“Anh rể à, em không hề bắt nạt chị ấy!” Cô em họ chưa đánh đã khai vẫn còn đang thanh minh.
Kỷ Dục Hằng quét mắt qua quân bài trong tay Đồ Tiểu Ninh, yên lặng đặt một tay lên vai cô, “Chỉ là trò chơi tiêu khiển, sao lại phải nghiêm túc như vậy.”
Đồ Tiểu Ninh cong môi, như tìm được người chống lưng, dốc bầu tâm sự với anh: “Hôm nay xui quá à, toàn bốc trúng bài rác, bây giờ chúng ta mới đánh được con 5, bọn họ đã đánh tới con Át rồi.”
Kỷ Dục Hằng đặt tay lên vai cô, sau đó nhẹ nhàng cúi người xuống, “Để anh xem.”
Chiều cao của anh thoáng chốc hạ xuống ngang trên vai Đồ Tiểu Ninh, cô cảm thấy hơi thở của anh như gió xuân phả vào mặt, mang theo chút hơi rượu lại nóng rực.
Anh giúp cô đánh ra vài lá bài, quả nhiên tình thế đã đảo ngược, đôi mắt của cô em họ sáng lên, cùng phối hợp, hai ván liên tiếp khiến cho nhóm của bọn họ có xu hướng chuyển bại thành thắng.
Chị dâu không vui, cố ý nói: “Đánh bài không được cầu viện người ngoài đâu nha.”
Đồ Tiểu Ninh cắn cắn môi, không muốn anh rời đi.
Cô em họ cũng là một nhóc con tinh ranh, lập tức thả bài xuống nói: “Trưa nay em ăn no quá, em phải đi vệ sinh đã, anh rể giúp em chống đỡ một lát.”
Kỷ Dục Hằng nhận lời, sau đó ngồi xuống thế chỗ của cô ấy.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, vì uống rượu nên đã cởi cà vạt ra, lúc này cổ áo hơi lộ ra xương quai xanh, tựa như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở căng tin, thanh cao mạnh mẽ, tao nhã anh tuấn.
Cô bất chợt ngẩn ngơ, cái nhìn vội vàng lúc ấy, hóa ra đã lâu như vậy rồi.
Ánh mắt cô quay lại lá bài, không biết là do vận may tốt hơn hay là do có anh dẫn bài, dù sao thì bọn họ phối hợp càng ngày càng ăn ý với nhau, chẳng bao lâu đã đuổi kịp quân Át rồi.
Dì cô nhìn Kỷ Dục Hằng, như bừng tỉnh, “Cháu biết tính bài ư?”
Bởi vì càng về sau dường như anh càng biết được lá bài tiếp theo của họ sẽ ra quân gì, hoặc là chặn đứng hoặc là trực tiếp đánh diệt.
“Nói cho cùng cũng là tốt nghiệp đại học, chị cũng coi như có thể thấy được sự chênh lệch giữa người với người rồi.” Chị dâu cũng thở dài nhìn mẹ chồng, “Mẹ ơi, may là con không có tiền chơi, nếu không hôm nay cũng bị hai vợ chồng bọn họ thắng hết sạch rồi.”
Đồ Tiểu Ninh không biết thế nào là tính bài, dù sao cô chơi bài hoàn toàn dựa vào cảm giác, bởi vì chơi rất vui vẻ, cô lắng nghe cuộc trò chuyện của họ rồi thuận miệng nói, “Nhân viên ngân hàng bọn em bị cấm tham gia vào bất kỳ hình thức đánh bạc nào.”
Chị họ là một người hay để ý câu chữ, liền nói “Bọn em? Bọn em là ai? Chồng em đâu phải làm ngân hàng.”
Đồ Tiểu Ninh nhanh chóng phản ứng, “Em nói đại ý mà, hơn nữa anh ấy là giám sát ngân hàng, bên ấy lại càng không thể đánh bạc, chấp pháp phạm pháp à.”
Là người đàn ông duy nhất trong bàn, trách nhiệm xáo bài đương nhiên thuộc về Kỷ Dục Hằng, anh tập trung vào việc xáo bài, yên lặng lắng nghe cô nói đông nói tây với bọn họ, hoạt bát hơn nhiều so với lúc ở văn phòng.
Một lát sau cô em họ đã biến mất cuối cùng cũng quay lại, Đồ Tiểu Ninh vừa mới toàn thắng.
“Thắng chưa chị?” Cô em họ vui mừng khôn xiết.
“Con vẫn còn ở đây à? Tưởng con ngủ luôn trong đó rồi chứ.” Dì trêu chọc cô.
“Lúc con ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy một khu vườn nhỏ rất đẹp ở phía sau nên đi vào dạo một lát, còn trồng cỏ nuôi vật nuôi nữa.”
Dì nhíu mày, “Cái gì?”
“Cỏ… nuôi dê.” Cô em họ sửa lại ngay lập tức.
Chị dâu cười nghiêng người về phía trước, sau đó đứng dậy, “Thật không? Vậy chúng ta cũng đi xem thử.” Sau đó lại nhìn vợ chồng Đồ Tiểu Ninh, “Bọn em có đi không?”
Đồ Tiểu Ninh nhìn Kỷ Dục Hằng vẫn còn ngồi, nói: “Chị đi trước đi, lát nữa bọn em sẽ tới.”
