Yêu Thôi Đừng Cưới

Chương 22: Tặng giày ngụ ý không tốt

Lục Bách Trình nhận được điện thoại của Khương Phi là khi đã đang trên đường trở về Biệt thự Nghi Sơn.

Sau khi biết mình bị cho leo cây, anh không bảo tài xế quay đầu xe ngay mà chờ qua một cái đèn giao thông mới nói quay trở lại.

Hôm nay anh bận không ít việc, vốn cho là mình về trễ thế này sẽ bị Khương Phi cằn nhằn mãi không thôi, bây giờ xem ra không cần phải bận tâm nữa rồi.

Điều duy nhất an ủi Lục Bách Trình cả buổi tối, là Khương Phi không để anh chờ quá lâu.

Khi anh đến nhà hàng thịt nướng thì chỉ có một mình Khương Phi đang đợi.

"Đồng nghiệp kia của em đâu?"

Lục Bách Trình không hẳn là không biết Lương Tiếu, Khương Phi đã nhắc đến anh ta nhiều lần. Nhưng tới tận bây giờ anh cũng không gọi tên họ của Lương Tiếu, mà luôn luôn là "đồng nghiệp kia", "đồng nghiệp kia”.

Trước kia khi đi học anh cũng như vậy, như thể những người bên cạnh cô, trừ anh ra, không ai xứng đáng có được họ tên.

"Vợ anh ấy hối mang đồ ăn về."

Khương Phi lấy một túi đựng xiên nướng bên ngoài được bọc giấy bạc ra, "Em mua nhiều lắm, đều là đồ anh thích."

Cũng chẳng biết là câu nào lấy được lòng Lục Bách Trình mà vẻ mặt anh hơi dịu đi, tùy tiện nhìn qua một chút mới đáp: "Sao anh thấy đều là đồ em thích thế."

"Khẩu vị của hai bọn mình chẳng phải giống nhau sao?"

Khương Phi ngửi ngửi một chút đồ ăn trong túi, thấy hơi đói. Vừa nãy cô chẳng ăn được nhiều, đến bây giờ mới thấy có chút ham muốn ăn uống.

Cô lại nói đến chuyện xưa: "Trước kia anh thật giỏi giả vờ, mẹ em nấu khó ăn như vậy mà anh còn kiếm cớ đến nhà em ăn uống chùa, hại em khổ sở không nói nổi."

"Em nghĩ anh không thích ăn cơm dì An nấu ư?"

"Vậy anh nói xem anh có thích không?"

"Phải xem là ăn với ai."

Trong lòng Khương Phi khẽ rung động, lại nghe anh nói thêm một câu: "Anh vẫn cảm thấy nhìn em ăn rất ngon, chính là cách ăn của em ấy."

Mặt mũi cô vỡ tan nát.

Mà anh vẫn còn tiếp tục: "Trước kia dù em ăn gì thì trên mặt cứ phải dính chút đồ ăn, ăn cơm dính hạt cơm, ăn kẹo dính vụn đường... Mỗi lần đến ăn anh đều chờ xem mép em dính mấy hạt cơm, rồi dì An nói em mấy câu... Nghe có hơi buồn cười, nhưng những lúc đó khẩu vị của anh trở nên tốt hơn hẳn. Sau này em biết chú ý hình tượng rồi, anh còn cảm thấy rất tiếc nuối."

Chỉ là khi đó bọn họ đã lên cấp ba, anh không phải đến nhà họ Khương ăn ké nữa mà đổi thành Khương Phi đến nhà anh ăn chùa uống chực mỗi ngày.

Vô cùng tốt.

Bởi vì điều anh mong muốn trước nay chỉ đơn giản là được ăn cơm cùng cô thôi.

"... Anh bị bệnh gì vậy."

Rất hiếm khi Lục Bách Trình tình nguyện nói nhiều thế, Khương Phi lại chẳng có ý nghe. Cô cảm giác anh biến cô thành một đứa mà ăn cơm thôi cũng ngu si, nhưng dường như anh chẳng hề nhận ra điều đó.

