Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 97: Phiên Ngoại 4: Tiểu xinh đẹp.

Viên Sơ Nhụy chiều nay vừa vặn có thời gian, kế tiếp lại là cuối tuần, quỷ thời gian vốn dĩ dư xài. Sau khi cô tiến vào Viên thị, cuối tuần trên cơ bản cũng sẽ dùng để xử lý công việc, nhưng như cũ có thể tự an bài thời gian, cho nên vô cùng thong dong mà đồng ý ủy thác của Lận Uyển Thanh.

Làm phụ huynh cho bạn gái nhỏ, tham gia họp phụ huynh của nàng. Loại chuyện này, Viên Sơ Nhụy vẫn là đầu làm, nghĩ đến vẫn là rất có ý tứ.

Giang Hựu Tình mộng bức chớp chớp mắt, Viên Sơ Nhụy xoa xoa đầu nàng, mỉm cười nói: "Không biết có thể có giáo viên cáo trạng cùng chị hay không?"

Thân mình Giang Hựu Tình nháy mắt banh thẳng, trạm quân tư như đứng ở trước mặt nàng, liên tục xua tay: "Kia sao sẽ có, em lại ngoan, học sinh ba tốt chính là em!"

Viên Sơ Nhụy khẽ cười một tiếng: "Ân, em ngoan nhất ."

Lớp phụ huynh còn chưa có bắt đầu, hai người đứng bên ngoài đầu hàn huyên, khi nói chuyện cùng Giang Hựu Tình chủ nhiệm lớp vừa lúc đi ngang qua, thấy Viên Sơ Nhụy cùng giang Hựu Tình vừa nói vừa cười, lập tức đoán được cô chính là thay thế vợ chồng Giang Hải Minh tới dự họp cho Giang Hựu Tình.

Xuất phát từ lễ phép, chủ nhiệm lớp tiến lên cùng Viên Sơ Nhụy chào hỏi: "Chào cô, hôm nay cô tới thay thế ba mẹ Hựu Tình họp phụ huynh nhi?"

Viên Sơ Nhụy nhìn về phía vị cô giáo này quần áo chỉnh tề khéo léo, lộ ra tươi cười thương nghiệp gãi đúng chỗ ngứa, vươn tay: "Đúng vậy, tôi là chị của Hựu Tình, họ Viên. Ngài là chủ nhiệm lớp em ấy sao?"

Chủ nhiệm lớp hiền hoà mà nắm lấy tay Viên Sơ Nhụy: "Đúng vậy, tôi là chủ nhiệm lớp của nàng, tôi họ Tưởng."

Viên Sơ Nhụy thu hồi tay, có lễ có tiết: "Hựu Tình nhà tôi ngày thường ở trường học cực khổ các vị giáo viên chiếu cố, hy vọng em ấy không có nghịch ngợm gây sự cho mọi người thêm phiền toái. Nếu em ấy có chỗ nào không tốt, cô giáo Tưởng có thể nói cho tôi, tôi làm chị gái sẽ dạy em ấy thật tốt."

Giang Hựu Tình l một giây còn đang vì bốn chữ "Hựu Tình nhà tôi" này cảm thấy cao hứng, giây tiếp theo tươi cười liền đọng lại ở trên mặt, Viên Sơ Nhụy có phải đang hướng dẫn cô Tưởng cáo nàng trạng đi? Vậy Viên Sơ Nhụy lại quá xấu rồi!

Giang Hựu Tình lập tức tỏ vẻ kháng cự: "Em mới không nghịch ngợm gây sự, cô Tưởng cô mau giúp em rửa sạch oan khuất!"

Chủ nhiệm lớp cười cười, vội nói: "Không có không có, đứa nhỏ này thái độ đối với việc học thập phần nghiêm túc, quan hệ cùng bạn học ở chung cũng không tồi, đi học nghiêm túc chuyên chú, tự biết giới hạn lại hiểu chuyện, giáo viên các môn đều nói thích nhất con bé nhất."

Tiếp theo tạm dừng một chút, nhìn thoáng qua giang Hựu Tình, ý bảo muốn nói chuyện riêng với Viên Sơ Nhụy.

