Thẳng Nam Soái Ca Bị Dạy Dỗ Thành Dâm Thụ

Chương bonus: Lâm Thạc

Lâm Thạc năm nay 26 tuổi, song thân đã qua đời, không có bối cảnh nhưng lại là nhân tài trẻ tuổi tốt nghiệp loại ưu của học viện cảnh sát danh tiếng nhất Bắc thị, thành tích xuất sắc, là cao thủ tán đánh, trí dũng song toàn.

Trong lúc thực thi nhiệm vụ Lâm Thạc đã phá hơn trăm kì án lớn nhỏ, danh tiếng không tồi, 2 tháng trước cậu dẫn đầu một trung đội đánh phá thành công thêm 1 tổ chức buôn lậu xuyên quốc gia, được cấp trên xem trọng nên bổ nhiệm cậu lên chức phó cục trưởng, tiền đồ xán lạn.

Hôm nay là ngày cưới của cậu cùng vị hôn thê là phát thanh viên hoa khôi của đài truyền hình nổi tiếng – Tiểu Tư, họ là một đôi kim đồng ngọc nữ được người người khen ngợi, cả hai đã sống chung nhà với nhau được một năm, cũng tròn một năm Lâm Thạc bị tổ chức nhắm đến, căn nhà họ mua trên danh nghĩa thực ra là tài sản của hội sở bí mật, tầng tầng lớp lớp quan hệ phức tạp.

Tổ chức đã nắm được tường tận thói quen sinh hoạt của cả hai, hành vi, cử chỉ đều được ghi chép lại rõ ràng, bao gồm cả gia cảnh và các mối quan hệ, đương hôm nay là ngày hai người tổ chức hôn lễ, cũng là lúc tổ chức quyết định ra tay, mà người chấp hành nhiệm vụ này, là một trong các Hộ pháp của tổ chức, được gọi “Người Nhái Đại nhân”...

Người Nhái là một điều giáo sư, cũng là cao thủ võ cổ truyền Nhật Bản, bản lĩnh cao cường, kế hoạch của gã hôm nay là đợi đến khi Lâm Thạc hoàn thành hôn lễ, chính thức trở thành chồng Tiểu Tư, sau đó Người Nhái sẽ ra tay thuần hóa thẳng nam soái ca này, đánh sập tôn nghiêm đàn ông của cậu, cũng như thực hiện “Nghi lễ” của hội sở, biến cậu thành “Tính nô”*, cả đời sau chỉ thích bị nam nhân thao, trở thành đồ chơi tùy thân của gã...

*Tính nô: Nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©.

Lâm Thạc không rõ vì nguyên nhân gì, dù đã gửi thiệp mời cho bên nhà mẹ Tiểu Tư, cũng nhận được lời bảo đảm sẽ đến nhưng trong lễ cưới họ lại không xuất hiện, cậu không liên lạc được với họ, lúc hoàn thành lễ cưới Tiểu Tư lại nhận được cuộc gọi khẩn từ gia đình, bảo là có chuyện gấp, muốn cô lập tức trở về phía Nam để xử lí, cô đành phải quyến luyến tân lang nhưng không thể không đi, bỏ lại Lâm Thạc trong phòng tân hôn, cậu hành phúc vì kết hôn với Tiểu Tư, nhưng dù gì trong đêm tân hôn, nhà mẹ cô dâu xảy ra chuyện, Tiểu Tư lại không muốn cậu đi theo cậu cũng không còn cách nào a...

Cậu rầu rỉ: “Là chuyện gì vậy chứ? Haizzzz...”.

Phòng tân hôn được trang trí rất đẹp, hoàn toàn là công sức cả hai làm ra, từ chọn màu rèm cửa, kiểu đèn ngủ, họa tiết ra giường, chỗ nào cũng là tâm huyết của hai vợ chồng, còn có... Một tấm ảnh cưới thực lớn treo ở bức tường trên đầu giường, Lâm Thạc nhìn ảnh cưới, gương mặt cậu hồng nhuận hạnh phúc, không hề hay biết điều sắp xảy đến với mình...

“Rầm” một tiếng, trên bức tường đối diện giường vậy mà lại được nâng lên, Lâm Thạc vẫn đang chìm trong suy tư liền bị hình ảnh mình nhìn thấy làm cho giật mình, từ trong bức tường vậy mà lại có một người đàn ông châu Á bước ra, gã rất cao to, tầm 30 tuổi, cơ bắp gã căng phồng mà lớp quần áo không che lấp được, gã chỉ đứng đó nhưng tạo cho cậu cảm giác áp bách vô cùng.

Lâm Thạc cảnh giác: “Ông là ai?”.