Cô ngồi dựa vào ghế một hồi, cảm thấy mệt mỏi, không ngăn được người cứ nghiêng về phía anh, sau đó thì dứt khoát nằm trong l*иg ngực anh, câu được câu không mà cười nhạo mấy lời của Lương Tiếu đã nói sau khi hai người dùng xong bữa.

"Anh ấy hỏi em lúc đi học có từng yêu đương chưa, còn thấy rằng người có thể ở bên em nhất định phải là người rất tài giỏi. Nhưng mà em cảm thấy lời này có ẩn ý..."

"Ẩn ý gì?" Lục Bách Trình cắt đứt lời cô.

"Chúng ta đâu phải là đã từng yêu đương, là vẫn đang yêu chứ."

Nói đến đây, Khương Phi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô hé mí mắt nhìn anh với vẻ nghiêm túc, "Lục Bách Trình, có phải chúng ta còn chưa chính thức nói rõ không?"

"Nói gì?"

Khương Phi ngồi dậy, "Đúng rồi, anh không có nói trực tiếp với em là anh thích em, cũng không nói thẳng là chúng ta ở bên nhau."

Lục Bách Trình nhíu mày.

"Vậy thì làm sao chúng ta lại tiến tới với nhau nhỉ?" Cô lầm bầm lầu bầu, qua mấy giây sau lại nghĩ tới chuyện gì đó, "Đây là anh đùa giỡn lưu manh."

Lục Bách Trình bật cười, "Anh đùa giỡn lưu manh sao?"

"Đúng vậy."

Khương Phi sâu kín nhìn anh, tầm mắt dừng lại trên môi anh.

"Lúc ấy anh lén hôn em lúc em không chú ý, hôn làm em bối rối luôn. Anh biết rõ em, biết con người em rất dễ bị dắt mũi..."

Lục Bách Trình cười mà như không cười, "Vậy là em cũng không hiểu rõ bản thân mình rồi."

Anh nói: "Nếu như em không thích anh, thì anh có hôn em đến đâu cũng chẳng có tác dụng gì."

"..."

Khương Phi muốn phản bác, nhưng cũng không thể không thừa nhận anh nói có lý.

-

Ngay từ đầu kỳ nghỉ hè An Mộng Như đã nói muốn để Khương Phi ở nội trú, đỡ phải bôn ba đi lại với tránh làm phiền nhà họ Lục. Khương Phi vô cùng mong đợi, nhưng đến khi mọi chuyện sắp xếp xong xuôi cô lại có chút mất mát.

Dù sao xe nhà Lục Bách Trình cũng vô cùng thoải mái, cô ngồi đã quen rồi.

Nhưng sự mất mát này biến mất trong chớp mắt, bởi vì lúc ấy Lục Bách Trình còn chưa về nước, mà bọn họ cũng không hòa thuận lắm.

Về sau hai người bắt tay giảng hòa trong sự cố cúp điện ở doanh trại rồi Lục Bách Trình biết được cô ở nội trú thì cực kỳ khó chịu --- Tất cả những việc đăng ký của anh đều do trợ lý của Vạn Hi làm nên đương nhiên anh sẽ học ngoại trú. Mà sau khi khai giảng thì ký túc xá của trường đã kín chỗ, giờ xin cũng không kịp nữa rồi.

Vậy là chẳng bao lâu sau khi khai giảng, anh đã lấy lý do muốn ngủ nướng để Vạn Hi thuê phòng gần trường cho mình.

Vạn Hi đồng ý, còn thấy anh là học sinh cấp ba mà sống một mình nên đã mời cả dì nấu cơm lúc trước trở lại chăm sóc.

Việc này đã cung cấp cho Khương Phi đầy đủ lí do để đến ăn chực sau đó.

Trường trung học Cừ Dương quy định học sinh nội trú không được tùy tiện ra ngoài, nhưng quy định là chết người là sống, vì ăn Khương Phi dù có phải lật nóc nhà cũng một hai trốn ra ngoài.

Nguyên nhân đâu phải tại anh, mà là tại căn tin trường nấu quá khó ăn.

