Edit: Thư Quân.
Một gia đình như vậy, vừa ấm áp vừa đáng yêu.
Nhưng cả hai đều không đoán được rằng Trần Lộ Chu tới một mình.
Lúc ấy bàn tay đang hút thuốc của Phó Ngọc Thanh không khỏi run lên, kinh ngạc nhìn ra phía sau lưng cậu, đừng nói là Từ Chi, ngay cả bóng của một con ma cũng không thấy, nửa ngụm khói bị sặc trong cổ họng, ho dữ dội, “Từ Chi đâu?”
Khi ấy Trần Lộ Chu cũng không nhìn ông, đi thẳng vào phòng thay quần áo, cởϊ áσ khoác, vén vạt áo lên, lộ ra những đường cơ săn chắc và đẹp đẽ, lại còn có cơ bụng, múi nào ra múi bất săn chắc như những tảng đá cuội. Mặc dù ông ấy họ Phó nhưng thực sự lúc trẻ thật sự không có cơ bụng.
Phó Ngọc Thanh không thể rời mắt khỏi cơ bắp mỏng manh trông mạnh mẽ và gọn gàng này, không nhịn được liếc xuống cơ thể đầy da thịt lỏng lẻo của mình.
Phó Ngọc Thanh: “…”
“Từ Chi đi dạo phố với Thái Oánh Oánh rồi.” Trần Lộ Chu vừa cởϊ qυầи áo vừa lạnh lùng nói, không qua đầu lại.
Phó Ngọc Thanh lại ho khan một tiếng, dường như ông đã nghe thấy tiếng xương của mình vỡ vụn.
Trần Lộ Chu thay giày xong, phần trên để trần, vai rộng lưng thẳng, da trắng, đường cong sạch sẽ, đường nhân như rõ ràng, thậm chí còn lờ mờ nhìn thấy mấy sợi gân xanh giống như những rễ cây lớn trên da, rồi chui vào quần cậu. Cậu cao hơn Phó Ngọc Thanh, cũng khôn ngoan hơn ông nhiều, bây giờ Phó Ngọc Thanh thuộc kiểu mãn tính tuổi trung niên, làn da lỏng lẻo, đối mặt với một thanh niên xét về tướng tá còn nổi bật hơn cả mình vào năm đó, lại còn có thể bình tĩnh nghiêm túc yêu đương với một cô gái, không biến bản thân thành lãng tử, dù ông làm cha nhưng khi đứng trước mặt cậu cũng cảm thấy kém hơn.
Phó Ngọc Thanh nhớ lão Từ đã từng nhận xét về Trần Lộ Chu như thế này. Ông ấy nói Trần Lộ Chu tính tình trẻ con thì cũng trẻ con thật, con người cũng hoạt bát sáng sủa, còn có thêm một thứ mà những người trẻ cùng tuổi không có, đó chính là “chừng mực”. Cậu vui đùa có chừng mực, lì lợm cũng có mức, và không phô trương. Cậu yêu đương với Từ Chi khiến lão Từ rất yên tâm, Từ Chi làm việc rất hấp ta hấp tấp, cũng may là Trần Lộ Chu biết có chừng mực, “chừng mực” là một thứ rất khó nắm bắt, bao gồm cả độ tuổi này của các ông, có những lúc trong việc đối nhân xử thế không thể làm được như vậy.
Nhưng từ nhỏ Phó Ngọc Thanh đã cảm thấy rất khó có thể khống chế thứ này, con thỏ khi nóng giận còn có thể cắn người, ông không tin thằng nhóc con này không muốn giễu võ dương oai.
Phó Ngọc Thanh: “… Hay là chúng ta đổi sang chỗ khác nói chuyện?”
Trần Lộ Chu tựa vai lên tủ quần áo trong phòng thay đồ, cười lạnh: “Sợ ư? Tôi tưởng lúc chú đưa vé đã chuẩn bị vào bệnh viện rồi chứ? Hay để bây giờ tôi gọi xe cứu thương chuẩn bị trước?”
Phó Ngọc Thanh cười khan hai tiếng.
Trần Lộ Chu mặc kệ ông, thay quần áo xong rồi đi ra ngoài.
**
Trong phòng tập quyền anh, bao cát lắc lư, chậm rì rì như chiếc đồng hồ báo thức, đủ để thấy người đánh không dùng sức quá nhiều, còn đang tìm cảm giác.
