Bữa trưa tương đối đơn giản, không có hoạt động nào khác, mọi người tụ tập bên nhau ăn trưa. Buổi tối Thiệu Chí Thần mở tiệc ở hội trường, đến lúc đó bọn họ sẽ nói chuyện tiếp xúc cùng người khác, cho nên bây giờ Ngạn Hi tỏ vẻ vô cùng vui thích ngồi xem dáng vẻ mặt ủ mày ê của Thiệu Sanh Tinh.
Sau khi nghe xong, Thiệu Chí Thần mắt nhắm mắt mở sửng sốt chốc lát, tựa hồ đang nhớ lại buổi vận động tối qua.
Thậm chí bây giờ Tiểu Tinh có thể chép phạt những 200 lần!
Thiệu Gia Giai và Ngạn Cẩn cùng nhau đi qua, hai người đồng loạt ngồi xuống, Thiệu Gia Giai tò mò hỏi: “Làm gì mà náo nhiệu thế? Thiệu Sanh Tinh bị gì vậy?”
Ngạn Hi vội vàng nói: “Đừng gây họa cho đứa nhỏ!”
“Được rồi, ăn cơm trước đi.” Ngạn Hi vỗ gáy nó: “Con tưởng người ta sẽ dễ dàng tha thứ cho mình như vậy chắc?”
“Chọc bạn mất hứng, xin lỗi cũng vô dụng nên bây giờ đang sốt ruột.” Ngạn Hi vui sướиɠ khi người gặp họa, lại hỏi Thiệu Gia Giai: “Lúc nãy cậu đi đâu vậy? Tôi về khách sạn không gặp cậu.”
Ngạn Hi liếc hắn một cái: “Đương nhiên là khắc tên anh!”
“Yêu đương vụиɠ ŧяộʍ!” Thiệu Gia Giai nháy mắt với cậu: “Năm sau người ta phải ra nước ngoài trao đổi, cho nên muốn chính thức nói lời tạm biệt với bạn giường.”
Nó lén lút ra khỏi phòng, vừa định rẽ xuống cầu thang thì thấy cửa phòng vệ sinh dưới cầu thang mở, Ngạn Hi bước ra từ bên trong, chuẩn bị đi lên lầu.
Đặt trên người ai cũng không thể tiếp nhận, mặc dù xã hội bây giờ không còn phân biệt đối xử với nam giới sinh con, trang thiết bị ý tế cũng được hoàn thiện, nhưng ngẫm lại việc cơ thể mang thai mười tháng cồng kềnh, cảm giác một sinh mệnh sống ẩn mình trong bụng, trời ạ…
“Xuất ngoại?” Ngạn Hi nghe Thiệu Chí Thần nhắc qua, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy: “Mấy năm?”
“Nhà thiết kế bên kia nói đây là bộ đồ ngủ mặc không cần đắp chăn.”
Cậu liếʍ môi của mình, cảm thấy vẫn còn đường lui: “Sẽ làm bẩn quần áo.”
Ngạn Hi sửa chăn lại cho nó: “Ngày kia ba sẽ đi, ba dặn con nghe, không được ra ngoài một mình, ngày nào cũng phải đeo đồng hồ thông minh, có chuyện lập tức gọi điện thoại, buổi tối nhất định phải đánh răng, bằng không lúc ba trở về sẽ dẫn con đi nha sĩ.”
“Một năm, nếu cảm thấy ổn thì có thể ở bên đó thêm một khoảng thời gian nữa. Nghe nói giảng viên hướng dẫn của trường bên kia rất trẻ và đẹp trai.” Thiệu Gia Giai càng nói càng hưng phấn: “Hơn nữa còn là người Trung Quốc, đàn ông Đông Bắc!”
Cp của Thiệu Gia Giai là 1m86, Tiểu Cẩn sẽ có CP nhưng không phải là ở quyển này.
Ngạn Hi ngủ hai tiếng đồng hồ, buổi tối tinh thần lên gấp trăm lần, cùng Thiệu Chí Thần nhảy hai điệu, chờ cậu nhảy xong ăn cái gì đấy thì thấy Thiệu Gia Giai và Ngạn Cẩn vẫn còn nhảy.
“Về nhà phải dạy dỗ thằng nhóc thúi kia cho tốt, cái tật bạ đâu lấy đấy phải sửa.” Ngạn Hi vừa nói vừa nâng tay lên trước mặt: “Thật ra chiếc nhẫn bên Cupid cũng rất tinh xảo.”
Ánh mắt Ngạn Hi nhìn về phía Thiệu Gia Giai có chút ý vị thâm trường: “Cho nên?”
Thiệu Sanh Tinh hừ một tiếng: “Cậu đừng nghĩ nữa, cậu nhìn mình với ba tui xem hai người có gì khác. Ba tui cao như vậy ~ đẹp trai như vậy ~ có tiền như vậy mới có thể cưới ba nhỏ tui, còn cậu thì sao?”
Thiệu Chí Thần ôm cậu từ phía sau: “Ôm cũng thoải mái.”
“A, được rồi, anh đừng nói nữa, em muốn bình tĩnh một chút.”
“Dựa vào thủ đoạn của người ta, không có người đàn ông nào là không chinh phục được!”
Thiệu Sanh Tinh: “Quên… con quên mất rồi.”
Cho nên hắn tưởng Ngạn Hi đồng ý.
“Cậu và 1 mét 86 cứ vậy chia tay rồi?”
Trong mắt Thiệu Gia Giai hiện lên chút mất tự nhiên: “Đừng nhắc đến hắn ta nữa, bà đây chướng mắt loại đàn ông dong dài!”
Nhã Thư và Thiệu Sanh Tinh ngồi ở chính giữa, bên cạnh Thiệu Sanh Tinh là nhóc mập và hai bé gái, bên cạnh Nhã Thư là một bé trai. Bọn nhỏ thấy Ngạn Hi đi qua đều đồng loạt quay sang nhìn, Thiệu Sanh Tinh nhanh chóng đứng dậy che mắt nhóc mập: “Nhóc mập không được nhìn!”
“Được được được…” Ngạn Hi không quản chuyện của người khác, đúng lúc này Thiệu Sanh Tinh quay về, vẻ mặt có thể dùng cụm khóc không ra nước mắt để hình dung.
Thiệu Chí Thần đặt tay cậu lên bảo bối của mình, vỗ vỗ đùi: “Tự mình ngồi lên.”
“Được rồi, ăn cơm trước đi.” Ngạn Hi vỗ gáy nó: “Con tưởng người ta sẽ dễ dàng tha thứ cho mình như vậy chắc?”
Có thể hiểu được, đêm tân hôn, **… Chờ chút, Thiệu Chí Thần có đeo bαo ©αo sυ không?
