Hôn Nhân Văn Phòng

Chương 6+7

Người phục vụ bước vào quỳ ở cạnh bàn và đưa thực đơn cho họ.

Kỷ Dục Hằng làm động tác mời Đồ Tiểu Ninh, Đồ Tiểu Ninh ngồi dựa vào ghế, “Anh gọi món đi, tôi sao cũng được.”

Kỷ Dục Hằng cũng không nói gì, cầm menu lên xem.

Đồ Tiểu Ninh nhìn những ngón tay khéo léo của anh, sạch sẽ và mảnh khảnh. Một suy nghĩ xấu xuất hiện trong não.

“Có gì mà cô không ăn được không?” Anh hỏi cô sau khi lướt qua vài trang.

Đồ Tiểu Ninh ngồi suy nghĩ một hồi, “Có.”

Kỷ Dục Hằng nhướng mày.

“Không ăn…. không no được.”

Người phục vụ không nhịn được cười.

Kỷ Dục Hằng nhìn cô, ánh mắt của anh dừng ở trên mặt cô thật lâu. Đồ Tiểu Ninh hơi hoang mang khi bị nhìn như vậy, cô chỉ nói đùa để không khí bớt căng thẳng thôi mà.

Ngay khi cô chuẩn bị nói thì anh đóng menu.

“Cho chúng tôi set A đi.” Anh nói.

Người phục vụ nhìn hai người họ, “Thưa anh, đây là thực đơn dành cho 6 người ạ.”

“Không sao, cô gái này không thể ăn…. không no được.” Anh lặp lại lời nói của cô, thậm chí đến giọng điệu cũng giống.

Người phục vụ cầm lại thực đơn, định cười rời đi, Đồ Tiểu Ninh vội vàng ngăn lại.

“Lên phần ăn cho hai người là được.” Phần ăn cho sáu người đắt quá.

Người phục vụ khó xử nhìn Kỷ Dục Hằng.

“Phần ăn 6 người ăn không hết, không được lãng phí.” Đồ Tiểu Ninh cũng nhìn hắn.

Kỷ Dục Hằng nhướng mày, “Vậy lấy phần ăn 3 người.”

“Không cần, không cần,vừa nãy tôi nói đùa thôi, phần ăn hai người thực sự là đủ rồi.” Đồ Tiểu Ninh lại xua tay.

“Chắc chứ?”

“Chắc chắn!”

Người phục vụ đóng cửa rời đi, Đồ Tiểu Ninh mới dám uống nước, hận không thể tự mình đào một cái hố mà nhảy vào. Quả nhiên không thể vượt qua được người có chỉ số IQ cao.

Cốc hơi nhỏ, Đồ Tiểu Ninh uống vài ngụm đã hết sạch trà, đang định đi tìm ấm trà, Kỷ Dục Hằng đã cầm lên và rót trà cho cô.

Trên cánh tay hiện rõ vết phồng rộp, Đồ Tiểu Ninh thấy vậy thì hơi quýnh.

“Xin lỗi, lần trước không may làm anh bị bỏng rồi.”

“Không sao, dù sao việc cô làm để phải xin lỗi cũng đâu chỉ có mỗi việc này.” Anh giơ tách trà lên, nhẹ nhàng nói.

Đồ Tiểu Ninh nghẹn ngào, “Anh Kỷ thật là hài hước.”

Hóa ra anh vẫn nhớ việc bị cô hất nước trong thang máy.

“Nào có, cô Đồ.”

Cửa lại được mở ra, người phục vụ bưng thức ăn đi vào, Đỗ Tiểu Ninh thở phào nhẹ nhõm, suất hai người cũng nhiều món lắm rồi, may mà đổi kịp.

“Hai vị, mời dùng bữa.” Đồ ăn và dụng cụ ăn tinh xảo đã được sắp xếp gọn gàng, người phục vụ cúi chào lui xuống.

“Mời dùng.” Kỷ Dục Hằng vẫn nhã nhặn mời cô dùng trước.