Cậu không nhận được câu trả lời liền đứng dậy, âm lượng cao hơn mấy phần hỏi thêm lần nữa: “Ông muốn gì?”… Đột nhiên gã tung quyền đánh tới, Lâm Thạc vốn có cảnh giác liền thủ thế tiếp đòn, dù gì cậu cũng là cao thủ tán đánh, chiến đấu tay đôi không có mấy người có thể là đối thủ của cậu.

Cú đánh này Người Nhái đánh tới, cậu đỡ được, nhưng cũng làm tay cậu tê rần, Lâm Thạc liền rõ ràng sức lực người này vô cùng khủng bố, thân thủ sâu không đo lường được, là cường địch! Cậu hơi lùi về sau một chút, cơ thể nhanh nhẹn dẻo dai như một con báo nhanh nhẹn, ý định phản công, không ngờ là Người Nhái vậy mà tốc độ lại không thua cậu, thậm chí có phần nhỉnh hơn, kẻ sức trâu sẽ không linh hoạt, kẻ linh hoạt sức lực sẽ không được bao nhiêu, nhưng gã trước mắt này lại là trường hợp đặc biệt, “Thật nghịch thiên a…” Lâm Thạc nghĩ thầm…

Sau khoảng 5 chiêu, trên trán Lâm Thạc đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, còn gã lại vẫn ung dung không chút sức mẻ, cứ như mèo vờn chuột, từng bước từng bước đùa chết con mồi, đến chiêu thứ 6, Lâm Thạc bị gã đấm một cú vào bụng, đau đớn kéo tới làm cậu choáng váng đầu óc, Lâm Thạc cảm thấy khó tin: “Không có khả năng…” Mình bị trúng một chiêu vô cùng đơn giản, rõ ràng có thể né được nhưng thực tế lại ăn trọn một đòn… Thực ra đó là điểm xảo diệu của công phu Người Nhái luyện tập, như thiên la địa võng, liên hoàn tung ra ảo chiêu đánh lừa, tiêu hao thể lực đối thủ.

Gã nhân cơ hội Lâm Thạc ăn đau quỵ xuống liền tiến tới bắt lấy tay trái cậu, Lâm Thạc liền dùng tay phải đánh tới, sau đó liền bị Người Nhái dễ dàng cản lại, tát một cái lên mặt cậu làm Lâm Thạc xay xẩm mặt mày: “Chậc, nghe đồn cậu là cao thủ tán đánh, chẳng qua cũng chỉ là hư danh a…”.

Giọng điệu gã khinh miệt, Lâm Thạc hoàn toàn nghe thấy, nhưng vô pháp phản kháng, Người Nhái một mặt nắm tay trái cậu xoay người cậu lại, một mặt lấy tay còn lại xé rách quần áo trên người cậu, l*иg ngực trắng nỏn liền hiện ra, đường cong cơ thể duyên dáng, hai nhũ viên màu hồng phấn bị không khí lạnh tiếp xúc hơi cứng lên, hấp dẫn vô cùng...

Đến khi cả người Lâm Thạc đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, lộ ra dươиɠ ѵậŧ còn đang ngủ, cùng thể mao nhàn nhạt, lúc này thần trí cậu đã khôi phục một chút, liền vùng vẫy thoát khỏi khống chế của Người Nhái, mà Người Nhái cũng không ngờ cậu còn thể phản kháng, nên hụt tay để cậu vuột ra...

“Thú vị thú vị, cậu thích tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ biểu diễn tán đánh như vậy sao? Về sau liền để cậu biểu diễn cho các lãnh đạo khác trong hội sở xem, thế nào?...”. “Câm miệng”, vừa dứt lời Lâm Thạc liền đá tới, cú đá này bị Người Nhái bắt được, đem cậu quật ngã xuống đất, Người Nhái nhân lúc cậu còn chưa kịp phản ứng liền tha cậu lên giường, gã để Lâm Thạc nằm úp sắp, bản thân gã lấy trọng lượng cả người đè lên lưng khống chế cậu, tiện tay nhặt lên một mảnh vải vụn vừa bị xé ban nãy, Gã bẻ ngoặt tay cậu ra sau lưng, dùng mảnh vải trói chặt lại...

Làm xong gã dừng lại thưởng thức kiệt tác của mình, tấm lưng Lâm Thạc rất đẹp, cơ bắp cân xứng, xương bướm lại càng mê người, lúc này hai tay cậu bị trói chặt ra sau, vùng vẫy khiến trên lưng cậu đỗ một lớp mồ hôi óng ánh, “Rốt cuộc ông muốn làm gì?” Cậu thở hỗn hển hỏi, “Ta muốn thao cậu, thao đến khi cậu phục”. Nghe vậy Lâm Thạc liền tức giận “Nhảm nhí, tôi là cảnh sát, những gì ông đang làm là phạm pháp, sẽ phải trả giá đắt!”.

