Asisu BH Phấn Khích

Chương 2

Chương 2: Hoàng tử Izumin
Izumin, là hoàng tử nổi tiếng trong lịch sử Hittite. Trong truyện tranh, hắn tao nhã trong sáng như trăng bạc… trầm tĩnh, lạnh lùng; rất giỏi mưu lược, năng lực quân sự đỉnh cao, khí chất cao nhã, đẹp trai tuấn tú, trời sinh vương giả, là sự kiêu ngạo của đế quốc Hittite. Trong thế giới của cô gái sông Nile, hắn si tình với Carol làm say mê trái tim của biết bao cô gái.

Mà hiện giờ, vị hoàng tử điện hạ vĩ đại này đang bị giam trong địa lao của cô…

Oa ~~ thật dễ dàng tưởng tượng ra tạo hình của vị hoàng tử này khiến bao cô gái say đắm, đây chính là bạch mã hoàng tử chân chính nha! Chỉ khác ở chỗ… hắn cưỡi lạc đà mà thôi…

Nhưng giờ không phải lúc thưởng thức vẻ đẹp trai của hắn, đối với Tử Huyền mà nói, hắn đã trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay.

“Jinna, mau đi trước dẫn đường, ta muốn tới địa lao.”

“Vâng.”

“…”

“Vì sao còn chưa đi?” Đã trả lời rồi, vì sao cô nàng thị nữ này vẫn còn đứng yên bất động thế nhỉ? Lại còn ánh mắt kỳ quái nhìn lén cô nữa?

“Bệ hạ không đổi y phục sao ạ?”

Y phục? Cúi đầu nhìn y phục của bản thân. Một thân váy ngủ sa mỏng…

Ừ, thật mờ ảo, thật mông lung, thật gợi cảm!… Nhưng, nếu cứ như vậy đi gặp hoàng tử địch quốc, nhất định sẽ bị kết luận, cô có ý đồ dùng mỹ nhân kế.

“…”

——— ————— ta là thay quần áo phân cách tuyến ~ mọi người không được nhìn lén nha… ——— —————— ———

Đổi y phục xong xuôi, ra khỏi phòng, đi theo Jinna vòng vèo ngõ ngách xuyên qua thần điện. Tử Huyền vẫn duy trì nét tao nhã nữ hoàng trên mặt.

Nếu sau này không phải đi sang thời không khác, bản thân sẽ ở lại nơi này làm chủ nhân thần điện đi… Thực ra vài năm nay xuyên không cũng mệt mỏi, thế giới này cũng tương đối an toàn, cũng đủ để cô nghỉ ngơi.

Từng bước đi trong thần điện hùng vĩ, Tử Huyền có chút cảm khái khi xuyên qua lịch sử. Không phải là Hunter, không phải ở hiện thực, đây là lịch sử ba nghìn năm lắng đọng… Đi tới đi lui chậm rãi, cô cảm thấy có chút hoa mắt choáng váng, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, ngay cả bước chân cũng chậm lại. Buồn ngủ quá, rất muốn ngủ… Nhìn Jinna đi phía trước chỉ còn lại một cái bóng mờ ảo.

Chết tiệt! Thân thể này và linh hồn vẫn chưa kết hợp hoàn toàn, vì sao chứ? Sắp không chịu được nữa rồi… Nhưng vẫn còn nhiều chuyện phải làm, giờ chưa phải lúc nghỉ ngơi!

Nắm chặt tay lại, móng tay thon dài cắm vào làn da mềm mại, cơn đau làm tinh thần tỉnh táo hơn. Jinna tiếp tục đi về phía trước, không phát hiện ra sự khác thường của nữ hoàng, từ từ đi về phía địa lao.

Một lát sau, hai người đi tới cửa một tầng hầm.

“Bệ hạ, đến rồi ạ.”