Nếu đối diện không phải anh ta, Đồ Tiểu Ninh đã lấy điện thoại di động ra chụp ảnh rồi, lúc này cô chỉ có thể giả bộ cầm đũa, chậm rãi gắp thức ăn.

“Tôi không biết anh chính là cháu ngoại của cô Ngô đấy.” Đồ Tiểu Ninh luôn cảm thấy anh đang nhìn mình, như cô vừa ăn vừa livestream vậy, cho nên cô tìm một chủ đề để nói.

“Ồ sao lại nói vậy?” Bàn tay đang cầm đũa của Kỷ Dục Hằng hơi dừng lại.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy không nên nhớ lại chuyện quá khứ, vì vậy cô nói đơn giản: “Không phải trước đây chúng ta đã gặp nhau ở DR sao? Chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên gặp nhau.”

“Đúng vậy.” Anh cười rồi lại cầm đũa.

Đồ Tiểu Ninh lại nói: “Chồng của cô Ngô, chính là chú của anh, là đồng nghiệp cũ của cha tôi. Hôm nay tôi đến là vì mối quan hệ này.”

Kỷ Dục Hằng nghe vậy, tay cũng không dừng lại, tiếp lục vắt chanh lên miếng cá.

“Anh cũng bị gia đình ép buộc à?” Đồ Tiểu Ninh hỏi.

Kỷ Dục Hằng đặt miếng chanh xuống, lấy khăn giấy lau ngón tay, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười, “Cô nghĩ sao?”

Ánh mắt anh quá sâu khiến Đỗ Tiểu Ninh không phát hiện ra gì cả, cô học theo anh vắt chanh lên miếng cá, và sau đó thể hiện ra lập trường của mình: “Ít nhất tôi là như vậy.”

Hình như dùng lực mạnh quá, nước chanh bắn thẳng vào mắt cô, cảm giác đau nhức xẹt qua mắt cô. Cô vội vàng nhắm mắt lại và kính áp tròng gần như rơi ra, cô lập tức bị chảy nước mắt.

Kỷ Dục Hằng đưa khăn giấy cho cô, “Cẩn thận kính áp tròng làm xước mắt.”

“Cảm ơn.” Đỗ Tiểu Ninh nhận lấy, xấu hổ lau mắt.

“Không có gì.”

Đồ Tiểu Ninh tự hỏi, vừa rồi kính áp tròng của cô bị trượt rõ ràng như vậy sao?

Phải một lúc lâu sau, sự khó chịu của cô mới biến mất, Kỷ Dục Hằng đã hoán đổi phần cá của anh và cô mà không để lại dấu vết, nhưng Đồ Tiểu Ninh lại mất đi hứng thú muốn ăn.

“Đến cũng đến rồi, chúng ta cứ làm hết thủ tục cần thiết đi.” Cô ngừng vòng vo và nói thẳng vào vấn đề.

Kỷ Dục Hằng ngừng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, để anh có thể kịp thời lắng nghe cô nói.

“Thành tích của tôi không tốt, tôi có bằng cấp 3, như anh thấy, mặc dù tôi làm việc ở DR, nhưng nó không phải công việc chính thức, sau này còn làm ở đó nữa hay không tôi cũng không biết.” Đồ Tiểu Ninh một hơi nói xong.

Kỷ Dục Hằng không động đậy thêm nước vào chén trà của hai người, hiển nhiên là một người đang chăm chú lắng nghe.

Đồ Tiểu Ninh tiếp tục: “Tôi đã làm việc ở DR ba năm, trước đây đứng ở sảnh, bây giờ là trợ lý giám đốc khách hàng của công ty, chỉ điều chỉnh công việc, nhưng mức lương là như nhau, vẫn là mức lương cơ bản thấp nhất ở thành phố.”

Cô nói thẳng ra tình trạng công việc hiện tại của mình, không hề kiêng dè chút nào, thiên chi kiêu tử như anh sao có thể để mắt đến con kiến hôi như cô được chứ, tốt nhất là giống như mấy đối tượng xem mắt trước đó, trực tiếp chấm dứt buổi xem mắt buồn cười này.