Người Nhái lười phản ứng lời của tiểu vưu vật dưới thân, trước giờ gã chỉ thích dùng bạo lực khuất phục người khác, gã xoay người cậu lại, hai tay bị trói sau lưng làm cho cả người Lâm Thạc hơi ưỡn lên, Người Nhái ngồi lên hai chân cậu khống chế không cho cậu giãy giụa, một mặt vươn tay bắt lấy dươиɠ ѵậŧ Lâm Thạc tuốt lộng, một mặt hơi cúi người xuống liếʍ lên nhũ viên của cậu, đầu tiên gã liếʍ vòng quanh, sau đó liền ngậm cả đầṳ ѵú vào, lúc cắn, lúc hút, tay còn lại của gã bắt lấy núʍ ѵú còn lại không ngừng xoa nắn, niết kéo...

Lâm Thạc ban đầu còn không ngừng chửi rủa, giãy giụa, sau phải bị động tiếp nhận hai mặt giáp công, không lâu sau dươиɠ ѵậŧ cậu liền đứng thẳng lên, mà âm thanh ra khỏi miệng cậu lại như có như không thoát ra tiếng rêи ɾỉ, cũng không ngừng thở dốc... “Cậu nhóc, cậu cương rồi!”. “Ông bớt nói nhảm hô... a...”, cứ mở miệng ra liền không kiềm được tiếng rên của mình, Lâm Thạc dứt khoát ngậm chặt lại kiềm nén.

“Ta xem cậu nhịn được bao lâu”. Nói xong gã liền tăng lớn cường độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ của soái ca trong tay lại lớn hơn một chút, không lâu sau liền bắn ra, gã nhân lúc thần trí Lâm Thạc còn đang mơ hồ, liền quệt lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cậu vừa bắn, duỗi xuống khe mông cậu, banh hai phiến mông trắng bự ra đâm một ngón tay vào: “Dưới này cũng là màu hông phấn a, phấn nộn vô cùng...”. Hậu huyệt lần đầu bị dị vật xâm nhập liền theo phản xạ co rút lại, Lâm Thạc ăn đau a lên một tiếng, trợn mắt trừng về hướng Người Nhái, cậu vẫn vùng vẫy nhưng biên độ rõ ràng nhỏ hơn lúc nãy rất nhiều, do thể lực cậu đã bị tiêu hao không nhỏ, vì vậy trong mắt Người Nhái cậu không khác gì cá nằm trên thớt, mặc người xâm phạm.

Đương lúc gã dùng ngón tay đâm rút ngày càng thông thuận, hậu huyệt Lâm Thạc có dấu hiệu mềm ra, ruột non bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng bắt đầu tiết ra một ít dịch thể bôi trơn... “Đúng là cực phẩm” Người Nhái hài lòng nói, cho đến ngón tay thứ ba, bỗng nhiên sượt qua một điểm nào nó bên trong, cả người Lâm Thạc đều giật bắn lên, cậu cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng mình, làm cả cơ thể đều run rẫy...

“Chỗ này? Nhạy cảm như vậy? Đúng là trời sinh thiếu thao...”. Nói xong gã liền tăng lớn lực đạo ấn vào điểm nhạy cảm của Lâm Thạc, không ngừng moi đào, chốc lát liền làm cậu biến điệu rêи ɾỉ “Ân a...”, dươиɠ ѵậŧ vừa bắn tinh mềm xuống của cậu vậy mà lại lần nữa cương lên đứng thẳng. Lâm Thạc trợn trắng mắt không tin được, cậu không biết cảm giác xa lạ này là gì, lại mạc danh có vài phần hưng phấn, nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại: “Nếu ông dừng lại a... Tôi có thể xem xét, xem xét không để ông chịu tội quá nặng... A a a...”.

“Lúc nào rồi mà tiểu tao hóa vẫn có thể nói được lời như vậy a? Ta đã dám ra tay, hiển nhiên cậu phải tự biết ta có bối cảnh cùng hậu thuẫn không tầm thường...”. Dứt lời gã rút ngón tay ra, tự mình cởi hết quần áo, làm lộ ra cơ thể cường tráng vô cùng, còn có... Một cây cự căn khổng lồ, Lâm Thạc nhìn thấy liền đứng hình, côn ŧᏂịŧ gã cực kì thô to, ước chừng khoảng 20cm, đường kính còn rất lớn. Người Nhái không biết từ đâu lấy ra mấy cái áo mưa, tự mình mang vào.

