Đương nhiên, những thứ quên đi đều là kí ức của kiếp trước. Những chuyện đời này cô vẫn rất rõ ràng.
Vừa sáng sớm Khương Thành đã đến đại đội xin nghỉ, sau đó đến đại phòng mượn vài cái rổ. Anh và Đường Diệu mỗi người ôm một cái, anh cõng Tiểu Lang, Đường Diệu cõng Tiểu Đường Đường. Một nhà bốn người cùng nhau lên núi.
Lúc đi ngang qua chỗ trong thôn, mọi người đều đưa mắt nhìn theo, sôi nổi chào hỏi bọn cô. Đồng thời tò mò nhìn về phía Đường Diệu, trước khi hôn mê cô luôn tay luôn chân làm việc đồng, thường xuyên lên núi săn thú nên không được trắng lắm, thậm chí còn hơi đen.
Chính là như vậy che ba năm, nàng nhưng thật ra hoàn toàn trắng nõn lên.
Một trắng chư trăm xấu, huống chi vỗn dĩ cô cũng đã khá xinh xẻo, trông vậy càng có vẻ xuất chúng hơn.
Thấy bọn cô đi qua, mọi người không ngừng ngớt miệng khen cô vợ nhà Khương lão tam đúng là đẹp mắt. Đúng là không kém người thành phố chút nào, nếu không sao Khương lão tam nguyện ý chăm sóc ba năm chứ! Đương nhiên, người ghen ghét nơi nào chả có, cũng có người không thích Đường Diệu nên chua lòm nói cô được thế là vì trốn trong nhà. Nếu mình không làm việc ăn ngày ở trong nhà ba năm, tất nhiên cũng trắng như cục bột thế rồi.
Không quan tâm người khác bàn tán ra sao, một nhà bốn người nhà Khương Thành vẫn nhanh nhẹn đi lên núi.
Tiểu Đường Đường nơn nớt nói: “Mẹ, mỗi năm cha đều mang chúng con đi cúng bái ông cố ngoại đấy.”
Đường Diệu: “Vậy Tiểu Đường Đường có muốn đi không nào?”
Tiểu Đường Đường lập tức: “Muốn ạ!”
Cô bé chỉ về phía đối diện, nói: “Trên núi có đồ ăn ngon, cũng có thịt thịt.”
Cô bé và anh trai nhỏ Tiểu Lang vô cùng giống nhau, ấn tượng nhất với ngọn núi này đó là mồi ngon. Dù trong thôn mỗi năm đều gϊếŧ heo, nhưng vì người quá nhiều nên mỗi nhà chỉ có vài phần, thật ra cũng chẳng nhiều nhặn gì. Aưn chả bõ dính răng, còn lâu mới được như thú trên núi này.
“Vậy đợi đến khi chúng ta thăm hỏi ông cố ngoại xong, chúng ta sẽ tìm thịt cho Tiểu Đường Đường ăn nhé, được không?”
Tiểu Đường Đường lập tức vỗ tay: “Được ạ được ạ!”
“Cũng cho Tiểu Lang ăn nữa!” Đường Diệu không nặng bên này nhẹ bên kia, hai nhóc đều là tâm can bảo bối của cô.
Không, ba người chứ!
“Cũng cho anh A Thành nữa.”
Khương Thành nở nụ cười, nói: “Được! Bốn người nhà ta đều được ăn!”
Tuy ngay cả bóng dáng thỏ và gà rừng cũng chẳng thấy đây, nhưng gia đình này vẫn không ngại mặc sức tưởng tượng đến cảnh được thỏa thích ăn thịt.
“Ơ? Anh đợi một chút.” Đường Diệu đột nhiên dừng lại, nhìn nhìn về phía bụi cỏ cách đó không xa, quyết đoán: “Anh ôm Đường Đường một chút.”
Cô lập tức lấy súng cao su để trong túi ra, bước nhanh mấy bước, sau đó lại đi nhẹ lại. Giây lát say, người phụ nữ dẫm chân thật mạnh một cái, ba con gà rừng trong bụi cỏ lập tức bay tán loạn. Đường Diệu không chút do dự, trực tiếp kéo ná, bịch bịch bắn ra ngoài.
Ba con gà rừng phịch một tiếng, nằm trên mặt đất đang hấp hối giãy giụa.
Đường Diệu thành thạo cột bọn chúng lại, nhanh chóng ném vào trong giỏ.
Động tác thuần thục này lập tức làm Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường trợn mắt há mồm.
Một lúc sau, hai bé con đồng loạt vỗ tay thật mạnh: “Mẹ lợi hại nhất thiên hạ!”
Đường Diệu ưỡn ngực, nở nụ cười xán lạn: “Mẹ đã nói rồi, sau này nhất định sẽ không để các con đói bụng nữa.”
Nghĩ ngợi gì đó, lại nói: “Muốn ăn thịt thì ăn thịt!”
Hai nhãi con lại nhất trí vỗ tay lần nữa!
“Trưa nay chúng ta về hầm thịt gà nhé!” Đường Diệu cười xinh đẹp.
Trên mặt Khương Thành ngập tràn ý cười, anh gật đầu: “Đều nghe em.”
Một nhà bốn người tiếp tục đi, Tiểu Lang và Tiểu Đường Đường đồng loạt nói: “Ăn thịt, ăn thịt thịt. Trưa hôm nay được ăn thịt thịt!”