Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Chương 4: Vô lại, coca

Edit, Beta: Rum.

Bạn trai cậu quá cùi bắp.

“Liên quan gì đến cậu, nếu đã bán tôi đi rồi thì đừng có ở đó mà giả mù sa mưa.”

Chu Ngưỡng Khởi khẽ cắn môi, biết tối qua cậu ở đồn công an, hôm nay lại bị Cốc Nghiên quấy rối nên hẳn là chưa được ngủ nghê gì, đoán chừng là đang rất tức giận, bèn cúi đầu khom lưng: “Có đánh nữa không? Không đánh thì tôi kết thúc hiệp này luôn đó.”

“Đánh trúng đi rồi cậu hẵng nói.”

“Cạch” một tiếng, bóng trắng lập tức lăn đi, cú đánh dường như không có lực.

Là một quả phạt góc, cái lỗ thẳng đối diện thì không đánh, cậu ta lại đi đánh quả bóng góc có độ khó cao.

Trần Lộ Chu không hề keo kiệt vỗ tay cho cậu ta.

Chu Ngưỡng Khởi không thèm nhìn dáng vẻ này của cậu, có lẽ là còn ngại: “Phắn đi, đừng có ở đấy mà coi thường tôi, cậu giỏi nhất là giả heo ăn thịt hổ! Cậu có biết, bây giờ người bên ngoài nói cậu vì Cốc Nghiên mà bỏ thi, nói cậu yêu đương mất não không.”

Trần Lộ Chu đi tính tiền, không mặn không nhạt liếc nhìn cậu ta, “Vậy mà cậu còn mang tôi đi bán?”

Chu Ngưỡng Khởi tung tăng chạy qua, tỏ vẻ mình cũng thật vô tội: “Lúc tôi biết chuyện còn tưởng hai người yêu nhau thật cơ, tôi còn nghĩ cậu quá kín tiếng, ngay cả tôi cũng bị lừa.”

Trần Lộ Chu mở tủ lạnh, lấy hai chai coca ra, ném một chai cho Chu Ngưỡng Khởi, vừa không biết nói gì vừa buồn cười, “Từ hồi tiểu học tôi đã viết thư tình cho người ta, cậu cảm thấy nếu như tôi có bạn gái thật, thì tôi sẽ giấu giếm?”

Nhân lúc Chu Ngưỡng Khởi còn đang ngây người, tên vô lại đã chạy tới quầy thu ngân, dáng vẻ như đau tim đứt ruột quét mã QR thanh toán, vừa nhập mật khẩu vừa tấm tắc thở dài, “Chu Ngưỡng Khởi ơi Chu Ngưỡng Khởi, anh đây rất thất vọng về cậu.”

Chu Ngưỡng Khởi ngon lành đỡ lấy chai coca, ôm trong ngực, sau đó mới từ từ phản ứng lại, “Nên là, thật ra tối hôm đó, thằng em trai bảo bối kia của cậu không cẩn thận cho hai viên thuốc ngủ vào trong sữa bò, mới khiến cậu ngủ quên?”

“Ừ.”

…..

Chuyện này đúng là không dễ giải thích, dù sao em trai mới là con ruột của bố mẹ cậu, Trần Lộ Chu được nhặt từ thùng rác, mẹ cậu không cho phép cậu nói chuyện này ra bên ngoài.

Chu Ngưỡng Khởi cảm thấy Trần Lộ Chu đúng là mang gánh nặng trên người. Nếu nói chuyện bỏ thi môn tự chọn là quả báo cho việc cậu bắt nạt em trai nhiều năm, vậy chuyện của Cốc Nghiên chính là họa từ trên trời rơi xuống.

“Nhưng mà, cậu chắc chắn là do thằng em của cậu nhầm lẫn chứ không phải do cố tình?”

Chu Ngưỡng Khởi vô cùng nghi ngờ.

“Suy nghĩ này của cậu rất lớn mật đấy,” Trần Lộ Chu lười biếng dựa vào tủ lạnh, uống từng ngụm coca, “Nhưng chuyện này không trách nó được, nó biết tôi bị mất ngủ, thấy mấy ngày ôn thi đại học tôi quá mệt mỏi nên mẹ nó mới bỏ hai viên thuốc ngủ vào trong sữa bò, muốn tôi ngủ ngon một giấc. Nó thậm chí còn không biết sáng ngày thứ ba chúng ta còn phải thi môn tự chọn, cứ tưởng thi hai ngày là xong rồi.”