Cúc huyệt Lâm Thạc chỉ vừa trải qua một chút khuếch trương, có thể chứa được 3 ngón tay, nhưng tuyệt nhiên côn ŧᏂịŧ trước mắt này nếu cắm vào, thực sự cậu ăn không tiêu, Lâm Thạc không ngừng giãy giụa cùng lắc đầu, ý đồ thoát khỏi khống chế, cà người cậu ưỡn lên trên run rẫy, hai vυ' bị gã chơi đùa ửng đỏ đứng thẳng, còn óng ánh, dươиɠ ѵậŧ cũng ở trạng thái bán cương, cảnh tượng này liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Người Nhái, gã không nói một lời liền cắm qυყ đầυ vào miệng huyệt.

Cự căn to lớn xâm nhập liền làm Lâm Thạc đình chỉ giãy giụa, chỉ còn thở dốc, cậu cảm nhận được côn ŧᏂịŧ bên trong to lớn dị thường, chỉ mới có qυყ đầυ tiến vào đã làm cậu trướng không chịu được, qua mấy giây gã lại tiếp tục đẩy mạnh vào, lúc sượt ngang điểm hưng phấn của Lâm Thạc còn cố ý dừng lại một chút, đè nghiến thật mạnh làm cậu trợn trắng cả mắt, miệng không ngừng “A a a”, cảm giác tê dại truyền đến từ hậu huyệt làm cậu choáng váng, gã nhân cơ hội này đầy một phát thật mạnh, tiến vào toàn bộ, làm cậu hét khẽ lên một tiếng...

Lâm Thạc cảm thấy như cả thân dưới của mình bị lấp đầy, hậu huyệt bị cự căn căng chặt ra không nhìn thấy nếp gấp, làm cậu hít thở không thông, chưa kịp đợi Lâm Thạc thích ứng, gã liền chậm rải đâm rút, cảm giác ma sát đau đớn khiến cậu không mấy dễ chịu, nhưng chỉ trong chốc lát sau, dựa vào dâʍ ŧᏂủy̠ ruột non tự phân bố ra bôi trơn, Người Nhái cắm rút ngày càng thuận lợi, cậu cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa, cậu còn ngỡ mình bị cắm đến mất cảm giác, vậy cũng tốt, chỉ là trong chốc lát sau, cậu nhận ra không phải là do mình mất cảm giác, bởi vì có một cảm giác kì lạ hơn đang không ngừng xâm lấn tâm trí cậu...

“Phó cục bị thao sướиɠ không?”, Gã thúc mạnh eo hỏi.

“Không hô... A a a ưʍ... Ông... Dừng lại...!”.

“Cậu chính là trời sinh thiếu thao, về sau càng phải cảm ơn ta đã giúp cậu nhận ra bản chất dâʍ đãиɠ của mình a...”.

“Không... A a a~ Hức...”. Lâm Thạc bị gã thọc vào rút ra không ngừng, trong chốc lát vậy mà lại khóc ra, nước mắt sinh lý không kiềm được tràn xuống hai má ửng hồng, Người Nhái hài lòng nhìn soái ca dưới thân bị thao đến hoa chi loạn phiến, rối tinh rối mù... Cậu rõ ràng là thẳng nam, còn có ý trung nhân, vậy mà lại bị một gã đàn ông cưỡиɠ ɠiαи, chấn động hơn là cậu lại có kɧoáı ©ảʍ, Lâm Thạc thực sự không chấp nhận được...

Âm thanh bạch bạch dâʍ ɭσạи không ngừng vang khắp phòng tân hôn, vốn ban đầu có ý định kiềm nén tiếng rên, lúc này Lâm Thạc đã hoàn toàn bị thao mở, khai phá ra tiềm chất của mình, không ngừng gọi giường :” A a a... Ưm a. A A A!”. Hai chân dài thẳng bị nâng lên cao theo bản năng gập ngón chân lại.

Người Nhái thấy vậy liền vô cùng vui vẻ, tốc độ đâm rút càng nhanh hơn, lực cắm cũng mạnh hơn, mà cự căn cũng đâm sâu hơn, tiếng va chạm bạch bạch bạch cũng rõ ràng hơn gã hỏi: “Thích không?”.

“A a a a a... Chậm... Ưm~Thao chậm lại... Hô... Ông... A A A!”.

Đáp lại lời cậu là một trận mãnh thao của Người Nhái, một mặt gã không ngừng đâm rút, một mặt cúi xuống ngậm lấy hầu kết Lâm Thạc, một đường liếʍ xuống l*иg ngực, cơ ngực Lâm Thạc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ co giật, toàn thân mồ hôi óng ánh, cúc huyệt cũng không ngừng co giật.

Lâm Thạc đã hoàn toàn mất kiểm soát, miệng la hét lộn xộn: “Ân A a... Không được a a a... Tôi... Không chịu được... A A... Dừng lại... AAAAAAAaaaa!”.