Giang Hựu Tình: "......?"

Giang tiên nữ: Hay là thật sự muốn cáo trạng tôi đi?! 【 khϊếp sợ.jpg】

Thái độ Chủ nhiệm lớp thần bí hề hề, làm Giang Hựu Tình đứng ở tại chỗ nhịn không được bắt đầu trầm mặc suy tư, nỗ lực nhớ lại chính mình đến tột cùng có chọc tới chủ nhiệm lớp hay không.

Viên Sơ Nhụy dừng lại bước chân hỏi: "Cô Tưởng mời nói."

Cô kỳ thật cũng không dự đoán được cô Tưởng muốn cáo trạng, cô tuy rằng ngoài miệng nói không biết có thể giáo viên sẽ cáo trạng hay không, nhưng trong lòng nhất tin tưởng Giang Hựu Tình là đứa bé ngoan cũng không cho rằng nàng sẽ bị vô duyên vô cớ cáo trạng, cho nên đối với hành động này của cô Tưởng đã cảm thấy một tia kinh ngạc lại cảm thấy chờ mong —— Bạn nhỏ của cô nếu là nghịch ngợm gây sự, sẽ nghịch ngợm gây sự như thế nào?

Cô Tưởng nghiêm túc lại nghiêm túc mà nói: "Tôi không phải muốn nói Hựu Tình không tốt, là muốn cho cô nói lại cho ba mẹ con bé, phải chú ý vấn đề con bé yêu đương sớm."

Viên · đối tượng yêu đương sớm của Giang Hựu Tình · Sơ Nhụy: "?"

Cô giáo Tưởng: "Hựu Tình đứa nhỏ này lớn lên đẹp như vậy, bên người khẳng định không thiếu nam sinh đối với nàng xum xoe, theo tôi hiểu biết, học trưởng đều vội vàng cho đưa hoa tỏ tình cho con bé. Tôi chỉ sợ con bé ngây thơ mờ mịt mà đáp ứng rồi, sau đó bị yêu sớm ảnh hưởng, chủ yếu và thứ yếu hỗn loạn, vô tâm học tập."

Biết mị lực Giang Hựu Tình ngay cả các học trưởng cũng bị bắt được, lúc sau, Viên Sơ Nhụy cười như không cười mà nhướng mày một chút.

Cô giáo Tưởng không chú ý tới biểu tình của cô, tiếp tục nói: "Cho nên tôi hy vọng phụ huynh con bé có thể chính xác mà dẫn đường, nên dạy điều tốt cho con bé."

"Bản thân tôi không phải phản đối yêu sớm, tôi là phản đối toàn thân tâm đều lâm vào yêu sớm. Có đứa nhỏ nói yêu đương thì cả người đều rơi vào đó, học tập cũng không học cho tốt, khóa cũng không lắng nghe. Nhưng có đứa nhỏ yêu đương sẽ trở nên càng nỗ lực, bởi vì bọn họ sẽ xem lẫn nhau như mục tiêu, cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ cùng nhau lao tới ước mơ."

Cô giáo Tưởng cười cười: "Nếu Hựu Tình yêu đương cũng là như thế này tích cực hướng về phía trước, tôi đây tuyệt không phản đối."

Viên Sơ Nhụy nghiêm túc mà nghe xong nàng lời nói, gật đầu đáp: "Ân, cô Tưởng yên tâm, tôi đều hiểu rõ."

Cô giáo Tưởng nhẹ nhàng thở ra: "Cô hiểu rõ thì tốt, vậy phiền toái cô đem những lời này chuyển cho ba mẹ con bé, vất vả cô, tôi đi văn phòng chuẩn bị tài liệu trước, họp phụ huynh lần một đã phải bắt đầu rồi."

"Được."

Giang Hựu Tình thấy cô Tưởng cùng Viên Sơ Nhụy chuyển thân mình hướng văn phòng đi rồi, gấp không chờ nổi chạy tiến lên đi, thử nói: "Thế nào? Cô Tưởng theo chị nói cái gì?"

Đừng thật là cáo trạng đi......

Viên Sơ Nhụy hơi hơi cúi đầu, bám vào bên tai nàng thấp giọng nói: "Còn có học trưởng đưa hoa tỏ tình cho em?"

