Khương Phi cũng không biết tại sao mình lại khó chịu, còn giận đến nỗi chẳng buồn ăn cơm.
Nếu nhất định phải nói ra lý do, đại loại có lẽ là cô cảm nhận được in ít mùi vị của sự phản bội từ trên người Lục Bách Trình.
Người là cô dẫn tới, sao có thể chạy đi cùng người khác như thế chứ?
Khương Phi thừa nhận mình là đồ ích kỷ, không những ích kỷ mà còn nhỏ nhen, từ trước đến giờ muốn gì đều phải độc chiếm. Lục Bách Trình coi như là đối tượng duy nhất cô cam tâm tình nguyện chia sẻ tâm tình, còn quan tâm hỏi han anh nữa. Nếu người như vậy mà đột nhiên đến một ngày không còn ở bên mình nữa, cô vừa nghĩ thôi đã thấy không chịu nổi rồi
Nằm trên giường mấy tiếng đồng hồ, Khương Phi thấy mặt trời đã lặn về đằng Tây, lại nhìn mặt trăng mọc lên giữa những ngọn cây, cô sờ sờ cái bụng đã đói mèm, quyết định xuống lầu tìm chút đồ ăn.
Có không ít nhà hàng kế bên khách sạn, Khương Phi tìm một nơi có rất nhiều gia đình đang dùng bữa. Cô ngồi bên ngoài, bởi vì ở ngoài có thể nhìn được màn hình chiếu ngoài trời, chỉ là thiết bị có chút đơn giản, nói thẳng ra là chỉ có một mảnh vải lớn màu trắng, nhưng được cái là bộ phim không tệ, cô gọi mì xào, vừa ăn vừa xem thấy khá ra gì và này nọ.
Phim chiếu xong, mì cũng đã ăn hết, Khương Phi nhìn thời gian mới nhận ra mình ngồi ở nơi này đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi. Cô mở điện thoại di động lên, thấy chừng mười cuộc gọi nhỡ đều là của Lục Bách Trình, cô bĩu môi một cái, trong lòng gợn lên chút vui vẻ.
Cô nghĩ, người này vẫn có chút lương tâm.
Lòng muốn trả thù, vì vậy Khương Phi không gọi lại cho anh. Cô kêu ông chủ tính tiền, lúc đứng lên lại thấy đau eo, đau đến nỗi cô còn rớt hai giọt nước mắt.
Từ khi đánh bóng chuyền xong eo cô đã có vấn đề, cơn đau như ẩn như hiện, làm động tác hơi mạnh tí là nhói thôi rồi, cử động nhẹ thì không sao. Khương Phi nằm trên giường ba bốn tiếng, lúc đi ra ngoài ăn cơm cũng không có cảm giác gì nên tưởng rằng đã khỏi rồi.
Cô hít hà một hơi rồi đỡ eo từ từ đứng lên, vẫn đau vô cùng.
Ngay lúc cô đang nửa muốn nửa không gọi điện cho người tới giúp thì trông thấy có một hình bóng quen thuộc đi về phía tiệm cơm, thoáng chốc chân như bị đổ bê tông, đột nhiên không cử động được.
Lục Bách Trình tìm mãi, vất vả lắm mới thấy Khương Phi, anh bước nhanh đến với đôi mắt sáng rực, sau đó gấp gáp hỏi: "Tại sao cậu không nghe điện thoại?"
Giọng anh nghe không ổn lắm, Khương Phi cứng ngắc nhìn anh, thấy trán anh toàn là mồ hôi, đang định sắp xếp lại từ ngữ thì eo lại nhói đau một phen.
Thấy cô cau mày, Lục Bách Trình khó hiểu hỏi: "Cậu sao vậy?"
Anh hỏi thì cũng thôi đi, lại còn bóp bả vai cô làm ảnh hưởng đến cái eo đang đau đớn cùng cực của mình, Khương Phi không kiên nhẫn gạt tay anh ra, thấy anh sửng sốt mới uể oải cất lời: "Mình bị đau."
Còn nguyên nhân đau hình như có liên quan đến anh.
Cuối cùng là Khương Phi leo lên lưng Lục Bách Trình.
Hôm nay Khương Phi mặc quần short, Lục Bách Trình đưa cho cô một chiếc áo sơ mi mới quấn quanh người rồi mới cõng cô lên.
"Cậu tìm mình làm gì đó?" Khương Phi uể oải hỏi.
"Mình muốn đưa cậu đi ăn... Gõ cửa lâu ơi là lâu mà chẳng thấy ai."
"Đi ăn gì cơ? Món Tây Ban Nha hả?"
"Món Tây Ban Nha?"
"Chẳng phải cậu đã hẹn với chị họ mình buổi tối đi ăn đồ Tây Ban Nha à?"
