Chương 7: Bàn trước bàn sau
Lớp học chìm trong im lặng, tất cả mọi người đều chờ phản ứng tiếp theo của ‘Không đạt tiêu chuẩn’, cậu ta không phụ sự chờ mong của mọi người, đứng hình nhìn chằm chằm Thích Vị Thần một lúc lâu rồi ‘oa’ một tiếng, khóc lóc chạy ra khỏi lớp.
Phải, thật sự là khóc! Chử Tình thậm chí có thể nhìn thấy nước mắt cậu ta chảy thành sông lúc vội vàng chạy đi, cô không nói gì thu hồi tầm mắt, nhưng đột nhiên bất ngờ chạm phải ánh mắt của Thích Vị Thần. Chử Tình dừng lại, dùng ánh mắt thể hiện sự nghi hoặc của mình.
Thích Vị Thần dời mắt, bình tĩnh quay người ngồi xuống bàn, khóe miệng Chử Tình giật giật, cảm thấy sau khi không còn lăng kính bạn trai, càng ngày cậu càng quái lạ.
Nhạc đệm nhanh chóng qua đi nhưng trong lớp còn ồn ào hơn trước, đặc biệt là hai hàng cuối trong góc lớp, có thể nói là cực kỳ náo nhiệt.
“Đây là lần đầu tiên thấy có người có thể trị được ‘Không đạt tiêu chuẩn’, Thích Vị Thần rất giỏi.” Gian Thần vui sướиɠ khi người gặp họa nói.
Trần Tú ngồi trước Chử Tình lập tức gật gật đầu, trong giọng nói mang theo chút sùng bái: “Hơn nữa cậu ấy rất giỏi, nhìn phản ứng của ‘Không đạt tiêu chuẩn’ thì vừa rồi cậu ấy nói đều đúng, chẳng lẽ cậu ấy học thuộc đáp án thật?”
“Không thể nào, dù cậu ấy làm đề xong rồi học thuộc đáp án thì cũng không trùng hợp đến mức mua cùng một loại sách luyện đề với ‘Không đạt tiêu chuẩn’, phải biết sách luyện đề của cậu ta đều do cậu của cậu ta nhờ thầy giáo ở thủ đô gửi cho, người bình thường không mua được.” Nhóc mập cũng gia nhập hội chém gió.
Cuộc đối thoại của họ rơi vào tai Chử Tình, cô kinh ngạc nhìn về phía nhóc mập, hỏi: “Sao ngay cả sách luyện đề của cậu ta mua ở đâu cậu cũng biết?”
“Chính cậu ta khoe khoang mà, muốn chứng minh bản thân không giống những người bình thường như chúng ta, nhưng ngoại trừ những người hay nhờ cậu ta giải đề, phần đông mọi người đều không để ý cậu ta.” Nhóc mập “xùy” một tiếng, hiển nhiên cũng là một trong số những người không thèm để ý cậu ta.
Chử Tình gật gật đầu, vừa định nói chuyện thì phát hiện người ngồi cạnh còn đang xị mặt, dùng ánh mắt buồn bực nhìn chằm chằm cái bàn, không biết đang suy nghĩ gì.
Nể tình cậu ta mua rất nhiều đồ ăn vặt cho mình, cô quyết định biểu thị sự quan tâm của mình một lần nữa: “Đang nghĩ gì vậy?”
“Ly hôn.” Thích Mộ Dương nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ.
Khóe miệng Chử Tình giật giật: “…Vẫn còn nhớ mãi đến chuyện này à.”
Thích Mộ Dương cười lạnh một tiếng, đầu tóc đủ mọi màu sắc dưới ánh đèn rực rỡ như mộng ảo, Chử Tình quay mặt đi, cô cảm thấy nếu mình nhìn thêm một giây nữa thì mắt sẽ mù mất!
Cô ngồi dựa vào tường với tư thế không chút hình tượng nào, thấy cách giờ tan học còn một thời gian nữa bèn lấy từ ngăn bàn ra một gói snack khoai miếng, đang định bóc ra ăn thì liếc mắt thấy Gian Thần cầm bút. Gần như không cần tự hỏi, trực giác nhạy bén của học tra làm cô buông lỏng tay thả gói snack xuống đất, nghiêm trang đặt hai tay trên bàn, cầm bút chọc chọc vài cái trên quyển vở.