Bạn nhỉ nhà cô là có thể a, nói không chừng sau lưng cũng thành công được chọn hoa đi?

Giang Hựu Tình nghe vậy sửng sốt, tiện đà đúng lý hợp tình nói: "Em chính là tiên nữ, không có người cho ta đưa hoa tỏ tình không phải càng kỳ quái nga?" Lặng lẽ liếc cô liếc một cái, lập tức giơ lên một cái tươi cười xán lạn, chuyện vừa chuyển, "Cự tuyệt, đều cự tuyệt, em đối với nam sinh thật sự một chút hứng thú cũng không có."

Viên Sơ Nhụy suy một ra ba: "Vậy có đàn cị đưa hoa tỏ tình cho em thì sao đây?"

Giang Hựu Tình ôm lấy cánh tay của cô, làm nũng nói: "Ai tới cũng không cần, tôi chỉ cần Nhuỵ muội muội."

Viên Sơ Nhụy vừa lòng gật gật đầu, Giang Hựu Tình tươi cười càng thêm xán lạn, ôm cánh tay của cô đến càng căng chặt, giống như là muốn treo ở trên nàng cánh tay cô như vậy, cùng nàng như hình với bóng, đến chỗ nào cũng ở bên nhau.

Giang Hựu Tình: "Cô Tưởng nói cái gì cho chị? Chị như thế nào sẽ biết chuyện có học trưởng đưa hoa nha?"

"Nói chuyện em yêu sớm." Viên Sơ Nhụy đáp.

Giang Hựu Tình che miệng, nhỏ giọng kinh hô: "Trời ơi, cô Tưởng cư nhiên cùng bạn gái em nói vấn đề em yêu sớm!"

Giang tiểu tiên nữ: Đây là "Đâm trên họng súng" trong truyền thuyết???

Viên Sơ Nhụy cười khẽ, nhéo nhéo mặt nàng: "Tâm ý của cô chủ nhiệm em là tốt."

"Cô ấy không phải phản đối em yêu sớm, cô ấy là lo lắng em yêu đương rồi hoàn toàn không biết gì cả, sẽ ngây thơ mà đáp ứng theo đuổi người khác, sau đó cả ngày nghĩ cùng đối phương ở bên nhau, tiến tới hoang phế việc học. Cô ấy hy vọng em có thể chính xác đối đãi chuyện này, xem đối tượng yêu đương làm như mục tiêu của mình, cùng đối phương cùng nhau học tập cùng nhau tiến bộ cùng nhau sống thật có giá trị."

Giang Hựu Tình ngây ngẩn cả người, nàng không nghĩ tới cái thứ nhất khi cô giáo nói tới yêu sớm sẽ nói nói như vậy.

Viên Sơ Nhụy cũng tán đồng quan điểm chủ nhiệm lớp của nàng, thích hẳn là có thể cho người động lực tiến lên cùng cảm tình. Thì giống như hiện tại cô, cô vì về sau có thể ở trước mặt vợ chồng Giang Hải Minh càng có tự tin mà nói ra những lời "Con thích Hựu Tình, con muốn chiếu cố em ấy cả đời"  này, mỗi ngày đều nỗ lực làm việc, dùng thành tích thật chứng minh chính mình, nỗ lực làm Viên tổng biến thành Tiểu Viên Đổng.

Cô ôn nhu hỏi: "Chị sẽ vì em làm việc thật tốt, Hựu Tình của chị có thể vì chị học tập thật tốt sao? Tựa như như bây giờ, có thể kiêu ngạo mà bắt lấy hạng nhất khối cho chị xem, có thể chứ?"

Giang Hựu Tình nhìn lại ánh mắt kia sáng ngời lại ôn nhu, nơi đó đầu ảnh ngược ra bộ dáng một mình nàng, không có những người khác.

Viên Sơ Nhụy là nghiêm túc. Nàng nghĩ như vậy, mắt đào hoa ngập nước chậm rãi cong thành trăng non, vươn ngón út: "Ngoéo tay, gạt người là tiểu cẩu."