Thiệu Chí Thần cởϊ áσ khoác cho Ngạn Hi đang mơ màng, nhét cậu vào trong ổ chân, lúc này mới ném cho Thiệu Sanh Tinh một ánh mắt: “Ba nhỏ con muốn ngủ trưa, không được xem TV.”
Bởi vì yến tiệc buổi tối vẫn ở trong khách sạn, nên chờ dẫn đứa nhỏ về phòng ngủ trưa, mấy người lớn cũng không có ý định trở về, đều tụ tập ngồi trong phòng chơi.
“Xin chờ một chút, để tôi tìm giúp anh.” Chị gái nhân viên bán hàng mỉm cười với cậu, giúp Ngạn Hi lấy một cái.
Ngạn Hi chọn mấy món đặt lên đĩa, mang cho hai đứa nhỏ ngồi cùng nhau ăn. Kỳ thật bàn kia không chỉ có Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư, ngoài ra còn có con cái khách khứa dẫn đến, mấy đứa nhỏ bằng tuổi ngồi cùng chỗ nhất định sẽ ầm ĩ.
“Bây giờ xin mời tôi… Thiệu Gia Giai mang đến cho cặp chồng chồng mới cưới một bài hát chúc mừng!” Thiệu Giai Giai chọn bài “May mắn đến”, vừa hát vừa nhảy lắc lư trên sân khấu, còn gọi Ngạn Hi hát cùng: “Anh Ngạn qua đây, chúng ta nam nam thâm tình cùng đối xướng.”
“Con còn muốn ăn đánh?!” Ngạn Hi làm bộ định đánh mông nó, Thiệu Sanh Tinh lập tức chui vào trong chăn, che thân kín mít.
Trải qua quãng thời gian dày vò, Thiệu Sanh Tinh nhìn lướt qua tờ bài thi của mình, lần thi giữa kì này nó lại được điểm tuyệt đối, cần phụ huynh kí tên lên bài thi. Nhóc mập rất hâm mộ, bởi vì nó chỉ thi được có 80 điểm, điểm số này ở trong mắt ba nó bốn bỏ năm lên, chính là con 0 tròn trĩnh, bảng xếp hạng lớp cũng đã chứng minh suy nghĩ này.
Bởi vì yến tiệc buổi tối vẫn ở trong khách sạn, nên chờ dẫn đứa nhỏ về phòng ngủ trưa, mấy người lớn cũng không có ý định trở về, đều tụ tập ngồi trong phòng chơi.
Vừa nói dứt lời, tầm mắt di chuyển, chỉ thấy Thiệu Chí Thần nở nụ cười lạnh lùng với cậu ta, khiến Thiệu Gia Giai sợ tới mức vội vàng sửa miệng: “Ha ha, chỉ đùa chút thôi! Tất nhiên là để em trai lên hát. Ngạn Cẩn qua đây, cùng anh Giai Giai hát một bài ~”
Thiệu Chí Thần nghẹn lời: “Sao em xác định nhanh thế?”
“Vậy nhẫn của em thì thế nào?”
Ngạn Cẩn không hiểu vì sao bị cue, vội vàng xua tay, mặt mày đỏ lựng: “Em không hát được, em hát bình thường lắm!”
Ngạn Cẩn theo bản năng nhìn Ngạn Hi một cái, chỉ thấy vẻ mặt chờ mong của cậu, đành phải căng não đi lên. Không ngờ đứa nhỏ thoạt nhìn im lặng kiệm lời mà lúc hát lại sôi động hẳn. Vốn dĩ ban đầu Thiệu Gia Giai còn bình thường, kết quả mới được chốc lát đã lên cơn, ôm eo Ngạn Cẩn ưỡn ẹo, da^ʍ đến độ Ngạn Hi không nỡ nhìn thẳng.
“Ôi dào! Sợ cái gì?” Thiệu Gia Giai trực tiếp tới túm người qua: “Hôm nay là ngày kết hôn của anh trai em, khách sáo như thế làm gì.”
“Là cô dâu đó!””
“Dựa vào thủ đoạn của người ta, không có người đàn ông nào là không chinh phục được!”
Ngạn Hi bị câu của nó làm sững sờ, cười hỏi: “Vì sao?”
Ngạn Hi vẫn giãy dụa trong chốc lát, xoa tóc rối bù, lập tức ngã vào ổ chăn, ngần người nhìn thẳng trần nhà. Thiệu Chí Thần ôm lấy cậu, Ngạn Hi nhịn không được vùi mặt vào cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Em sợ.”
Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ đến khóa học sinh lý giáo viên từng dạy lúc trước: “Nhưng anh có biết khi đang hoạt động ở trạng thái hưng phấn, khả năng sẽ có một bộ phận nhỏ thứ kia bị hấp thu, cho nên vẫn có khả năng dính chưởng!”
Ngạn Cẩn theo bản năng nhìn Ngạn Hi một cái, chỉ thấy vẻ mặt chờ mong của cậu, đành phải căng não đi lên. Không ngờ đứa nhỏ thoạt nhìn im lặng kiệm lời mà lúc hát lại sôi động hẳn. Vốn dĩ ban đầu Thiệu Gia Giai còn bình thường, kết quả mới được chốc lát đã lên cơn, ôm eo Ngạn Cẩn ưỡn ẹo, da^ʍ đến độ Ngạn Hi không nỡ nhìn thẳng.
Thằng nhóc chuyển tầm mắt từ TV sang người đàn ông rút phích cắm, tràn đầy sự lên án.
“Mẹ kiếp! Thiệu Gia Giai cút xuống nhanh!” Hứa Vân Xuyên ném một cái gối ôm qua, cười mắng: “Có biết xấu hổ hay không!”
“Ôi dào! Sợ cái gì?” Thiệu Gia Giai trực tiếp tới túm người qua: “Hôm nay là ngày kết hôn của anh trai em, khách sáo như thế làm gì.”
Thiệu Gia Giai lập tức né tránh, ngăn Ngạn Cẩn không cho đi: “Đây cũng không phải là cách, đứng bên cạnh mấy ông già còn có thể chơi cái gì, em trai anh Ngạn chưa từng yêu đương à?”
Cậu vội vàng lay Thiệu Chí Thần dậy.
“Xuất ngoại?” Ngạn Hi nghe Thiệu Chí Thần nhắc qua, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy: “Mấy năm?”
Ngạn Hi vội vàng nói: “Đừng gây họa cho đứa nhỏ!”
“……”
“Con còn nhớ mình phải sao chép 100 lần cái gì không?”
