khai mạc sắp tới, giám đốc tài vụ dẫn cô tới hàng ghế VIP, khoảng cách này, còn gần hơn nhiều so với buổi biểu diễn của Dirge, vừa ngẩng đầu là thấy người đang ở trước mắt.
Nội tâm của cô nhảy nhót, dù sao Cảnh Niệm Nhất cũng là nữ thần cô yêu thích từ trước đến nay.
Âm nhạc khai mạc buổi lễ vang lên, hậu đài phía sau ồn ào, sau đó Cảnh Niệm Nhất xuất hiện trên khán đài. Khuôn mặt cô ấy tinh xảo xinh đẹp, đủ để mê hoặc chúng sinh, tiếng thét chói tai ở phía dưới khán đài là đủ chứng minh điều đó.
Cô ấy ngoài đời còn đẹp hơn, tinh tế hơn so với những tấm ảnh chụp trên báo, nhan sắc tuyệt mỹ như vậy, chẳng trách có thể gả vào hào môn.
Cô ấy vừa lên sân khấu, đèn chớp đồng loạt một sáng rực lên. Đồ Tiểu Ninh đưa lưng về phía sau còn có cảm giác bị chói cho mù mắt, nhưng đôi mắt Cảnh Niệm Nhất không chớp, chờ tiếng rít gào và tiếng vỗ tay phía dưới nhỏ lại, cô ấy mỉm cười ngước mắt, giơ micro lên.
“Chào mọi người, tôi là, Cảnh Niệm Nhất.”
Đồ Tiểu Ninh không nhịn được ôm ngực, giọn nói này, lỗ tai cô cũng muốn mang thai.
“Xinh đẹp như thế này sao chỉ làm dẫn chương trình? Nhan sắc này làm diễn viên mới xứng.”
“Người ta gả vào hào môn làm phu nhân nhà giàu, lại không thiếu tiền.”
“Không thiếu tiền còn tham gia biểu diễn thương mại? Tôi thấy chính là gả vào hào môn chồng quá hung hăng, chắc không cho tiền tiêu, mới chạy sô ở bên ngoài kiếm ít tiền lẻ.”
“Không đến nỗi vậy chứ?”
Phía sau có người đang xoi mói bình phẩm, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy đúng là nhiều chuyện, có điều cô vẫn nhân cơ hội hỏi giám đốc tài vụ bên cạnh.
“Tôn tổng, vì sao mọi người lại mời Cảnh Niệm Nhất tới dẫn chương trình hoạt động lần này?”
“Độ hot cao, cô xem, cô ấy vừa đến là bên truyền thông, rồi đài truyền hình không mời mà tự tới, cơ hội quảng bá triển lãm thật tốt, chỉ cần trả một khoản tiền mời cô ấy tới là thu được lợi ích lớn.”
“Phí mời cô ấy cao không?”
Giám đốc tài vụ lại đẩy đẩy kính mắt, “Cũng bình thường, không đắt như bên ngoài đồn đại đâu, bây giờ cô ta nhận hợp đồng đều là vì nhân tình, chúng tôi có thể mời cô ấy tới cũng bởi vì con gái của ông chủ là bạn học thời đại học của cô ấy.”
Đồ Tiểu Ninh không ngờ còn có tầng quan hệ này, “Như vậy sao, vậy cô ấy học trường đại học nào?”
“Trường đại học ở nước ngoài, tên trường là gì tôi không nhớ rõ, dù sao cũng đều là gia đình có tiền đưa con cái xuất ngoại rồi mang một tấm bằng về.”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu, nghĩ thầm điều kiện kinh tế gia đình của nữ thần cũng không tệ, lại là bạn học với con gái của khách hàng, có tầng quan hệ này thì càng đột phá.
Bên này Cảnh Niệm Nhất dẫn xong phần mở màn, mời ông chủ lên khán đài đọc diễn văn khai mạc, bản thân cô ấy lùi sang một bên sân khấu, yên tĩnh chờ đợi.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy cô ấy rất lễ phép, nếu không thân phận như bây giờ của cô ấy hoàn toàn có thể đi xuống hậu đài nghỉ giải lao.