Bị Người Nhái không ngừng công kích điểm hưng phấn trong cơ thể, thảnh ruột cắn nuốt cự căn của cậu tiết ra thật nhiều dâʍ ɖị©ɧ, cúc huyệt cậu một mảng hỗn độn, Lâm Thạc cả người run rẫy không khống chế được, lần nữa bị thao bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệch, Người Nhái biết cảm giác bị thao bắn rất đặc biệt, không giống như xuất tinh bình thường, người bị thao bắn sẽ liên tục trải nghiệm cảm giác cao trào, không phải chỉ ở mặt trước, mạnh mẽ nhất là ở mặt sau, sẽ như sóng cuộn không ngừng đánh vào cột sống làm người đó tê dại, mất đi lý trí...

Lâm Thạc vẫn còn đắm chìm trong trạng thái bị thao bắn, hoàn toàn thăng thiên, cả người hư thoát mềm nhũn xuống, hai mắt mê li, miệng cũng không khép lại được không ngừng thở dốc, bỗng cậu cảm nhận được cự căn Người Nhái trong hậu huyệt lại bắt đầu đâm rút, kí©ɧ ŧɧí©ɧ chồng chất khiến cậu hoảng hốt.

“Không! Ưʍ... Ông đợi... Đợi đã... A a a...”. Theo nhịp cắm mãnh liệt của gã, lại lần nữa Lâm Thạc bị kéo vào bể dục không lối thoát.

Người Nhái luồng tay ra sau mở trói cho Lâm Thạc, cậu ngược lại không hề phản kháng, còn theo bản năng vòng tay qua cổ gã, bị gả ôm ngồi lên làm cho cự căn cắm được càng sâu, mỗi lần gã nhấc cậu lên ấn xuống đều mang đến kɧoáı ©ảʍ ngập đầu cho Lâm Thạc, cơ thể cậu mới đạt cao trào cực kì mẫn cảm, lại bị ép buộc hứng chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cậu hoàn toàn đắm chìm.

“Sướиɠ không?”, Người Nhái vừa hỏi vừa nhấp mạnh. Lâm Thạc cảm thấy như lục phũ ngủ tạng đều muốn bị gã đâm cho nghiêng lệch, như muốn xuyên thủng ruột cậu.

“A a... Ưʍ... Tôi không được rồi... Ông... Đâm nhẹ... Muốn hỏng... A a a a a a...”.

“Trả lời!”, gã nói xong vươn tay đánh bốp bốp lên mông cậu, “Thích không?”.

Cảm thấy trên mông nóng rát, Lâm Thạc ăn đau: “A! Thích... A a a a hô... Sướиɠ muốn chết... A a... Chỗ đó... Thao mạnh nữa... Ưm a a a a...”.

Như là khen thưởng, Người Nhái lấy tay niết mạnh hai vυ' cậu, đổi lại càng nhiều tiếng rêи ɾỉ mất hồn, không biết cắm rút bao lâu, cự căn Người Nhái như muốn ma xát ra lửa trong thành ruột Lâm Thạc, dươиɠ ѵậŧ cậu cương cứng vung vẫy, cả người bị đâm rung lắc dữ dội.

Soái ca Lâm Thạc bị thao đến dục tiên dục tử, miệng kêu khàn cả tiếng: “A a hô... Tôi không ổn... Thực sự không ổn A!... Ông thao chết tôi mất... Ân a... Quá sâu... Oa a a a... Muốn bắn... AAAAAaaaa~”. Lâm Thạc bị thao bắn tinh lần thứ ba, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã có dấu hiệu hơi loãng ra...

Cùng lúc này Người Nhái cũng đạt tới cao trào, cự căn gã phun ra hơn 10 đợt tinh đặc sệt, lúc gã rút ra, áo mưa trên cự căn hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ gã căng phồng, như quả bóng nước, Người Nhái dùng tay cởϊ áσ mưa xuống tùy tiện vứt lên đầu giường, Lâm Thạc nhìn thấy cũng trân trối không thôi, thứ lớn như vậy vừa lúc này còn cày cấy trong huyệt mình, thật không thể tin nổi, ngoài ra cậu lại mạc danh có cảm giác sùng bái.

Theo tầm mắt Người Nhái thấy được vẻ mặt của Lâm Thạc, gã xấu xa hỏi: “Thấy sao?”, “Thật lớn a...”, Lâm Thạc vô thức trả lời, sau đó nhận ra lời mình vừa nói có bao nhiêu xấu hổ, cả mặt liền đỏ lên, né tránh ánh mắt Người Nhái...