Bạn gái nàng thực ưu tú, giống như là ngôi sao trên bầu trời lóe sáng mê người, cho nên nàng sẽ nỗ lực, vì chính mình cũng vì cô —— chờ nàng lớn lên, chờ nàng đứng ở bên cạnh cô, các nàng nhất định sẽ là một đôi xứng đôi nhất.

Đôi mắt Viên Sơ Nhụy một loan, câu lấy đầu ngón tay nàng, nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: " Hựu Tình nhà chị thật thông minh, nhưng chị cũng không thể cho em áp lực quá lớn, cần em đạt hạng nhất toàn khối nhiều lần, cho nên em chỉ cần không ra khỏi top 10 là tốt rồi, có thể làm được sao?"

Giang Hựu Tình vui vẻ đáp: "Có thể!" Sau đó một hơi dài nói, "May mắn không phải cáo trạng."

Viên Sơ Nhụy có vài phần đáng tiếc nói: "Đúng vậy, không phải cáo trạng."

Giang Hựu Tình: "Ân? Chị như thế nào còn có điểm đáng tiếc? Có phải chị muốn nghe cô giáo cáo trạng, sau đó tìm cớ phạt em hay không!"

"Đúng vậy." Viên Sơ Nhụy bằng phẳng phải gọi người cứng họng, "Tỷ như...... Phạt em cuối tuần không thể ra ngoài chơi, lưu tại trong nhà một bên làm bài tập một bên bồi chị làm việc?"

Viên Sơ Nhụy quá hiểu biết nàng, nàng người này cuối tuần thích nhất ra ngoài chơi, cho nên đánh rắn phải đánh giập đầu, đắn đo thật sự ổn.

Giang Hựu Tình nháy mắt trợn tròn mắt, đầy mặt kinh ngạc: "Cái gì?!"

Viên Sơ Nhụy bình tĩnh nhìn nàng.

Kết quả nàng dần dần đổi thành tươi cười: "Còn có loại chuyện tốt này?"

Viên Sơ Nhụy: "???"

Đây là chuyện tốt sao???

Giang Hựu Tình lập tức vén tay áo lên, xoay người nhìn văn phòng, nóng lòng muốn thử: "Em hiện tại sẽ đi nghịch ngợm gây sự!"

Nàng còn không có ở trong phòng Viên Sơ Nhụy trải qua cuối tuần đây, chuyện tốt này nàng cần phải nắm chắc được mới được!

Nàng đã nghĩ kỹ rồi, đợi lát nữa vọt vào văn phòng đã trước một bước "Hảo hán ca" trấn bãi!

Viên Sơ Nhụy một phen kéo cổ áo nàng, như xách gà con xách người trở về, lại tức vừa buồn cười: "Không được đi."

Trên dưới Giang gia , chỉ có Giang Hựu Tình thích chọc ghẹo nhất!

......

Phụ huynh Giang Hựu Tình trẻ nhất toàn trường, không hề ngoài ý muốn từ trong đám người trổ hết tài năng, trở thành phong cảnh hạng nhất trong mắt phụ huynh còn lại. Có chút người sau khi biết cô họ Viên, sôi nổi tiến lên cùng cô đáp lời, xoát mặt hỗn quen mắt.

Bọn họ cũng nghe nói, con gái Viên gia thủ đoạn lợi hại thật sự, năng lực làm việc làm rất nhiều lão tiền bối đều cảm thấy thán phục, than thở không hổ là con gái Viên Diệu Văn, nói không chừng qua một hai năm là có thể từ tổng tài tiến đến chức đến chủ tịch, cùng Viên Diệu Văn cùng ngồi cùng ăn.

Bất quá quan trọng nhất chính là, cô hiện tại còn độc thân. Con dâu gia thế giàu có, xinh đẹp lại có năng lực, ai không nghĩ muốn? Vì thế phụ huynh trong nhà có con cái cùng tuổi với cô đều đưa danh thϊếp đến đặc biệt ân cần.