Chị dâu họ mỉm cười kín đáo, biết ý kéo theo mẹ chồng đi, lại gọi cô em họ cùng đi.
Cô em họ đang muốn lãnh giáo kỹ năng đánh bài với Kỷ Dục Hằng thì bị kéo đi, trong thoáng chốc cả phòng chỉ còn lại hai người.
Trong nháy mắt có chút yên lặng, Đồ Tiểu Ninh bước qua, “Anh uống nhiều rượu như vậy có sao không?”
Anh đưa tay về phía cô, cô theo bản năng đưa tay mình qua phủ lên lòng bàn tay anh rồi bị giữ lại, cô lại bị anh kéo vào trong lòng.
“Có sao mà còn giúp em đánh thắng được ư?” Bàn tay anh nhẹ nhàng xoa lên eo cô.
Đồ Tiểu Ninh một tay ôm cổ anh, tay kia chỉnh lại cổ áo sơ mi.
“Bình thường anh đi xã giao cũng uống như vậy sao?”
“Còn tệ hơn nữa.”
Cô không khỏi vỗ vào ngực anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Uống ít thôi.”
Anh nắm lấy tay cô, Đồ Tiểu Ninh đối diện với ánh mắt rực lửa của anh lúc này.
Tay anh ở trên eo cô càng ngày càng chặt, chậm rãi trượt xuống, Đồ Tiểu Ninh không khỏi dựa sát vào người anh kêu khẽ một tiếng.
“Đồ Tiểu Ninh, anh rể! Hai người có tới không vậy?” Giọng của em họ lại bay đến.
Đồ Tiểu Ninh như tỉnh lại từ trong giấc mộng, lùi lại mấy bước giãy dụa thoát khỏi vòng tay của anh, thấy em họ vẫn chưa đi tới, có lẽ còn ở gần đó chưa đi xa, cô bình tĩnh lại đáp lời, “Tới rồi đây.” Sau đó cô chỉnh lại quần áo và kéo Kỷ Dục Hằng, “Đây là lần đầu tiên anh đến thị trấn, cùng nhau đi xem đi.”
Lúc này Kỷ Dục Hằng rất ngoan ngoãn, vừa bị cô kéo đã đứng dậy, đi cùng cô ra phía sau vườn.
Trong vườn có núi giả và hồ nước, đúng là chốn bồng lai có khác, trong hồ có rất nhiều cá chép, nhỏ gầy hơn nhiều so với những con cá họ đã thấy ở Bali, cô em họ không biết kiếm thức ăn cho cá ở đâu, ném ra giữa hồ, toàn bộ đàn cá bơi qua chỗ cô ấy, trước sau chen lấn, khuấy động cả một vùng nước rộng, vô cùng náo nhiệt.
Đồ Tiểu Ninh đứng bên hồ một hồi, cảm thấy có chút cháy nắng, chân đi giày cao gót hơi đau, không có chỗ để ngồi, đành phải tìm một bóng cây để dựa vào.
Không lâu sau Kỷ Dục Hằng cũng đi tới, nhìn cô đang kiễng chân với đôi giày cao gót đã tháo nửa, hỏi cô chân có khó chịu không.
Đồ Tiểu Ninh gật đầu.
“Vậy quay lại ngồi đi.”
“Bọn họ chơi vui vẻ như vậy em cũng không tiện quay về, hôm nay họ là khách, em ở lại với họ thêm lúc nữa.” Nếu đổi lại là trước đây cô đã trực tiếp đi rồi, làm gì có chuyện để ý đến cảm nhận của người khác chứ, nhưng bây giờ bất kể là cô làm gì hình như cũng đều trở nên chu đáo tỉ mỉ hơn.
Kỷ Dục Hằng đứng đối mặt với cô, nắm tay cô, Đồ Tiểu Ninh còn chưa kịp phản ứng, bản thân đã mượn lực từ cánh tay của anh để đứng trên chân anh, đôi giày da trơn bóng cũng như cả con người anh dường như không nhiễm chút bụi bẩn, trong chốc lát cảm giác mát lạnh từ lòng bàn chân thấm vào làn da, nhưng nó nhanh chóng biến mất.
Anh ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, Đồ Tiểu Ninh chỉ có thể vòng tay qua cổ anh để giữ lấy thăng bằng.
Giọng nói ấm áp của anh truyền đến như gió, “Như vậy đỡ hơn chưa?”
Đồ Tiểu Ninh khẽ “ừm” một tiếng, nhỏ đến không thể nghe được.
Chỉ là bọn họ quá mức thân mật như thế này, chị dâu và em họ vẫn còn ở cách đó không xa, nhưng vẻ nam tính ấm áp của anh khiến cô không tự chủ được tiến lại gần anh, gần như nửa người trên đã áp sát vào l*иg ngực rắn chắc của anh.
“Em đã uống bao nhiêu vậy?” Anh cúi đầu ghé vào tai cô, giọng nói như bông liễu nảy mầm xuyên vào tai cô, vừa mềm mại vừa ngứa ngáy.
“Hai ly nhỏ.”
“Có hai ly nhỏ mà đã đỏ mặt?”
“Có sao?” Đồ Tiểu Ninh đưa tay sờ sờ mặt, ngẩng đầu nhìn anh xác nhận.