“Nói xong rồi?” Kỷ Dục Hằng cầm tách nhấp một ngụm trà nhỏ.

Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Trên đây là tình hình hiện tại của tôi. “

“Tiếp theo là tôi?”

Đồ Tiểu Ninh im lặng.

Anh không từ chối cô trước, chẳng lẽ còn chuẩn bị tự giới thiệu sao?

“Không cần, thông tin về anh, tôi cũng hiểu đôi chút.” Đồ Tiểu Ninh không muốn lãng phí thời gian liền từ chối.

“Ồ?” Kỷ Dục Hằng tựa như có chút hứng thú, “Rửa tai lắng nghe.”

Đồ Tiểu Mịch đành phải mở miệng, “Cấp hai tôi cũng học ở trường trung học cơ sở Tân Tài, lúc đó anh rất nổi tiếng, học sinh tốt nghiệp trong mấy năm đó chắc chắn đều biết anh.”

Ánh mắt Kỷ Dục Hằng đảo một cái, không biết có phải đang nhớ lại hay không, thật lâu sau mới à một tiếng.

Đồ Tiểu Ninh cảm thấy người này cũng không khiêm tốn.

“Vậy bạn học Đồ biết tôi khi nào?” Anh đột ngột hỏi một lần nữa.

“Lúc ấy tất cả các cô gái trong trường đều biết anh.” Cô cảm thấy buồn cười, đây là vấn đề gì vậy, không có chút trình độ nào.

“Cô cũng là một trong những nữ sinh này?”

“Đúng vậy.” Chẳng lẽ cô trông không giống con gái à?

Kỷ Dục Hằng dựa vào ghế, nâng chén trà của mình lên, không nhanh không chậm nói: “Vậy đúng là biết tôi khá sớm.”

Đồ Tiểu Ninh suy nghĩ một chút lại cảm thấy lời nói vừa rồi có hơi mơ hồ, sợ anh hiểu lầm nên vội giải thích, “Nhưng mà tôi không giống những cô gái đó.”

Kỷ Dục Hằng nhíu mày, “Giống ai cơ?”

“Những người nằm sấp ở hành lang.”

“Nằm sấp ở hành lang?”

“Mấy cô gái cứ sau giờ học là nằm sấp trên lan can hành lang nhìn anh đấy.”

Thấy anh trầm mặc, thân hình Đồ Tiểu Ninh cứng đờ, nghĩ thầm hỏng rồi.

“Vậy làm sao cô biết các cô ấy nằm sấp ở hành lang nhìn tôi?” Đáy mắt thâm thúy của anh phảng phất mang theo nụ cười.

Đồ Tiểu Ninh biết lại bị anh bắt được thóp rồi, vội vàng thanh minh, “Tôi nghe người khác nói, anh Kỷ Dục Hằng hồi đó rất nổi tiếng, học cùng lớp tôi ai cũng biết anh.”

“Vậy à?” Kỷ Dục Hằng đặt cốc xuống, “Còn gì không?”

Đồ Tiểu Ninh ngẩn ra, “Còn gì nữa?”

“Hiểu biết về tôi.”

Từ Tiểu Ninh suýt nữa bị anh làm cho sặc nước, anh tại sao còn không buông tha? Sau đó cô nói, “Tôi còn nghe đồng nghiệp nói nữa.”

Kỷ Dục Hằng vê đầu ngón tay lên thành cốc như đang chơi đùa với nó, anh ậm ừ, “Nói cái gì vậy?”

“Nói anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh của đại học A.”

Kỷ Dục Hằng vẫn đang đợi cô nói, nhưng cô đã kết thúc.

“Hết rồi à?”

“Hết rồi.”

Kỷ Dục Hằng lại cười, so với lúc trước thì nhẹ hơn một chút.

“Quả nhiên hiểu biết cũng không nhiều.”

