Thẳng Nam Soái Ca Bị Dạy Dỗ Thành Dâm Thụ

Chương 11: Đàn anh

Thụy Hiên thân cao gần bằng Yên Vui, nhưng dáng người gầy yếu, do trường kì luyện tập trượt băng nghệ thuật, cơ thể mềm dẻo, tinh hảo, gương mặt tinh xảo yêu mị, cộng thêm một đầu tóc dài, còn có âm thanh êm tai, chính là bộ dáng trời sinh để hầu hạ đàn ông.

Yên Vui vươn tay bắt lấy tóc Thụy Hiên, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác học trưởng khẩu giao cho mình. Thụy Hiên đằng trước hàm côn ŧᏂịŧ Yên Vui, mặt sau cong người dường như gập lại 90 độ, lấy tay tự banh hai phiến mông, cúc huyệt đang khép lại có thể tự động mở rộng, còn có thể nhìn thấy thịt ruột đỏ tươi. Trời ạ, nam nhân có thể làm ra tư thế có độ khó cao như vậy, hắn là do quanh năm rèn luyện, đúng là thế gian hiếm thấy a.

Yên Vui nhìn đến cảnh tượng này thị giác hoàn toàn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Ưỡn người, vươn ngón giữa đâm vào hậu đình Thụy Hiên, tay còn lại nắm lấy tiểu dươиɠ ѵậŧ vuốt ve. Thụy Hiên trông như thực hưởng thụ kí©ɧ ŧɧí©ɧ bị hai mặt giáp công, tiểu dươиɠ ѵậŧ cũng cứng hơn, lớp da tuột xuống lộ ra 1/3 qυყ đầυ.

Yên Vui một mặt tăng nhanh tốc độ thọc vào rút ra, một mặt ra lệnh Thuy Hiên tự thủ da^ʍ. Đàn anh đáng thương phải dùng một tay chống đỡ thân thể, phải thực hiện động tác uốn dẻo cực khó, còn bị tắc trong miệng một cái cự căn, không thể nói thành tiếng, chỉ có thể kêu lên "Ô ô".

Yên Vui bị ngậm thực sảng, một mặt kiềm nén tiếng rên trong cổ họng, một mặt học theo Gà Rừng nói lời dâʍ đãиɠ:"A a... Thật sảng a... Mυ'ŧ ông xã mạnh vào... Đúng đúng... Liếʍ chỗ đó...".

Yên Vui đạt được chinh phục kɧoáı ©ảʍ vô cùng hưng phấn, đột nhiên lại ra vẻ hung tợn nói: "Thật là cái kỹ nữ trời sinh, nam nhân làm sao có cơ thể mềm mại như ngươi, cắm chết ngươi cái tao mông, cắm chết ngươi, đợi lát nữa xem ông xã dùng côn ŧᏂịŧ thu thập ngươi như thế nào...".

Nói xong Yên Vui liền tự nghĩ mình sao có thể trở nên biếи ŧɦái đến vậy a, liền lãng tránh ánh mắt đàn anh nhìn lên màn hình lớn, lập tức liền bị cảnh tượng đang chiếu thu hút. Lúc này khuân vác công đã bị Người Nhái dùng pít-tông hông không ngừng thọc vào rút ra không biết vao nhiêu lần, cho đến khi Người Ngái rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi người khuân vác công, liền thấy cúc huyệt đã mở rộng đến không khép lại được, bên trên còn chảy máu, phỏng chừng có thể cắm cả cánh tay vào.

Người Nhái quả nhiên thực thích dạy dỗ mấy thẳng nam làm chức nghiệp khuân vác a, hắn căn bản không cho khuân vác công có cơ hội thở dốc, xoay người cậu lại, làm khuân vác công một tay đỡ tường, một tay cậu nắm lấy bàn tay đang nắn bóp mông mình của Người Nhái, sau đó gã liền động thân đem cự căn cắm vào. Thọc vào rút ra tốc độ cực nhanh, phỏng chừng có thể cọ ra lửa, làm khuân vác công sảng quên trời đất.

Người Nhái làm một hồi, có vẻ thấy khó chịu, dứt khoát đem khuân vác công đẩy ngã uốn gối quỳ sát ở trên giường, chỉ có mông hướng lên trời, khuân vác công cả thân thể to lớn bị đè ép đến cơ bắp đều nổi lên, cúc hoa kẹp Người Nhái càng chặt, Người Nhái sau đó mỗi lần cắm xuống đều vào được rất sâu, mỗi một lần thâm nhập đều đâm trúng hoa tâm, khuân vác công cúi đầu bày ra tư thế bị người làm, khuất nhục lãng kêu "Ân... A... " không ngừng.

Xem tới đây Yên Vui nhìn Thụy Hiên đang dùng tay tự tuốt lộng bản thân đến cao trào, cậu cũng bên trong thân miệng đàn sắp đạt tới cao trào.

Yên Vui tuy không nhìn thấy tình cảnh dươиɠ ѵậŧ Người Nhái nằm trong hậu môn khuân vác công, nhưng cậu biết bị cự căn như vậy cuộn lại trong tiểu huyệt chật hẹp bắn ra, khuân vác công nhất định cảm thấy rất khó chịu, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được thống khổ kɧoáı ©ảʍ bị cắm tuyến tiền liệt. Cộng với nãy giờ bị Người Nhái dùng chỉ một tư thế thao làm, vì thế đại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ Người Nhái bắn vào không chỗ lưu chuyển, chỉ có thể men theo đùi khuân vác công chảy dọc từng đợt. Khuân vác công cũng bị làm tiểu ra nướ© ŧıểυ, cùng dâʍ ŧᏂủy̠ dầm dề chảy ra văng ướt khắp nơi.

Xem đến đây Yên Vui liền kiềm giữ không được, kẹp chặt cơ mông, bắn vào yết hầu Thụy Hiên mấy đợt nùng tinh, đàn anh trong miệng phát ra tiếng "Òm ọp òm ọp" than lam nuốt xuống không chừa một giọt.

Bắn tinh xong hai cái thể dục sinh liền ôm nhau, thoát lực, mắt nhìn trên màn màn hình dâʍ ɭσạи cảnh tượng, khuân vác công không biết xấu hổ kêu giường, còn có Người Nhái như máy đóng cọc không ngừng thọc vào rút ra tiểu huyệt. Nhìn đến cự căn thô to lúc ẩn lúc hiện, Yên Vui cùng Thụy Hiên đều không nhịn được bản năng co rút cúc hoa, cũng cảm thấy thực chờ mong, chờ mong chính mình bị Người Nhái Đại nhân thao sảng...