Đây là phòng tập boxing lớn nhất thành phố Khánh Nghi, là nơi kinh doanh chính thức, tập trung vào việc tập thể dục và giải trí, nhưng nếu có người đồng ý so tài thì ông chủ cũng rất hoan nghênh. Ngoài ra còn có một võ đài ngầm ở tầng hầm thứ ba, cảnh tượng tàn bạo và đẫm máu hơn trên này nhiều. Nhất là mấy năm trước đây không có nhiều quy định như vậy, mọi chuyện không kiêng kị chuyện sống chết, côn đồ dùng tính mạnh đổi tiền.
Mấy năm đó, Phó Ngọc Thanh chính là ông chủ của võ đài boxing dưới tầng hầm này, sau mấy năm sóng gió dữ dội, nơi đây gần như là hang động kiếm vàng lớn nhất toàn bộ thành phố Khánh Nghi, có một số người giàu có ăn no căng phụng liền ngồi tít trên cao, nhìn những người ở dưới đáy xã hội kiếm tiền dựa trên máu thịt của mình.
Vào giờ phút này, trên võ đài quyền anh có người đi lên, xung quanh vây quanh rất nhiều người, có tiếng cổ vũ, la hét, ồn ào không dứt, vang vọng khắp phòng quyền anh thật lâu, ngay cả mái nhà cũng không che đậy được sự ồn ã này.
Hai người trên võ đài biểu hiện nghiêm túc, trông không giống bạn bè, những cú đấm về phía đối phương tàn nhẫn, không chút do dự đập mạnh qua vai, đối thủ bị đập mạnh xuống đất, chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nề, giống như tiếng một cành cây bị bẻ gãy giòn vang trong mùa đông khô nứt.
Người nọ không chịu thừa nhận thất bại, cắn răng đứng lên, người đã ngã vào sợi dây thừng mềm bên cạnh, nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp, mồ hôi trên trán dày như nước mưa lăn xuống từng hàng.
Những người dưới võ đài vẫn còn đang la hét, sức nóng cuộn trào.
“Đánh cậu ta! Đứng dậy đánh cậu ta đi!”
“Tiểu Yêu! Là đàn ông thì đứng dậy đánh cậu ta đi!”
Người trên võ đài lại tấn công, né tránh, đập vào vai. Hai người trong thoáng chốc ngã lăn ra mặt đất, khóa chặt tay chân của đối phương, giống như hai con rắn độc, trong mắt có tia lửa dữ tợn, huy động toàn bộ sức lực của cơ thể, muốn khóa chặt đối phương trên mặt đất, mồ hôi túa ra như mưa, là cách tiết ra hormone thuần túy nhất của cánh đàn ông, thực sự làm cho mí mắt của những người xem nhảy lên, la hét kí©ɧ ŧɧí©ɧ, niềm vui của việc đánh nhau quá đã nghiền.
Lúc bắt đầu có lẽ còn ôm tâm trạng thi đến cùng, sau khi đánh lại càng có nhiều người tới xem, lòng háo thắng của hai người dường như cũng hoàn toàn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hoàn toàn biến thành một trận đánh nhau thực sự, quả thực là đánh bằng tay không, ngay cả quy tắc quyền anh cơ bản cũng không tuân thủ. Huấn luyện viên thấy không ổn liền chạy lên ngăn cản, hai người đang chiến đấu mau chóng tách ra, không phân biệt được đâu là tay đâu là chân, xảy ra xô xát.
Thôi được rồi, được rồi, đừng để lát nữa cảnh sát tới, hai cậu bé này cũng bất chấp quá. Giải tán, giải tán đi, mọi người đừng nhìn nữa.
Nhóm khán giả mất hết hứng thú, hậm hực thu lại tâm trạng, vẫn chưa phân thắng bại mà.
Nhưng bao cát bên cạnh Phó Ngọc Thanh, cùng với tiếng ồn ào dần dần biết mất bên cạnh phòng tập quyền anh, biên độ chấn động càng ngày càng lớn, phong cách đấm bốc ngày càng quen thuộc, cách đánh hay tránh né đều rất có kỹ xảo, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên tới phòng tập quyền anh.