“Thằng bé còn non, vẫn coi cậu như anh trai ruột.” Chu Ngưỡng Khởi cảm khái.

Trần Lộ Chu bật cười, tự biết, “Thôi đi, nó có coi cậu là anh trai, cũng không coi tôi là anh trai đâu.”

Cửa hàng bán đồ ăn vặt này rất có cảm giác cổ xưa, ngoài cửa dán poster đã ố vàng của Trương Mạn Ngọc, không chỉ có bàn bi-da, máy gắp thú, bán mấy món đồ ăn vặt nước uống cũng là que cay Vệ Long, snack Lãng Vị Tiên, ngay cả coca cũng là chai thủy tinh, Chu Ngưỡng Khởi trực tiếp dùng răng mở nắp, “Mẹ tôi lại mang thai rồi, bây giờ tôi hy vọng là em gái, nói không chừng còn có thể nghe cậu gọi một tiếng anh rể.”

Lúc này Trần Lộ Chu đang ôm cánh tay dựa vào máy gắp thú, chọc cười ông lão bán rùa ở cửa hàng bên cạnh. Ông cụ dụ cậu mua con rùa cứng cỏi này về nuôi, còn bồi thêm một câu, sao hả, nhìn trông rất cứng phải không, đây chính là con rùa trong cuộc thi chạy rùa và thỏ đó. Ông cụ trực tiếp vớt rùa lên mặt đất, vỗ nhẹ vào mai nó, Trần Lộ Chu cười trốn, đột nhiên nghe thấy Chu Ngưỡng Khởi nói vậy, bèn không thể hiểu nổi quay đầu lại nhìn cậu ta.

Trần Lộ Chu:?

Chu Ngưỡng Khởi: “Cậu xem, cậu lãng mạn lại có tiền, hơn nữa…” Tầm mắt cậu ta dần dần đi xuống, “Cái khác không nói, đi theo cậu, ít nhất ở phương diện nào đó em gái tôi cũng thật hạnh phúc.”

Trần Lộ Chu: “Cậu có còn là người không?”

Ngõ Di Phong yên tĩnh tối tăm, lùm cây um tùm, toàn bộ con ngõ đều có hương vị cổ xưa, khắp nơi đều dãn báo chữ to của những năm 80-90, khắp con phố là những quầy bán đồ ăn vặt rực rỡ muôn màu, nghe nói là một trong những kiểu kiến trúc đương đại nổi tiếng nhất thành phố Khánh Nghi. Hai người xách theo con rùa đen, trong tiếng hô to gọi nhỏ của Chu Ngưỡng Khởi mà đi sâu vào trong ngõ…

“Ở đây có nhiều muỗi như vậy, đại thiếu gia sống từ nhỏ trong nhung lụa như cậu sao có thể ở được? Vãi má ôi, tôi vừa mới thấy cái gì vậy, cái gì vừa nhảy qua đó, cái đó… Là Jerry trong truyền thuyết hả?”

Chu Ngưỡng Khởi lớn như vậy rồi mà chưa từng nhìn thấy chuột ở ngoài đời.

Trần Lộ Chu cười ôm lấy cổ Chu Ngưỡng Khởi, ép cậu ta vào trong ngực mình, chỉ vào cánh cửa cuốn đóng hờ bên cạnh, “Cậu to tiếng một chút xem, bà cụ lãng tai kia đang nhìn cậu đó.”

“Nhìn tôi làm gì?”

“Tưởng cậu gọi bà ấy là Honey.”

“……”

Chu Ngưỡng Khởi mắng chửi suốt dọc đường.

Hai người đi đến cổng tòa nhà hình ống của học sinh lớp 12 ôn tập, dưới ánh đèn đường màu trắng, trông như trên nền giấy trắng có vẽ ba người bằng mực đen, một nam hai nữ, một cô gái trong đó còn nhuộm tóc màu xanh kinh hãi thế tục.

Chu Ngưỡng Khởi nheo mắt lại, tự hỏi, “Cái quái gì vậy! Con vẹt thành tinh ư?”

Trần Lộ Chu cũng nghe thấy âm thanh xuất hiện khá nhiều lần trong ngày hôm nay, không uống coca nữa, qua quýt nhìn sang bên đó.

“Đừng như thế, trước khi có điểm thi chính thức, sao cậu cứ phải nghĩ mọi chuyện theo hướng tiêu cực vậy, chỉ vì tôi giải được câu cuối bài thi Toán và Vật lý sao? Được rồi, tôi thừa nhận, đó là vấn đề ở tôi.”