Đôi mắt xinh đẹp của cô chuyển động, ánh mắt anh trong trẻo nhưng lại xen lẫn tia nóng rực mãnh liệt sau khi có hơi men, anh hạ cằm xuống hôn lên…
Môi thơm cùng bờ môi trơn bóng, cơ thể Đồ Tiểu Ninh mềm mại như không xương dính sát trên người anh, như muốn tê liệt trong vòng tay ấy, hai tay cô như dây leo quấn quanh cổ anh càng ngày càng chặt, chóp lưỡi hòa quyện vào nhau, không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, lần đầu tiên cô vội vã đòi hỏi hơi ấm của anh, cô đưa lưỡi ra đáp lại anh, chấp nhận sự liếʍ mυ'ŧ không ngừng của anh, bên tai nghe tiếng gió thổi, dường như trong giây lát vạn vật trên thế gian đều bị chặn lại, chỉ còn lại bọn họ là của nhau.
Cô em họ cho cá ăn xong quay đầu lại không thấy bọn họ đâu nên bước vài bước về phía trước tìm kiếm, không kịp cảnh giác đã bị ăn ngập một mồm “cơm tró”.
Dáng dấp người phụ nữ với đôi lông mày mỏng và đôi mắt mềm mại kia, chính là người chị họ tùy tiện bất cẩn từ nhỏ của cô, Đồ Tiểu Ninh đó sao?
Thế mà hai người không hề phát hiện ra sự đột nhập của cô, vẫn không coi ai ra gì mải miết hôn nhau đắm đuối, dù sao thì cô bé vẫn còn là một học sinh cấp 3, những gì tận mắt nhìn thấy quả thật khác với việc xem trên phim truyền hình và tiểu thuyết, từ mặt đến cổ thoáng chốc đỏ bừng lên.
Mẹ ơi, thế giới người lớn quá sức lãng mạn và kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hóa ra đây chính là tình yêu à? Trái tim cô đập loạn xạ không thể bình tĩnh quan sát tiếp được nữa, cảm thấy mình đang nhìn trộm chuyện riêng tư của vợ chồng chị họ, thế là nhanh chóng che mặt lại bỏ chạy.
Cho đến tận lúc ăn cơm tối cô bé vẫn ngại ngùng không dám nhìn thẳng Đồ Tiểu Ninh.
Đương nhiên Đồ Tiểu Ninh không biết cô bé đã nhìn trộm cảnh thân mật của vợ chồng bọn họ, lúc ăn cơm còn nói đùa với cô, “Hồi trưa còn vui vẻ lắm cơ mà, sao buổi tối lại như vậy?”
Cô em họ thẹn thùng uống một ngụm nước ngọt, tò mò hỏi: “Chị ơi, chị và anh rể thật sự là làm mai sao?”
Đồ Tiểu Ninh gắp thức ăn, nhìn về Kỷ Dục Hằng đang nổi bật trong đám người, “Ừ.”
“Nhưng tình trạng của anh chị khiến mọi người thấy không phải như vậy.”
Đồ Tiểu Ninh nâng đũa lên, “Tình trạng gì của bọn chị?”
Cô em họ vẫn còn nhỏ, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra phải dùng hình dung từ nào cho chính xác, “Em cũng không nói ra được, chỉ cảm giác như là loại tình cảm đã quen biết từ rất lâu, rất sâu đậm á.”
Đồ Tiểu Ninh thu đũa lại, “Bọn chị là học sinh chung trường cấp hai, cũng coi như là quen biết nhau từ lâu.” Đương nhiên, chuyện này chỉ là cô đơn phương nói, còn sự quen biết của anh đối với cô là từ cái đêm ra tay giúp đỡ cô nhiều năm về trước, còn cái tình cảm sâu đậm mà em họ nói, đó chẳng phải là sự thấu hiểu ngầm vô hình vốn dĩ tích tụ lâu dài giữa vợ chồng sao?
Cô tiếp tục ăn thức ăn, còn dạy dỗ cô bé: “Đợi em lớn lên kết hôn rồi thì sẽ hiểu, giữa vợ chồng chính là như vậy.”
Cô em họ vẫn còn lơ mơ cắn cắn đũa chưa hiểu, như vậy là như thế nào? Có phải giống như ánh mắt chị họ ngập đầy sao khi nhìn anh rể họ không?
Bữa tiệc kết thúc tốt đẹp, sau khi tiễn họ hàng ra về, Đồ Tiểu Ninh và chồng coi như đã hoàn thành xong một nỗi băn khoăn, thở phào nhẹ nhõm, vì đã quá khuya nên hai người định nghỉ đêm trong sơn trang rồi sáng hôm sau mới quay về thành phố.
“Cả ngày hôm nay các con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Bà Từ dặn dò trước khi ai về phòng nấy, chủ yếu là xót con rể thôi.
Kỷ Dục Hằng gật đầu, “Cha mẹ, hôm nay khiến cha mẹ vất vả rồi.”
“Sao lại nói thế, chúng ta có gì mà vất vả chứ? Hôm nay con uống nhiều rượu rồi, nếu dạ dày không thoải mái để mẹ bảo phục vụ mang một ít canh giải rượu tới.” Bà Từ vẫn có chút không yên tâm.”
Kỷ Dục Hằng chỉ nói không sao.
Đồ Tiểu Ninh bước vào phòng thì phát hiện không gian cũng khá rộng, nhìn quanh một hồi cô quay lại thì thấy Kỷ Dục Hằng đang cởϊ áσ sơ mi.