“No chưa?” Không đi sâu vào chủ đề nữa, anh nhìn bát đĩa trên bàn, dùng ánh mắt hỏi cô.

“No rồi.” Đồ Tiểu Ninh lấy khăn giấy lau miệng.

Kỷ Dục Hằng lại nhấn chuông gọi phục vụ, người phục vụ bước vào mỉm cười hỏi anh cần gì.

“Đồ tráng miệng.”

“Thưa quý khách, món tráng miệng hôm nay gồm có kem, cà phê, bánh mousse…”

“Hỏi cô ấy.” Kủ Dục Hằng nhìn Đồ Tiểu Ninh.

“Kem đi.” Đồ Tiểu Ninh lựa chọn không chút do dự.

Sau đó, phục vụ lấy ra hai phần kem Haagen-Dazs, Kỷ Dục Hằng đã đưa cho cô cả phần của anh.

Đồ Tiểu Ninh lịch sự từ chối, “Cảm ơn bạn học Kỷ, ăn nhiều đồ ngọt sẽ béo. “

Kỷ Dục Hằng ngồi không động, “Tôi chỉ lo bạn học Đồ sẽ không no thôi.”

Đồ Tiểu Ninh bất lực, cô chỉ nói đùa thôi mà anh nhớ dai thế?

“Cảm ơn anh, tôi thật sự no rồi.”

Lúc này, điện thoại di động của Kỷ Dục Hằng vang lên, hình như là có việc gấp. Đồ Tiểu Ninh nhân cơ hội đi vào phòng vệ sinh, từ phòng vệ sinh đi ra, cô đi thẳng tới quầy thanh toán.

“Xin chào, xin hỏi phòng “thiền ngữ” hết bao nhiêu tiền vậy?” Cô hỏi.

“Thưa cô, phòng “thiền ngữ” đã được thanh toán rồi ạ.” Người phục vụ nói với cô.

Khi Đồ Tiểu Ninh trở về phòng riêng, Kỷ Dục Hằng đã cúp máy.

“Số wechat của anh là bao nhiêu?” Cô hỏi.

Kỷ Dục Hằng hơi hơi nhíu mày, và một lúc sau, anh nói với cô, “Tôi đã kết bạn với cô.”

Đồ Tiểu Ninh sửng sốt, nhớ lại rồi, anh thực sự đã kết bạn, lại bị cô tức giận xóa đi.

Cô dùng mái tóc che đi vẻ xấu hổ trên gương mặt. “Có thể tôi không chú ý.” Sau đó lấy điện thoại di động ra, “Hay là tôi quét mã anh nhé?”

Kỷ Dục Hằng cũng không trốn tránh, mở mã QR Wechat của mình.

“Ting” một tiếng, Đồ Tiểu Ninh gửi cho anh một lời mời kết bạn.

Kỷ Dục Hằng ấn đồng ý đã nghe được tiếng thông báo, vừa nhìn thì là cô chuyển tiền cho anh.

Ngước mắt nhìn cô, chỉ thấy cô vẫn còn đứng thẳng.

“Tôi vô tình mạo phạm anh hai lần, coi như tôi nợ anh, bữa cơm này tôi mời.”

Kỷ Dục Hằng hứng thú nhìn cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cạnh bàn.

“Hai lần?” Đôi mắt dài của anh hơi nheo lại.

“Ừm.” Đồ Tiểu Ninh gật đầu, chẳng lẽ không phải sao?

“Cô chắc chứ?”

Chương 7:

“Trong thang máy một lần, trong phòng trà một lần.” Đồ Tiểu Ninh nghiêm túc giải thích.

“Vậy không nên mời hai bữa sao?” Kỷ Dục Hằng đứng dậy cầm lấy áo khoác của mình, vắt lên khuỷu tay, nhìn cô.

Đồ Tiểu Ninh ngẩn ra.

