Dựa vào sự quan tâm lo lắng về kỹ thuật của Quý Tinh Dương, Lâm Tử Câm tự mở rộng cho mình trước, nước nóng dồi dào, cửa động mấp máy, anh vừa xối nước nóng, vừa gian nan mà hô hấp, người phía bên kia còn chưa đi, mờ mịt nhìn anh, Lâm Tử Câm quay đầu nguýt cậu một cái, ngoài miệng nói: “Mau ra ngoài đi, chờ tôi chuẩn bị xong liền ra ngay.”
Bị rầy một câu, chú chó con quay đầu ngất ngất ngây ngây bước ra ngoài, đi ra rồi mới hậu tri hậu giác* mà cúi đầu nhìn lại bộ vị đang cương cứng của mình.
(*“Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình. “Giác” ở đây vốn là trong từ “cảm giác” và “giác ngộ”. Theo Baidu.com.themoonyue.wp.com&VNO)
Mười phút sau, Lâm Tử Câm bước ra, bên trong phòng thay đồ, Quý Tinh Dương đã mặc quần áo chỉnh tề, áo sơ mi trắng, quần tây đen phối với vest chiết eo cùng màu.
Quần tây ôm chặt lấy bắp đùi, chân đạp giày da, phần lưng thẳng tắp, cậu vừa nghe thấy tiếng cửa chuyển động thì quay đầu nhìn qua, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Tử Câm.
Lâm Tử Câm ăn mặc đơn giản hơn cậu rất nhiều, chỉ tròng một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi trên người, quần cũng không cần mặc. Vạt áo sơ mi buông thõng xuống bắp đùi, chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng ôm lấy cặp mông vểnh đầy đặn cùng một đoàn thịt mềm giữa đũng quần, lớp vải hơi trong suốt, màu da thịt như ẩn như hiện mà lộ ra. Quý Tinh Dương hít sâu một hơi, cảm thấy du͙© vọиɠ vừa nãy mình thật vất vả dùng ý niệm áp xuống, lại muốn sôi trào bốc cháy lên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Câm mặc kiểu này, anh đi tới trước mặt Quý Tinh Dương, không quá tự tại mà kéo kéo góc áo sơ mi một chút, nói với cậu: “Vừa rồi tôi đã bôi trơn xong, chờ đến lúc muốn đút vào, cậu cứ nhìn vào mắt tôi, không cần làm quá mạnh bạo, tôi sợ đau.”
Quý Tinh Dương cảm thấy hơi thở mà mình thở ra đều rất nóng, cậu chậm rãi gật đầu, dù sao thì Lâm Tử Câm nói cái gì cậu cũng đồng ý.
Lúc đầu Lâm Tử Câm mượn cớ quay phim là vì muốn nếm thử tiểu thịt tươi, cảnh giường chiếu được ghi lại này đương nhiên sẽ không mang đi bán, nhiều lắm là Lâm Tử Câm tự lưu lại một bản rồi cất ở nhà để xem từ từ, nhưng mà quay phim với Quý Tinh Dương là một trận đấu súng thực sự, giờ phút này Lâm Tử Câm đúng là có nỗi khổ mà không nói ra được.
Sớm biết sẽ như vậy, anh không nên dùng quyền mưu tư, ăn ngay nói thật cho rồi.
Bước vào trước máy quay, Lâm Tử Câm quỳ trên giường, đầu gối rơi vào giữa tấm ga trải giường màu trắng, Quý Tinh Dương đưa cho anh quả bóng bịt miệng[1], Lâm Tử Câm mím môi, vẫn là nhận lấy quả bóng, đeo cho mình.
Miệng bị bắt căng ra, nước bọt không tự chủ được chảy xuống, y theo kịch bản, cảnh này Quý Tinh Dương sẽ dạy dỗ anh một phen, sau đó ch!ch anh.
Hai chân mở ra, sau eo thẳng tắp, hai tay chống hai bên, áo sơ mi trắng buông xuống ở mắt cá chân phía sau lưng, Quý Tinh Dương đi về phía anh theo kịch bản, trong tay cầm roi mềm màu đen, những mảnh vải mềm rải rác nơi cuối roi sượt qua cổ Lâm Tử Câm, đẩy áo sơ mi của anh, kéo xuống hơn nửa, lộ ra bả vai.