“Em là người như thế sao?” Thiệu Gia Giai kéo Ngạn Cẩn đi ra ngoài: “Để anh dẫn cưng đi mở mang kiến thức, vừa rồi mới thấy trong phòng bên cạnh có hai anh đẹp trai ~”
Hai người trực tiếp rời đi, Hứa Vân Xuyên ngồi trên sô pha ho khan một tiếng: “Vậy anh cũng qua phòng cách vách đi dạo.”
Tiệc tối kéo dài đến 10 giờ khuya mới kết thúc, mặc dù hai đứa trẻ đã ngủ trưa một giờ nhưng lúc này đều mệt mỏi. Nhã Thư được Ngạn Hi dẫn về nhà, hôm sau đi học cùng Thiệu Sanh Tinh. Ngạn Cẩn cũng sáng hôm sau mới lên xe, mọi người tách ra trước cửa khách sạn, ai về nhà nấy
Chẳng mấy chốc, căn phòng rộng lớn chỉ còn hai người.
Thiệu Sanh Tinh viết kiểu gì cũng không giống, thật sự giống như dùng để phòng ngừa nó bắt chước!
Thiệu Chí Thần nắm tay cậu ngắm nghía hồi lâu, dáng người Ngạn Hi thiên gầy, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên tay không có vết chai, vừa nhìn đã biết là cậu ấm giàu mười ngón tay không dính nước. Hắn nhéo nhéo lòng bàn tay Ngạn Hi, đột nhiên đứng dậy khóa cửa lại.
“Ừm thì, cũng không phải ngày đầu tiên chúng ta kết hôn…” Ngạn Hi có chút xấu hổ: “Sao mà ai cũng tìm cớ trốn hết vậy?”
Thiệu Chí Thần ôm lấy cậu, dụi dụi ngửi cổ Ngạn Hi: “Hôm nay trên người em có mùi gì thế?”
Ngạn Hi nắm lấy tay hắn, bảo hắn nhìn kỹ chiếc nhẫn: “Mặt trong của nhẫn có chữ viết tắt tên em, không chừng làm rớt còn có thể tìm về.”
“Ngửi rõ thế à?” Ngạn Hi nâng tay áo lên ngửi ngửi, không ngửi thấy mùi gì hết: “Buổi sáng mẹ nhét cho em một lư hương, có thể là mùi của hương liệu.”
Thiệu Chí Thần cười một tiếng: “Đó là dùng cho cô dâu.”
“Ý anh là sao?” Ngạn Hi trừng mắt nhìn hắn: “Anh mới là cô dâu ấy!”
Sau khi Thiệu Sanh Tinh bị túm cổ áo không thể nhúc nhích, nó bắt đầu suy tư, có phải vừa rồi mình đã đưa ra lựa chọn sai lầm đúng không?
“Lần cuối hết bαo ©αo sυ, cho nên…”
“Xin lỗi?” Thiệu Chí Thần giơ tay đầu hàng, lựa chọn bỏ qua đề tài trên.
Thiệu Sanh Tinh cũng không cảm thấy bản thân vui cho lắm, nếu là bình thường nó sẽ nhận được kẹo thưởng của ba nhỏ, nhưng nó biết hôm nay mình chỉ thu được một trận đòn to. Bởi vì chuyện lấy nhận cưới của hai ba, đêm qua nó giả bộ ngủ tránh được một kiếp, sáng nay dậy sớm đi học lại tránh thêm được kiếp nữa.
Ngạn Hi cảm thấy tính nết của Thiệu Sanh Tinh là học từ chỗ Thiệu Chí Thần, xin lỗi vô cùng qua loa lấy lệ.
Thiệu Gia Giai là một tay nhảy thiện nghệ, cho dù là quán bar hộp đêm hay là hội trường vũ hội chính thức, bất cứ nơi nào cậu ta cũng có thể nhảy thành thạo. Ngạn Cẩn nhảy không tốt lắm, trước giờ cậu nhóc chưa từng nhảy qua, cho nên bước chân cực kỳ vụng về, chọc Thiệu Gia Giai bật cười.
“Về nhà phải dạy dỗ thằng nhóc thúi kia cho tốt, cái tật bạ đâu lấy đấy phải sửa.” Ngạn Hi vừa nói vừa nâng tay lên trước mặt: “Thật ra chiếc nhẫn bên Cupid cũng rất tinh xảo.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thiệu Chí Thần khẽ sửng sốt: “Tên gì?”
Cậu đẩy cửa phòng Thiệu Sanh Tinh, vẫy tay với đứa nhỏ: “Vào đây, tiện thể nói chuyện với con một chút.”
“Cupid.” Ngạn Hi đáp: “Không phải là do thương hiệu cấp thấp quá nên anh không biết đấy chứ?”
“Không phải.” Thiệu Chí Thần phục hồi tinh thần, thực tế khi Ngạn Hi nhắc tới cái tên này, đầu óc hắn bỗng trở nên trống rỗng, hoàn toàn không có một chút ký ức nào về nó. Tuy nhiên chỉ trong vài giây, toàn bộ thông tin về “Cupid” đã tiến vào ý thức của hắn, trong ký ức đó, thậm chí công ty của hắn còn hợp tác với Cupid ra mắt bộ âu phục đồng thương hiệu.
“Ý anh là sao?” Ngạn Hi trừng mắt nhìn hắn: “Anh mới là cô dâu ấy!”
Bởi vì là chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt nên Thiệu Chí Thần cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng trong lúc nhất thời mình không nhớ ra.
“Tại sao chứ? Anh ấy là con trai, sao có thể làm cô dâu được?”
“Tất nhiên là biết, tôi còn từng hợp tác với công ty họ.”
Ngạn Hi nắm lấy tay hắn, bảo hắn nhìn kỹ chiếc nhẫn: “Mặt trong của nhẫn có chữ viết tắt tên em, không chừng làm rớt còn có thể tìm về.”
Thiệu Sanh Tinh nghẹn miệng đi vào, ngồi xuống mép giường không dám nhúc nhích. Ngạn Hi ký tên cho nó, lại kiểm tra bài về nhà của nó một lần, lúc này mới nhìn vế phía Thiệu Sanh Tinh: “Biết ba muốn nói gì với con không?”
“Vậy nhẫn của em thì thế nào?”
Cũng may bây giờ Ngạn Hi không có mặt ở hiện trường, nếu để cậu nghe những lời này nhất định sẽ lên cơn điên tại chỗ.
Ngạn Hi liếc hắn một cái: “Đương nhiên là khắc tên anh!”
Ngạn Hi bị nó chọc cười, sợ là nhóc mập đã hiểu lầm cậu điều gì.
Thiệu Chí Thần nắm tay cậu ngắm nghía hồi lâu, dáng người Ngạn Hi thiên gầy, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên tay không có vết chai, vừa nhìn đã biết là cậu ấm giàu mười ngón tay không dính nước. Hắn nhéo nhéo lòng bàn tay Ngạn Hi, đột nhiên đứng dậy khóa cửa lại.