“Thật ngoan, thích thì lại đây ngậm lấy nó, ta dạy cậu cách hầu hạ đàn ông”.

Thấy cậu không phản ứng, gã liền tiến tới ấn đầu cậu vào bộ vị bên dưới của mình, Lâm Thạc bị cưỡng ép ngậm lấy cự căn khổng lồ của Người Nhái, có chút tò mò dùng lưỡi thăm dò đảo quanh, biểu hiện ngây ngô lại thực đáng yêu làm Người Nhái vui mừng nghĩ “Đúng là cực phẩm a!”.

Gã một bên chỉ dẫn cậu phải làm như thế nào, một bên không biết lấy từ đâu ra một cái máy ảnh cỡ nhỏ: “Đúng đúng, thực giỏi... Ngậm sâu vào... Không ngờ còn có thể tự học được thâm hầu (deepthroat), đúng là trời sinh bị thao... Ân...”.

Tôn nghiêm đàn ông của Lâm Thạc bị đánh sập, nghe lời gã sỉ ngục mình có chút tức giận, xẩu hổ cũng có, nhưng lại kì lạ có thêm mấy phần hưng phấn, cứ như vậy khoảng 5 phút sau gã kéo đầu cậu ra ấn ngã Lâm Thạc lên giường, cậu nhìn thấy máy ảnh trên tay gã theo bản năng xoay người lại, che chắn những bộ vị riêng tư, lấy tư thế chó bò trên giường, tránh ra xa Người Nhái, xoay đầu lại cảnh giác trừng gã.

“Còn ngại cái gì, sướиɠ xong liền bỏ chạy, rút điểu không nhận người? chỗ nào của cậu cũng đều bị quay lại, cậu lại đây ta chụp vài bức làm kỉ niệm”.

Thấy Lâm Thạc không nghe lời, còn có biểu hiện chống đối, xem ra ý chí kiên cường vẫn còn, gã liền lớn tiếng hét :“Lại đây!”, Người Nhái hung lên thực sự rất dọa người, làm Lâm Thạc chấn động, bị gã tiến đến gần định chạy liền bị gã giữ lại, một tay gã cầm máy ảnh, chân gã đè lưng cậu lại, tay kia lại xấu xa hướng tới cúc huyệt đâm vào, ra sức moi đào làm cả người cậu mềm nhũn, cơ thể vừa được trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ cực hạn, thực tủy biết vị* mà không ngừng ham muốn hơn nữa.

*Nếm qua một lần liền khó quên

Bị gã dùng ngón tay đâm rút không ngừng rất nhanh đã kêu thành tiếng, khuất phục trước Người Nhái, Lâm Thạc còn cảm thấy có phần không đủ, muốn bị thứ thô to hơn nhồi đầy, nhưng nội tâm vẫn còn kháng cự máy ảnh, thể là có một màn như thế này:

Một soái ca đang quỳ bò trên giường, mắt nhắm hờ, còn có vệt nước như vừa khóc xong, miệng hơi mở, lông mày nhíu chặt, tỏ vẻ đau khổ kháng cự, nhưng tay phải lại tự hướng ra sau banh mông mình ra để người phía sau đâm được càng sâu, tay trái lại muốn che đi hạ bộ của mình, Người Nhái thấy được hành vi này liền dùng sức thật mạnh bẻ ngoặt tay trái cậu, không cho cậu thực hiện được ý đồ. Đây cũng chính là hiện trường của bức ảnh “Nam tử bị ức hϊếp”. Về sau nghe nói bức ảnh này liên tục đạt được nhiều giải thưởng, mà danh khí của nhân vật chính trong ảnh lại càng nổi bật, Lâm phó cục trưởng Lâm Thạc trở thành tính nô trên hàng vạn tính nô, được các nô ɭệ khác sùng bái...

Mà lúc này, Người Nhái đã thực hiện xong ý đồ, tay phải bỏ máy ảnh xuống, tay trái vẫn cắm rút trong hậu huyệt cậu, Lâm Thạc thấy vậy, liền bỏ xuống xấu hổ, rên thành tiếng: “Cho tôi... A... Thật ngứa... Muốn ông... Gãi ngứa... Ưm a a~”.

“Muốn được cái gì giải ngứa?”, Gã cười xấu xa hỏi.

“Côn ŧᏂịŧ to của ông... Giúp tôi a a... Gãi ngứa...”.

“Gãi như thế nào?”, Gã không buông tha cậu dễ dàng, tiếp tục hỏi.

“Lấy côn ŧᏂịŧ của ông... A... Cắm vào... Cắm vào hậu đình của tôi...”.

