Đừng Truy Ta, Không Kết Quả

Chương 53: Cô cố ý chạy tới chỗ của tôi thể hiện tình cảm???

Viên Sơ Nhụy ôm bạn nhỏ vẻ mặt hoang mang vào trong lòng ngực: "Đùa em, em muốn làm cái gì thì làm cái đó, chị không để bụng em có thể kiếm tiền cho chị hay không, chỉ cần em vui vẻ là được."

"Mà ngẫm lại, nếu thật sự muốn tiến vào lĩnh vực điện ảnh hãy nói với chị."

Đào Hựu Tình nằm ở trong lòng ngực cô, nghiêm túc mà suy nghĩ, giơ tay khoa tay múa chân đưa lên số "Bảy": "Như vậy đi, nếu ca khúc mới có thể được bảy danh hiệu liên tiếp, em đây thì làm song ngành luôn, thế nào?"

Nàng muốn trở thành solo quốc dân, cũng muốn nghiền sát Giang Nhã Lăng ở tất cả các mặt, đuổi Giang Nhã Lăng ra khỏi Giang gia, nhưng trở thành solo quốc dân cần phải có thời gian rất dài, nàng không thể chờ đến khi trở thành solo quốc dân mới chậm rãi đối đầu với Giang Nhã Lăng, ai có thể nói được chính xác khi đó đã xảy ra biến hóa long trời lở đất gì?

Nhưng nếu hiện tại nàng quyết định không được, không bằng cứ giao cho ông trời tới giúp nàng quyết định, hơn nữa thành tích bảy giải, đã dư dả đánh mặt Giang Nhã Lăng!

Viên Sơ Nhụy gật đầu: "Được, cứ theo suy nghĩ của em mà làm."

"Nếu em không lấy được hạng nhất song âm," Đào Hựu Tình hỏi, "Có phải chị thật thất vọng hay không?"

Tay Viên Sơ Nhụy  ở trên tóc dài của nàng vỗ về một chút: "Chị tin tưởng em sẽ dùng hết toàn lực khi biểu diễn trên sân khấu, chỉ cần em nỗ lực, chị cũng sẽ không thất vọng."

Đào Hựu Tình cong mắt đào hoa lên, nhuyễn thanh nhuyễn khí nói: "Nhuỵ muội muội thật tốt."

Viên Sơ Nhụy cười khẽ: "Nói chị tốt còn không hôn chị một cái?"

Đào Hựu Tình căn cứ tâm "Tôi là tiên nữ, nên hào phóng nhân từ với người khác một chút mới tốt", cho nên hôn cô vài cái, hôn hôn xong đè ngược cô lại ở trên sô pha, cả"Tiện nghi" ngoài miệng cũng chiếm sạch sẽ.

......

Ngày hôm trước khi ra ngoài, Đào Hựu Tình người đã thoát khỏi tình trạng độc thân của bản thân nên lúc trang điểm càng cẩn thận hơn nhiều, ngày thường nàng ỷ vào đẹp tự nhiên, trừ phi trên mặt có mụn, nếu không trang điểm nhẹ cơ bản là ra ngoài, thậm chí có khi không trang điểm đã đi. Hôm nay vì Viên Sơ Nhụy, nàng kín đáo dụng tâm đánh son môi bóng, vẽ mắt mắt mèo, đánh thêm phấn mắt lấp lánh, mang hoa tai ngọc trai quý báu, lại tỉ mỉ chọn lựa váy áo và giày, cố gắng làm bản thân như trở thành tiên nữ thật sự, để Viên Sơ Nhụy càng không thể tự thoát ra khỏi nàng được!

Nàng ở trước gương nhìn bản thân, mặc váy lụa màu đen sao trời, thêm một cái áo khoác nhỏ, eo thon, dáng người cao ráo, nàng cảm thấy đã rất vừa lòng mới cầm lấy túi xách cùng áo lông vũ dài đi ra ngoài, vừa lúc Viên Sơ Nhụy cũng vừa từ trong nhà ra tới.

Nàng phát giác Viên Sơ Nhụy hôm nay trang điểm hay ăn mặc cũng dụng tâm, tóc đen được vén qua hẳn một bên, trên tóc có thêm một vật hồng bạc để trang trí, trang dung càng thêm xinh đẹp, trang điểm cũng vừa phải tinh tế. Cô còn mặc một bộ tây trang nữ màu xám trắng, quần áo tỏa sáng giống như màu sắc ánh trăng, tao nhã mà xinh đẹp.