Giang Hựu Tình nhìn đến, sọ não thình thịch đau, trong lòng toan đến giống nuốt vài miếng chanh —— tức chết rồi tức chết rồi, học trưởng cũng chỉ muốn cùng nàng nói chuyện yêu đương, bên này khen ngược, đều trực tiếp bôn suy nghĩ cùng Viên Sơ Nhụy kết hôn đi, mỗi phụ huynh sẽ cũng mau biến thành thân cận biết Viên Sơ Nhụy!

Như này lại quá chán ghét, nàng phải lớn lên nhanh một chút, chạy nhanh trưởng thành, sau đó hướng toàn thế giới tuyên bố đây là người của nàng.

Giang tiểu tiên nữ: Các người sẽ không có cơ hội! Hừ!

Cũng may Viên Sơ Nhụy đem những danh thϊếp có ý đồ cùng Viên gia thân cận cũng không mất lễ tiết mà chắn đi qua, còn bớt thời giờ nhìn thoáng qua đứng gương mặt tiểu xinh đẹp tức giận ở bên cửa sổ. Tiểu xinh đẹp là người thật thật sự, nhìn đến cô không có tiếp những danh thϊếp ý đồ thân cận, tâm tình một giây đã xán lạn lên.

Viên Sơ Nhụy thu hồi tầm mắt, nhớ tới dáng vẻ kia của nàng, trong lòng cô cảm thấy đáng yêu không được, bên môi không tự chủ được mà tràn ra một cái cười mê người lại không tự biết.

Giang Hựu Tình cùng bạn học khi thấy cô cười, trong mắt phát ra ra kinh diễm chi sắc, ghé vào bên cnahj giang Hựu Tình cảm khái nói: "Chị cậu thật xinh đẹp a."

Giang Hựu Tình giống như là chính mình được khen, xú thí mà chọc tóc đuôi ngựa một chút, tự luyến nói: "Kia đương nhiên rồi, cũng không nhìn xem là ai." Lại là bạn gái ai.

Nam sinh họ Mộc bình thường cùng mọi người đều chơi rất khá ra vẻ trầm ổn mà đi lại đây, tiếc hận nói: "Nếu tớ sinh ra sớm mấy năm, khẳng định theo đuổi chị ấy."

Giang · bạn gái nhỏ của Viên Sơ Nhụy · Hựu Tình ghét bỏ mà liếc mắt nhìn hắn: "Anh em tỉnh tỉnh, cậu lại sinh ra sớm mấy năm cũng đuổi không kịp chị của tôi."

Chị ấy nàng thì thích nàng, cũng chỉ thích nàng, người khác sinh ra sớm một trăm năm cũng không có cơ hội!

Bạn học Mộc đỡ lấy cái trán, tiếp theo không biết nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn nàng: "Tình đệ, chị cậu có thể thích người nhỏ hơn chị ấy hay không?" Sau đó đĩnh đạc mà vỗ vỗ bả vai nàng, "Ngày thường ca đối đãi đệ không tệ, số điện thoại ca đệ biết rồi, quay đầu lại thành, ca mời đệ đi ăn cơm cơm!"

Giang Hựu Tình lấy hắn tay ra, vén lên tay áo, lộ ra thân thiện tươi cười: "Tôi trước hết mời cậu ăn một đòn Karate nha?"

Bạn học Mộc lập tức ôm quyền: "Không được, cáo từ!"

Một màn này bị Viên Sơ Nhụy thu hết vào đáy mắt, tiện đà bình thản ung dung dời đi tầm mắt.

Tiểu bằng hữu ở trường học nhân duyên tốt, cũng không phải chuyện xấu gì. Cô nghĩ.

......

Sau khi họp xong, giáo viên đều về văn phòng, phòng khi có phụ huynh có vấn đề tìm họ sẽ tìm được. Viên Sơ Nhụy này làm phụ huynh làm đến tận chức tận trách, mang theo Giang Hựu Tình đi gặp giáo viên các môn, mỗi câu nói mở đầu đều là "Hựu Tình nhà tôi......".

Giang Hựu Tình nghe được thoải mái, cũng không lo lắng cho mình bị cáo trạng. Nàng hiện tại hận không thể bị cáo trạng, bởi vì như vậy nàng liền có thể đi đến nhà bạn gái ở. Nàng thật sự rất muốn đi nhà Viên Sơ Nhụy cùng Viên Sơ Nhụy ở bên nhau, không có người thứ ba quấy rầy thế giới hai người thật tốt a......

