Khương Phi nhờ Tô Điềm Điềm giấu giếm giùm mình qua việc kiểm tra phòng, cô lấy lý do là về nhà một chuyến nên không về kịp.
Tô Điềm Điềm dù thấy kỳ lạ nhưng cũng may tính cách vô tâm vô tư, đã thoải mái đồng ý.
"Lục Bách Trình." Khương Phi ấn tắt điện thoại di động, "Ngày mai làm sao mình về được?"
"Dùng thẻ ra vào của mình."
Lục Bách Trình đã sớm nghĩ xong, "Bảo vệ cổng biết mình, mình có thể trực tiếp đi vào."
Khương Phi phiền muộn thở dài, có thể vì đối phương là Lục Bách Trình nên khi biết mình không thể trở về, phản ứng đầu tiên của cô không phải là nam nữ khác biệt, mà là cô không muốn ngủ ở trên sofa, cô muốn ngủ giường.
Nói tới thì hai người bọn họ đã quá quen thuộc. Khi còn nhỏ họ thường xuyên ngủ trưa cùng nhau, sau khi lớn lên mặc dù có ý thức phân biệt nam nữ nhưng thân thể vẫn còn ghi nhớ thói quen ấy, những cử chỉ trong mắt người khác là tiếp xúc quá mức thân mật, ở chỗ bọn họ chỉ là quen rồi mà thôi.
Như việc một tháng trước khi thi vào trung học, Khương Phi học quá mệt mỏi nên còn mượn giường Lục Bách Trình ngủ một giấc. Sau khi tỉnh dậy nghe Lục Bách Trình nói cô ngủ vừa chảy nước miếng vừa nghiến răng kèn kẹt, cô tức muốn chết, đêm đó trước khi ngủ còn bật máy ghi âm xem có phải anh nói thật không, kết quả hôm sau chẳng nghe ra được gì. Không phải là cô ngủ không động tĩnh, mà là điện thoại hết pin.
Đến bây giờ, cũng mới chỉ cách một năm thôi.
Khương Phi suy nghĩ hồi lâu, vẫn chủ động mở miệng nói: "Người là thọ tinh, cậu lớn nhất, hôm nay mình ngủ trên sofa cho."
Lục Bách Trình nhìn cô, không nói gì.
Khương Phi thấy vậy lại cảm thấy bực bội, người này sao cứ như không có mắt vậy, không biết khách sáo sao?
Cô đứng lên, "Cậu có dư một chiếc khăn bông không?"
Lục Bách Trình cứng đờ người, "Cậu muốn tắm?"
Việc cung cấp nước ở trường rất bất tiện, chỉ có buổi chiều tan học mới có nước nóng, Khương Phi tắm xong rồi mới đi tìm anh, cô không nghĩ nhiều, "À không, mình rửa mặt."
Lục Bách Trình như thở phào nhẹ nhõm, "Mình tìm cho cậu."
Sau đó lại nghe cô nói, "Chỗ này của cậu có bàn chải mới không?"
Tối nay Lục Bách Trình dễ nói chuyện lạ thường, anh thả một chiếc chăn xuống ghế sofa, nói: "Còn cần gì nữa, mình xuống lầu mua."
Khương Phi nói cô chỉ ở một đêm, không cần mua, nhưng lời nói đến miệng lại thành ra thêm mấy thứ đồ dùng hàng ngày. Gần đây trời quá hanh khô, không bôi kem dưỡng da thì không ngủ được.
Lục Bách Trình nghe cô nói sơ qua, rồi đi mua về đồ mà bình thường cô hay dùng.
Khương Phi mới nhớ ra là bọn họ còn thường xuyên cùng nhau đi dạo siêu thị. Cô cúi đầu lật tới lật lui đồ trong túi, nói: "Có đầu óc thông minh thật là tốt, ngay cả mấy thứ này cũng nhớ."
Lục Bách Trình từ chối cho ý kiến, "Rửa mặt đi."
"Ờ."
Khương Phi rửa mặt xong đi ra, thấy Lục Bách Trình còn mặc nguyên đồng phục học sinh ngồi trên ghế sofa, không khỏi đá đá anh, "Cậu làm gì mà không tắm đi, còn ngồi ở chỗ ngủ của mình."
"..." Vẻ mặt Lục Bách Trình trầm ngâm, "Hôm nay cậu lắm lời thật."
"Hôm nay cậu rất ít nói."
"..."
Chẳng biết có phải là trong lòng có quỷ hay không, Lục Bách Trình thấy tư thái tự nhiên hào phóng của Khương Phi hiện giờ vừa thấy khác thường lại chướng mắt. Nếu như cô có thể biểu hiện dè dặt xấu hổ một chút thì tốt. Nhưng ý nghĩ này vừa mới nổi lên, anh lại thấy vui mừng, may mà cô không cảm thấy lúng túng.
Bởi vì như vậy mới không hiện rõ ra là anh bất bình thường đến thế nào.
Anh nói: "Mình ngủ sofa, cậu ngủ trên giường đi."
Khương Phi nhìn anh với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối, "Là cậu nói đó nhé, mình không ép cậu."
Lục Bách Trình không nói một lời, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Khương Phi quay lưng lại nghe được tiếng đóng cửa phòng tắm, bỗng chốc thở dài ra một hơi. Cô nhìn lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình một chút, trong đầu nghĩ, chút nữa nhắm mắt rồi ngủ một đêm rốt cuộc có được không.
Cô lo lắng mình ngủ say có phải sẽ chảy nước miếng rồi nghiến răng kèn kẹt thật không.