Có thể nhận ra, cô gái nói câu này đang thật lòng an ủi, nhưng khổ nỗi là cô ấy không có khả năng biểu đạt sự đồng cảm, ngay cả bản thân mình cũng không thuyết phục được.

“……”

“……”

Chu Ngưỡng Khởi khẽ đẩy Trần Lộ Chu, ngữ khí như hận chỉ gặp nhau quá muộn: “… Này, trình độ ai ủi người khác của em gái này khá giống cậu đấy.”

Dưới ánh đèn mờ, đóm đóm liều lĩnh bay qua lượn lại, hết vòng này tới vòng khác, như không biết mệt. Không biết ba người này đã đứng đây trò chuyện bao lâu, vẻ mặt người con trai kia vẫn rất thờ ơ, như một cái cọc gỗ, đứng chòng chọc ở đó.

Giọng nói trong trẻo kia lại truyền đến, “Lần này, lớp thực nghiệm ở Nhất Trung cũng có nhiều người thi không tốt, ngay cả người đứng đầu kỳ thi thử cũng bỏ thi một môn, đương nhiên không phải là tôi nguyền rủa cậu ta, nhưng cậu mới chỉ như vậy, nếu cậu ta không nhảy lầu thì sẽ rất có lỗi với sự sa đọa của cậu bây giờ, không phải sao?”

“Vẹt con” nhỏ giọng nói một câu, “Đúng vậy, lúc ấy rõ ràng là cậu tới tìm Từ Chi trước.”

….

Chu Ngưỡng Khởi ngàn lần không ngờ lại hóng hớt lên tận người anh em của mình, vui vẻ khi người khác gặp họa, quay đầu nói, “Người đứng đầu là nói cậu phải không? Ôi, sao cậu còn chưa đi nhảy lầu vậy?”

Trần Lộ Chu liếc cậu ta một cái.

Chu Ngưỡng Khởi như đang xem kịch: “Nhưng mà mấy người đó không biết môn cậu bỏ thi là môn tự chọn sao? Còn lấy cậu ra để an ủi bạn trai nữa?”

Mặc dù Chu Ngưỡng Khởi cũng không hiểu lắm, nhưng nghe chủ nhiệm lớp của cậu nói, Trần Lộ Chu không thi môn tự chọn thì trừ hai trường top trong nước ra, xin vào các trường khác sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa hình như cậu còn có ưu thế điểm thi đua gì đó, cũng chỉ có người mẹ không có mắt kia mới bắt cậu phải ra nước ngoài mà thôi.

Trần Lộ Chu đút một tay vào túi, tay còn lại cầm chai coca, xương bàn tay mảnh khảnh thon dài, dưới ánh đèn đường gần như có thể nhìn thấy mạch máu, không ngại chuyện bé xé ra to nói: “Hay là cậu qua đó nói với cô ấy đi.”

“Cái gì?”

“Dù người đứng đầu kỳ thi thử của chúng ta thi thiếu một môn, nhưng tố chất tâm lý rất mạnh,” Cậu khoác tay đang cầm chai coca lên vai Chu Ngưỡng Khởi, “Thi trượt sẽ không nhảy lầu, cũng không cần bạn gái dỗ, bạn trai cậu đúng là cùi bắp quá.”

Chu Ngưỡng Khởi chẹp miệng hai tiếng, “Ồ, hiếm khi không tỏ vẻ đáng thương đó, không phải cậu rất thích ra vẻ đáng thương sao?”

“Tôi ra vẻ đáng thương khi nào?”

“Thì cái tên Wechat của cậu đó, nghe khốn khổ biết bao, Cr,” Chu Ngưỡng Khởi nói, “Mặc dù tôi chỉ học môn văn hóa có hai tháng, nhưng cũng biết có nghĩa là gì.”

Cr, có nguồn gốc từ, phía sau đều dùng như vậy. Từ nhỏ cậu đã bị bố mẹ ruột bỏ rơi, không biết bản thân mình đến từ đâu, vì thế đằng sau không có hậu tố. Chu Ngưỡng Khởi lý giải như vậy.

“Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú, để tôi đổi tên thành Stephen Copper vậy,” Trần Lộ Chu cúi đầu nhìn cậu ta, mặt biểu cảm ‘tôi thực sự phục cậu rồi đấy’, “Cr, là tên của một loại xe quân đội trong game Crazyracing Kartrider, nghĩa là thần thoại điên cuồng bất bại đó. Đồ ngốc ạ, đọc sách nhiều chút đi.”

Chu Ngưỡng Khởi: “……”