Thích Mộ Dương liếc nhìn cô một cái, thấy quyển vở mới tinh sạch sẽ đang yên đang lành bị cô chọc ra một đống chấm mực, khinh thường “xùy” một tiếng.
Cậu ta vừa cười nhạo xong thì chủ nhiệm lớp bước đến, lớp học lập tức lặng ngắt như tờ. Cô chủ nhiệm đi vào kiểm tra một vòng, sau cùng nhíu mày nhìn về phía Thích Vị Thần: “Em ra đây với tôi.”
Dường như Chử Tình phát hiện, cánh tay đang chọc hăng say lập tức ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, thấy Thích Vị Thần đã ra khỏi lớp với cô giáo, lớp học vừa yên tĩnh lập tức ồn ào hẳn lên, mọi người đều bàn tán chuyện cô chủ nhiệm gọi Thích Vị Thần ra ngoài.
Chử Tình bỏ bút trong tay xuống, hàng mày dần nhíu lại.
“‘Không đạt tiêu chuẩn’ quả nhiên đi mách lẻo, tôi đã nói nó không thể cứ vậy bỏ qua mà.” Trong giọng nói của Gian Thần có cảm giác hưng phấn khi xem náo nhiệt.
Chử Tình quét mắt nhìn cậu ta một cái, nghĩ một lát rồi hỏi: “Tính cô chủ nhiệm thế nào? Liệu có vì thành tích của ‘Không đạt tiêu chuẩn’ tốt mà thiên vị cậu ta không?”
“Yên tâm, chủ nhiệm năm 12 của lớp mình là cô Triệu Tử Hàm, tuy cũng quý học sinh học giỏi nhưng không thiên vị rõ ràng như những thầy cô khác, trong nhiều việc vẫn tương đối công bằng.” Trần Tú ngồi ở bàn trên nghiêm túc phổ cập giáo dục.
“Cô chủ nhiệm tên là gì cơ?” Sự chú ý đáng xấu hổ của Chử Tình bị dời đi.
Trần Tú: “Triệu Tử Hàm, sao vậy?”
“… Không có gì, chỉ là cảm thấy một phụ nữ trung niên gọi là Tử Hàm hơi là lạ.” Chử Tình “ặc” một tiếng.
Trần Tú liếc nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái: “Chuyện này không phải rất bình thường sao? Tử Hàm, Tử Hiên, Hạo Nhiên, Gia Trạch,... rất nhiều người trung niên đều có tên như vậy, xác suất trùng tên cũng rất cao.”
Chử Tình: “…” Tí nữa quên, giờ đang là năm 2042, các bạn nhỏ được đặt tên sến súa như vậy hiện giờ đều đã ở tuổi trung niên.
Cô “haiz” một tiếng, vừa quay đầu lại thì phát hiện Thích Mộ Dương đang ăn snack khoai tây miếng, cô dừng lại: “Cậu lấy snack ở đâu ra?”
“Nhặt.” Nét mặt của Thích Mộ Dương vẫn không vui nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cậu ta nhai snack rột roạt.
Chử Tình cạn lời: “Nhặt lúc nào?” Đây rõ ràng là snack vừa nãy cô ném xuống đất mà.
“Lúc cậu đang mải lo lắng cho Thích Vị Thần.” Thích Mộ Dương liếc xéo cô một cái.
Chử Tình đang định nói cô lo lắng cho Thích Vị Thần lúc nào thì bị Gian Thần ngồi trước nhóc mập ngắt lời: “Đại ca, đại ca lấy đâu ra snack vậy? Em cũng muốn ăn!”
“Hỏi xin cậu ấy đi.” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn nói.
Nhóc mập lập tức dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Chử Tình, Chử Tình hào phóng lấy mấy món đồ ăn vặt ở trong ngăn bàn ra, đưa cho nhóc mập một hộp bánh quy xong lại cho Trần Tú gói snack khoai miếng, trong tay còn một gói bánh bí đỏ, dựa vào bức tường từ sau lưng Thích Mộ Dương gọi người: “Gian Thần!”
Gian Thần luôn chú ý động tĩnh của bọn họ, vừa nghe thấy xưng hô quen thuộc, cậu ta nhìn về phía Chử Tình theo bản năng. Giây tiếp theo, một gói bánh bí đỏ rơi vào trong ngực cậu ta. Khóe miệng cậu ta giật giật: “…Cậu gọi ai là Gian Thần?”