“Bạn học Đồ không đi sao? Hay là hôm nay cô định mời tôi ăn tối?” Lúc Kỷ Dục Hằng nói lời này đã đứng trước mặt Đồ Tiểu Ninh. Khung cửa phòng kiểu Nhật rất thấp, anh cần cúi người mới có thể đi ra, mà Đồ Tiểu Ninh vừa vặn chắn ở cửa, lúc anh cúi đầu, khoảng cách giữa hai người rất gần.

Đồ Tiểu Ninh còn nhìn xuống, ở góc nhìn của cô có thể nhìn thấy hàng lông mi dày của anh, còn ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc.

“Đi thôi, đi thôi.” Cô vội vàng cầm túi xách của mình và nhường cho anh một lối đi.

Kỷ Dục Hằng không trực tiếp bước ra, mà là kéo cửa ra một chút, sau đó chờ cô đi trước.

Đồ Tiểu Ninh cũng không khách sáo, đi ra ngoài trước.

Vừa lúc có những người trong phòng khác đi ngang qua, mấy người đàn ông uống quá nhiều rượu đi bộ có chút ngả nghiêng, suýt nữa đυ.ng phải Đồ Tiểu Ninh, Đồ Tiểu Ninh theo bản năng lui về phía sau, còn tưởng rằng mình sắp va vào Kỷ Dục Hằng, quay lại, anh còn chưa ra khỏi phòng, tay đặt lêи đỉиɦ khung cửa kiểu Nhật Bản, mới không để cho cô đυ.ng vào đầu.

Đồ Tiểu Ninh nhìn anh thu hồi lại bàn tay, hẳn là quá cao nên đỡ khung cửa một chút mà thôi.

Cô không đợi anh, quay lại và đi về phía trước.

“Hoan nghênh lần sau lại tới.” Một hàng phục vụ đứng cúi chào cô, còn đưa cho cô hai chiếc kẹo cao su.

Đồ Tiểu Ninh vừa nhìn thấy kẹo cao su vị bạc hà, vừa xé vỏ cho vào miệng vừa mang giày mà nhân viên đưa tới cho cô.

Kỷ Dục Hằng cũng chậm rãi đi theo, hai người thay giày cùng nhau đi ra ngoài.

Bên ngoài rất nóng, vừa bước ra khỏi phòng điều hòa, Đồ Tiểu Ninh cảm thấy mình sắp tan ra mất, nhưng dù trời nóng đến mức nào cũng không làm nóng được bầu không khí này.

Hai người một người đi trước một người đi sau, Đồ Tiểu Ninh đột nhiên hỏi: “Anh muốn uống gì không? Tôi mời anh.”

“Bạn học Đồ là muốn mời tôi trà chiều tính làm bữa thứ hai sao?” Kỷ Dục Hằng lại đoán được ý đồ của cô.

Đồ Tiểu Ninh nghĩ người này nên đi bày sạp xem bói mới đúng, với gương mặt này không thiếu người xếp hàng để xem đâu.

“Làm sao có thể.” Cô không để ý nhún nhún vai, “Đồng nghiệp của tôi thích ăn xong sẽ có một tách cà phê hoặc thứ gì đó để uống, tôi nghĩ bạn học Kỷ cũng vậy.”

“Tôi cũng no như cô, bạn học Đồ chắc cũng không muốn uống cà phê, nếu có chắc trong lúc ăn món tráng miệng đã gọi rồi.” Giọng nói trầm ổn của Kỷ Dục Hằng lại làm cho người ta có một loại cảm giác không thể phản bác.

Đồ Tiểu Ninh cười, chẳng trách các đồng nghiệp đều thích anh.

“Vậy đợi cơ hội lần sau đi.” Cô ngượng ngùng nói.

“Cô đến bằng cái gì?” Sắp ra khỏi trung tâm thương mại rồi, Kỷ Dục Hằng hỏi.

“Đi xe buýt.” Đồ Tiểu Ninh đã lấy ô che nắng ra khỏi túi, cô không tính là trắng, thuộc loại da vàng, khi còn bé đi xe đạp đi học thêm cũng không chú ý che chắn lắm, hiện tại lớn lên mới hiểu được tầm quan trọng của việc che nắng.

