Khương Phi có cảm giác Lục Bách Trình phải bận cho đến tận cuối năm. Sự thật rõ ràng là cô không lầm. Mà bên chỗ cô, công ty luật cũng không rảnh rang gì hơn, chờ đến lúc có thời gian thì năm mới cũng đến.
Đồ tết Lục Bách Trình cũng nhờ người chuẩn bị sẵn từ trước. Năm ngoái anh không ăn tết trong nước, năm nay cũng đã nói trước với Vạn Hi là sẽ theo Khương Phi về nhà ăn tết.
Lục Bách Trình đến nhà họ Khương cũng xem như là về nhà mình. An Mộng Như đã sớm chuẩn bị cho anh đầy đủ dụng cụ cá nhân, còn mặc định để tất cả trong phòng Khương Phi. Bà cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bắt họ phải chia phòng.
Về mặt này, Khương Phi có cảm giác mạch não của An Mộng Như không đúng lắm, nhưng cũng không biết kể từ đâu.
Sau bữa tối, Khương Phi vốn muốn lên lầu trước để tắm, An Mộng Như lại không cho, kéo cô đến bếp rửa bát.
Khương Phi ở cùng với Lục Bách Trình còn có thể giở trò, đến chỗ của An Mộng Như, từ nhỏ vốn đã bị đàn áp đến ngoan ngoãn, dù cô không thích rửa bát thì vẫn phải làm.
Nhưng An Mộng Như lại có dụng ý khác, kéo cô đến đây không phải là muốn rửa bát, mà là hỏi: "Các con dạo này thế nào?"
"Vẫn vậy thôi ạ."
Anh Mộng Như thở dài, "Ý mẹ là, hai đứa bên nhau cũng đã được nửa năm, có cãi nhau chưa?"
"... Không có thì phải."
Khương Phi cũng không quá chắc chắn, bởi vì cô với Lục Bách Trình thường đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, "Yêu đương lúc nào chả hay cãi vã qua lại, ai lại đi so đo mấy chuyện này bao giờ?"
"Vậy khẳng định là do con sai."
Khương Phi trợn mắt, "Làm gì có!"
An Mộng Như vui cười hớn hở: "Mẹ dạo trước có đi xem bói, người ta nói các con sang năm cưới là tốt nhất, nếu như kịp, tốt nhất là trong vòng hai năm sinh luôn con, trễ nữa lại phải kéo dài thêm hai năm..."
Tựa như một chậu nước lạnh hắt từ trên trời xuống, Khương Phi nghiêm mặt nói: "Kết hôn sớm thế làm gì ạ?"
"Con thì biết gì, sớm một chút thì sinh được sớm, như vậy cơ thể cũng không bị tổn hại nhiều." An Mộng Như nói đến đây, nhớ tới một chuyện, đột nhiên hạ giọng, "Tụi con bình thường, chuyện kia... tạm được chứ?"
"Mẹ! Khương Phi thiếu chút nữa thì gào lên, "Mẹ hỏi chuyện này làm gì?"
"Mẹ vì muốn con khỏe mạnh." An Mộng Như thoải mái thừa nhận, "Nếu mà con nhỏ đi một chút, mẹ cũng không nói mấy chuyện này với con. Đằng này, năm hết tết đến cũng hai bảy hai tám tuổi đầu rồi, con còn định kéo dài đến bao giờ?"
L*иg ngực Khương Phi không ngừng phập phồng, không nói lời nào, không phải vì xấu hổ mà vì có tật giật mình.
"Con không nghĩ đến chuyện kết hôn." Cô nghe thấy mình nói như thế.
An Mộng Như dường như không nghe được, hoặc có thể là nghe nhưng cũng không để vào tai, tự nhiên hỏi: "Con có từng nói qua chuyện này với Tiểu Lục chưa, ý nó thế nào?"
Khương Phi không nói.
An Mộng Như tiếp tục nói: "Tiểu Lục sẽ nghe lời con, con cũng đừng có lươn lẹo mà bắt nó phối hợp với con. Đời này của mẹ, nguyện vọng lớn nhất là có thể gả con vào nhà đàng hoàng, sau này mẹ với ba con mà đi trước một bước cũng yên tâm vì có người chăm lo cho con. Mọi người đều nói nuôi con để nhờ lúc tuổi già, mẹ lại không cho là vậy, vẫn nên trông cậy vào bạn đồng hành. Con nhìn ba con xem, thị lực còn tốt hơn nhiều so với mẹ, mấy ngày trước còn đeo kính lão cắt móng chân cho mẹ nhé..."
Tựa như phát hiện mình đi hơi xa, An Mộng Như cười một tiếng, "Nhân phẩm của Tiểu Lục mẹ biết, nó chắc chắn là có lòng với con từ sớm. Trước đây cũng vì thấy con không tim không phổi, mẹ mới không nhiều chuyện mà nhúng tay vào. Bây giờ cũng bên nhau rồi, tụi con cũng nhanh chóng giải quyết cho xong, sinh cháu cho mẹ. Nhân lúc mẹ với ba con còn trẻ, còn có thể hỗ trợ con lúc sinh nở..."