Vì buổi trưa uống rượu hơi kịch liệt, có thể sau khi giao thủ đã biết không uống qua được anh, buổi tối các cậu rõ ràng đã kiềm chế không ít, cũng không ép anh uống nhiều.
Đồ Tiểu Ninh lục tìm hai bộ đồ ngủ của họ từ hành lý đơn giản mà cô mang theo.
Anh cởϊ áσ khoe thân trên cường tráng, đi về phía cô.
“Anh đi tắm… ưm…” Cô vốn dĩ muốn hỏi anh có muốn đi tắm trước không, nhưng vừa mở miệng thì âm thanh đã bị nuốt chừng.
Nụ hôn của anh rơi xuống như mưa, dồn dập và mạnh mẽ khiến cô phát đau.
Ngay sau đó cô bị ôm nửa người dựa vào tường, cúc áo sườn xám bị anh cởi bung ra, vai cô hơi mở ra, lúc quần áo cũng nửa kín nửa hở thì cô nghe thấy tiếng anh cởi thắt lưng.
Cô run rẩy nói ngắt quãng, “Quần áo… lụa đó… đắt… đừng, đừng làm…”
Anh trườn người lên trên, bên tai cô vang lên: “Làm gì?”
Cô càng run rẩy hơn nữa, “Làm, làm… hỏng…”
Lại lần nữa yên lặng…
Bởi vì cha mẹ cô ở bên cạnh, đêm nay Đồ Tiểu Ninh gắng hết sức kiềm chế, nhưng anh lại cố tình giày vò cô, bị cô đánh mấy lần, sau cùng kiệt sức chưa kịp tắm đã mệt lả ngủ thϊếp đi.
Sau khi Kỷ Dục Hằng tắm xong bước ra đã nghe thấy một loạt thông báo Wechat trên điện thoại di động của cô, mới đầu còn không để ý, cho đến khi tiếng chuông cuộc gọi thoại vang lên anh mới đi xem thử.
Tên ghi chú: Bạn học của Triệu Phương Cương.
Anh trực tiếp ấn tắt đi, một lúc sau người đó lại gọi tới, hơi có vẻ muốn quấy rầy tới cùng.
Mật khẩu điện thoại di động của Đồ Tiểu Ninh là ngày thần tượng của cô ra mắt, và cô đã nói với anh khi cô muốn anh chụp ảnh cho cô lúc đi chơi.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên, anh dứt khoát mở màn hình ấn phím nghe.
Người bên kia dường như không ngờ cô sẽ trực tiếp nghe máy, còn rất vui mừng “Tiểu Đồ à, xin lỗi đã làm phiền em, anh cảm thấy gõ chữ phiền phức quá, chi bằng trực tiếp nói cho tiện, hôm nay thứ bảy sẽ có một buổi lễ hội đèn ở ven sông, nếu như em có hứng thú thì lát nữa anh sẽ đến đón em?”
Hồi lâu không có phản ứng, anh ta tưởng cô ngại ngùng lại nói: “Không thì anh gọi Triệu Phương Cương cùng đi nhé?”
Vẫn không có tiếng động, anh ta lại gọi, “Tiểu Đồ?”
Kỷ Dục Hằng không nói lời nào, chỉ thở ra bằng mũi, đó là hơi thở nặng nề đặc thù của đàn ông, phụ nữ có thể không nhận ra được, nhưng giữa đàn ông với nhau sẽ rất quen thuộc với cảm giác này, vì vậy giây tiếp theo bên kia không lên tiếng nữa.
Anh tắt cuộc gọi, đặt điện thoại lại chỗ cũ, lần này đã rất lâu cũng không có âm thanh vang lên nữa.
Chương 66
Thứ 2 đầu tuần, Đồ Tiểu Ninh bị Triệu Phương Cương giữ lại trong phòng trà.
“Em với cái người em đi xem mắt kia tiến tới rồi à?” Triệu Phương Cương thấy không có người rồi mới hỏi.
Đầu Đồ Tiểu Ninh ngơ ngơ không hiểu gì, “Hả?”
“Nếu không thì sao ban đêm người ta có thể nghe điện thoại của em được?”
“Hả?”
Triệu Phương Cương gõ nhẹ đầu cô, “Hả cái gì mà hả? Còn giả ngốc với anh, bạn học của anh nói tối thứ 7 vốn định hẹn em đi xem hội đèn l*иg bên sông, lúc gọi cho em thì là một người đàn ông nghe máy.” Triệu Phương Cương nheo mắt rung rung chân, “Đừng nói với anh là bố em nghe máy nhé?”
Đồ Tiểu Ninh ngẩn người, tối thứ 7 đó không phải là ngày cô về thị trấn tổ chức tiệc rượu hay sao? Có đàn ông nghe máy? Lẽ nào là Kỷ Dục Hằng nghe?
Triệu Phương Cương trầm tư một hồi, đóng cửa lại, chậm rãi hỏi, “Tiểu Đồ, em không phải là, đã ở chung với người ta rồi đấy chứ?”
Đồ Tiểu Ninh đang rót nước, cúi đầu rồi phủ nhận, Triệu Phương Cương cũng biểu thị thông cảm.