Tử Huyền nhìn xuống dưới, cầu thang bên dưới kéo dài, dài mãi ẩn sau trong bóng tối. Bên trên tường cắm vài cây đuốc cháy bập bùng, mơ hồ nhìn thấy đường đi. Địa lao dày đặc âm khí, từ phía dưới phảng phất như muốn thoát ra.

Phía dưới nơi này, sau cánh cửa có hoàng tử mưu lược kia sao?

“Jinna, có đoản kiếm không?”

“Đoản kiếm? Xin bệ hạ đợi một lát, nô tì đi lấy ngay.”

Chờ Jinna tránh đi, Tử Huyền chậm rãi dựa vào bức tường, cô đang rất mệt mỏi. Yếu ớt thở dài, sao đồ ngu ngốc kia lại vội vàng ném cô tới đây như vậy, cô còn chưa có thời gian “hòa hợp” với thân thể này kia mà, phải biết rằng, đối với “hành động phi pháp xâm chiếm cơ thể người khác” thì việc dung hợp thân thể là vô cùng quan trọng. Lần trước bị ném tới thế giới Hunter, là bám vào trong thân thể của một bé gái, có thể dễ dàng nắm giữ, nhưng thân thể này đã nhiều năm làm nữ hoàng, không đơn giản như vậy.

Liếc mắt nhìn cửa địa lao, lại thở dài, còn có một phiền toái lớn hơn chờ ở dưới. Theo tình tiết trong truyện, Izumin dùng thanh kiếm sắt giấu trong mái tóc chặt đứt cửa sổ để vượt ngục, mà trước đó, Asisu muốn mượn của hắn một vạn binh lực, ý đồ muốn đánh Thượng Ai Cập… Đen mặt lại, không thể không khen ngợi, Asisu này điên cuồng lên thật đáng sợ.

Mệt mỏi quá…

Tử Huyền đang miên man suy nghĩ thì bị Jinna vội vã đi tới cắt ngang. “Bệ hạ, nô tì đã mang đoản kiếm tới…”

Jinna trợn mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt. Chỉ thấy Tử Huyền cầm lấy đoản kiếm trong tay cô, không chút do dự, rạch một đường vào lòng bàn tay, một vệt máu đỏ tươi nhanh chóng xuất hiện trên làn da non mịn của Asisu, sau đó nắm chặt tay lại, quăng đoản kiếm đi, xoay người đi xuống cầu thang.

Nữ hoàng đang làm gì vậy??!! Sững sờ nhìn theo bóng dáng Tử Huyền, rốt cuộc Jinna cũng hoàn hồn chạy theo… Quên đi, nữ hoàng làm như vậy nhất định là có lý do, cô không nên phỏng đoán linh tinh.



Trong địa lao tối đen như mực, Izumin đang ngồi trên mặt đất mọc đầy cỏ dại, xung quanh còn vài binh lính Hittite. Đống hỗn độn này hoàn toàn không làm lu mờ khí chất của hắn, ngược lại càng thêm nổi bật sự trầm tĩnh lạnh lùng của hắn.

Nhìn vết thương trên tay khiến tinh thần tỉnh táo hơn, Tử Huyền tỉ mỉ thưởng thức chàng hoàng tử vương giả này. Chẹp chẹp, nguyên tác truyện tranh và người thật không giống nhau a, một tuyệt tác mỹ mãn đang ở ngay trước mắt nha… Tử Huyền nhớ tới giọng điệu quen thuộc của Pisoga, trái cây ngon[1]…

Nhưng mà cũng thật khó đối phó.

May mắn là Asisu này bình thường quen sống an nhàn sung sướиɠ, chỉ một vết thương cũng làm cơ thể đau đớn vô cùng, lực miễn dịch cực thấp. Cảm nhận cơn đau tê buốt dưới tay mới đủ tinh lực để cho Tử Huyền đối phó với vị hoàng tử anh minh mưu trí này.