Hai đứa trẻ vừa mới đánh nhau kia cũng trạc tuổi Trần Lộ Chu, không lớn hơn là bao. Phó Ngọc Thanh còn nhớ lúc ông ở độ tuổi này, cũng giống y như hai đứa trẻ kia, cũng là nhiệt huyết, bốc đồng. Khi đó còn chưa có tuổi, trên người chỉ có hai lạng thịt, đầu óc trống rỗng, mở mắt ra là thấy một góc của thế giới, kiêu căng ngạo mạn tự cho mình là người chinh phục thế giới này, muốn thay đổi thế giới toàn những kẻ phá hoại, mà cuối cùng bọn họ lại biến thành những người mình từng chán ghét nhất, chìm vào trong biển đen sâu thẳm.
Nhưng ông không nhìn thấy những suy nghĩ ngu dốt trong quá khứ của mình trên người Trần Lộ Chu, cậu càng không có những ham muốn thử mọi thứ của một thiếu niên ngoài ngoài hai mươi tuổi, cho nên cậu có thể bình tĩnh yêu Từ Chi, thậm chí đã lên kế hoạch kết hôn.
Phó Ngọc Thanh không ngờ mình đã năm mươi tuổi rồi mà còn bị con trai dạy cho cách làm người.
Bao cát được người nọ đỡ lấy, Trần Lộ Chu để trần nửa thân trên, cơ bắp mỏng manh hiếm khí căng chặt, đường nét càng thêm rõ ràng, bờ vai gầy nhưng rắn chắc, làn da trắng trẻo sạch sẽ, mồ hôi đổ nhễ nhại. Sau một hồi đấm bốc, cậu điều chỉnh lại nhịp thở của mình, hơi thở trầm thấp hổn hển, cúi đầu chỉnh lại găng tay đấm bốc với ánh mắt lạnh lùng, cũng không nhìn Phó Ngọc Thanh mà cất giọng lạnh lùng không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, cứng rắn: “Không có gì muốn nói thì tôi đi đây, tôi phải đi đón Từ Chi.”
Nghe thấy vậy, cuối cùng Phó Ngọc Thanh cũng tỉnh táo, lấy lại sự tập trung từ hai đứa trẻ trên võ đài. Ông phát hiện mình đã già thật rồi, rất dễ nhớ lại chuyện lúc trước.
Khuôn mặt chết lặng của Phó Ngọc Thanh cuối cùng cũng cử động được một chút, hai má khẽ co giật, như thể dây thần kinh mới được mang về, ông trở nên tỉnh táo trong cơn hỗn loạn, ông có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu. Cảm giác bất lực như thể cuộc sống của ông trong hơn năm mươi năm qua đã trở nên trống rỗng, trong đầu không có cảm xúc hay cuộc đối thoại nào có thể cho phép ông mở lời cho tình huống này.
Khi còn trẻ tính tình ông không tốt lắm, đến tuổi trung niên thì tính khí bắt đầu được xếp vào các loại khác nhau, muốn đối xử tốt với ai thì đối tốt với người đó, muốn cay nghiệt với ai thì cay nghiệt. Ban đầu, ông đối xử chua ngoa không tốt với Trần Lộ Chu, sau đó lại phát hiện thằng nhóc này có chút tài hoa, sự chua ngoan lại biến thành tán thưởng, mãi đến sau này ông phát hiện thật ra Trần Lộ Chu cũng không thích mình, ông cũng không phải người thích dùng mặt nóng đi dán mông lạnh, nên lại xếp cậu vào loại cần đối xử xấu tính.
Bây giờ, thậm chí ông còn không biết nên xếp cậu vào đâu? Con trai ư? Con trai thì nên đối xử như thế nào? Phải đối xử làm sao mới có thể bù đắp những gì ông đã nợ cậu suốt hai mươi năm qua?
Tâm trạng lo lắng gần như muốn nhấn chìm ông, trong lòng ông đã mắng nhiếc vô số câu chửi thề hỏi thăm Phó Ngọc Thanh năm xưa.
Cuối cùng, ông hít thở sâu hai hơi, đứng dậy khỏi ghế huấn luyện viên bên cạnh, không tự nhiên đi hai bước, cuối cùng đặt một tay lên thắt lưng, đẩy bao cát ra, đối diện với ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng hời hợt của cậu, hai gò má ông căng cứng, co quắp, không thể rút lui được nữa, nghiến chặt răng, mạnh mẽ đưa một bên má tới: “Nào, con đánh một cái vào đây đi!”
