Yêu Thôi Đừng Cưới

Chương 24: Thích kiểu gì

Tối qua Cao Văn chơi bóng rổ cả đêm, chỉ đơn giản để thư giãn đầu óc.

Lúc chơi xong thấy Lục Bách Trình đi mua đồ, còn cố ý chạy tới hỏi anh việc học hành thế nào.

"Cũng không đến nỗi." Lục Bách Trình đáp.

"Không đến nỗi?"

Cao Văn chỉ nghĩ rằng anh kín đáo không muốn tiết lộ, cậu ta vươn người nói: "Kiểu người như mình chỉ thích hợp học tập lúc ban ngày, trời vừa tối là học không vô nữa, ôi."

Lục Bách Trình liếc cậu ta một cái, lại nói: "Chơi bóng rổ không tệ."

"A? Cậu thấy rồi?" Cao Văn lập tức ưỡn ngực, cậu ta không cao bằng Lục Bách Trình, lúc này mặc đồ chơi bóng, cánh tay lộ ra, đường cong lưu loát thon dài, coi như cũng vừa mắt, "Có phải trông rất tuấn tú hay không?"

Lục Bách Trình chẳng thấy vậy, nhưng vẫn gật đầu, "Ừ."

Cao Văn vui vẻ: "Hôm khác cùng chơi nhé."

Lục Bách Trình cười cười, nói xong rồi đi.

Lãng phí thời gian một tối, hôm sau Cao Văn dậy thật sớm ngay từ khi nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức.

Đúng thật là trí nhớ của cậu ta vào buổi sáng tốt hơn, vừa ăn hạch đào vừa học thuộc lòng, một công đôi việc. Để tỉnh táo hơn, cậu ta đứng trên ban công, đón gió mai thổi, há miệng nhìn vào quyển sách học thuộc từ đơn, trong khóe mắt đột nhiên lại thấy một bóng người xa lạ mà cũng quen thuộc.

Là từ trong tòa nhà này của bọn họ đi ra.

Nói xa lạ, là vì khu nhà này cũng nhỏ bé, người thuê cơ bản đều là bạn học chung trường. Cao Văn giỏi kết giao, quen biết gần hết, nhưng lại có vẻ chưa từng gặp người này.

Nói quen thuộc, chủ yếu là vì đầu tóc kia, đen mượt như thế, nhìn một cái là thấy khi còn bé hẳn ăn rất nhiều vừng đen. Mà để lại cho cậu ta ấn tượng và đánh giá này, cậu ta chỉ biết một người như vậy.

Đáng tiếc là không thấy mặt.

Đưa mắt nhìn nữ sinh đi qua sân bóng rổ, Cao Văn híp mắt một cái, bất thình lình lại hắt hơi, cậu ta sụt sịt mũi, quay vào bên trong phòng ấm áp.

Nửa giờ sau, trong khu nhà có thêm nhiều tiếng mở cửa và tiếng bước chân lục tục.

Cao Văn xách cặp ra ngoài khóa cửa thì thoáng thấy Lục Bách Trình trên lầu đi xuống, cậu ta vội vàng đuổi kịp thì lại thấy anh hơi đỡ cổ, có vẻ như bị trật cổ, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt.

"Tối qua ngủ không ngon à?" Cậu ta hỏi.

Lục Bách Trình thấy là cậu ta, ừ một tiếng.

"Tối qua mình cũng ngủ không ngon." Cao Văn sờ vành mắt đen thui của mình, "Sáng nay đồng hồ báo thức suýt không gọi được mình dậy."

"Lại dậy sớm học thuộc lòng à?"

Lục Bách Trình ở trên lầu cao hơn cậu ta, có lúc dậy sớm, đánh răng cũng có thể nghe thấy tiếng cậu ta đứng ở ban công học thuộc lòng truyền lên.

"Hôm nay mình học thầm, chắc không ồn ào đến cậu chứ!"

"Không có."

Cao Văn thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng nói: "Mà lúc mình đang học thuộc lòng, hình như còn nhìn thấy Khương Phi."

Thấy Lục Bách Trình không nói gì, cậu ta còn bổ sung: "Là thanh mai của cậu ý, tóc dài, tên là Khương Phi nhỉ?"

Ngón tay Lục Bách Trình giật giật, thờ ơ nói: "Tên là Khương Phi."

Cao Văn nhìn anh lãnh đạm như vậy, dáng vẻ như chẳng có hứng thú gì, "Chẳng phải nói là lớn lên bên nhau từ nhỏ thì quan hệ sẽ rất tốt sao, sao hai người các cậu lại..."

Dường như Lục Bách Trình không nghe được câu này của cậu ta, đột ngột vỗ vai cậu ta hỏi: "Cậu bị cận thị à?"