“Thật không hổ danh là hoàng tử Hittite khí vũ hiên ngang, ngay cả khi bị giam trong địa lao cũng không che được khí độ phi phàm của ngài.” ^_^

Đám thị vệ hoàng tử vừa nhìn thấy Tử Huyền, lập tức chắn ở phía trước, cảnh giác nhìn vị nữ hoàng đã giam bọn họ ở trong địa lao. Mà Izumin thì nhướng mày nhìn về phía cô, trong mắt không hề có chút khϊếp sợ lo lắng.

“Nữ hoàng Asisu cũng thật danh bất hư truyền, canh phòng Hạ Ai Cập tới mức giọt nước cũng không rỉ ra, cũng giữ ta trong cái địa lao này kia mà.”

“Ha ha, làm gì có, hoàng tử quá khen rồi. Ta cũng chỉ là một người con gái mềm yếu, chẳng qua không dám coi thường mà thôi.”

“Thật ngưỡng mộ hoàng đế Mefuisu, các cô gái bên cạnh hắn đều vô cùng lợi hại.”

“Ai Cập địa linh nhân kiệt ~ nhưng thật ra người như hoàng tử cũng hiếm thấy vô cùng.” Cười nhiều, làm mặt cô mỏi nhừ, không có thói quen nói chuyện vòng vèo như vậy.

Tốt nhất đi thẳng vào vấn đề đi.

“Vậy hoàng tử có muốn ra khỏi địa lao này chứ?”

“…Nữ hoàng vẫn muốn một vạn binh lực kia sao? So với mạng của ta, hiển nhiên là có lời hơn.”

⊙-⊙ Trước đó, Asisu đã đưa ra ý kiến một vạn binh lực rồi sao? Vậy bây giờ… Hừm, thực ra cũng không tệ, tương kế tựu kế là được rồi, khiến cho hắn hiểu nhầm chị em ta bất hòa, Thượng hạ Ai Cập trở mặt, làm cho hắn bớt cảnh giác. Chờ tới khi hắn tấn công Ai Cập, ta sẽ dùng một mẻ lưới tóm gọn. Đúng, ý kiến hay!

Izumin đăm chiêu nhìn sắc mặt Asisu, kỳ lạ thật, nếu so sánh với lúc trước muốn mượn binh lực, dường như có cái gì đó không thích hợp.

“Khụ khụ.” Ánh mắt Izumin rất sắc bén nha, không thể để hắn đoán được âm mưu này. “Vậy hoàng tử đồng ý viết thư cho quốc vương rồi, Jinna, đem giấy bút cho hoàng tử.” Cười cười. “Hi vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ nha.” Thư tín mà ngươi tự tay viết, xem ra chỉ có thể cho vào viện bảo tàng của ta mà thôi.

Cầm bức thư, Tử Huyền thưởng thức nét chữ tiêu sái của hoàng tử.

“Hiện giờ, có thể thả ta ra ngoài rồi chứ?”

Gì? Kế tiếp phải làm…

“Không…” Chậm rãi mở miệng, “Ngươi là tù nhân của ta, chờ ta thắng trận trở về, sẽ thả ngươi về nước. Hoàng tử đành phải chịu khổ thêm vài ngày nữa nhé.”

Cười tươi rạng rỡ, Tử Huyền từ từ đi ra khỏi địa lao.

“Hoàng tử!” “Hoàng tử, làm sao bây giờ?”

Đám thuộc hạ nhốn nháo hỏi.

“Đừng lo lắng, khi phụ vương nhìn thấy lá thư này nhất định sẽ nổi giận, chắc chắn sẽ dấy binh tấn công Ai Cập, ta ở bên trong làm nội ứng, đến lúc đó còn sợ Ai Cập không nằm trong tay ta sao?” Tự tin nhếch khóe miệng, khuôn mặt tuấn mĩ nở nụ cười, khí thế như vậy, giống như sắp hoàn thành nghiệp lớn ngay trước mắt.