Mọi người căn bản xem cô diễn tới không chớp mắt, nhịn không được thất vọng mà thở dài, đấm ngực dậm chân không thôi.
Đây đích thị chính là Minh Hoàn, nữ thần trong lòng của bao nhiêu người trẻ tuổi, đương kim danh sĩ Minh Hoàn lời lẽ khéo léo, chỉ tay lật ngược bàn cờ thiên hạ, toàn bộ chuyện xưa do nàng mà dựng lên, do nàng mà sinh ra, có thể nói đúng là vì nàng nên mới có chuyện xưa khổng lồ thế này, mới có vô số các quốc gia chinh chiến không thôi.
Chao ôi!
Vừa rồi tưởng tượng đến bộ dáng điềm đạm của công chúa Minh Đoàn, nghĩ đến cảnh công chúa Minh Hoàn đang sắp sửa báo thù, mọi người lại không khỏi đau lòng, kích động. Công chúa Minh Hoàn mười mấy năm ẩn nhẫn kiên trì rốt cuộc cũng được báo đáp, đáng tiếc là sau khi công chúa Minh Hoàn báo thù xong không bao lâu liền tự vẫn, đây quả thực làm người khác đau lòng, sốt ruột.
Mắt mọi người trông mong nhìn chằm chằm An Đóa, tưởng như lần nữa nhìn thấy công chúa Minh Hoàn, lại không đành lòng nhìn, trong lòng quả thực chất chứa bao nhiêu là rối rắm.
Năm đó sau khi biết được kết cục của nữ thần Minh Hoàn, bao nhiêu người khóc đến ướt cả gối, hận không thể vọt tới nhà tác giả cầm dao uy hϊếp cô ta viết lại, thậm chí có đại gia bỏ tiền ra để tác giả thay đổi kết cục của công chúa Minh Hoàn, mặc dù vô số người phẫn nộ than khóc, tác giả vẫn chưa sửa lại lần nào, chỉ để lại một câu nói đơn giản: Theo ý tôi, kết cục của nàng như thế này là hoàn mỹ nhất.
An Đóa đứng tại chỗ nhắm mắt, mới vừa thoát khỏi cốt truyện, còn chưa kịp định thần lại thì đã phải nhận vô số đôi mắt nhìn mình chằm chằm, như muốn hòa vào cô, lông tơ tức khắc dựng lên còn tưởng rằng bản thân đã làm việc gì động trời.
Đạo diễn Vương ho nhẹ một tiếng đánh gãy những ánh mắt đang triền miên nhìn cô, An Đóa nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy dưới chân Ngô Song Song là một đống mảnh vỡ thuỷ tinh, trong lòng ức chế không được cảm giác phẫn nộ, đè nặng lửa giận cắn môi, khom người cúi chào xin lỗi đạo diễn Vương: "Thật sự xin lỗi đạo diễn Vương, đây thực sự là ngoài ý muốn, cầu mong ngoài có thể cho tôi một cơ hội nữa, lần này tôi nhất định sẽ biểu hiện tốt." Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng cô không có nửa điểm để ý, cơ hội tốt chỉ đến có một lần, với tính cách của đạo diễn Vương, cho cơ hội lần thứ hai là không thể.
Quả nhiên, đạo diễn Vương mở miệng nói: "Không cần."
Trong lòng An Đóa trầm xuống, môi không khỏi cười khổ, thất bại chuẩn bị đi ra ngoài, lại nghe thấy đạo diễn Vương đột nhiên nói: "Cô đã qua vòng thử vai."
"Cái gì?" Không thể tin vào tai mình, An Đóa sửng sốt không phản ứng lại, giây tiếp theo mừng như điên xoay người lại, giọng gấp gáp hỏi: "Đạo diễn Vương ngài nói tôi.."
"Cô đã thông qua thử vai." Gương mặt đạo diễn Vương nghiêm túc hiện lên vẻ ôn hòa, thấy bộ dáng mừng rỡ của cô, không nhịn được vui vẻ nói: "Kỹ thuật diễn của cô không tồi, vai diễn này chính xác là của cô."
An Đóa ngẩn ra, nụ cười trên môi chậm rãi gợi lên chiến thắng, cảm giác như khoảng cách từ thiên đường xuống địa ngục ngay trước mắt làm cô không thể kiềm chế được cảm xúc. Trong đầu thầm mắng mình trước kia đã đạt được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc nhất cũng chưa từng kích động như vậy, cảm giác vui sướиɠ lâng lâng, làm cô nhớ tới lần đầu tiên nhận được vai diễn quan trọng năm đó cũng không kiềm được kích động cùng hưng phấn, loại cảm xúc này khó có thể hình dung được.
Vào lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng nói không thể tin được của Ngô Song Song vang lên ở bên cạnh: "Sao có thể như vậy, cô làm sao có thể vượt qua buổi thử vai!"
Lời nói vừa dứt, ngay tức khắc hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nhìn cô gái trước mặt kia cùng những mảnh vỡ thuỷ tinh, lại nghĩ tới những lời nói trước kia của cô ta, thời khắc này mọi người như đã hiểu ra điều gì đó.