Hắn sờ bụng Ngạn Hi: “Thật ra bộ đồ này còn chỗ tốt khác, sau này bụng to cũng có thể mặc.”
Cậu nói xong nhéo mặt đứa nhỏ, trở về phòng ngủ chính.
“Anh là gì thế?”
Thiệu Chí Thần đặt tay cậu lên bảo bối của mình, vỗ vỗ đùi: “Tự mình ngồi lên.”
Ngạn Hi bất đắc dĩ nhìn Thiệu Sanh Tinh một cái, chia nho và chuối trong đĩa cho bọn nhỏ.
Ngạn Hi: “… Mẹ kiếp!”
Thiệu Chí Thần cười một tiếng: “Đó là dùng cho cô dâu.”
“Đây là cái gì?” Ngạn Hi nhìn thấy đồ vật trên giường, nhịn không được vươn tay sờ một cái, trời đυ.… Xúc cảm quen thuộc này!
Đây là phiên bản hiện thực xx ban ngày.
Không còn cách nào, Thiệu Sanh Tinh cầm bài thi đứng dậy, nó muốn đi tìm thím Lưu nhờ ký tên, trước kia lúc ba không có ở nhà nó cũng nhờ thím Lưu ký thay.
Nhóc mập rất thức thời, không hề có ý chí chiến đấu, lập tức lui về phía sau: “Vậy tui cưới Nhã Thư, Nhã Thư cũng rất dịu dàng.”
Cậu liếʍ môi của mình, cảm thấy vẫn còn đường lui: “Sẽ làm bẩn quần áo.”
Ánh mắt Ngạn Hi nhìn về phía Thiệu Gia Giai có chút ý vị thâm trường: “Cho nên?”
“Tôi đâu để em mặc quần áo.”
Nhân viên cửa hàng đứng xem đều tụ tập lại một chỗ cùng thảo luận: “Anh trai nhỏ kia có phải minh tinh không? Sao che kín mít vậy, tôi thấy mắt anh ấy siêu đẹp luôn, giống như idol nhà tôi ấy.”
“……”
Một giờ sau, hai người ăn mặc chỉnh tề trở lại phòng. Thiệu Sanh Tinh đã tỉnh dậy, đang nằm trên giường xem TV, đúng lúc đến đoạn cao trào, bíp 1 tiếng, màn hình TV đột nhiên đen xì.
Thằng nhóc chuyển tầm mắt từ TV sang người đàn ông rút phích cắm, tràn đầy sự lên án.
Ngạn Cẩn không hiểu vì sao bị cue, vội vàng xua tay, mặt mày đỏ lựng: “Em không hát được, em hát bình thường lắm!”
Ngạn Hi vội vàng gật đầu, đẩy bαo ©αo sυ qua: “Tính tiền giúp tôi.”
Thiệu Chí Thần cởϊ áσ khoác cho Ngạn Hi đang mơ màng, nhét cậu vào trong ổ chân, lúc này mới ném cho Thiệu Sanh Tinh một ánh mắt: “Ba nhỏ con muốn ngủ trưa, không được xem TV.”
Thiệu Sanh Tinh không dám làm trái: “Vậy Tiểu Tinh phải làm gì ạ?”
“Để anh ta cầm thuốc đến.”
“Con còn nhớ mình phải sao chép 100 lần cái gì không?”
“Là bộ đồ ngủ lông chồn đã nói lúc trước.” Thiệu Chí Thần xách bộ đồ lên.
Thiệu Sanh Tinh: “Quên… con quên mất rồi.”
“Nếu như thứ đó đã được hợp thể, chẳng lẽ anh muốn tự tay gϊếŧ chết con mình?”
Thiệu Chí Thần đi qua đầu giường bên kia, nhấc Thiệu Sanh Tinh lên: “Vậy qua đây tâm sự với ba về chuyện chiếc nhẫn.”
Ngạn Hi trực tiếp mặc vào, cảm thấy rất rộng rãi: “Đồ ở đâu thế, không khác quần áo ở nhà mấy nhỉ.”
Ngạn Hi thầm nhếch khóe môi, lòng tự trọng của bé trai cần được bảo vệ, nhưng một khi đã liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì vẫn không thể mềm lòng: “Cái này gọi là ăn trộm, có lẽ con cảm thấy đó là đồ của ba nên tùy tiện lấy, nhưng bây giờ ba phải nó rõ với con, không chỉ là ba, cho dù có là bạn bè thân thiết, người yêu con nhất thì cũng không thể tùy tiện lấy đồ không hỏi, đã biết chưa?”
Sau khi Thiệu Sanh Tinh bị túm cổ áo không thể nhúc nhích, nó bắt đầu suy tư, có phải vừa rồi mình đã đưa ra lựa chọn sai lầm đúng không?
Chẳng mấy chốc nhân viên đã lấy xong đồ cho cậu: “Tình huống thụ thai giữa nam và nữ vẫn có khác biệt, que thử thai này của chúng tôi thường dành cho nam kiểm tra từ 20 – 25 ngày sau khi làʍ t̠ìиɦ, anh nhớ tính thời gian nhé.”
“Lúc trước ở trong phòng cũng như vậy!” Ngạn Hi tức đến giậm chân: “Nhỡ đâu… nhỡ đâu trúng thật, một người đàn ông như em… A! Tức chết mất thôi! Anh nhịn một lần không được chắc?!”
Có phải chép phạt 100 lần sướиɠ hơn đúng không???
“Con biết rồi ạ…” Thiệu Sanh Tinh nắm tay Ngạn Hi lắc lắc: “Vậy có phải con không bị đánh nữa đúng không ba?”
Thậm chí bây giờ Tiểu Tinh có thể chép phạt những 200 lần!
Thiệu Sanh Tinh lấy một tờ giấy nháp ra, bắt đầu chuẩn bị giả chữ ký. Làm giả chữ ký và chuyện vô cùng sỉ nhục với Thiệu Sanh Tinh, đây là giả mạo, cần phải kiên quyết chống đối! Nhưng nó lại liên quan đến tính mạng của mình, hai cái chọn một, quả nhiên bắt chước chữ ký vẫn ổn hơn.
Ngạn Hi ngủ hai tiếng đồng hồ, buổi tối tinh thần lên gấp trăm lần, cùng Thiệu Chí Thần nhảy hai điệu, chờ cậu nhảy xong ăn cái gì đấy thì thấy Thiệu Gia Giai và Ngạn Cẩn vẫn còn nhảy.