Ngày hôm nay có gió lớn, sân khấu lại ở bên ngoài, làn gió đùa giỡn thổi tung mái tóc dài của cô ấy. Một tay cô ấy cầm micro nhẹ nhàng thả xuống, một tay khẽ nâng vuốt lại tóc rối. Cô ấy chỉ cần đứng yên như thế này cũng làm cho người khác nhìn chăm chú không thể dời mắt, đâu còn tâm tư đi nghe ông chủ đọc diễn văn.
Tầm mắt Đồ Tiểu Ninh vẫn rơi trên người cô ấy, cô đang suy nghĩ sau khi triển lãm kết thúc, giám đốc tài vụ dẫn cô đi gặp cô ấy thì nên mở miệng như thế nào.
Lại một trận gió thổi tới, lớn hơn trận gió trước, giá đỡ dựng sân khấu vang vọng, phông background sân khấu cũng bị gió thổi hơi rung lắc, Cảnh Niệm Nhất đang chăm chú nhìn thẻ nhỏ trong tay, bỗng nhiên một âm thanh vang lên, giống như có thứ gì bị đứt, background to lớn cùng giá đỡ cố định phía sau đồng thời bị đổ ụp xuống.
Tất cả diễn ra nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, mà Cảnh Niệm Nhất còn hồn nhiên không biết, chờ tới lúc nghe thấy tiếng kêu sợ hãi mới quay lại, background đã đập đổ về phía mình, cô sững sờ đứng im tại chỗ.
“Cẩn thận!” Cô ấy bị người khác kéo mạnh, dường như là bị quẳng xuống sân khấu, nhưng cũng rơi lên trên một thứ gì đó mềm mại.
“Oành ——” mộ tiếng, background lớn cùng giá đỡ đổ ập trên sân khấu, thổi tung lên một trận bụi bậm, bay lẫn trong đám người.
Có người sợ hãi, có người la hét, còn có ánh đèn liên tiếp chớp chớp.
“Chị Cảnh!”
Trong nháy mắt có người vây quanh, nhân viên đi sơ tán động viên quần chúng, bảo vệ đi chặn lại đám phóng viên đang chụp ảnh.
Cảnh Niệm Nhất kinh hồn bạt vía bò dậy, lúc này mới phát hiện cô ấy đang đè lên một người, lại bị giật mình sợ hãi.
“Cô, cô không sao chứ?”
Đồ Tiểu Ninh ngồi ở vị trí ở ngoài cùng, nhìn thấy phông nền bị đổ xuống ngay lập tức xông tới kéo Cảnh Niệm Nhất. Bởi vì sân khấu vẫn còn cao, cả người Cảnh Niệm Nhất bị cô lôi xuống, trọng tâm bất ổn, hai người đều ngã chổng vó. Đồ Tiểu Ninh coi như làm đệm thịt, tuy Cảnh Niệm Nhất rất nhẹ, nhưng bởi vì quán tính nên cả hai người ngã cũng đau, tay chân Đồ Tiểu Ninh bị trầy da, quần áo bị mài đến dơ bẩn lộn xộn, mặt cô úp xuống đất, mũi cũng bị đè ép, đau đến mức mất cảm giác.
Cảnh Niệm Nhất tuy rằng chấn kinh, nhưng âm thanh vẫn êm tai, Đồ Tiểu Ninh giẫy giụa ngồi xuống, “Không, không sao.”
Cô nói chuyện chợt cảm thấy mũi ẩm ướt, đưa tay lên sờ, má ơi, cô bị chảy máu mũi.
Cảnh Niệm Nhất được người khác đỡ dậy, hiện trường nhất thời hỗn loạn, không ai lo lắng cho Đồ Tiểu Ninh.
“Chị Cảnh, phóng viên nhiều lắm, về hậu đài trước đã.”
Ánh mắt Cảnh Niệm Nhất dừng lại ở trên người Đồ Tiểu Ninh, cô ấy dặn dò, “Mang theo cô gái này cùng đi, cô ấy bị thương rồi.”
Lúc này mới có người quan tâm tới Đồ Tiểu Ninh, cô được dìu đứng lên, sau đó khập khễnh được đỡ đi tới hậu đài.
——Phòng nghỉ ngơi dành cho khách VIP
Mấy nhóm người bị chắn ngoài cửa, chỉ có nhân viên y tế mới có thể đi vào.