Tới đây Người Nhái hài lòng rút ngón tay ra, lần này gã không đeo bao nữa, dùng côn ŧᏂịŧ trần của mình đâm một phát cả cây vào tiểu huyệt Lâm Thạc, vừa trải qua dạy dỗ, tiểu huyệt cậu vừa ướt vừa mềm, còn co giãn vô cùng, vì thế liền dễ dàng ăn vào toàn bộ, làm cậu thỏa mãn A lên một tiếng, miệng còn hơi nhếch lên, biểu thị người bị cắm cũng đang thấy vui vẻ...

Người Nhái vậy mà chỉ cắm vào, sau đó liền xấu xa bất động chờ xem biểu hiện của Lâm Thạc, Lâm Thạc chờ lâu cũng không thấy động tĩnh, cơn ngứa vừa được côn ŧᏂịŧ cắm vào giảm bớt liền quay lại, làm cậu nôn nóng quay lại nhìn Người Nhái.

“Sao? Cậu bảo ta đâm vào, đâu có nói phải làm gì khác?”. Gã nói xong còn cười đến đắc ý: “Lúc nãy ta cho cậu cơ hội bày tỏ ý định, là do cậu nói năng không hết, nhưng lần này muốn ta làm gì phải mở miệng xin ta, cầu ta cho cậu sung sướиɠ...”.

Bị lửa dục giày vò, Lâm Thạc cũng im lặng thật lâu, sau đó phòng tuyến cuối cùng của Lâm Thạc cũng vỡ nát, âm thanh như muỗi kêu: “Xin... Xin ông... Động... Xin ông hung hăng thao tôi... Thao tôi... Thao tôi thật mạnh!”. Vậy mà cậu càng nói lại càng rõ ràng, càng lớn tiếng hơn, đến tiếng cuối cùng nước mắt lại trào ra lần nữa, trông rất đáng thương.

“Được rồi bé ngoan, ta giúp cậu thoải mái”, sau đó gã liền bắt đầu đâm vào rút ra, Lâm Thạc được thỏa mãn, ánh mắt mê ly, bị thao sảng, khắp căn phòng đều chỉ còn tiếng vang bạch bạch bạch, tiếng nước nhóp nhép cùng tiếng rêи ɾỉ biến điệu của soái ca cảnh sát, Người Nhái ép cậu làm đủ các loại tư thế, bắt cậu tự mình cưỡi lên, từ ngồi thao đến quỳ thao, từ quỳ thao đến nằm thao, trên người cậu chằng chịt dấu hôn đỏ rực bắt mắt...

Cho đến khi Người Nhái sắp đạt cao trào lần thứ 2, liền nói: “Tiểu tử, ta sắp bắn, nếu ta bắn vào trong cậu, như vậy liền coi như cậu là tính nô, hoặc là nữ nhân của ta, nếu cậu không muốn ta sẽ không ép cậu, lập tức dừng lại, chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra, còn nếu cậu nguyện ý, gọi ta chủ nhân, nói ta nghe em muốn gì?...”.

Lâm Thạc tự vươn tay ra sau banh hai phiến mông ra, lắc lư hạ thể, không do dự trả lời: “Ông chủ... Thao em... A a a a... Bắn vào trong... Bắn hết vào... A A A A!”. Đáp lại lời cậu là phần thường Người Nhái dành cho cậu, gã bắn hết vào trong, hoàn thành “Nghi thức”, sau đó vẫn không ngừng cắm rút...

Quả nhiên Lâm Thạc là trời sinh tao hóa, người bình thường đã sớm chịu không được trận tình ái kéo dài hơn 5 giờ này, còn cậu lại vẫn có thể tiếp nhận, như được khai phá ra bản chất, càng bị làm càng hưng phấn, miệng cứ ú ú ớ ớ, cho đến khi cậu bắn ra lần thứ 5, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc này cũng loãng vô cùng, mà Người Nhái chỉ mới bắn có hai lần, năng lực chịu đựng kéo dài, biểu thị tính năng lực hùng mạnh của gã. Quả thực khiến Lâm Thạc rửa mắt mà nhìn.

Biết Lâm Thạc lúc chiều uống rất nhiều, cũng đã nhịn tiểu cho đến giờ, lúc này gã nổi lên ý đồ xấu xa, quyết định dùng tư thế xi tiểu em bé bế Lâm Thạc thao lên từ phía sau, hai tay gã vòng ra trước làm hai chân cậu mở ra hình chữ M, tư thế này làm dươиɠ ѵậŧ tiến vào thật sâu, còn sâu hơn kiểu cưỡi ngựa, Lâm Thạc lúc này đã mơ hồ, liền nghe gã nói:

“Tự lấy tay bóρ ѵú mình, tự chơi phía trên, không làm theo ta sẽ đình chỉ thao em!”.