Mở ô ra, cô vừa định nói lời tạm biệt đã bị thân hình của anh chắn mất, anh không ngại ngùng khi đi ké ô của cô.

“Vậy phiền cô tiện đường đưa tôi đến bãi đậu xe.”

Học bá đều thích ngang ngược vậy à? Trạm xe buýt và bãi đậu xe là hai hướng khác nhau, cô thấy không thuận tiện chút nào.

Nhưng mình lại nợ người ta ân tình, Đồ Tiểu Ninh chỉ có thể đưa anh đi.

Dù che nắng của cô rất nhỏ, chỉ đủ đứng một người, còn là cái được tặng từ hồi nạp tiền điện thoại lúc học đại học, dùng lâu lắm rồi, hai người đứng ở phía dưới có vẻ có chút chen chúc, hơn nữa Đồ Tiểu Ninh đứng cạnh anh lại thấp hơn một đoạn, tay cô phải giơ cao, đi được vài bước đã cảm thấy mỏi tay.

“Để tôi cầm.” Kỷ Dục Hằng không biết có phải lương tâm trỗi dậy hay không, chủ động cầm ô giúp cô.

Tay Đồ Tiểu Ninh được giải phóng, lại cảm thấy bước chân đi theo anh đều trở nên nhanh hơn, chân dài có khác, đi nhanh vậy?

Những người đi qua cũng nhìn họ vài lần, Đồ Tiểu Ninh biết chắc chắn không phải đang nhìn cô, nhưng vẫn giả vờ chột dạ cúi đầu, đồng nghiệp đôi khi cũng sẽ đến trung tâm thương mại này ăn cơm, nhỡ đâu gặp phải thì tiêu, cô cũng không muốn biến thành đề tài bàn tán.

Kỷ Dục Hằng bỗng dưng dừng lại, Đồ Tiểu My nghe thấy tiếng xe mở khóa, một chiếc Lexus sáng lên.

Đồ Tiểu Ninh muốn lấy lại ô, nhưng anh đã giúp cô gập ô lại.

“Lên xe đi, tôi đưa cô.”

“Không cần đâu, tôi đi xe buýt tiện hơn.” Đồ Tiểu Ninh khách sao vẫy tay.

“Ý tôi là tôi sẽ lái xe đưa cô đến trạm xe buýt.”

Đồ Tiểu Ninh thật sự muốn nội thương, cô cười gượng còn hơn vừa rồi, cũng không khách sáo nữa, mở cửa ghế phụ ngồi vào, “Vậy làm phiền bạn học Kỷ rồi.”

Kỷ Dục Hằng đưa ô của cô vào ghế phụ, mình mới lên ghế lái.

Bởi vì chỗ đậu xe ngoài trời, Sau khi Đồ Tiểu Ninh đi vào mới phát hiện trong xe nóng như bếp lò, đệm da giống như lửa đốt, nóng đến nỗi cô thiếu chút nữa ngồi không yên, cũng may cô có một chiếc ô che nắng có thể lấy làm đệm.

Cho dù Kỷ Dục Hằng lên xe là lập tức bật điều hòa, Đồ Tiểu Ninh vẫn cảm thấy mình đang trong bếp lò, cô hối hận rồi, chờ thời gian làm lạnh điều hòa không khí cô cũng đã đi tới điểm đón xe buýt rồi.

Cũng may chiếc xe này của anh làm lạnh rất nhanh, Đồ Tiểu Ninh rốt cục cảm nhận được một ít hơi lạnh, cuối cùng cũng dễ chịu, cô không sợ lạnh, nhưng không chịu nổi nóng, hơn nữa mùa hè nhiệt độ trong xe nóng như vậy, cô chắc chắn sẽ say xe.

Nhìn thời gian, chuyến xe buýt về thẳng nhà cô cứ hai mươi phút sẽ có một chuyến, cô sợ lỡ chuyến, nói với anh, “Hay anh cho tôi qua đó đi.”