“Mày đó… phì…” Nhóc mập không nhịn được cười lên, không để ý đến khuôn mặt đang đen sì của Gian Thần, cười hì hì nói với Chử Tình: “Cậu thật là giỏi đặt biệt danh, cậu ta không phải một tên gian thần sao, cả ngày dụ dỗ Hoàng Thượng của bọn này làm chuyện xấu, hơn nữa còn cực giỏi châm ngòi ly gián.”
Hoàng Thượng Thích Mộ Dương liếc xéo cậu ta một cái, không nói gì.
“Nhóc Mập, cậu thật hiểu tôi nha.” Chử Tình giơ chai nước lên cười nói.
Nhóc Mập hóa đá tại chỗ: “Nhóc Mập? Ai? Tôi sao?”
“Mày nói xem?” Gian Thần vừa nãy còn đen mặt lập tức vui vẻ, Trần Tú cũng không nhịn được nở nụ cười.
Khóe môi của Thích Mộ Dương cũng hơi cong lên, dường như tâm trạng cậu ta cũng tốt hơn một chút. Nhóc Mập nhìn hết người này đến người kia, thẹn quá thành giận hỏi Chử Tình: “Cậu chỉ đặt biệt danh cho hai người bọn tôi sao? Người khác đều không có à?!”
Chử Tình yên lặng nhìn về phía Thích Mộ Dương.
Thích Mộ Dương dừng một chút: “Tôi cũng có?”
Chử Tình nhìn về phía cậu ta ngoan ngoãn chớp chớp mắt.
“…Đm, cậu đặt biệt danh gì cho tôi?” Thích Mộ Dương không vui hỏi.
Chử Tình nhướng mày: “Tôi còn chưa nói cậu đã phát cáu, tôi còn dám nói sao?”
Thích Mộ Dương nhướn mày, sau cùng lòng hiếu kỳ chiến thắng tính tình nóng nảy: “Tôi không tức giận, cậu nói đi.”
“Đây là chính cậu nói nha, Nhóc Gà Tây.” Chử Tình nói xong lập tức dịch người về phía góc tường.
Thích Mộ Dương sửng sốt: “Cái gì?”
“Nhóc - Gà - Tây.” Chử Tình nghiêm túc lặp lại lần nữa.
Lòng hiếu kỳ của Thích Mộ Dương tạm thời vẫn lớn hơn buồn bực: “Vì sao lại gọi là Nhóc Gà Tây?”
Chử Tình yên lặng nhìn về phía mái tóc cậu ta, biểu cảm của Thích Mộ Dương cũng dần trở lên là lạ: “…Đm.”
Mấy người còn lại cũng không nhịn được cười phá lên, Trần Tú nghẹn cười nói: “Quả đầu này của đại ca là nhân lúc bố mẹ đi công tác mới nhuộm, vốn tôi còn thấy khá đẹp, vừa nghe cậu nói vậy thì lại cảm thấy không dám nhìn thẳng.”
Thích Mộ Dương nghẹn một bụng tức giận nhưng vì lời hứa vừa nãy nên không thể phát cáu, chỉ có cả bọn cùng bị dìm mới có thể bình ổn lửa giận của cậu ta, cậu ta trừng mắt nhìn Trần Tú một cái rồi hỏi Chử Tình: “Cậu ta thì sao? Gọi là gì?”
“Hả, tôi còn chưa biết cậu tên là gì đâu đó?” Chử Tình cười nhạt nhìn Trần Tú.
Cô khá xinh đẹp, lúc cười lên ngũ quan ngây thơ đáng yêu, có thể khiến mọi người tạm thời quên đi tư thế oai hùng khi đánh Hư Hầu. Trần Tú đỏ mặt, tự giới thiệu: “Tôi là Trần Tú, Tú trong đẹp đẽ, ưu tú.”
“Chào cậu.” Chử Tình gật đầu với cậu.
Thích Mộ Dương đợi nửa ngày, kết quả là họ không nói gì tiếp, cậu ta lập tức bất mãn nói: “Biệt danh của cậu ta thì sao?”
“Người ta rất bình thường, vì sao phải đặt biệt danh?” Chử Tình khó hiểu.
Thích Mộ Dương lập tức phát giận: “Ý cậu là tôi không bình thường?”