“Có vui không?” Trần Lộ Chu ngoảnh mặt làm ngơ, như thể đang nhìn một người đàn ông trung niên không thể khống chế cảm xúc, “Có một số thứ, không phải cho chú vài cú đấm là sẽ trôi qua. Cách tốt nhất để chung sống giữa chúng ta là chú không nên xuất hiện trước mặt tôi, và tôi cũng cố gắng không xuất hiện trước mặt chú.”
Hai mắt Phó Ngọc Thanh nhuốm tơ máu, ông hạ thấp giọng nhưng vẫn khàn khàn: “Bố đã từng đi tìm con!”
“Vậy thì sao!” Trần Lộ Chu đột nhiên hét lên, cậu cố nén lửa giận nhưng không kìm được, lửa cháy rụi hết lý trí của cậu, hơi thở nặng nề hổn hển, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, gân xanh trên trán nổi lên, “Muốn tôi cảm ơn ông sao? Hả?”
Trong phòng tập quyền anh có người nhìn sang.
Phó Ngọc Thanh sửng sốt, tay chân hoàn toàn cứng đờ, nhất thời không trả lời được, “Không phải…”
“Phó Ngọc Thanh, bởi vì ông mà mẹ tôi có thành kiến với tôi, chỉ cần tôi nói một câu với con gái, bày ấy sẽ cảm thấy tâm địa tôi gian xảo.”
“Phó Ngọc Thanh, cũng bởi vì ông mà tôi ở trong viện phúc lợi bị người ta chọn ba lấy bốn. Chắc chắn là ông chưa từng nghe thấy người khác nói sau lưng tôi như thế nào.”
Có một số bậc cha mẹ không biết cách giáo dục đều thích dọa nạt con cái khi còn nhỏ, thích dùng lý lẽ nếu con không nghe lời thì sẽ để chú cảnh sát bắt con đi.
– Bé yêu à, nếu con không nghe lời thì bố mẹ sẽ đưa con vào trại trẻ mồ hồi giống như anh trai kia.
– Tại sao anh trai kia lại ở trong viện phúc lợi ạ, anh ấy trông đẹp trai như thế mà, sao bố mẹ lại không thích anh ấy.
– Đứa bé ngốc, những đứa trẻ trong viện phúc lợi, hoặc là không đủ chân tay, hoặc là cơ thể đau yếu, chắc chắn anh trai kia cũng có vấn đề gì đó.
Những định kiến như thế này đã ăn sâu vào trong xưởng tủy của cậu, dù đi tới đâu cũng nghe thấy những lời nói đó, bắt bẻ, có thành kiến với cậu, những năm đó chỉ có nhiều chứ không hề ít.
Trần Lộ Chu nhắm mắt, lông mi khẽ run lên, dường như khóe mắt có nước mắt nhưng lại nhanh chóng biến mất, trong đôi mi mỏng rũ xuống chỉ còn sót lại một tia mềm mại. Cậu cúi đầu tháo găng tay đấm bốc ra, ném xuống ghế ngồi của huấn luyện viên, nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, yết hầu khô khốc lăn lộn, yên lặng một lát.
Cậu nói: “Nhưng mà, tôi tha thứ cho ông.”
Lưng Phó Ngọc Thanh run lên, không thể động đậy, dường như chân đã bị người ra đóng đinh vào đất, miệng hé ra nhưng lại không nói nên lời, giống như bị những hạt cát chặn cứng, những hạt cát đó cọ không ngừng rơi xuống cổ họng ông.
Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn ông, ánh mắt không còn chút cảm xúc dư thừa nào, “Lúc ở trong bệnh viện, chú Từ đã nói với tôi là ông đối xử khá tốt với Từ Chi, cô ấy bị người ta bắt nạt, ông luôn là người đầu tiên đứng lên, những năm gia đình nhà bọn họ khó khăn nhất cũng là ông giúp bọn họ dọn dẹp những kẻ đến đòi nợ.” Cậu tránh mắt đi, “Từ Chi rất thích ông, tôi không muốn cô ấy bị kẹp giữa chúng ta, quan hệ giữa tôi và ông cũng chỉ có Từ Chi mà thôi, ông là là chú của Từ Chi, không có quan hệ gì với tôi.”