Thiệu Gia Giai là một tay nhảy thiện nghệ, cho dù là quán bar hộp đêm hay là hội trường vũ hội chính thức, bất cứ nơi nào cậu ta cũng có thể nhảy thành thạo. Ngạn Cẩn nhảy không tốt lắm, trước giờ cậu nhóc chưa từng nhảy qua, cho nên bước chân cực kỳ vụng về, chọc Thiệu Gia Giai bật cười.
“Khụ!” Thiệu Chí Thần vội vàng nắm tay cậu, “Yên tâm, không bắn cái kia vào trong.”
Thiệu Chí Thần ôm lấy cậu, dụi dụi ngửi cổ Ngạn Hi: “Hôm nay trên người em có mùi gì thế?”
Nếu như không phải trước đó cậu đã đánh tiếng với Thiệu Gia Giai Ngạn Cẩn là 0, phỏng chừng Thiệu Gia Giai sẽ không bỏ qua thằng nhóc, dù sao vẻ ngoài của Ngạn Cẩn cũng rất dễ lừa gạt.
“Cupid.” Ngạn Hi đáp: “Không phải là do thương hiệu cấp thấp quá nên anh không biết đấy chứ?”
Dưới đây là lời của editor: Thật ra là CP của Tiểu Cẩn không có đâu, tại vì sau khi viết xong bộ này thì gần 2 năm rồi tác giả không đăng thêm truyện gì mới bên Tấn Giang nữa ;;-;;
Ngạn Hi chọn mấy món đặt lên đĩa, mang cho hai đứa nhỏ ngồi cùng nhau ăn. Kỳ thật bàn kia không chỉ có Thiệu Sanh Tinh và Nhã Thư, ngoài ra còn có con cái khách khứa dẫn đến, mấy đứa nhỏ bằng tuổi ngồi cùng chỗ nhất định sẽ ầm ĩ.
Nhân viên bán hàng mỉm cười nhận đồ: “Anh không cần phải xấu hổ, anh mua nhiều thế là vội vàng muốn có con lắm đúng không?”
“Tôi không muốn.” Hiếm khi được dịp Thiệu Chí Thần kiên nhẫn giải thích cho cậu: “Là em nói mình…”
Nhã Thư và Thiệu Sanh Tinh ngồi ở chính giữa, bên cạnh Thiệu Sanh Tinh là nhóc mập và hai bé gái, bên cạnh Nhã Thư là một bé trai. Bọn nhỏ thấy Ngạn Hi đi qua đều đồng loạt quay sang nhìn, Thiệu Sanh Tinh nhanh chóng đứng dậy che mắt nhóc mập: “Nhóc mập không được nhìn!”
Ngạn Hi đặt đĩa lên bàn, chào hỏi bọn nó: “Chào mọi người.”
“Là cô dâu đó!””
“Trông đẹp ghê…”
“Tại sao chứ? Anh ấy là con trai, sao có thể làm cô dâu được?”
Thiệu Chí Thần đi qua đầu giường bên kia, nhấc Thiệu Sanh Tinh lên: “Vậy qua đây tâm sự với ba về chuyện chiếc nhẫn.”
Nhóc mập lập tức kéo tay Thiệu Sanh Tinh ra, đứng dậy: “Ai bảo chỉ có con gái mới có thể làm cô dâu! Sau này tui sẽ kết hôn với con trai!”
Thiệu Gia Giai lập tức né tránh, ngăn Ngạn Cẩn không cho đi: “Đây cũng không phải là cách, đứng bên cạnh mấy ông già còn có thể chơi cái gì, em trai anh Ngạn chưa từng yêu đương à?”
Ngạn Hi bị câu của nó làm sững sờ, cười hỏi: “Vì sao?”
Nhóc mập: “???”
“Bởi vì con gái rất hung dữ ạ.” Nhóc mập nói: “Đôi khi ba em không rửa bát sẽ bị mẹ mới mắng, nếu là em em sẽ cưới người giống như anh Tiểu Ngạn vậy, vừa xinh đẹp lại dịu dàng ~”
Đây là một bộ đồ ngủ, bên ngoài phủ lớp lông tơ trắng muốt, màu lông sáng bóng, sờ lên còn rất thoải mái.
Ngày hôm sau Ngạn Hi tỉnh lại, điều đầu tiên là cố gắng nhớ lại vấn đề này, thân thể thoải mái khô ráo, hẳn là không có thứ gì nằm ở bên trong.
Ngạn Hi bị nó chọc cười, sợ là nhóc mập đã hiểu lầm cậu điều gì.
Thiệu Sanh Tinh hừ một tiếng: “Cậu đừng nghĩ nữa, cậu nhìn mình với ba tui xem hai người có gì khác. Ba tui cao như vậy ~ đẹp trai như vậy ~ có tiền như vậy mới có thể cưới ba nhỏ tui, còn cậu thì sao?”
Bữa trưa tương đối đơn giản, không có hoạt động nào khác, mọi người tụ tập bên nhau ăn trưa. Buổi tối Thiệu Chí Thần mở tiệc ở hội trường, đến lúc đó bọn họ sẽ nói chuyện tiếp xúc cùng người khác, cho nên bây giờ Ngạn Hi tỏ vẻ vô cùng vui thích ngồi xem dáng vẻ mặt ủ mày ê của Thiệu Sanh Tinh.
Nhóc mập rất thức thời, không hề có ý chí chiến đấu, lập tức lui về phía sau: “Vậy tui cưới Nhã Thư, Nhã Thư cũng rất dịu dàng.”
Dưới đây là lời của editor:
Nhã Thư đang ngồi trong nhà bỗng nhận được một cái nồi từ trên trời rơi xuống. Cậu bé đang ngoan ngoãn ăn trái cây dầm, đột nhiên bị Thiệu Sanh Tinh ôm chặt: “Nhã Thư là vợ của tui!”
“Hả? Tại sao chứ? Nhã Thư đã đồng ý chưa?” Nhóc mập lại bị cướp vợ, rất không hài lòng.
“Có ích lợi gì?”
Tối nay… chỉ sợ là không qua khỏi.
Nhã Thư với phản xạ hình vòng cung, không cho phép bé nhanh chóng hiểu rõ nguyên nhân sự tình, bé đẩy Thiệu Sanh Tinh ra: “Không… Không được, làm phiền, làm phiền tui ăn, ăn.”
Đây là câu đầu tiên Nhã Thư nói với Thiệu Sanh Tinh kể từ sau khi cãi nhau, Thiệu Sanh Tinh vô cùng kích động! Nó vội vàng đẩy nhóc mập sang bên khác: “Nói cậu kìa, đừng làm phiền Nhã Thư.”
Nhóc mập: “???”
“Hả? Tại sao chứ? Nhã Thư đã đồng ý chưa?” Nhóc mập lại bị cướp vợ, rất không hài lòng.