Kỷ Dục Hằng khởi động xe, ra khỏi trung tâm thương mại phải trả phí đỗ xe, Kỷ Dục Hằng cho người bảo vệ xem phiếu gửi xe.

Lúc này Đồ Tiểu Ninh vừa vặn nhìn thấy chiếc xe buýt mà mình muốn đi đã từ từ tiến đến, dừng lại ở trạm.

Bảo vệ cẩn thận nhìn phiếu của Kỷ Dục Hằng đưa, mãi một lúc vẫn không.

Đồ Tiểu Ninh vội vàng muốn đi ra trạm xe buýt, tay trực tiếp đặt trên cánh tay Kỷ Dục Hằng thúc giục, “Có thể nhanh hơn không, chỉ có chiếc xe đó thôi.”

Nhưng bảo vệ mất một lúc mới mở ra hàng rào cho bọn họ.

Hàng rào vừa mở ra, Kỷ Dục Hằng đã đạp ga, bảo vệ ở phía sau hít một đống bụi, một lúc lâu sau mới kêu lên, “Cậu thanh niên này, vội cái gì nữa không biết? Không cần phiếu nữa à?”

Chính là nó, chính là nó!

Đồ Tiểu Ninh thấy xe sắp tới nơi, xe buýt lại khởi động.

“Đừng đi! Tôi còn chưa lên xe nữa mà!” Đồ Tiểu Ninh vội vàng nhìn, vội vàng bảo Kỷ Dục Hằng dừng lại.

Kỷ Dục Hằng dừng lại bên đường, nhưng xe buýt đã rời đi.

Đồ Tiểu Ninh ảo não không thôi, đi đến cửa xe lại phát hiện không mở được, cô quay đầu nhìn về phía Kỷ Dục Hằng.

Anh ngược lại sắc mặt trầm ổn, “Tôi đưa cô.”

“Anh đã đưa tới rồi.” Đồ Tiểu Ninh không muốn chơi trò chơi chữ với anh nữa.

Kỷ Dục Hằng cười cười không nói gì nữa, lại khởi động xe.

“Tôi còn chưa nói cho anh biết nhà tôi ở đâu.” Đồ Tiểu Ninh sợ anh lái lộn chỗ.

“Tôi lái theo hướng xe buýt, về phần ở đâu, cô nói.” Kỷ Dục Hằng nhìn thẳng về phía trước, ánh mặt trời buổi chiều quá chói mắt, anh lấy kính mát ra đeo lên.

Đồ Tiểu Ninh nghiêng mắt lại nhìn thấy bức tranh mỹ nam lái xe đẹp như mộng, cô thu hồi tầm mắt, bĩu môi báo địa chỉ nhà mình.

Kệ đi, xe miễn phí tội gì không đi.

Yên tĩnh ngồi trong xe, cô nhìn lướt qua vài lần, trong xe cũng rất sạch sẽ, không tì vết, ngăn nắp gọn gàng, phù hợp với khí chất của anh, mùi thơm nhàn nhạt của điều hòa không khí cũng là mùi bạc hà, xem ra anh rất thích mùi bạc hà.

Đại khái là quá im lặng, Đồ Tiểu Ninh nhịn không được ngáp hai ba cái, sắp ngủ thϊếp đi nghe thấy anh bật đài phát thanh.

“Anh có chuyện thì tôi có rượu, xin chào mọi người, tôi là Cảnh Niệm Nhất, hôm nay xin để tôi lắng nghe tiếng lòng của mọi người.”

Một giọng nói dễ nghe vang lên.

Đồ Tiểu Ninh vừa muốn nghe tiếp đã bị Kỷ Dục Hằng đổi đài.

“Sao anh không để nghe kênh vừa rồi?” Cô không thể không hỏi.

Cảnh Niệm Nhất luôn là người dẫn chương trình yêu thích của cô, cô gần như đã tải xuống toàn bộ các tập của chương trình.

Kỷ Dục Hằng lại đổi về, “Cô thích Cảnh Niệm Nhất?”