Đồ Tiểu Ninh dùng muỗng khuấy cốc, nói ra nỗi khổ từ tận đáy lòng, “Anh Tiểu Triệu, tại sao anh lại nhiệt tình giúp em tìm bạn trai vậy?”
Triệu Phương Cương từ trong bao rút ra một điếu thuốc, vì không phải là chỗ có thể hút thuốc nên chỉ có thể cầm trên tay, ánh mắt nhìn cô đầy thâm ý, “Em ý, em thích hợp làm vợ.”
Đồ Tiểu Ninh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy bình luận như thế, “Em á? Tại sao?”
“Em muốn nghe lời thật lòng?”
Đồ Tiểu Ninh gật đầu.
Triệu Phương Cương dựa lên cánh cửa, “Đối với đàn ông thì yêu đương và kết hôn là hai chuyện khác nhau, yêu đương sẽ chỉ cần tìm mấy cô ngực to mông to gợi cảm, nhưng tìm vợ sẽ chỉ tìm những người nhan sắc vừa xinh đẹp lại còn sạch sẽ như em, tâm tư em đơn thuần, không quá nhiều du͙© vọиɠ, không gây phiền phức cho đàn ông lại dễ kiểm soát, không còn gì thích hợp hơn để cưới về làm vợ.”
Tuy bản thân Đồ Tiểu Ninh cũng hiểu rõ đạo lí này, nhưng nghe người khác nói thẳng ra sự thật này thì trong lòng vẫn trầm tư, thật ra lúc đầu Kỷ Dục Hằng cũng nói cô như vậy.
Vừa về đến bộ phận, Triệu Phương Cương đã bị Kỷ Dục Hằng gọi vào phòng làm việc.
Đồ Tiểu Ninh về chỗ làm việc xem lại wechat, quả nhiên hôm thứ 7 bạn học của Triệu Phương Cương đã gọi cho cô hai cuộc, một cuộc thì bị từ chối, một cuộc thì nghe nhưng chỉ có 2 phút.
Cô không nhịn được nhìn về phía phòng làm việc của Kỷ Dục Hằng, Triệu Phương Cương đã đứng ở bên trong.
“Lão đại.”
“Anh đi lấy xe đi.”
“Được, chúng ta sẽ đi đâu?”
“Nhà tang lễ.”
Không chỉ Triệu Phương Cương sững sờ, mọi người bên ngoài cũng ngây người. Kỷ Dục Hằng đứng dậy phủi bộ Tây Âu, “Cha của sếp Lâm mới qua đời tối qua.”
Triệu Phương Cương lập tức phản ứng lại, “Tôi sẽ đi lấy xe ngay.”
“Đợi đã.” Kỷ Dục Hằng lại gọi anh ấy lại.
“Hả?”
“Anh tìm một tiệm hoa đặt 2 vòng hoa, một cái ghi tên bộ phận mình, một cái ghi tên của nhà doanh nghiệp tín dụng thẻ lần trước.”
Triệu Phương Cương nhìn người đàn ông trước mặt, với sự điềm tĩnh quá mức này thì đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc, thật đáng sợ, lúc này còn có thể nghĩ đến trường hợp này, cảnh giới đẳng cấp này đúng là không phải người nào cũng có thể làm được.
Đợi sau khi anh ấy đi, nhân lúc Đường Vũ Hủy không có mặt ở đây, Nhiêu Tĩnh thở dài, “Nhìn thấy chưa? Vừa trọn vẹn nghĩa tình, đồng thời còn mượn cớ thúc đẩy nghiệp vụ của bộ phận, dù cho là một phần vạn cơ hội thôi cũng không bỏ lỡ, đây mới là thủ đoạn.”
Hứa Phùng Sinh cũng nhìn qua, “Nước đi này của lão đại cũng đỉnh quá rồi.”
“Đỉnh, quá đỉnh.” Nhiêu Tĩnh cũng phối hợp lắc đầu, “Thành trì này quá thâm sâu khó lường, tôi thấy nếu cô nào mà theo lão đại, có khi đến lúc bị bán đi rồi mà vẫn còn tươi cười đếm tiền giúp cậu ấy đấy.”
Cốc nước trên bàn Đồ Tiểu Ninh bị đổ, Nhiêu Tĩnh đứng lên nhìn thấy cả bàn cô đều là nước, tài liệu bị ngấm nước thì vội vàng rút giấy lau.
“Em cẩn thận vào chứ.” Nhiêu Tĩnh huých vai.
Đồ Tiểu Ninh cúi đầu nói với cô, “Em bị trượt tay.”
Quả nhiên chưa được mấy hôm Triệu Phương Cương đã thành công vượt qua sự chấp thuận tín dụng của công ty niêm yết đó, tất cả mọi người của bộ phận đều cảm thấy chiêu giúp công ty tặng hoa trong đám tang này vừa cao tay lại vừa tuyệt vời, lúc đó là lúc mà con người ta yếu đuối nhất, cách làm lúc đấy của anh càng cho phó tổng Lâm thể diện, lại khiến ông ấy nhớ như in công ty này, sau chuyện này nghiễm nhiên là sẽ phê duyệt. Mà chuyện này càng khiến Triệu Phương Cương càng thêm phần nào kính trọng Kỷ Dục Hằng.