Không ít nhân viên trong đoàn công tác hơi có chút bất mãn nhìn chằm chằm cô ta, chơi thủ đoạn là một chuyện, nhưng chơi thủ đoạn với nữ thần Minh Hoàn tương lai của bọn họ, làm cho nữ thần của bọn họ suýt chút nữa không thể bước ra từ tiểu thuyết mới là tội lớn nhất!
Tiểu La càng thêm tức giận trợn tròn mắt, nữ thần ở trước mặt vẫn luôn trầm tĩnh, không chú ý tới lời nói xấu lúc trước của Ngô Song Song có bao nhiêu lỗ hổng, hiện tại nhớ tới quả thực chính là thủ đoạn chèn ép người khác giữa ban ngày ban mặt!
Nói người ta kỹ thuật diễn không tốt, nói người ta đích thị là "bình hoa", cô ta mới là người có kỹ thuật không tốt. Không! Gương mặt kia của cô mới là "bình hoa". Không, còn không xứng với hai chữ "bình hoa".
"Tạo sao lại không thể vượt qua!" Đạo diễn Vương tức tới đen mặt lại, ông ấy tuy tính tình có hơi ngay thẳng, nhưng không nói lên được việc ông ấy không biết đến mấy trò thủ đoạn đấu đá, nghĩ đến việc Ngô Song Song vừa lợi dụng ông ấy chèn ép người khác, hơn nữa lại là chèn ép một cô gái có kỹ thuật diễn tốt đến như vậy, về điểm này ông ấy vô cùng không hài lòng, lãnh đạm hừ một tiếng: "Cô ấy rõ ràng lấy được vai diễn bằng chính năng lực của mình, còn phải bàn cãi à? Nếu như không phục cô cũng có thể tự mình diễn một đoạn giống vậy đi."
Giống như bị nói trúng tim đen, Ngô Song Song mặt lúc đỏ lúc trắng, môi run run không nói nên lời, hai má đỏ bừng vì xấu hổ và tức giận. Cô ta làm sao dám tiếp mấy lời này, lấy được vai diễn này cũng không phải bằng chính kỹ năng diễn xuất của cô ta, mà là có nhà đầu tư đem cô ta đưa vào đoàn phim.
Ép người không thành đã vậy còn bị vả mặt, giờ này khắc này Ngô Song song đứng ở trong đại sảnh nhận ra mọi người nhìn mình bằng ánh mắt khinh miệt và khiển trách, tức giận đến nỗi hai má đỏ lên, cả người run rẩy, lý trí trong phút chốc tiêu tán, tính há mồm giải thích nhưng lại bị Hồ Phong nhanh chóng bắt được.
Dáng người mập mạp của Hồ Phong nhìn mọi người xin lỗi, liếc mắt vội vàng nhìn về phía đạo diễn Vương xin lỗi nói: "Thật lòng xin lỗi đạo diễn Vương rất nhiều, Song Song tuổi còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, vừa rồi con bé có nói sai điều gì mong ngài có thể đừng trách móc mà rộng lượng bỏ qua, chút nữa tôi nhất định sẽ kêu Song Song đi xin lỗi ngài, thật sự xin lỗi." Nói xong liền liếc mắt nhìn An Đóa một cái, đè nặng lửa giận đang phừng phừng trong mắt, miễn cưỡng cười nói: "Đợt huấn luyện cấp tốc lần này thật sự rất hiệu quả, chúc mừng cô đã lấy được vai diễn."
Ngô Song Song hai mắt sáng ngời, lại muốn mở miệng nói chuyện thì bị Hồ Phong âm thầm trừng mắt cảnh cáo.
An Đóa như là không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh ta, vẫn đứng yên chỗ cũ mỉm cười nói: "Cảm ơn Hồ tiên sinh cùng cô Ngô đây đã quan tâm, tôi về sau sẽ tiếp tục nỗ lực."
Sắc mặt đạo diễn Vương miễn cưỡng hòa hoãn nhìn Ngô Song Song, công ty của Ngô Song Song là nhà tài trợ chính của bộ phim này, trừ phi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nếu không khẳng định sẽ không có thay đổi, cho nên lúc này ông ấy chỉ có thể áp lửa giận xuống, đáp lại một tiếng lãnh đạm rồi quay đầu không để ý tới Ngô Song Song, nói với An Đóa: "Đã thông qua thử vai, lát nữa cô cùng người đại diện tiến vào bàn chuyện hợp đồng."
An Đóa vội vàng đi theo đám người thử vai ra ngoài. Vừa đi ra tới sảnh, Phượng Phi đã sớm chờ ở đó nhanh chân đi tới phía cô: "Tôi nghe nói bên trong xảy ra chuyện, đừng lo lắng, nếu lần thử vai thất bại cũng không sao, chắc chắn còn nhiều cơ hội khác." Trong mắt lại hiện lên lạnh lẽo, hơi có chút tức giận, quả nhiên Ngô Song Song ở bên trong đã giở trò thủ đoạn.
An Đóa hạ mắt xuống đi đến chỗ người đại diện của mình, rõ ràng khuôn mặt người đại diện vẫn cao ngạo lãnh đạm, nhưng bây giờ An Đóa lại thấy vô cùng gần gũi. Bởi vì cô ấy thật sự suy nghĩ cho cô, bỏ lỡ cơ hội quan trọng như vậy, một tiếng cũng không hề trách cứ cô.