May mà dù có như vậy Khương Phi cũng không quên dự tính ban đầu của mình. Cô định sau khi lên cấp ba sẽ giữ khoảng cách với Lục Bách Trình, không còn nói chuyện nhiều nữa, đúng thật đã nói là làm, ở trường cũng ít trao đổi, ra ngoài không đi cùng nhau, người ngoài chỉ biết là hai người có quen biết, mà bên ngoài thấy vậy, bên trong hai người cũng đúng là thế.

Hôm sinh nhật 17 tuổi của Lục Bách Trình, Khương Phi trốn giờ tự học buổi tối, lẻn tới phòng trọ của anh chúc mừng sinh nhật.

Trước đó cô đã tiết kiệm tiền như điên, muốn mua tặng anh một đôi giày chơi bóng, sợ hết hàng nên còn mua sớm, giấu giếm cho đến ngày sinh nhật mới lấy ra.

Nhưng Lục Bách Trình không quá vui vẻ, đòi phải trả tiền lại cho cô mới chịu.

Cô hỏi tại sao.

Anh nói tặng giày ngụ ý không tốt.

Cô nghe xong cười ha ha rõ to, "Sao cậu lại tin mấy điều này chứ?"

Lục Bách Trình chỉ hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Anh quá nghiêm túc, làm Khương Phi không dám cười nữa, cô gãi đầu một cái, để anh đưa cho mình mười đồng, coi như là anh mua giày.

Đưa giày, nhận tiền, Khương Phi chuẩn bị rời đi.

"Đi luôn à?"

Khương Phi gật đầu, cô là học sinh nội trú, có nhiều quy định bắt ép, không được tự do như anh. Mặc dù đã trốn hơn nửa tiết học nhưng cô vẫn rất lo lắng cho nửa tiết sau. Sắp đến kỳ thi chia lớp, gần đây cô rất cố gắng học tập.

"Bánh kem còn chưa tới."

Khương Phi suy nghĩ một chút, "Vậy mình ăn bánh kem với cậu xong rồi đi."

Hôm đó bánh kem đưa tới trễ.

Khương Phi ăn xong đã là chín giờ.

Cô chưa từng ở lại nơi này của Lục Bách Trình trễ như vậy, vốn muốn cầm áo khoác đồng phục chuẩn bị đi ngay, nhưng sân bóng rổ dưới lầu lại phát ra âm thanh quen thuộc.

Lục Bách Trình luôn phản ứng nhanh như mọi khi, "Là Cao Văn."

Khương Phi biết Cao Văn, cùng lớp với Lục Bách Trình, nói nhiều, ồn ào, lại hay buôn chuyện.

Khu nhà ở này được săn đón vì địa điểm thuận lợi, thật ra nhà thì cũ kỹ, không có thang máy, xuống lầu một cái là sân bóng rổ, trở về trường sẽ phải đi qua đó.

Nếu như đi xuống, để Cao Văn nhìn thấy cô thì xong đời.

"Giờ này mà cậu ta còn chơi bóng rổ?"

"Ừ," Lục Bách Trình nhìn cô cầm áo khoác ngồi xuống lần nữa, "Sắp thi cuối kỳ, áp lực lớn."

Khương Phi liếc mắt, "Hâm hả."

"Đúng thế."

Anh bỗng nhiên lại hùa theo, làm Khương Phi nhìn anh kỳ lạ một cái, hỏi: "Vậy khi nào thì cậu ta mới chơi xong?"

Chỉ trong lớp cô thôi đã có hai ba người theo đuổi Lục Bách Trình rồi. Ngày thường khi họ hỏi cô có quan hệ thế nào với Lục Bách Trình, cô đều nói là không quen thân. Nếu để mấy cô ấy biết động chút là cô chạy tới nhà người ta ăn cơm, còn ở lại đến muộn thế này, vậy thì cô có trăm miệng cũng không thể bào chữa, có lý cũng không cãi được.

Lục Bách Trình nói: "Chắc sắp rồi, chờ chút nữa đi."

Ai mà có dè được chờ chút nữa là qua luôn thời gian đóng cửa tắt đèn của ký túc xá.

Vì thế Khương Phi không trở về được.