Tầm mắt hai người giao nhau trong nháy mắt, cũng hiểu rõ đối phương ăn mặc đẹp như vậy là vì ai, ăn ý đi về phía đối phương. Viên Sơ Nhụy vươn tay, Đào Hựu Tình nắm lấy tay cô, hôm nay trong lòng bàn tay có thêm một bàn tay khác tượng trưng cho ý nghĩa đã khác với mọi khi, trong lòng hai người có cảm xúc —— hôm nay là bạn gái của nhau.

Đào Hựu Tình nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, chờ cô mở miệng, cô hiểu ngầm, nhẹ cong khóe môi, tình ý chân thành nói: "Rất đẹp."

Không ai có thể đẹp mắt hơn bạn nhỏ của cô.

Đào Hựu Tình nhất thời bắt đầu kiêu ngạo, tự đắc vuốt ve mái tóc dài của mình một chút: "Đó chính là nhan sắc của tiên nữ này càng ngày càng đẹp!" Tiếp theo lại nhìn về phía cô, mắt đào hoa ngập nước, khóe mắt xinh đẹp lộ ra một tia quyến rũ, vẻ mặt đắt ý lại tự tin, "Làm người ta không cách nào tự kiềm chế được."

Viên Sơ Nhụy nhìn đến sửng sốt, lực độ nắm thật chặt bắt lấy tay nàng, cúi người tới gần nàng, ở bên tai nàng thân mật ái muội: "Vậy thì trước khi đến công ty thu một chút mỹ mạo của em lại, để nó tạm thời không cần mê người như vậy."

Đào Hựu Tình khó hiểu: "Vì sao?"

Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Bởi vì cứ mê người như vậy, son môi của em hiện tại sẽ loạn ngay."

Đào Hựu Tình sửng sốt, ba giây sau rốt cục nhận ra được ý của Viên Sơ Nhụy, trên mặt nhất thời hiện lên hai vệt ửng hồng, tựa như đóa hoa đào đầu mùa xuân, vừa thanh tú lại sáng ngời, làm tim người đập thình thịch. Nàng nâng mí mắt nhìn về phía cô, bỗng nhiên cười lên, bước thêm một bước về phía cô, giống như yêu tinh câu người: "Em sẽ không, em liền phải câu dẫn chị đến không có biện pháp có được em, cũng đặc biệt thích em."

Viên Sơ Nhụy giơ giơ mi lên, lúc Đào Hựu Tình đắc ý nhìn chăm chú thì móc điện thoại ra gọi cho Hoắc Minh Ân: "Tôi đến công ty trễ một chút."

Đào Hựu Tình: "?"

Viên Sơ Nhụy tắt điện thoại, không nói hai lời đã mang nàng vào trong nhà.

Còn không phải là son môi loạn sao? Loạn thì loạn đi, các cô có rất nhiều thời gian trang điểm lại, dù sao bạn nhỏ của nàng hôm nay cũng không có lịch trình gì.

......

Buổi tối, Viên Sơ Nhụy đứng ở cửa nhà Đào Hựu Tình, nhẹ chọc chóp mũi nàng, nghiêm nghị nói: "Đêm nay phải nghỉ ngơi đầy đủ, ngày mai em còn phải quay chương trình."

Ngày mai Đào Hựu Tình sẽ lên một chương trình tên là 《 Idol classroom *》, những vị khách được mời sẽ có cơ hội thể hiện tài năng của mình trong chương trình, chương trình có đôi khi còn sẽ mời người biên đạo nổi tiếng, từ làm cùng tới đưa ra các thử thách đặc biệt. Khách mời có thể làm việc chăm chỉ để giành được sự ưu ái của đối phương bằng cách dựa vào năng lực của bản thân, thậm chí có được cơ hội để đối phương chủ động hợp tác.

(*Idol classroom: Lớp học thần tượng)

Đào Hựu Tình ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."

Viên Sơ Nhụy nhìn nàng, nâng mặt nàng lên: "Chị sẽ cùng em đi."

Đôi mắt Đào Hựu Tình nháy mắt cong thành trăng non: "Tuyệt."

Ánh mắt Viên Sơ Nhụy dịu dàng như nước, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, nói: "Không cần cho bản thân quá nhiều áp lực, cho dù A Khánh không muốn chủ động hợp tác cùng em, Nguyệt Vịnh cũng sẽ tận lực giúp em thuyết phục anh ấy hợp tác."

Ngày mai 《 Idol classroom 》 một biên đạo múa nổi tiếng trong làng giải trí, tham gia vào một phân đoạn riêng. Bây giờ vũ đạo của đa số các nhóm nổi tiếng đều có anh góp phần, am hiểu các loại phong cách vũ đạo, có phong cách cá nhân ấn tượng. Nếu có thể hợp tác với anh, vậy nhất định có thể vì album của Đào Hựu Tình dệt hoa trên gấm.