Đồng thời hai khách hàng mới của Đồ Tiểu Ninh cũng có tiến triển thuận lợi, bởi vì tố chất của công ty khá ổn, cô cũng tìm lại được tự tin cho mình, có được kinh nghiệm tiếp thị, thì cũng có thêm phương hướng, công việc tiến triển đâu vào đấy, bận luôn chân luôn tay.
Hôm đấy cô đang bận, Nhậm Đình Đình nhẹ nhàng chạy lại vào cạnh bàn làm việc của cô.
“Chị Tiểu Đồ.”
“Ơi.”
“Chị có bánh mì không?”
Cô dừng tay, “Em muốn ăn bánh mì à?”
Tiểu cô nương có chút ngại ngùng, “Không phải, là cái kia.”
Đồ Tiểu Ninh không hiểu, Nhậm Đình Đình ghé sát vào tai cô, “Băng vệ sinh.”
Đồ Tiểu Ninh giật mình, hạ thấp giọng, “Em đến cái đó rồi à?”
Nhậm Đình Đình gật đầu, “Tự nhiên đến, em không có chuẩn bị.”
Đồ Tiểu Ninh tiện mở ngăn kéo, lấy ra túi của mình, “Em lấy dùng trước đi.”
Nhậm Đình Đình nhận lấy, cười ngọt ngào với cô, “Cảm ơn chị Tiểu Đồ.”
“Không cần khách sáo.”
Nhìn Nhậm Đình Đình cầm đồ đi về phía nhà vệ sinh, cô đột nhiên ý thức được chu kỳ của mình đã đến chậm vài hôm, tuy nhiên trước kia cũng không hay đúng ngày, một khi đầu óc căng thẳng hay là có chuyện gì thì sẽ rối loạn nội tiết tố, cũng có vài lần chu kỳ đến muộn một tuần rồi, có vẻ gần đây công việc bận rộn nên vậy, không để tâm lắm, cô tiếp tục cắm đầu làm việc.
Nhưng đến trễ 20 ngày cô bắt đã đầu cảm thấy có chút hoang mang, cô nghĩ kĩ lại, hồi đi Bali vào kì nghỉ Quốc khánh, có hai lần họ không dùng biện pháp an toàn, cái đêm lờ mờ tɧác ɭoạи đó nếu thật sự mang thai thì thời gian cũng xấp xỉ, mặc dù anh đã nói là không có khả năng, nhưng làm gì có chuyện tuyệt đối như vậy, nếu không báo đài làm sao lại có chuyện đưa tin nhiều người dùng biện pháp an toàn vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cô rũ mắt, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tinh thần để làm mẹ, trong khi bọn họ bàn chuyện có con còn cho rằng bây giờ vẫn còn khá sớm, nếu lúc này có con thì sẽ làm loạn tất cả kế hoạch của cô, hơn nữa cô cũng không biết anh muốn có con hay không, càng nghĩ càng loạn, cô trốn trong nhà vệ sinh tìm trên mạng biểu hiện của đầu thai kỳ, có người nói thời kì đầu sẽ có phản ứng, có người lại nói không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là chu kỳ đến trễ, cô cầm điện thoại trốn trong nhà vệ sinh, lần đầu gặp phải chuyện như vậy trong lòng vô cùng bồn chồn khó chịu, nếu không phải đang trong thời gian làm việc, cô đã đến hiệu thuốc mua que thử rồi, nhưng cô lại sợ đặt chân vào hiệu thuốc, bởi vì cô sợ một khi đã xác nhận là có thì cô sẽ rơi vào vực thẳm.
Tim vẫn đang đập thình thịch, cô nắm điện thoại một lúc lại mở khóa, sau đó không tự chủ được tìm kiếm hai từ “phá thai.”
Trong phút chốc một loạt quảng cáo các bác sĩ hiện ra, cô tùy ý bấm vào xem hai cái thì bị ánh đèn của màn hình điện thoại chiếu lóa mắt.
“Cộc, cộc.” Đột nhiên có người gõ cửa phòng vệ sinh, Đồ Tiểu Ninh bị dọa một phen, điện thoại trên tay rơi trên mặt đất.
Ngoài cửa có đồng nghiệp đang gọi, “Trời ơi gấp lắm rồi, hôm nay nhà vệ sinh chật kín người, người ở trong tự giác chút đi, bên ngoài đang xếp hàng đây này.”
Đồ Tiểu Ninh nhặt điện thoại lên, kiểm tra xem màn hình điện thoại không có vấn đề gì mới mở cửa đi ra.
Cô quay lại chỗ của mình, Kỷ Dục Hằng đang ngồi trong phòng làm việc cũng vừa hay ngước lên, ánh mắt hai người giao nhau trong phút chốc, anh lại cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, dường như chỉ cần ở DR thì giữa hai người vẫn bị ngăn cách bởi một tấm kính trong suốt.
Đồ Tiểu Ninh ngồi xuống, trong lúc làm việc không được để tình cảm cá nhân lấn át, lấy lại tâm trạng ổn định, cô tập trung nhìn lên màn hình máy tính.
Chỉ là không lâu sau điện thoại lại sáng lên, nhìn thấy là số lạ gọi đến.
Do phản ứng nghề nghiệp, cô sợ là điện thoại của công ty nào đó nên rất nhanh đã bấm nghe, nhưng điện thoại không biết có phải vừa nãy bị rơi trong nhà WC hay không mà không hề nghe thấy tiếng của đối phương, cô bật thử loa ngoài ra xem sau đó giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ ở đầu dây bên kia vang lên, “Xin chào, đây là bệnh viện bệnh viện sản khoa xxx, xin hỏi là cô muốn phá thai phải không?”