-
Căn phòng trọ khoảng 50 mét vuông, thiết kế kiểu mở, bên cạnh giường là một chiếc ghế sofa ba chỗ ngồi, ở giữa chỉ có một cái tủ thấp.
Khương Phi cố gắng hết sức dán mình về phía cạnh cửa sổ.
Bình thường chất lượng ngủ của cô không tệ, trong phòng ngủ chung tắt đèn nhắm mắt mấy phút là có thể chìm giấc nồng. Nhưng có lẽ là lúc này tiếng nước chảy trong phòng tắm quá lớn, cô nhắm mắt thế nào cũng không ngủ được, chỉ thấy thật ồn ào.
Lục Bách Trình tắm thật chậm.
Cô nghe tiếng nước chảy hồi lâu, không khỏi nghĩ, ở ngoài trường thật tốt, lúc nào tắm cũng được, cũng không cần sợ cúp điện cúp nước, rất tự do.
Suy nghĩ một chút, tiếng nước dừng lại.
Khương Phi nhắm mắt theo bản năng.
Cô nghe Lục Bách Trình cố gắng nhón nhẹ chân, lại nghe được anh quay vào phòng tắm đóng cửa lại sấy tóc, cũng nghe được tiếng anh ra ngoài nắm xuống sofa, lò xo hơi kẽo kẹt.
Anh không tắt đèn.
Khương Phi nhớ tới chuyện này nên xoay người định hỏi anh có muốn mở đèn cả đêm không. Trên thực tế cô cũng làm vậy, chỉ là chưa kịp hỏi thì đã đυ.ng vào tầm mắt anh.
Cứ như vậy mấy giây, hai người đều không nói gì.
"Cậu còn chưa ngủ?" Vẻ mặt Lục Bách Trình nhàn nhạt, lấy tay làm gối, chăn đắp nửa người, anh không nhúc nhích, lời nói ra cũng nhẹ, mang theo chút khàn khàn lười biếng.
Khương Phi hơi thất thần, vào lúc này chợt thấy những đánh giá của bạn học trong lớp với anh là đúng. Anh thật đẹp trai, khí thế thiếu niên bừng bừng, sống mũi cao, mày đen như mực, từ góc độ của cô nhìn sang chẳng thấy chút khó coi nào.
"Cậu tắm quá lâu, rất ồn ào." Cô nói nhỏ.
Lông mi Lục Bách Trình rất dày, hơi run run chút cũng thấy vô cùng rõ ràng, anh trợn trừng mắt, nói sang đề tài khác: "Bây giờ rất yên tĩnh, cậu có thể ngủ được rồi."
Nói xong anh liếc nhìn đèn trên trần, "Mình tắt đèn đi."
"Đừng, không phải cậu sợ sao?"
"Mở đèn nhỏ là được."
Lục Bách Trình đứng dậy loay hoay một hồi, trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn ấm áp ở mép giường của Khương Phi.
Bóng tối hơi mờ mờ làm Khương Phi thấy thả lỏng hơn một chút, cô điều chỉnh một tư thế thoải mái, vỗ vỗ chăn nói: "Mình thấy cậu sống một mình ở ngoài thật là tốt, chờ sau này đi làm, mình cũng tự thuê phòng ở."
"... Mình vừa mới đi mua rất nhiều đồ đó, để ở đây đi, sau này cậu muốn qua thì lấy dùng."
Khương Phi thấy anh thật thức thời, cười nói: "Là vì mới đón sinh nhật nên tâm trạng tốt, hay là vì mình tặng giày chơi bóng mà hôm nay cậu dễ nói chuyện dữ."
"Bình thường mình khó tính à?"
Khương Phi vùi mặt vào chăn, trong mũi tràn đầy mùi hương trà đắng thường thấy trên quần áo của Lục Bách Trình, cô ngửi một chút mới nhớ tới mà trả lời: "Cũng tàm tạm, mình quen rồi."
"Cái gì gọi là tàm tạm chứ?"
"Có một chuyện này mình vẫn luôn tò mò..."
Hai người hai miệng đồng thanh, làm đối phương ngẩn ra.
Lục Bách Trình phản ứng nhanh hơn chút, "Chuyện gì."
"Cậu thích kiểu nữ sinh như thế nào?"
Lục Bách Trình khẽ run rẩy.
Khương Phi giải thích: "Mình hỏi thay mặt cho các bạn nữ lớp mình."
Lục Bách Trình nhìn cô chằm chằm, nhưng chỉ nhìn thấy cái đỉnh đầu.
Từ khi tắt đèn, anh không thấy được mặt cô nữa.
Thật ra nếu như cô chỉ hỏi một câu trước mà không có thêm câu giải thích phía sau, có lẽ anh sẽ sẵn lòng trả lời nghiêm túc.
Nhưng cuối cùng anh chỉ nói: "Mình không biết."
Khương Phi thấy anh đang qua loa lấy lệ, "Vậy cậu có từng thích ai chưa?" Hỏi xong câu này cô lại thấy hồi hộp khó hiểu, cảm giác như tim hơi bị siết lấy.
Hồi lâu sau.
Lục Bách Trình đảo mắt nhìn chằm chằm chiếc bàn trà nhỏ rồi lên cái hộp giày, nói: "Có."
Rốt cuộc Khương Phi cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía anh. Cô há miệng, muốn hỏi người này cô có biết hay không, nhưng có lẽ thấy anh bị bao phủ trong ánh đèn mờ nhạt, nhìn có vẻ thật xa lạ, nên cũng không thể thốt nên lời.
Còn về câu trả lời ---
Cô muốn biết.
Nhưng dường như cũng chẳng muốn biết.