Đào Hựu Tình đã rất tham vọng muốn tự mình giành lấy sự ưu ái của đối phương, nếu A Khánh chủ động muốn cùng nàng hợp tác, phương diện giá cả cũng không cần Nguyệt Vịnh tốn thêm, đây cũng là vì tiết kiệm tiền cho Nguyệt Vịnh.

Viên Sơ Nhụy có thể hiểu ý định của nàng, đồng thời cũng không muốn nàng cho bản thân quá nhiều áp lực, áp lực quá lớn cũng không phải chuyện tốt.

"Anh ấy sẽ coi trọng em." Đào Hựu Tình nói, "Em chính là tiên nữ!"

Viên Sơ Nhụy cười khẽ, cầm lòng không đậu mà hôn hôn môi mềm mại của nàng, ôn thanh nói: "Đúng, em là tiên nữ."

Viên Sơ Nhụy nói: "Khách mời ngày mai còn có đào Nhã Lăng, tuy rằng trọng tâm của cô ta hiện hướng qua điện ảnh, nhưng bên này cũng không phải từ bỏ hoàn toàn, vẫn muốn dựa đầu này đầu kia xuất hiện."

Đào Hựu Tình ôm lấy cô: : "Toàn bộ quá trình chị phải cùng em tức chết cô ta!"

Viên Sơ Nhụy lại cười nói: "Được được được, đều nghe Đào đổng chúng ta." Sau đó hôn nàng thật sâu, nói, "Ngoan, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai chị đưa em đi ăn sáng."

"Ừm!" Đào Hựu Tình ngoan ngoãn đáp.

......

Sau khi ăn sáng, đôi tay Đào Hựu Tình cầm cầm một cốc sữa đậu nành mới xay ấm áp tinh khiết thơm ngon, ngoan ngoãn đi theo Viên Sơ Nhụy rời đi. Viên Sơ Nhụy vươn tay ôm lấy eo nàng vừa nhìn điện thoại, vừa dẫn nàng đến phòng chờ.

Nghênh diện Giang Nhã Lăng đi tới cùng hai vị người đại diện của nàng ta —— Chu Dĩ Nhu cùng Tiền Mộng.

Tầm mắt Viên Sơ Nhụy cùng Chu Dĩ Nhu bình đạm mà giao hội trong một cái chớp mắt, Giang Nhã Lăng nhìn thấy hai người các cô đã vội vàng giống như tuyên bố chủ quyền mà giữ trên cánh tay Chu Dĩ Nhu, mà Chu Dĩ Nhu cũng không có tị hiềm đẩy nàng ta ra, một màn này Đào Hựu Tình nhìn đến nhẹ nhàng, cái gì cũng chưa nói —— giống như thấy thứ không đáng giá.

Đúng lúc này, điện thoại của nàng đột nhiên vang lên, có thông báo mới, nàng vừa lấy ra đã thấy —— 2 ngàn 400 vạn đến, một phân không thiếu.

Nàng hiện tại lại rất không phúc hậu bật cười tại chỗ: "Ha ha, tâm tình của em bắt đầu tốt đẹp!"

Ngày hôm qua Viên Sơ Nhụy bị sắc đẹp nàng choáng váng đầu óc đã quên chuyện này, trước lúc sắp ngủ đặc biệt dặn dò Hoắc Minh Ân hôm nay phải làm thỏa đáng.

Kiếm được 2 ngàn 400 vạn, còn vớt người theo luôn, nàng hiện tại chỉ có một một chữ —— sảng!

Nếu biết rằng có thể kiếm nhiều như vậy, lúc trước khi nâng giá thì nàng nâng tàn nhẫn một chút!

Đào Tiên Nữ: Vợ của mình, khách sáo cái gì!

Viên Sơ Nhụy sủng nịch mà thở dài: "Em vui là được."

Tầm mắt Chu Dĩ Nhu lưu lại nụ cười rạng rỡ và chân thành của Đào Hựu Tình thêm một giây, rồi thản nhiên dường như không có việc gì mà rời đi dưới ánh mắt cảnh cáo của Viên Sơ Nhụy.

Giang Nhã Lăng nhìn người bỗng nhiên cười rộ lên: "?"

Cô ta điên rồi?

Đào Hựu Tình xem nhẹ nàng ta, tâm tình sung sướиɠ kéo bạn gái hoàn mỹ của mình đi về phòng chờ.

......