Lâm Thạc nghe vậy liền làm theo, phía dưới bị gã cắm rút, phía trên tự chơi núʍ ѵú mình, cho đến khi hai nhũ viên vừa đỏ vừa sưng, mà dươиɠ ѵậŧ bỏ không phía trước không ai đυ.ng tới cũng cương cứng lắc lư không ngừng, sau đó gã liền bế cậu đứng trước ảnh cưới, điên cuồng cắm rút, Lâm Thạc nghe Người Nhái nói:

“Nhìn ảnh, nói ta nghe cảm nhận của cậu lúc này!”.

Lâm Thạc đã sớm phục tùng mệnh lệnh của Người Nhái, liền trả lời: “A a a a a... Sướиɠ... Sướиɠ muốn chết... Chủ nhân thao thật sâu... Ưm a a... Chỗ đó... Cảm giác rất thích... A a a a... Thao chết em mất... Muốn hỏng... A A A a a a a a~”.

Dươиɠ ѵậŧ cậu lúc này đã rất xót, không bắn ra được gì nữa, nhưng kɧoáı ©ảʍ ngập đầu vẫn không ngừng kéo đến.

“Ưʍ... Không bắn được nữa... Không còn gì để bắn Aaaaa...”.

Sau đó chỉ thấy dươиɠ ѵậŧ cậu rỉ ra chút nước, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã loãng đến cực điểm, Người Nhái xem hết một màn này liền tăng lực độ cắm rút lên cao nhất, nghe tiếng cậu cất cao da^ʍ kêu, Người Nhái nói: “Em còn thứ để bắn a...”. Nói xong liền dùng tay ấn mạnh lên bụng dưới của Lâm Thạc, khực một tiếng, liền nghe Lâm Thạc la hét dữ dội: “Không muốn... A A A... Muốn chết... AAAAAAAAa aaaaaaaaaa!”.

Một cột nước từ dươиɠ ѵậŧ cậu bắn ra ào ạt, Phó cục trưởng bị thao bắn nướ© ŧıểυ rồi, bị thao tiểu ra rồi! Nướ© ŧıểυ phun ướt cả ra giường, bắn lên ảnh cưới trên tường, theo nhịp nhấp của Người Nhái mà bị đứt đoạn, cho đến lúc cậu tiểu xong đã hơn 2 phút sau, hoàn toàn bị thao dục tiên dục tử!

Lúc Người Nhái buông cậu nằm xuống, cả người cậu vẫn còn co giật, ánh mắt đờ đẩn, miệng không ngậm được nước bọt, hậu huyệt bị cắm không khép lại được lúc đóng lúc mở, bộ dáng bị thao sảng làm Người Nhái hài lòng, lúc này gã tiến hành vòng tiến công cuối cùng.

Lúc cậu khôi phục chút thần trí là hơn 5 phút sau, Người Nhái bảo cậu nhìn cho kĩ cái gì đó, cậu liền vô thức nhìn qua, sau đó liền nhìn thấy Người Nhái thân nằm trên giường, tay phải đang không ngừng tuốt lộng cự căn chính mình, chốc lát sau liền bắn ra thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt, điểm mấu chốt là, gã có thể nằm trên giường nhưng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên tận bức ảnh cưới trên tường, Lâm phu nhân trong ảnh liền bị phủ lên một lớp dịch trắng đυ.c, Người Nhái ở trước mặt “Nữ nhân” mới của mình thể hiện ra tính năng lực siêu cường, cũng là muốn nói “Lâm Thạc em đã không còn là chồng của nữ nhân này, mà là nữ nhân của ta, tùy ý chổng mông cho ông chủ thao”.

Một màn này bị Lâm Thạc nhìn thấy, làm cậu chấn động đến không thốt nên lời, hốt hoảng nằm bất động một chỗ thở hỗn hển, không biết qua bao lâu sau liền thấy Người Nhái phục trang chỉnh tề, chuẩn bị rời đi, gã mở miệng nói: “Em muốn lau thứ dính trên ảnh, chỉ có thể dùng lưỡi liếʍ sạch, nuốt hết vào bụng, ăn hết tinh hoa của ông chủ a, hắc hắc...”. Sau đó gã liền đi mất...

Cũng từ hôm đó, một tính nô mới được tạo ra, được ưu ái giới thiệu rằng: “Cậu là xạ thủ xuất sắc, có thể bắn hơn 5 lần liên tục, có thϊếp tiếp nhận hơn 5 người giao phối cùng một lúc, cậu có thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ biểu diễn tán thủ, là ông chồng quốc dân thương vợ trong lời đồn, nhưng sau đó lại chí thích bị cắm bắn, không bị thao sẽ không bắn được, thể chất cực kì dâʍ đãиɠ...”