Cô đã nghe được cuộc trò chuyện trong lúc nghỉ giải lao giữa hiệp đánh bóng chuyền.
Lục Bách Trình bỗng nhiên đứng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
Lúc ấy Khương Phi vừa vặn đang đặt cằm trên bả vai anh, anh không nói gì đã quay đầu lại, hai người xém chút nữa là chạm mặt vào nhau. Cô bị sợ đến ưỡn thẳng người, chạm đến chỗ eo đau, lại kêu ai ui rõ to, đau đến rối bời.
Không nghĩ rằng phản ứng của Lục Bách Trình còn lớn hơn, giữ chặt lấy cô cũng không được, không giữ cũng không xong, chỉ đành ôm chặt lấy bắp đùi cô rồi mắng: "Cậu đừng có lộn xộn!"
Khương Phi: "..."
Có lẽ Lục Bách Trình cũng cảm thấy mình quá hung dữ, anh dịu giọng nói: "Cậu rất nặng, cựa quậy thế làm mình càng thấy nặng hơn."
... Khương Phi hận không thể khâu miệng anh lại.
Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi.
Cô giận đến mức chẳng thèm nói năng gì, Lục Bách Trình tiếp tục đi về phía trước, sau một lát lại tự thanh minh cho mình: "Mình không đi ăn đồ Tây Ban Nha."
Trong lòng Khương Phi khẽ động đậy, "Sao lại không đi ăn, chẳng phải bảo là tiệm mới khai trương có ưu đãi à?"
Lục Bách Trình chế giễu cô: "Cậu cũng nghe được nhiều nhỉ."
Giọng cô cũng khinh khỉnh đáp lại, "Là tại hai người nói chuyện quá lớn tiếng."
"Mình không thích ăn đồ Tây Ban Nha."
Phút chốc giọng của Lục Bách Trình trở nên nghiêm nghị, "Mình thích ăn ở các quán gia đình."
"Phi Phi, cậu còn không hiểu mình sao?"
-
Eo Khương Phi đau cực kỳ, ngày hôm sau phải đến bệnh viện chụp khám.
Phần mô mềm bị tổn thương. Không có gì nghiêm trọng, chú ý nghỉ ngơi là được, nhưng các hoạt động liên quan như chơi trên bãi biển, cô không có phúc được hưởng.
Chỉ là Lục Bách Trình xem như cũng còn lương tâm, chọn ở lại chăm sóc cho cô.
Hai người suốt ngày ở trong phòng khách sạn, không chơi game thì làm bài tập, cứ như vậy lãng phí hết kỳ nghỉ dài ngày 1 tháng 10.
Sau khi khai giảng về trường, quả nhiên giống như lời Lục Bách Trình nói, trong lớp lại có đề tài buôn chuyện mới, xì căng đan tin đồn lúc trước dường như đã chìm vào quên lãng.
Nhưng Khương Phi cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng của cô.
Eo bị thương hình như để lại di chứng, gần đây cô thường xuyên thấy không bình tĩnh, liên tục thất thần. Nhiều lúc Lục Bách Trình giảng bài cho cô, nói nói gì cô cũng mơ mơ màng màng, còn ảo tưởng rằng mình biến thành con kiến, chơi cầu trượt trên sống mũi của anh...
Nói tóm lại, cô không có cách nào nhìn thẳng vào Lục Bách Trình.
Mấy ngày ở khách sạn đó, cô đau thắt lưng, không có tâm tư suy nghĩ nhiều. Giờ đây eo đã khỏi, mọi người cũng không lan truyền tin vịt giữa cô và Lục Bách Trình nữa, nhưng cô như bị trúng bệnh.
Cũng coi như là một người trong cuộc, Lục Bách Trình phát hiện Khương Phi có gì đó không đúng.
Mặc dù trước kia cô luôn miệng nói phải tránh hiềm nghi, nhưng tình huống lần này lại khác. Thứ sáu mỗi tuần, bọn họ đều sẽ ngồi chung xe trở về khu nhà cũ. Đây là việc không thể suy chuyển, vì Khương Phi không dám không nghe lời An Mộng Như.
Nhưng thứ sáu tuần trước, lần đầu tiên cô trở về trước còn không nói, buổi chiều chủ nhật khi quay lại trường cũng không chờ anh.
Khương Phi tránh mặt anh.
Đến ngày thứ tư, Khương Phi cũng không đến chỗ anh ăn cơm, Lục Bách Trình đẩy mấy đĩa thức ăn chưa ăn được mấy miếng ra phía trước, nhắn cho Khương Phi một tin.
[Nếu không muốn sau khi tan học mình kéo thẳng cậu đi từ trong lớp, nửa tiếng sau gặp ở rừng cây nhỏ.]