Cao Văn lắc đầu, "Thị lực của mình rất tốt."

"Thảo nào."

"Gì cơ?"

Lục Bách Trình ra hiệu cậu ta nhìn xuống dưới, "Dây giày của cậu tuột kìa."

Cao Văn bị anh làm cho bối rối, vội vàng cúi đầu buộc dây giày.

Ngẩng đầu lên, Lục Bách Trình căn bản không chờ cậu ta, đã đi rất xa.

-

Cao Văn hẹn Lục Bách Trình đi chơi bóng, đã là chuyện của kỳ nghỉ hè.

Hôm đó đi chơi bóng Cao Văn còn hẹn cả Hoa Đình, nhưng Hoa Đình có việc bận, chỉ có thể đến xem nửa tiếng đầu.

Nửa tiếng cũng được. Nửa tiếng là đủ rồi.

Cao Văn vốn có tâm tư trong nửa giờ này biểu hiện thân thủ của mình trước mặt nữ thần, ai biết được đến cả ngọn gió trên sân bóng cũng bị Lục Bách Trình cướp đi, đánh cho cậu ta không còn manh giáp, rất là mất thể diện. Chờ sau khi Hoa Đình đi rồi, lại thấy thái độ không mảy may gợn sóng của Lục Bách Trình, cậu ta hơi dừng lại sự tức giận, chua xót hỏi: "Cậu có thấy Hoa Đình không?"

"Ai?"

"Cậu không biết Hoa Đình à?"

Lục Bách Trình lắc đầu.

Cao Văn càng tức giận.

Chơi bóng xong, cả nhóm đi tới tiệm thịt nướng phía sau trường. Cao Văn nhắc đến việc chia lớp, không biết cậu ta lấy được danh sách trước khi công bố từ đâu, gần như thay máu cả lớp, đi hơn nửa, hơn nửa ở lại.

"Anh Lục, chúng ta vẫn chung lớp." Cậu ta nói.

Lục Bách Trình nhìn về phía cậu ta, "Cậu gửi danh sách cho mình nữa."

Cao Văn gửi tin nhắn sang cho anh luôn.

Lục Bách Trình cúi đầu mở tin nhắn, tìm từng tên từng tên, chờ đến khi rốt cuộc cũng thấy tên của người nào đó, anh không xem kỹ nữa mà cười nhếch mép một cái, lúc anh tắt điện thoại di động đi thì mọi người đã bàn tới đề tài bạn nữ nào xinh đẹp nhất.

Cao Văn là fan não tàn của Hoa Đình, dĩ nhiên nêu tên Hoa Đình, "Dáng người cậu ấy rất đẹp, tính cách cũng tốt, đáng lẽ hôm nay cậu ấy có thể đi ăn đồ nướng với bọn mình..."

Có người bảo cậu ta bốc phét.

"Thật đó, nếu không phải là ---"

Nếu không phải là Lục Bách Trình làm cậu ta mất mặt, thì dù có thế nào cậu ta cũng phải kéo Hoa Đình đi cùng.

Cao Văn không nói hết câu sau, cậu ta nhìn về phía Lục Bách Trình, trong mắt không khỏi đong đầy oán hận, "Anh Lục, anh thấy trong khối chúng ta bạn nữ nào xinh đẹp nhất?"

Câu này cũng không phải cậu ta chưa hỏi bao giờ, cậu ta còn tưởng rằng Lục Bách Trình sẽ đánh trống lảng như những lần trước, nhưng có lẽ hôm nay tâm trạng anh rất tốt, vì vậy đưa ra câu trả lời nghiêm túc: "Khương Phi."

Mọi người đều nói rằng Hoa Đình xinh đẹp nhất, anh lại nói Khương Phi, cũng không mấy người để ý.

Kiểu như Cao Văn thì nói: "Đó là do cậu không biết Hoa Đình."

Còn có người bên cạnh ồn ào: "Hai cậu lớn lên bên nhau, dĩ nhiên là thiên vị."

Lục Bách Trình cười một tiếng, không chối.

Sau đó lại có người hỏi Lục Bách Trình thích kiểu con gái gì.

Lục Bách Trình nhớ tới ngày đó Khương Phi ở lại phòng trọ của anh, cô nằm trên giường anh, cũng hỏi anh câu này.

Nhưng đây không phải chuyện hai câu ba lời là có thể nói được rõ ràng.

Anh uống một ngụm nước, suy nghĩ chút rồi nói: "Xinh đẹp."

Mọi người nghe được thì cười anh nông cạn.

Chỉ có Cao Văn hiếm khi yên lặng, liếc mắt nhìn anh một cái.