Râu roi mềm phất lên rồi rơi xuống trên vai anh, Lâm Tử Tranh nghẹn ngào rêи ɾỉ một tiếng, thân thể khẽ run lên, làn da trắng nõn lập tức đỏ bừng.
Quý Tinh Dương hơi dừng lại một chút, siết chặt cán roi, tiếp theo là mấy roi nữa.
Trong máy quay, thân thể Lâm Tử Câm run rẩy, toàn bộ bờ vai chi chít vết đỏ, nhìn thì có vẻ thê thảm, chứ cũng không đau chút nào.
Quý Tinh Dương khắc chế vẻ mặt tựa như phủ đầy băng giá của mình, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên, sau khi quất xong mấy roi, roi mềm xoay tròn giữa các ngón tay, cán roi cứng rắn đè dưới cằm của Lâm Tử Câm, nhẹ nhàng nâng lên.
Cậu lại gần, môi như muốn lướt qua mặt Lâm Tử Câm, nhưng lại dừng cách đó mấy milimet rồi cúi đầu, Lâm Tử Câm ngẩng đầu lên, viền mắt đỏ bừng, nước bọt dọc theo khóe miệng chảy xuống, tôn nghiêm như bị tha đi mất rồi.
Trong cổ họng anh phát ra tiếng “Nức nở”, Quý Tinh Dương đưa tay lên, dùng ngón tay cái lau chất lỏng trong suốt ở khóe miệng của anh, ngón tay kéo theo một vệt ướŧ áŧ dọc theo má.
Cậu tự tay tháo dây đeo màu đen ra, quả bóng bịt miệng rơi xuống, Lâm Tử Câm hít sâu một hơi, thân thể theo bản năng mềm nhũn.
Đúng lúc này, cây roi mềm lại quất xuống, anh “A” một tiếng, chỉ nghe thấy giọng nói cực kỳ lạnh lùng của Quý Tinh Dương, cậu nói: “Quỳ cho tốt.”
Dưới máy quay, thân thể Lâm Tử Câm run lên, một bên đầu gối của Quý Tinh Dương bước lên mép giường, đưa đầu gối tiến vào giữa háng của Lâm Tử Câm, nhẹ nhàng đυ.ng chạm, xoa nắn mấy lần.
Hầu kết của Lâm Tử Câm run rẩy, Quý Tinh Dương nghiêng đầu, há miệng ra, vừa liếʍ vừa hôn lên hầu kết trên cổ anh.
Cậu đưa tay thăm dò vào bên trong áo sơ mi, roi mềm dán vào làn da phía sau lưng chậm rãi hoạt động, từ từ đi dọc theo xương cột sống, từng tấc từng tấc mà kéo dài xuống, cuối cùng đẩy qυầи ɭóŧ ra, thuận khe mông chui vào trong.
Lâm Tử Câm đột nhiên chấn động, ngẩng đầu, Quý Tinh Dương dường như đang diễn rất nhập tâm, vẻ sợ hãi của Lâm Tử Câm hiện rõ trong đôi mắt đen của cậu, cậu hơi nhíu mày, cúi người, ngậm lấy môi dưới của Lâm Tử Câm, cắи ʍút̼.
Khi Lâm Tử Câm sững sờ, cán roi lạnh lẽo bằng da cứng đi vào lỗ huyệt mềm mại ẩm ướt, nông cạn đút vào, rút ra, rồi lại thâm nhập càng sâu.
(Continue)
CHÚ THÍCH
[1]Gag(口塞): Một thiết bị được sử dụng trong quan hệ tìиɧ ɖu͙© và nhập vai Bɖʂʍ. Gags thường được liên kết với roleplays liên quan đến sự ràng buộc. Người đeo miếng bịt miệng được coi là đối tác phục tùng, trong khi người kia được coi là người thống trị.Gag(口塞)
Roi mềm(柔软鞭)
Yue: Edit + tìm hình chương này khi có người thân ở kế bên cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ không kém