**
Không khí bên chỗ Từ Quang Tễ rất nóng, thậm chí còn sôi động hơn Tết năm vừa rồi, sau khi nấu xong một bàn ăn, còn chưa có ai ngồi xuống, lão Từ và Vi Lâm, mỗi người đã tự chiếm lấy hai cái ghế, một cái để ngồi còn một cái để đặt chân. Một nhóm người cười đùa nói chuyện phiếm, thời gian trôi đi nhanh chóng.
“Sao anh Trần Lộ Chu không tới vậy ạ?” Vi Lâm vừa bóc tôm vừa hỏi Từ Chi.
Từ Chi và lão Từ đều nổi tính nghiện rượu, cười híp mắt cụng ly, không hài lòng quay đầu nhìn Vi Lâm, “Em cứ quan tâm đến bạn trai chị làm gì?”
“Bạn trai của chị hấp dẫn hơn chị.” Vi Lâm cười hì hì.
Chủ nhiệm Vi bưng vài món ăn trong bếp ra, liếc xéo Vi Lâm rồi nói với Từ Chi: “Cháu cứ mặc kệ nó.”
Thái Oánh Oánh ngồi một bên cũng tò mò hỏi, “À này, sao Trần Lộ Chu không tới?”
Từ Chi thở dài: “Đi gặp chú Phó rồi.”
“Không ngờ nha.” Thái Oánh Oánh cũng khẽ thở dài, lúc này lông mày vẫn còn nhướng lên vì kinh ngạc, còn chưa lấy lại tinh thần sau vụ việc này.
“Tớ cũng không nghĩ ra, nếu không hai chúng ta và Trần Lộ Chu đã có thể làm thanh mai trúc mã.”
“Thôi đi, hai cậu là thanh mai trúc mã, tớ làm ngựa cho hai cậu.” Thái Oánh Oánh phản ứng rất nhanh, dù sao cũng không liên quan tới cô ấy.
Có tiếng cười ầm trên bàn.
Theo đó, Thái Oánh Oánh bổ sung thêm một câu.
“Nhưng mà tớ không ngờ chú Phó lúc trẻ lại đểu như vậy.” Thái Oánh Oánh cắn một miếng càng cua, nhiều chuyện hỏi lão Thái và lão Từ, “Này, nhóm các ông bố, sau này chú Phó còn quen bạn gái nữa không?”
Từ Quang Tễ và Thái Tân Hồng đang cụng ly, bị cô ấy hỏi như vậy làm hai người nhìn nhau.
“Trẻ con đừng quan tâm đến chuyện người lớn.” Thái Tân Hồng đuổi cô ấy về.
Thái Oánh Oánh không phục: “Con sắp hai mươi rồi.”
Thái Tân Hồng thản nhiên liếc nhìn cô ấy: “Đúng vậy, con sắp hai mươi rồi mà còn đang học cấp ba.”
Thái Oánh Oánh: “…”
Vi Lâm: “Chị Oánh Oánh hai mươi rồi sao?”
Thái Oánh Oán trừng mắt nhìn cậu ta: “Em có thể đừng gọi mọi người là anh trai chị gái được không? Chị chỉ lớn hơn em có một tuổi thôi.”
Vi Lâm vô tội nhìn cô ấy: “Lớn hơn một tuổi không gọi là chị thì gọi là gì? Chị gái nhỏ? Khó nghe lắm, ai không biết còn tưởng em có ý gì với chị đấy.”
Chủ nhiệm Vi như làm ảo thuật, lại bưng ra một đĩa thức ăn khác, đột nhiên xuất hiện sau lưng Vi Lâm, vỗ mạnh vào trán cậu, “Ăn cơm của con đi, sao lắm lời vậy, nói hai câu làm mất lòng cả hai chị gái.”
Từ Quang Tễ và viện trưởng Thái đều cười, “Không sao đâu, trẻ con ấy mà, cãi nhau để tăng thêm tình cảm.”
Căn bản là đám trẻ không dừng lại.
“Này, Thái Oánh Oánh! Đừng ăn hết cua, để dành cho Trần Lộ Chu nữa đi.” Từ Chi đột nhiên nói.
“Mẹ kiếp, Từ Chi, bây giờ cậu có bạn trai rồi không cần tớ nữa sao?”
Từ Chi rút một cái chân cua đưa cho Thái Oánh Oánh, “Vậy cho cậu một cái này.”
“Chỉ có một cái càng?”
Vi Lâm: “Thỏa mãn đi chị Oánh Oánh ơi, chị ấy vừa cho em một miếng vỏ cua thôi đấy.”