Đồ Tiểu Ninh gật đầu, “Rất thích, giọng nói của cô ấy đã bên tôi đi qua rất nhiều quãng thời gian.”

“Cô ấy là người dẫn chương trình tràn đầy cảm xúc.”

“Nghe câu chuyện của người khác cũng rất thú vị.” Đồ Tiểu Ninh nghiêm túc nói.

Kỷ Dục Hằng không lên tiếng, chỉnh âm thanh lớn lên một chút, Đồ Tiểu Ninh dường như không còn câu nệ như lúc trước, lúc nghe câu chuyện sẽ nhịn không được nhếch miệng cười.

“Giọng nói của cô ấy rất hay, người cũng rất đẹp.” Giống như tìm được đề tài, Đồ Tiểu Ninh lại nói cho anh biết.

“Cô đã gặp cô ấy rồi à?”

Đồ Tiểu Ninh lắc đầu, “Vậy thì chưa, cô ấy rất thần bí, không thích lộ mặt, lần duy nhất lộ mặt là vì tin đồn của cô ấy.”

Kỷ Dục Hằng không nghĩ tới cô còn rất hóng chuyện.

“Cô ấy và VG Hạ nhị thiếu, hai người bị phóng viên chụp được, tuy rằng không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt, nhưng chỉ lộ ra mặt nghiêng trong xe, cũng đủ để kinh diễm.” Đồ Tiểu Ninh nhớ lại, đại khái là hai năm trước, lúc ấy cô nhìn thấy còn rất giật mình.

Kỷ Dục Hằng không có hứng thú đối với những thứ này, nhưng cái tên VG này ở trong giới kinh doanh tài chính hỗn loạn, sao anh lại không biết.

Đồ Tiểu Mân cảm thấy mình nói hơi nhiều, giống như túi nói vậy, nên im lặng tiếp tục nghe đài phát thanh.

Đoạn quảng cáo vang lên là vừa vặn về đến nhà, cô cảm ơn Kỷ Dục Hằng.

“Làm phiền anh đưa tôi về, khu này không dễ đỗ xe, cho tôi xuống ở đây là được rồi.”

Kỷ Dục Hằng dừng xe, trước khi Đồ Tiểu Ninh xuống xe lại nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói: “Khoản tiền kia anh cứ nhận đi, bữa tiếp theo anh muốn ăn gì?”

Kỷ Dục Hằng một tay đặt trên vô lăng, người thì tựa vào ghế nhìn cô, “Cô rất sốt ruột sao?”

Đồ Tiểu Ninh lắc tay, “Không vội, tôi không vội.”

Kính râm che đi mắt anh, Đồ Tiểu Ninh không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ nghe anh nói, “Vậy để tôi nghĩ đã.”

Cô mỉm cười, “Được rồi, vậy anh từ từ nghĩ.” Nói xong cô lấy túi xách và bước ra.

“Tạm biệt.

“Bạn học Đồ.” Kỷ Dục Hằng gọi cô một tiếng, động tác đóng cửa của cô dừng lại.

Anh nghiêng đầu về phía ghế phụ một chút, Đồ Tiểu Ninh nhìn thấy một thanh kẹp cao su rơi ở chỗ ngồi, cô vừa mới ăn một cây khi nãy, cây này vốn là dành cho anh.

“Đây là Extra của bạn.” Cô vừa đọc lời thoại quảng cáo của loại kẹo này vừa đóng cửa, và sau đó làm một cử chỉ tạm biệt với anh.

Kỷ Dục Hằng cầm lấy chiếc ô che nắng cô để quên, muốn mở cửa sổ đưa cô thì cô đã chạy đi mất, nhặt lấy chiếc kẹo Extra bị ánh mặt trời chói chang phơi nắng có chút mềm mại, anh xé vỏ và cho vào miệng, ánh mắt rơi vào bóng lưng cô.

Chẳng bao lâu vị ngọt đã lan tỏa, thông qua đầu lưỡi lan rộng khắp khoang miệng, là hương vị bạc hà yêu thích của mình.