Ngạn Hi bất đắc dĩ nhìn Thiệu Sanh Tinh một cái, chia nho và chuối trong đĩa cho bọn nhỏ.
Tiệc tối kéo dài đến 10 giờ khuya mới kết thúc, mặc dù hai đứa trẻ đã ngủ trưa một giờ nhưng lúc này đều mệt mỏi. Nhã Thư được Ngạn Hi dẫn về nhà, hôm sau đi học cùng Thiệu Sanh Tinh. Ngạn Cẩn cũng sáng hôm sau mới lên xe, mọi người tách ra trước cửa khách sạn, ai về nhà nấy
Bởi vì là chuyện chỉ phát sinh trong nháy mắt nên Thiệu Chí Thần cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng trong lúc nhất thời mình không nhớ ra.
Lại là một đêm không ngủ, động tĩnh trong phòng ngủ chính kéo dài đến rạng sáng.
Có thể hiểu được, đêm tân hôn, **… Chờ chút, Thiệu Chí Thần có đeo bαo ©αo sυ không?
Nhã Thư đang ngồi trong nhà bỗng nhận được một cái nồi từ trên trời rơi xuống. Cậu bé đang ngoan ngoãn ăn trái cây dầm, đột nhiên bị Thiệu Sanh Tinh ôm chặt: “Nhã Thư là vợ của tui!”
Ngày hôm sau Ngạn Hi tỉnh lại, điều đầu tiên là cố gắng nhớ lại vấn đề này, thân thể thoải mái khô ráo, hẳn là không có thứ gì nằm ở bên trong.
“Em là người như thế sao?” Thiệu Gia Giai kéo Ngạn Cẩn đi ra ngoài: “Để anh dẫn cưng đi mở mang kiến thức, vừa rồi mới thấy trong phòng bên cạnh có hai anh đẹp trai ~”
Cũng may… Nhưng vì sao số bao dưới đất không giống với số lần trong ấn tượng của cậu? Cứ cảm thấy thiếu một cái.
Cậu vội vàng lay Thiệu Chí Thần dậy.
“Tôi đâu để em mặc quần áo.”
Sau khi nghe xong, Thiệu Chí Thần mắt nhắm mắt mở sửng sốt chốc lát, tựa hồ đang nhớ lại buổi vận động tối qua.
“Lần cuối hết bαo ©αo sυ, cho nên…”
Ngạn Hi cả kinh ngồi dậy, đấm mạnh lên l*иg ngực hắn: “Đã! Lấy! Ra! Chưa!”
Một giờ sau, hai người ăn mặc chỉnh tề trở lại phòng. Thiệu Sanh Tinh đã tỉnh dậy, đang nằm trên giường xem TV, đúng lúc đến đoạn cao trào, bíp 1 tiếng, màn hình TV đột nhiên đen xì.
“Bây giờ xin mời tôi… Thiệu Gia Giai mang đến cho cặp chồng chồng mới cưới một bài hát chúc mừng!” Thiệu Giai Giai chọn bài “May mắn đến”, vừa hát vừa nhảy lắc lư trên sân khấu, còn gọi Ngạn Hi hát cùng: “Anh Ngạn qua đây, chúng ta nam nam thâm tình cùng đối xướng.”
“Khụ!” Thiệu Chí Thần vội vàng nắm tay cậu, “Yên tâm, không bắn cái kia vào trong.”
“Tất nhiên là biết, tôi còn từng hợp tác với công ty họ.”
Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ đến khóa học sinh lý giáo viên từng dạy lúc trước: “Nhưng anh có biết khi đang hoạt động ở trạng thái hưng phấn, khả năng sẽ có một bộ phận nhỏ thứ kia bị hấp thu, cho nên vẫn có khả năng dính chưởng!”
“Lúc trước ở trong phòng cũng như vậy!” Ngạn Hi tức đến giậm chân: “Nhỡ đâu… nhỡ đâu trúng thật, một người đàn ông như em… A! Tức chết mất thôi! Anh nhịn một lần không được chắc?!”
Thiệu Chí Thần biện minh vì bản thân: “Nhưng lúc trong phòng em không phản đối.”
Thiệu Chí Thần khẽ sửng sốt: “Tên gì?”
Cho nên hắn tưởng Ngạn Hi đồng ý.
Thiệu Chí Thần cậu hạ giọng trấn an: “Tôi tìm bác sĩ đến nhé?”
Ngạn Hi vẫn giãy dụa trong chốc lát, xoa tóc rối bù, lập tức ngã vào ổ chăn, ngần người nhìn thẳng trần nhà. Thiệu Chí Thần ôm lấy cậu, Ngạn Hi nhịn không được vùi mặt vào cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Em sợ.”
Ngạn Hi lại không đồng ý: “Anh có biết không, khả năng trải qua một đêm, hoặc bắt đầu từ lần lăn giường đó nó đã được hình thành?”
Đặt trên người ai cũng không thể tiếp nhận, mặc dù xã hội bây giờ không còn phân biệt đối xử với nam giới sinh con, trang thiết bị ý tế cũng được hoàn thiện, nhưng ngẫm lại việc cơ thể mang thai mười tháng cồng kềnh, cảm giác một sinh mệnh sống ẩn mình trong bụng, trời ạ…
Bây giờ Ngạn Hi thật sự không hận người mẹ đã ném mình trước cửa cô nhi viện một chút nào, bởi cậu cảm thấy mẹ có thể sinh ra mình đã là một kỳ tích!
Vừa nói dứt lời, tầm mắt di chuyển, chỉ thấy Thiệu Chí Thần nở nụ cười lạnh lùng với cậu ta, khiến Thiệu Gia Giai sợ tới mức vội vàng sửa miệng: “Ha ha, chỉ đùa chút thôi! Tất nhiên là để em trai lên hát. Ngạn Cẩn qua đây, cùng anh Giai Giai hát một bài ~”
Thiệu Chí Thần cậu hạ giọng trấn an: “Tôi tìm bác sĩ đến nhé?”
“Trông đẹp ghê…”
“Anh là gì thế?”
“Có ích lợi gì?”
“Để anh ta cầm thuốc đến.”
Ngạn Hi lại không đồng ý: “Anh có biết không, khả năng trải qua một đêm, hoặc bắt đầu từ lần lăn giường đó nó đã được hình thành?”
Thiệu Chí Thần nghẹn lời: “Sao em xác định nhanh thế?”
Ngạn Hi: “… Mẹ kiếp!”
“Wow, bà đang nói kiểu cưới trước yêu sau hả, hay là hợp đồng hôn nhân? Cái nào cũng cưng xỉu.”
“Nếu như thứ đó đã được hợp thể, chẳng lẽ anh muốn tự tay gϊếŧ chết con mình?”