Trong phút chốc cả phòng làm việc lặng ngắt như tờ, thời gian dường như ngừng lại.
Đồ Tiểu Ninh lập tức tắt điện thoại, Nhiêu Tĩnh là người đứng dậy đầu tiên, biểu cảm của cô ấu có hơi chút ngạc nhiên, “Đồ Tiểu Ninh, em?”
“Không có.” Đồ Tiểu Ninh lập tức phủ nhận, tim đập loạn xạ, cô cũng không biết tại sao bệnh viện lại gọi cho cô.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, cô hoảng loạn, trong khoảnh khắc ấy không hề muốn ở lại văn phòng một giây phút nào, nhanh chóng cầm túi nói, “Em có hẹn với doanh nghiệp đàm phán nghiệp vụ, em đi ra ngoài một chuyến.” Sau đó cô tức tốc rời khỏi.
Cho đến khi ngồi vào trong xe, cô vẫn cảm thấy tất cả như một trò đùa, đầu óc cô rối bời, hai mắt vô hồn, cả người ngẩn ngơ nhìn một góc của hầm để xe. Không biết bản thân nên đi đâu và có thể đi đâu.
Điện thoại lại sáng lên, lại là số lạ.
Cô cau mày nhấn nghe.
“Xin chào, đây là bệnh viện phụ sản xx, xin hỏi là bạn muốn phá thai sao?”
Cô hận không thể vứt quách cái điện thoại đi, “Không có.”
“Cô đừng ngại, chúng tôi thấy cô ghé thăm trang bìa của bệnh viện chúng tôi nên mới liên hệ với cô, cô thời kỳ đầu mấy tháng rồi?”
Tay cô run run, “Tôi đã bảo không có rồi.”
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy giọng cô ta có chút chối tai nên lập tức tắt điện thoại.
Sau đó lại có thêm một số lạ gọi đến nhưng cô không nghe, ngực phập phồng, đầu cũng đau nhức.
Yên tĩnh một lúc, điện thoại lại sáng, cô cứ tưởng vẫn là bệnh viện kia nên không để ý, nhưng ánh đèn led vẫn sáng đều, cô nhìn một cái, số gọi đến là anh.
Cô nhắm mắt, cuối cùng vẫn bấm nghe.
“Em đang ở đâu?” Giọng anh vẫn bình thản như thường ngày không nghe ra có bất kì vui buồn nào cả.
“Hầm để xe.”
“Ở yên đó đừng đi đâu cả.”
Đồ Tiểu Ninh bỏ điện thoại xuống, nằm bò trên vô lăng, vẫn lo sợ như trước.
Một lúc sau bóng dáng của Kỷ Dục Hằng xuất hiện trong hầm để xe, anh nhanh chóng tìm ra xe cô, mở cửa ghế phụ lái nhưng vì xe khóa nên anh không mở được.
Nhìn cô gục đầu trên vô lăng, anh giơ tay gõ cửa xe. Đồ Tiểu Ninh nghe tiếng gõ cửa ngước đầu lên mới biết là anh đến, mang theo một trận gió khiến cô cảm thấy mát mẻ, trong chốc lát cô cảm thấy có một loại cảm giác tội lỗi, giống như hai người họ đang lén lút.
Anh không lập tức nói mà ngồi im lặng một lúc.
“Em đến muộn bao lâu rồi?” Một lúc sau cuối cùng anh cũng chịu mở miệng.
“Sắp 20 ngày.”
“Thử qua chưa?’
“Vẫn chưa.”
Cô vẫn cúi đầu, chỉ nghe thấy anh nói, “Chưa thử em đã đi tìm phá thai?”
“Em không biết thời đại công nghệ kỹ thuật bây giờ đã tiến triển đến mức em mới chỉ lướt qua trang của họ mà họ đã có được số điện thoại của em.”
“Anh hỏi không phải cái này.” Kỷ Dục Hằng hạ thấp giọng.
Đồ Tiểu Ninh trong lòng cũng trầm tư vài phút, “Em trước mắt chưa thể có con, nếu có con lại phải xin nghỉ phép, đã nghỉ phép thì tất cả mọi nỗ lực của em sẽ thành công cốc, hơn nữa em còn chưa thành nhân viên chính thức, chưa thành nhân viên chính thức mà có thai rồi mọi người sẽ nghĩ em sao? Nhân sự sẽ không xem xét để một người phụ nữ mang thai tiếp tục làm đâu, đến lúc đó em lại phải bắt đầu mọi thứ lại từ đầu, nói thì dễ nhưng rất nhanh sẽ có người thay thế em, em đã ở DR 3 năm rồi, 3 năm rồi lại 3 năm, em còn bao nhiêu cái 3 năm nữa, em không có nhiều cái 3 năm như vậy.”
Cô không thể để trong lúc công việc đang tiến triển tốt lại bị chuyện ngoài ý muốn làm rối loạn.
“Em cảm thấy chuyện chuyển thành nhân viên chính thức còn quan trọng hơn con chúng ta sao?” Kỷ Dục Hằng hỏi, ánh mắt dường như đang nhìn cô.