Hình thức chương trình 《 Idol classroom 》 được mô phỏng theo sự bầu chọn các lớp trưởng trong trường, khách mời mới là ứng viên, thành viên cố định là các bạn trong lớp đứng ra bình chọn, đồng thời cũng theo người dẫn chương trình, chịu trách nhiệm duy trì không khí. Mỗi kỳ chọn lựa một vị lớp trưởng, có phân đoạn riêng là sẽ lại tuyển thêm một vị uỷ viên văn nghệ.

Lớp trưởng cần phát triển đức trí thể mỹ toàn diện, tức là nhảy hay hát đều tối ưu, uỷ viên văn nghệ từ các khách mời tham gia chương trình đặc biệt chọn lựa. Lớp trưởng được chọn ở chương trình sẽ được lên chương trình ở kỳ đặc biệt hoặc kỳ tiếp theo.

Mở đầu chương trình, 5 thí sinh xuất hiện trên sân khấu trong trang phục quần tây xanh đồng phục học sinh quen thuộc của Trung Hoa, lần lượt giới thiệu về bản thân, sau đó người chủ trì bắt đầu giúp bọn họ kéo dài thời lượng. Cùng trò chuyện, quăng miếng, vững vàng kiểm soát thời gian của chương trình.

Đào Hựu Tình không những xinh đẹp còn mặn mà, dựa vào bản lĩnh bản thân đã bắt lấy không ít thời lượng, làm ở Viên Sơ Nhụy đang ở ngoài chú ý nàng một lần vui mừng.

Giang Nhã Lăng trước mặt người khác thân thiện là em gái nhà bên mềm mại thanh thuần, không như Đào Hựu Tình thoải mái, cũng không nhiều muối, cho nên biểu hiện tương đối bình thường. Chu Dĩ Nhu dưới trường quay hiển nhiên có vài phần nôn nóng chau mày, nhưng không phải bởi vì biểu hiện Giang Nhã Lăng, mà là bởi vì tầm mắt luôn là nhịn không được chạy đến trên người Đào Hựu Tình, đôi mắt phảng phất đã không phải bản thân!

Viên Sơ Nhụy chú ý tới biểu tình của nàng kia, tiến bước chân, đi đến bên người nàng kia đi, mặt mang mỉm cười hỏi: "Chu tổng đây là đang xem ai?"

Chu Dĩ Nhu mắt lạnh nhìn về phía cô: "Như thế nào, tôi dùng con mắt tôi thế nào Tiểu Viên Đổng hiện tại đều phải quản?"

Viên Sơ Nhụy khoanh tay trước ngực, vững vàng cười nói: "Nếu hướng đến nơi không nên nhìn, tôi phải quản."

TGiọng nói của hai người cũng không lớn, đứng cách xa tổ sản xuất, xung quanh không có ai, cũng không có người dám xông lên quấy rầy cuộc trò chuyện của hai người, cho nên nói đến không kiêng nể gì.

Chu Dĩ Nhu lạnh lùng thu hồi mắt: "Tiểu Viên Đổng nên tự quản mình cho tốt trước đi."

"Tôi cảm thấy tôi kiểm soát bản thân khá tốt, ít nhất không thích, không thuộc về tôi, tôi sẽ không nhìn." Viên Sơ Nhụy cười khẽ, "Cô cảm thấy sao, Chu tổng?"

Chu Dĩ Nhu đôi mắt híp lại: "Cái gì tính là thuộc về cô, cái gì thì không thuộc về cô, chẳng lẽ cô đã đánh dấu hay sao?"

Viên Sơ Nhụy vuốt cằm mình , hô thẳng tên nàng kia: "Chu Dĩ Nhu, tôi vẫn luôn có một ít chuyện muốn hỏi cô."

"Lúc Đào Nhã Lăng thích tôi, cô thích cô ấy. Lúc Đào Hựu Tình thích tôi, cô thích em ấy. Cuối cùn là cô thích hai người họ, hay là......"

"Thích tôi?"

Chu Dĩ Nhu: "......?"

Chu Dĩ Nhu cười lạnh này nhìn về phía cô: "Từ trước nay tôi lại không biết , Tiểu Viên Đổng thì ra lại tự luyến như vậy?"

Viên Sơ Nhụy lộ ra tươi cười khó lường: "Quá khen, đây đều là học từ vợ của tôi, chuyện em ấy am hiểu nhất chính là tự khẳng định bản thân, cho bản thân tự tin cùng khích lệ mạnh mẽ, rất đáng giá để học hỏi."

Chu Dĩ Nhu: "???"

Có phải cô cố ý chạy tới chỗ của tôi thể hiện tình cảm???