“…”
Lão Từ giục, “Chủ nhiệm Vi, bà cũng ra ăn cơm trước đi, đừng làm nữa.”
Chủ nhiệm Vi xoay người đi vào phòng bếp, đáp lại, “Ra ngay đây, còn một món nữa. Chừng nào Trần Lộ Chu mới về, Từ Chi nói thẳng bé thích ăn trứng cua và đậu phụ, hay để tôi đặt vào nồi đun nóng lên trước.”
Từ Quang Tễ liếc nhìn Từ Chi, “Thôi đi, đâu phải là Trần Lộ Chu thích ăn, là Từ Chi tự mình muốn ăn.”
Chủ nhiệm Vi kêu lên, tò mò nghiêng người ra, “Thế Trần Lộ Chu thích ăn cái gì? Ngày mai mua thứ gì đó mà thằng bé thích ăn đi, bọn trẻ sắp đi rồi, chắc ở trường cũng không được ăn món gì ngon.”
Lão Từ: “Đúng, con nói xem Trần Lộ Chu thích ăn cái gì, đừng suốt ngày nói mấy món mà con muốn ăn, thằng bé Trần Lộ Chu nhất định sẽ không nói đâu.”
Từ Chi suy nghĩ hồi lâu, “Con thật sự không biết, anh ấy không kén ăn, nhưng tương đối kén bọn đồ vật.”
Quần áo chỉ mặc một nhãn hiệu duy nhất, hiếm khi thấy logo trên quần áo của cậu là của nhãn hiệu khác. Ngay cả qυầи ɭóŧ cũng mặc nhãn hiệu đắt tiền đó.
Còn có bαo ©αo sυ, cũng chỉ mua của hãng kia.
….
Lúc đó Trần Lộ Chu tình cờ đứng ngoài cửa.
Cửa lớn không đóng mà để lại một kẽ hở cho cậu, một tia sáng yếu ớt lọt ra ngoài, trong ánh trăng trắng mờ ảo, ánh sáng đó rất ấm áp, giống như có thể chống đỡ hết bụi gai trong đêm tối.
Cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ánh sáng.
Đó là ánh sáng.
Từ Chi là ánh sáng, lão Từ là ánh sáng, chủ nhiệm Vi là ánh sáng, Thái Oánh Oánh là ánh sáng, viện trưởng Thái là ánh sáng, và Vi Lâm cũng là ánh sáng.
Một gia đình như vậy thật quyến rũ, ấm áp và đáng yêu.
Trần Lộ Chu vừa định đẩy cửa bước vào, đẩy cánh cửa đầy ánh sáng xuân rực rỡ kia ra, nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong vẫn còn đang tiếp tục.
Vi Lâm: “Chú Từ, không phải ai cũng nói bố vợ rất kén chọn con rể sao? Cháu thấy chú đối xử với anh Lộ Chu còn tốt hơn cả chị Từ Chi.”
Từ Quang Tễ đã ngà ngà say rồi, hiển nhiên là nói nhiều hơn bình thường, cười híp mắt nói toẹt ra: “Cũng không hẳn, lần đầu tiên gặp thằng bé, chú không thích nó lắm, cảm thấy thằng nhóc này rất ngang ngược, đến phòng khám của bọn chú, còn nói rõ nhiều, sau này….”
Ấy?
Từ Chi đá vào ông dưới gầm bàn.
Tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt.
Chủ nhiệm Vi còn chưa kịp nhận ra, “Ừ, mấy đứa trẻ tới phòng khám của tôi cũng như vậy….” Sau đó, “….Tới…. Tới…. Tới phòng khám của các ông?”
Thái Oánh Oánh ngu người: “…. Tới, tới, tới phòng khám của chú kiểm tra á? Trần Lộ Chu, tới phòng khám của chú kiểm tra?”
Chỉ có Vi Lâm là trông có vẻ trầm ngâm.
Hóa ra trai đẹp cao 1m85 cũng gặp rắc rối như thế này? Còn trẻ mà đã phải đi khám rồi.
Trần Lộ Chu: “……”
Cậu mới chỉ bước vào nửa bước, giẫm qua khe cửa, sau đó cố gắng, không muốn cho ai chú ý mà từ từ, chậm rãi bước ra.
Help me.
Chết tiệt, nguy hiểm quá đi.