Chử Tình nhìn mái tóc của cậu ta lần nữa, Thích Mộ Dương tỏ vẻ tức giận: “Ngày mai ông đây đi nhuộm lại tóc!”
Để tránh Nhóc Gà Tây xù lông, cô không trêu cậu ta nữa mà ngồi nói chuyện phiếm với người bình thường duy nhất là Trần Tú. Chử Tình thấy cậu ta ngồi một mình ở bàn trên, chỗ ngồi bên cạnh không có ai thì không khỏi tò mò: “Không có ai ngồi cùng bàn với cậu à?”
“Bọn họ đều chê tôi chỉ biết học, không muốn ngồi cùng tôi, những người khác trong lớp cũng không muốn ngồi ở gần nhóm bọn tôi nên chỗ ngồi cạnh tôi thường để trống.” Trần Tú chậm rãi trả lời.
Chử Tình nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu ta, tuy ngoại hình trông khá thanh tú nhưng lại đeo kính mắt gọng đen, nhìn qua có khí chất của con mọt sách. Cô thở dài tỏ vẻ đồng tình, ánh mắt nhìn về phía cửa lớp.
Qua lâu như vậy sao Thích Vị Thần còn chưa về?
Trong văn phòng, ‘Không đạt tiêu chuẩn’ khóc nức nở nói rõ đầu đuôi câu chuyện, Triệu Tử Hàm nhíu mày nhìn Thích Vị Thần: “Bạn ấy tổ chức kỷ luật cho lớp cũng là có ý tốt, sử dụng lời nói có chỗ không thỏa đáng em có thể góp ý nhưng không nên chỉ trích quá mức.”
Thích Vị Thần bình tĩnh nói: “Cậu ta giải sai đề.”
“Việc giải sai đề còn cần xem xét, cô tạm thời không đề cập đến, nhưng sao em lại xúc phạm thân thể bạn học trước mặt cả lớp?” Triệu Tử Hàm không đồng ý với cách làm của cậu cho lắm.
Thích Vị Thần im lặng một lát, sau đó dựa vào ưu thế tuyệt đối về chiều cao của mình, nhìn xuống đỉnh đầu của ‘Không đạt tiêu chuẩn’, sau đó nhàn nhạt nhìn về phía Triệu Tử Hàm trần thuật sự thật: “Cậu ta thật sự nên gội đầu.”
Triệu Tử Hàm: “…”
‘Không đạt tiêu chuẩn’ “híc” một tiếng, lại muốn khóc tiếp, Triệu Tử Hàm cạn lời trừng mắt lườm cậu ta một cái, cậu ta lập tức nghẹn lại.
Dù sao chuyện này nói tiếp cũng không thể nói là Thích Vị Thần sai, vậy nên Triệu Tử Hàm dứt khoát việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, căn dặn vài câu xong rồi bảo hai người về lớp. Thích Vị Thần quay đầu định đi nhưng ‘Không đạt tiêu chuẩn’ còn lằng nhằng không chịu đi: “Thưa cô, em không muốn ngồi cùng cậu ta, em muốn ngồi một mình.”
Thích Vị Thần nghe vậy dừng bước.
Triệu Tử Hàm không vui từ chối: “Nếu là do lỗi của Thích Vị Thần thì đề nghị này của em không đáng trách, nhưng giờ đã rõ ràng chỉ là hiểu lầm, cô không thể...”
“Em sai rồi.” Giọng nói lạnh lùng không chút phập phồng của Thích Vị Thần vang lên.
Triệu Tử Hàm và ‘Không đạt tiêu chuẩn’ hai mặt hỏi chấm nhìn về phía cậu.
“Em đồng ý đổi chỗ ngồi.” Trên mặt Thích Vị Thần không có biểu cảm gì, không hề giống thái độ của người đang nhận lỗi chút nào.
Có lẽ do khí thế của cậu quá mạnh, Triệu Tử Hàm ngẩn người một lúc lâu, cũng quên luôn việc hỏi cậu tại sao lại nhận lỗi, chỉ mờ mịt hỏi: “Em muốn chuyển chỗ đến đâu?”
Thích Vị Thần im lặng trong chớp mắt: “Bàn thứ hai từ dưới lên dãy trong cùng, phía trên Thích Mộ Dương còn trống.”