Viên Sơ Nhụy cơ hồ hiểu thấu hết tình huống Giang Hựu Tình ở trường học mới mang Giang Hựu Tình rời khỏi trường học, chờ trở về lại gọi điện thoại nói lại tình huống cho Lận Uyển Thanh.

Giang Hựu Tình ngồi vào ghế điều khiển phụ, cặp sách vung ra sau, hai tay đưa ra, đã lấy một đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn cô, cả đai an toàn cũng không đeo.

Cô vừa chuyển đầu đã thấy tiểu xinh đẹp mãn nhãn chờ mong nhìn chính mình, bất đắc dĩ cười, cúi người qua đi giúp nàng đeo đai an toàn.

Quanh quẩn chóp mũi của Giang Hựu Tình là hương nước hoa trên người Viên Sơ Nhụy, giống mùi hoa tươi mát nhu hòa, làm nàng nhịn không được làm nổi lên động tác nhỏ, ái muội mà nhẹ xả vải lụa đen ở cổ Viên Sơ Nhụy. Dải lụa quay quanh ở trên cổ trắng tuyết lại có hiệu quả rất tốt lại phối hợp, đeo đến cũng không vững chắc, nhẹ nhàng một cái đã buông lỏng mở ra.

Giang Hựu Tình nhéo một đầu khác của dải lụa, hơi dùng lực một chút, tơ lụa đen dài lại theo vòng cổ nhẹ nhàng lọt vào lòng bàn tay nàng, làm cổ Viên Sơ Nhụy hoàn mỹ không hề để sót mà hiện ra ở trước mặt nàng, cổ áo hơi hơi rộng mở, vô hình trung lộ ra vài phần sắc khí khiến nhân tâm trì hướng về.

Viên Sơ Nhụy đeo đai an toàn cho màng thật tốt, ngước mắt nhìn về phía nàng, nàng cầm dải lụa kia thẹn thùng mà che môi, bộ dáng biết chính mình làm sai, nhưng đôi mắt kia giảo hoạt lại rõ ràng đang nói "Lần sau vẫn dám".

Viên Sơ Nhụy khẽ cười một tiếng, không cùng nàng so đo, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nàng một phen, việc này liền cho qua.

Giang Hựu Tình nghiêng người đối mặt với cô, mở miệng nói: "Nhuỵ muội muội, em là Hựu Tình nhà chị nga?"

Viên Sơ Nhụy nắm lấy tay lái, nghiêng đầu nhìn nàng: "Ừm, bằng không em muốn là nhà ai?"

Giang Hựu Tình: "Vậy chị đừng chỉ nói a."

"Mang em về nhà đi a." Nàng giảo hoạt nói.

Viên Sơ Nhụy không có lập tức khởi động xe, khoanh tay trước ngực, hơi hơi mỉm cười: "Em muốn đi nhà chị làm gì?"

Giang Hựu Tình trả lời: "Muốn cùng chị ở, muốn cùng chị trả qua thế giới hai người, còn muốn cùng chị ngủ trên một chiếc giường." Tiếp theo lại dùng biểu tình chính trực nhất nói, "Đừng lo lắng, tuy rằng em lớn lên đẹp, nhưng em không sợ chị đối với em có mưu đồ gây rối, thấy sắc nảy lòng tham."

Viên Sơ Nhụy lại nhướn nhướn mi: "Em là không sợ, nhưng chị sợ."

Giang Hựu Tình nghe vậy sửng sốt, thẹn thùng nói: "Ai, vậy cũng không có gì, em lớn lên đẹp như vậy, chị lại thích em, nếu là nhịn không được hôn em, cũng là chuyện dễ hiểu. Yên tâm, em đều hiểu, cũng có thể tiếp thu."

"Không phải." Viên Sơ Nhụy cười nói, "Chị là sợ em đối chị có mưu đồ gây rối."

Giang Hựu Tình: "A......"

Nàng khả khả ái ái nói: "Bị phát hiện nha ~"

Viên Sơ Nhụy: "......?"

Em cư nhiên còn thừa nhận???