Đồ Tiểu Ninh nhìn về phía trước, “Tạm thời thì bây giờ là vậy.”
Anh không nói thêm nữa, tim Đồ Tiểu Ninh vẫn còn run.
“Nếu hôm nay không có cuộc gọi đến, thì có phải em cũng không định nói cho anh biết?” Qua một hồi giọng anh lại vang lên.
“Anh mỗi ngày đều bận như vậy, xa giao nhiều như vậy, tan làm số lần chúng ta gặp mặt nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh có trí nhớ tốt hơn em, lẽ nào anh không nhớ nổi?”
“Đồ Tiểu Ninh, chúng ta là vợ chồng.” Anh lại nhắc cô chuyện này.
Đồ Tiểu Ninh nhìn anh, “Em biết chúng ta là vợ chồng, em rõ chuyện này hơn bất cứ ai, nhưng anh xem chúng ta có điểm nào giống vợ chồng hay chưa? Có vợ chồng nào mà đến nói chuyện còn phải lén la lén lút như chúng ta không?”
Cảm xúc bộc phát nhất thời đan xen trong lòng khiến cô có chút mất kiểm soát.
Anh im lặng.
“Anh xem, anh cũng đang ngầm thừa nhận đây là không bình thường, xem ra quy định ở DR không cho phép vợ chồng chung đơn vị là có nguyên do, mỗi ngày đều phải nhìn em dưới mũi, lại muốn diễn kịch, anh chắc cũng khá mệt nhỉ.” Cô muốn xả hết nỗi lòng.
“Em đừng kéo câu chuyện đi xa như thế, công việc là công việc, việc tư là việc tư.” Giọng anh dường như hạ xuống, lại đang nhắc nhở.
“Em tách rời rồi đấy, Kỷ tổng, bây giờ là thời gian làm việc của anh, anh đòi lên xe em làm gì?” Lần này đến lượt cô nhắc nhở anh.
Hai người ngồi đối mặt nhau, hầm để xe quá tối, cô lúc đó không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ thấy anh vẫn nhìn cô nghi hoặc.
Bất ngờ điện thoại anh reo lên, đánh bay sự yên tĩnh, nặng nề trong xe, anh trực tiếp tắt điện thoại, vừa định nói điện thoại lại reo lên, vừa nhìn thì thấy là Tổng giám đốc gọi đến.
Đồ Tiểu Ninh rời mắt, thấy anh nghe điện thoại và thay đổi giọng khác xa lúc nãy.
Đây là sự khác biệt giữa cô và anh, cô không thể giống như anh làm như không có chuyện gì xảy ra được.
“Tối nay anh phải cùng sếp tới chi nhánh tổng ở thành phố, tạm thời chưa biết ngày về.” Anh cúp điện thoại xong thì nói.
Đồ Tiểu Ninh nhìn ra cửa sổ không nói gì.
Anh lại trầm lặng một lúc sau mới lên tiếng, “Mấy ngày tới, em cứ suy nghĩ cho kĩ, bất luận mọi chuyện ra sao, đợi anh về rồi tính.”
Đồ Tiểu Ninh vẫn không phản ứng.
Anh mở cửa xe, nhưng không vội bước xuống, “Cuộc gọi hôm nay cả bộ phận đều nghe thấy rồi.”
“Em tự biết xử lý, tuyệt đối không liên quan đến anh.” Đồ Tiểu Ninh ngắt ngang lời anh.
Anh muốn nói gì đó lại bị tiếng điện thoại cắt ngang.
Đồ Tiểu Ninh bị tiếng điện thoại làm cho càng rối, thở dài nói, “Anh vẫn nên đi làm việc của anh đi.” Sau đó lại bổ sung thêm, “Kỷ tổng.”
Kỷ Dục Hằng nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn đi xuống nghe điện thoại, sau đó đi khuất dần trong tầm nhìn của cô.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh, nếu không phải cái mùi bạc hà vẫn còn vương vấn trong xe, thì có cảm tưởng như chưa từng có ai đến đây.
Đồ Tiểu Ninh cảm thấy rất mệt, trước giờ chưa từng mệt như vậy.
Cô cũng không muốn quay lại bộ phận, đồng thời bấm gọi cho Lăng Duy Y.
“Ái chà, ít khách lại nhớ đến con người xa lạ này hả?” Lăng Duy Y bắt máy trong tích tắc.
Đồ Tiểu Ninh không muốn dài dòng đôi co với cô, “Mấy ngày tới cho tớ ở tạm nhà cậu.”
“Hả?” Lăng Duy Y ngạc nhiên, “Đến nhà tớ làm gì? Lại cãi nhau với chồng rồi à?”
Đồ Tiểu Ninh không nói gì.
Lăng Duy Y coi như cô ngầm thừa nhận rồi, “Đồ Tiểu Ninh cậu đang làm cái gì thế? Có ông chồng đẹp trai như thế mà cậu cũng nỡ cãi nhau à?”
Đồ Tiểu Ninh nắm chặt điện thoại, do dự chốc lát, cuối cùng cũng đành nói với cô ấy, “Lăng Duy Y, tớ có lẽ, chỉ là có lẽ thôi nha.”
“Cái gì? Nói mau, đừng có ngập ngừng?” Lăng Duy Y không kiên nhẫn.
“Có lẽ tớ có thai rồi.”
“Vãi~~~~.”