“Tôi không muốn.” Hiếm khi được dịp Thiệu Chí Thần kiên nhẫn giải thích cho cậu: “Là em nói mình…”
“A, được rồi, anh đừng nói nữa, em muốn bình tĩnh một chút.”
Thiệu Sanh Tinh cứng ngắc đưa bài thi trong tay ra: “Thầy nói muốn phụ huynh ký tên…”
Thiệu Chí Thần: “…”
“Mẹ kiếp! Thiệu Gia Giai cút xuống nhanh!” Hứa Vân Xuyên ném một cái gối ôm qua, cười mắng: “Có biết xấu hổ hay không!”
Cho nên hắn không cần gọi bác sĩ đúng không?
Buổi trưa ăn cơm xong, Ngạn Hi trang bị vũ khí hạng nặng, đội mũ rộng vành và đeo khẩu trang đi đến hiệu thuốc.
“Xin chào, tôi muốn mua que thử thai cho nam giới ở quầy nào?”
“Xin chờ một chút, để tôi tìm giúp anh.” Chị gái nhân viên bán hàng mỉm cười với cậu, giúp Ngạn Hi lấy một cái.
Ngạn Hi tiện đường mua mấy hộp bαo ©αo sυ, để ở trong nhà dự phòng.
Chẳng mấy chốc nhân viên đã lấy xong đồ cho cậu: “Tình huống thụ thai giữa nam và nữ vẫn có khác biệt, que thử thai này của chúng tôi thường dành cho nam kiểm tra từ 20 – 25 ngày sau khi làʍ t̠ìиɦ, anh nhớ tính thời gian nhé.”
Cho nên hắn không cần gọi bác sĩ đúng không?
Ngạn Hi vội vàng gật đầu, đẩy bαo ©αo sυ qua: “Tính tiền giúp tôi.”
Nhân viên bán hàng mỉm cười nhận đồ: “Anh không cần phải xấu hổ, anh mua nhiều thế là vội vàng muốn có con lắm đúng không?”
“Khụ!” Ngạn Hi ho khan một tiếng, trả tiền xong xuôi xoay người bỏ chạy.
Thiệu Sanh Tinh nhảy dựng lên, vội vàng quay trở lại, tuy nhiên cửa phòng làm việc bên kia hành lang bỗng được mở, Thiệu Chí Thần cầm áo khoác đi ra, khẽ nhíu mày nhìn Thiệu Sanh Tinh đang đứng trên hành lang.
Nhân viên cửa hàng đứng xem đều tụ tập lại một chỗ cùng thảo luận: “Anh trai nhỏ kia có phải minh tinh không? Sao che kín mít vậy, tôi thấy mắt anh ấy siêu đẹp luôn, giống như idol nhà tôi ấy.”
Thiệu Sanh Tinh bĩu môi: “Có ạ.”
“Lời bà cũng có khả năng đúng lắm, khu này toàn là nhà giàu, biết đâu lại là vợ nhỏ của kim chủ nào?”
“Wow, bà đang nói kiểu cưới trước yêu sau hả, hay là hợp đồng hôn nhân? Cái nào cũng cưng xỉu.”
Đây là câu đầu tiên Nhã Thư nói với Thiệu Sanh Tinh kể từ sau khi cãi nhau, Thiệu Sanh Tinh vô cùng kích động! Nó vội vàng đẩy nhóc mập sang bên khác: “Nói cậu kìa, đừng làm phiền Nhã Thư.”
Cũng may bây giờ Ngạn Hi không có mặt ở hiện trường, nếu để cậu nghe những lời này nhất định sẽ lên cơn điên tại chỗ.
“Không phải.” Thiệu Chí Thần phục hồi tinh thần, thực tế khi Ngạn Hi nhắc tới cái tên này, đầu óc hắn bỗng trở nên trống rỗng, hoàn toàn không có một chút ký ức nào về nó. Tuy nhiên chỉ trong vài giây, toàn bộ thông tin về “Cupid” đã tiến vào ý thức của hắn, trong ký ức đó, thậm chí công ty của hắn còn hợp tác với Cupid ra mắt bộ âu phục đồng thương hiệu.
Vừa về đến nhà, Ngạn Hi đã nhét que thử thai và bαo ©αo sυ vào hành lý, sau đó bắt đầu thu dọn quần áo trong tủ. Kết hôn xong chính là tuần trăng mặt, bọn họ muốn đi du lịch châu Âu hơn nửa tháng.
Trải qua quãng thời gian dày vò, Thiệu Sanh Tinh nhìn lướt qua tờ bài thi của mình, lần thi giữa kì này nó lại được điểm tuyệt đối, cần phụ huynh kí tên lên bài thi. Nhóc mập rất hâm mộ, bởi vì nó chỉ thi được có 80 điểm, điểm số này ở trong mắt ba nó bốn bỏ năm lên, chính là con 0 tròn trĩnh, bảng xếp hạng lớp cũng đã chứng minh suy nghĩ này.
Thiệu Sanh Tinh không dám làm trái: “Vậy Tiểu Tinh phải làm gì ạ?”
“Được được được…” Ngạn Hi không quản chuyện của người khác, đúng lúc này Thiệu Sanh Tinh quay về, vẻ mặt có thể dùng cụm khóc không ra nước mắt để hình dung.
Thiệu Sanh Tinh cũng không cảm thấy bản thân vui cho lắm, nếu là bình thường nó sẽ nhận được kẹo thưởng của ba nhỏ, nhưng nó biết hôm nay mình chỉ thu được một trận đòn to. Bởi vì chuyện lấy nhận cưới của hai ba, đêm qua nó giả bộ ngủ tránh được một kiếp, sáng nay dậy sớm đi học lại tránh thêm được kiếp nữa.
“Bởi vì con gái rất hung dữ ạ.” Nhóc mập nói: “Đôi khi ba em không rửa bát sẽ bị mẹ mới mắng, nếu là em em sẽ cưới người giống như anh Tiểu Ngạn vậy, vừa xinh đẹp lại dịu dàng ~”
Tối nay… chỉ sợ là không qua khỏi.
Hết chương 74
Thiệu Sanh Tinh lấy một tờ giấy nháp ra, bắt đầu chuẩn bị giả chữ ký. Làm giả chữ ký và chuyện vô cùng sỉ nhục với Thiệu Sanh Tinh, đây là giả mạo, cần phải kiên quyết chống đối! Nhưng nó lại liên quan đến tính mạng của mình, hai cái chọn một, quả nhiên bắt chước chữ ký vẫn ổn hơn.
“Khụ!” Ngạn Hi ho khan một tiếng, trả tiền xong xuôi xoay người bỏ chạy.