An Mộng Như nói không ngưng nghỉ, Khương Phi nghe đến bạc tóc.
Cô cảm giác mình không thể tiếp tục nghe nữa.
Tết nhất, cô cũng không nghĩ đến chuyện lúc này lại dập tắt lửa lòng của An Mộng Như.
Cô lật đật buông bát xuống, rửa tay, "Con hơi nhức đầu, lên lầu trước đây."
An Mộng Như cũng không kịp nói thêm lời nào, cô đã chạy như bay ra khỏi bếp.
Lục Bách Trình đang cùng Khương Thực xem tin tức, Khương Phi trở về phòng ngồi một mình bên mép giường hồi lâu rồi đi tắm, tay chân không chút sức lực, tinh thần cũng như bị rút cạn.
Đến lúc Lục Bách Trình đi vào nhìn thấy hình ảnh cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, thở dốc.
"Em gội đầu sao?"
Lục Bách Trình vội vàng tắt nước nóng.
Khương Phi ngẩng mặt lên, hốc mắt đỏ au.
Cô nói: "Lục Bách Trình, bây giờ em thực sự rất ghét bản thân."
*
Kết hôn hay không thực sự quan trọng đến thế sao?
Khương Phi nằm trên giường, bên tai không ngừng vang vọng những lời An Mộng Như nói với cô sau bữa cơm chiều.
An Mộng Như đơn giản là cảm thấy tờ giấy đăng ký kết hôn kia là một vật bảo đảm, là dậy tơ hồng của Nguyệt Lão, buộc chặt hai người lại với nhau. Trong mắt An Mộng Như, đàn ông và phụ nữ có quá nhiều khác biệt. Đàn ông được xã hội ưu đãi quá nhiều, không cưới, đến cuối cùng, người chịu thiệt thòi luôn là phụ nữ.
Mà cái bà cho rằng là "đảm bảo" thì rơi vào mắt Khương Phi, cũng chỉ là một tầng giấy mỏng dễ dàng bị chọc thủng, không chịu nổi đả kích hay thử thách.
Nỗi e sợ đối với hôn nhân của Khương Phi đã đi dần đến mức cực đoan. Cô thậm chí có thể dự đoán rằng mình sau khi đi đăng ký kết hôn có thể sẽ ở trong trạng thái thần kinh căng thẳng, vì bất kỳ chi tiết vụn vặt nào cũng có thể nảy sinh nghi ngờ. Mắt thấy tình yêu chân chính lại dễ dàng bị tổn thương bởi những thứ vụn vặt không đáng kể mà trở nên ồn ào náo loạn, cuối cùng, mâu thuẫn, hiềm khích ngày càng lớn, đến lúc tình cảm vỡ tan, đi đến li hôn... Cô không nghĩ nên như vậy.
Nếu không bị ràng buộc bởi hôn nhân, cô có thể sống ung dung tự tại, không cần phải suy nghĩ nhiều, từ đầu đến cuối đều tự do, sống vì bản thân, hợp thì đến với nhau, không hợp thì chia tay. Xa nhau cũng không cần làm to chuyện, liên lụy đến gia đình hai bên___ Có lẽ sự tự do này không đủ thuần túy, vấn đề nằm ở chỗ cần tìm được điểm cân bằng ở giữa cưới và không cưới. Nhưng như vậy, ít nhất cô được thoải mái.
Cô ngẫm lại, nếu là thật lòng thật dạ, dù là không kết hôn cũng vẫn có thể bên nhau đến bạc đầu, còn nếu như chót lưỡi đầu môi, dù là có cưới cũng sẽ tan đàn xẻ nghé trong bất hòa.
Có thể An Mộng Như không thể hiểu được suy nghĩ của cô.
"Phi Phi."
Tiếng nói của Lục Bách Trình vừa vặn kéo Khương Phi trở về từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn, anh cầm thuốc cảm đi lên, "Uống thuốc."
"Anh thực sự đi mua thuốc à? Chỉ là viêm mũi thôi mà."
Khương Phi hít hít mũi, nhưng vẫn uống thuốc.
Cô hỏi: "Anh đi mua thuốc, mẹ em có nói gì không?"
"Anh bảo ra ngoài mua đồ ăn cho em."
Khương Phi nhìn vào trong túi, quả nhiên thấy một ít quà vặt, đều là đồ không có thương hiệu.
"Mẹ em hẳn là lại nói em vẽ chuyện."
"Không có", Lục Bách Trình lắc đầu, "Bà ấy bảo em đau đầu, dặn anh buổi tối ngủ nhớ trông chừng em."
Khương Phi che mắt, lại muốn khóc.
Lục Bách Trình sờ mí mắt sưng đỏ của cô, "Có phải áp lực lớn lắm phải không?"
"Em đang nghĩ có phải em sai rồi không?"
Lục Bách Trình ôm lấy cô, vuốt ve sống lưng cô, thong thả lên tiếng: "Những chuyện này làm gì có đúng sai..."