Trên cánh tay, trên đùi Đồ Tiểu Ninh bị rách một mảng lớn, lúc bôi thuốc rất đau. Cả người cô bây giờ bẩn thỉu xộc xệch, đâu còn vẻ tinh xảo khi mới tới, vô cùng chật vật nhếch nhác.
“Em đã nói chị là đừng nhận công việc này, công ty nhỏ trong thành phố hạng hai này đúng là không đáng tin, đảm bảo an toàn cho hoạt động cũng làm không xong, suýt chút nữa xảy ra chuyện rồi!”
Bên ngoài phòng riêng có người đang nói chuyện.
“Chẳng phải không có chuyện gì rồi sao?” Giọng nói Cảnh Niệm Nhất vang lên, cổ họng cô ấy như được thượng đế hôn lên, mặc kệ nói gì đều mang theo từ tính đặc biệt, khiến cho người khác say mê, dù chỉ là giao tiếp bình thường nơi riêng tư.
“Chị không có chuyện gì! Nhưng em sắp có chuyện rồi! Bà cô của em ơi, tuần sau khách sạn dưới danh nghĩa của VG khai trương, cậu hai Hạ nhà chị muốn tới tham gia nghi thức cắt băng khánh thành, anh ấy đang ngồi trên máy bay bay từ Mĩ sang, tin tức chị bị ngã xuống sân khấu đã lên đầu đề, phỏng chừng lúc xuống máy bay anh ấy sẽ thấy được, đến lúc đó còn không phải chất vấn em trước sao?”
“Không có chuyện gì là được, đừng quá lo lắng.”
Lại an tĩnh, một lát sau Đồ Tiểu Ninh nghe thấy âm thanh giày cao gót vang lên, Cảnh Niệm Nhất đi vào xem cô.
“Cô sao rồi?”
Lần thứ nhất được gần nữ thần như vậy, Đồ Tiểu Ninh rất hồi hộp.
“Không, tôi không sao.”
Cảnh Niệm Nhất đi lại gần nhìn vết thương trên người cô, “Bị rách da rồi còn nói không sao?”
Đồ Tiểu Ninh vừa muốn nói tiếp lại bị bác sĩ dùng bông y tế khử độc vết thương, trong nháy mắt cô bị đau đến nhíu mày.
Bác sĩ khử trùng rồi bôi thuốc băng bó lại cho cô, dặn dò cô kiêng nước một thời gian, chân cũng bị bong gân, nói cô hạn chế đi lại, nghỉ ngơi nhiều một chút.
Đồ Tiểu Ninh phản ứng đầu tiên là xong đời rồi, cô không thể đi thì ai làm việc?
Tiễn bác sĩ đi, Cảnh Niệm Nhất quay lại nhìn cô, “Cô tên là?”
“Đồ Tiểu Ninh ạ.”
“Hôm nay may mắn có cô, nếu không hậu quả khó mà lường được.”
Đồ Tiểu Ninh lắc đầu một cái, nhưng mà cổ cô rất đau, “Không có chuyện gì, vị trí của tôi gần chị nhất, lúc đó cũng không nghĩ nhiều.”
Cảnh Niệm Nhất nhìn những vết thương trên người cô, nhất thời không biết phải cảm ơn người ta như thế nào.
Trợ lý lại tới gọi cô ấy, “Chị Cảnh, chúng ta phải đi rồi, không đi kịp sẽ bị phóng viên vây chặt mất.”
Cảnh Niệm Nhất lại nhìn Đồ Tiểu Ninh, “Cám ơn cô nhé, cô Đồ.”
“Đừng khách sáo.”
Cảnh Niệm Nhất nhìn cô mỉm cười, sau đó quay đầu rời đi, sau đó trợ lý của cô ấy đi tới đưa cho cô một tờ giấy, “Cô Đồ đúng không? Hôm nay may mà có cô, Cảnh Niệm Nhất mới chuyển nguy thành an, đây là chút tâm ý nhỏ của chúng tôi, cảm ơn cô hôm nay đã ra tay cứu giúp.”
Đồ Tiểu Ninh cúi đầu nhìn.
Ôi trời, người có tiền đều là trực tiếp thô bạo như vậy sao? Vậy mà cô cũng được người khác quăng cho một tấm chi phiếu nhu nữ chính trên phim truyền hình.