Tác giả có lời muốn nói:
Trong tay của nó chỉ có một tờ bài thi là có chữ ký của Ngạn Hi. Chữ ký của cậu rất độc đáo, chữ “Hi” vô cùng phức tạp, bình thường khi viết chữ ký người ta sẽ bỏ một vài nét, nhưng Ngạn Hi lại viết các nét chữ liền với nhau, hay nói cách khác, đây là một chữ “Hi” loằng ngoằng.
Thiệu Sanh Tinh viết kiểu gì cũng không giống, thật sự giống như dùng để phòng ngừa nó bắt chước!
Có phải chép phạt 100 lần sướиɠ hơn đúng không???
Không còn cách nào, Thiệu Sanh Tinh cầm bài thi đứng dậy, nó muốn đi tìm thím Lưu nhờ ký tên, trước kia lúc ba không có ở nhà nó cũng nhờ thím Lưu ký thay.
Nó lén lút ra khỏi phòng, vừa định rẽ xuống cầu thang thì thấy cửa phòng vệ sinh dưới cầu thang mở, Ngạn Hi bước ra từ bên trong, chuẩn bị đi lên lầu.
Thiệu Sanh Tinh nhảy dựng lên, vội vàng quay trở lại, tuy nhiên cửa phòng làm việc bên kia hành lang bỗng được mở, Thiệu Chí Thần cầm áo khoác đi ra, khẽ nhíu mày nhìn Thiệu Sanh Tinh đang đứng trên hành lang.
“Đứng đực mặt ở bên ngoài làm gì?”
Thiệu Gia Giai và Ngạn Cẩn cùng nhau đi qua, hai người đồng loạt ngồi xuống, Thiệu Gia Giai tò mò hỏi: “Làm gì mà náo nhiệu thế? Thiệu Sanh Tinh bị gì vậy?”
Cũng may… Nhưng vì sao số bao dưới đất không giống với số lần trong ấn tượng của cậu? Cứ cảm thấy thiếu một cái.
Thiệu Sanh Tinh cứng ngắc đưa bài thi trong tay ra: “Thầy nói muốn phụ huynh ký tên…”
Ngạn Hi từ phía sau nó đi tới, thuận tay cầm tờ bài thi: “Để ba nhỏ ký cho con.”
“Xin chào, tôi muốn mua que thử thai cho nam giới ở quầy nào?”
Cậu đẩy cửa phòng Thiệu Sanh Tinh, vẫy tay với đứa nhỏ: “Vào đây, tiện thể nói chuyện với con một chút.”
“Ừm thì, cũng không phải ngày đầu tiên chúng ta kết hôn…” Ngạn Hi có chút xấu hổ: “Sao mà ai cũng tìm cớ trốn hết vậy?”
Thiệu Sanh Tinh nghẹn miệng đi vào, ngồi xuống mép giường không dám nhúc nhích. Ngạn Hi ký tên cho nó, lại kiểm tra bài về nhà của nó một lần, lúc này mới nhìn vế phía Thiệu Sanh Tinh: “Biết ba muốn nói gì với con không?”
Trong mắt Thiệu Gia Giai hiện lên chút mất tự nhiên: “Đừng nhắc đến hắn ta nữa, bà đây chướng mắt loại đàn ông dong dài!”
“Nhẫn ạ…”
“Rất có tính tự giác, biết sai hay chưa?” Ngạn Hi đặt ghế ngồi xuống trước mặt nó: “Con không hỏi ba đã tự tiện cầm đồ của ba đi, con biết người ta gọi đây là gì không?”
Thiệu Sanh Tinh bĩu môi: “Có ạ.”
Ngạn Hi thầm nhếch khóe môi, lòng tự trọng của bé trai cần được bảo vệ, nhưng một khi đã liên quan đến vấn đề nguyên tắc thì vẫn không thể mềm lòng: “Cái này gọi là ăn trộm, có lẽ con cảm thấy đó là đồ của ba nên tùy tiện lấy, nhưng bây giờ ba phải nó rõ với con, không chỉ là ba, cho dù có là bạn bè thân thiết, người yêu con nhất thì cũng không thể tùy tiện lấy đồ không hỏi, đã biết chưa?”
“Con biết rồi ạ…” Thiệu Sanh Tinh nắm tay Ngạn Hi lắc lắc: “Vậy có phải con không bị đánh nữa đúng không ba?”
“Con còn muốn ăn đánh?!” Ngạn Hi làm bộ định đánh mông nó, Thiệu Sanh Tinh lập tức chui vào trong chăn, che thân kín mít.
Ngạn Hi sửa chăn lại cho nó: “Ngày kia ba sẽ đi, ba dặn con nghe, không được ra ngoài một mình, ngày nào cũng phải đeo đồng hồ thông minh, có chuyện lập tức gọi điện thoại, buổi tối nhất định phải đánh răng, bằng không lúc ba trở về sẽ dẫn con đi nha sĩ.”
Cậu nói xong nhéo mặt đứa nhỏ, trở về phòng ngủ chính.
“Đây là cái gì?” Ngạn Hi nhìn thấy đồ vật trên giường, nhịn không được vươn tay sờ một cái, trời đυ.… Xúc cảm quen thuộc này!
“Là bộ đồ ngủ lông chồn đã nói lúc trước.” Thiệu Chí Thần xách bộ đồ lên.
Đây là một bộ đồ ngủ, bên ngoài phủ lớp lông tơ trắng muốt, màu lông sáng bóng, sờ lên còn rất thoải mái.
Lại là một đêm không ngủ, động tĩnh trong phòng ngủ chính kéo dài đến rạng sáng.
Ngạn Hi trực tiếp mặc vào, cảm thấy rất rộng rãi: “Đồ ở đâu thế, không khác quần áo ở nhà mấy nhỉ.”
“Nhà thiết kế bên kia nói đây là bộ đồ ngủ mặc không cần đắp chăn.”
Ngạn Hi cảm thấy tính nết của Thiệu Sanh Tinh là học từ chỗ Thiệu Chí Thần, xin lỗi vô cùng qua loa lấy lệ.
“Em cảm thấy cô ấy đang chỉnh mình!” Mặc dù ngoài mặt Ngạn Hi nói vậy, nhưng vẫn yêu thích không buông tay vuốt ve bộ đồ ngủ: “Nhưng đúng thật là rất thoải mái, bên trong không bó chật, rất thông thoáng, cảm giác trơn trượt mà lại ấm áp.”
Thiệu Chí Thần ôm cậu từ phía sau: “Ôm cũng thoải mái.”
Hắn sờ bụng Ngạn Hi: “Thật ra bộ đồ này còn chỗ tốt khác, sau này bụng to cũng có thể mặc.”
“Thiệu Chí Thần! Anh phiền chết đi được!”