Minh Minh vỗ nhẹ bả vai cứng ngắc của Hàn Duật: "Muốn nói xin lỗi, phải cho em biết anh đã làm sai gì chứ?"
Hàn Duật hôn trán cô, ôm Minh Minh ngồi trên ghế sa lon.
Cơ thể của cô mềm mại mà dẻo dai, ôm vào lòng có cảm giác thỏa mãn kì lạ, khiến anh chỉ muốn ôm chặt, một giây cũng không buông.
... Biết vậy chẳng làm.
Hàn Duật không dám nghĩ, lúc trước khi anh mù lòa mấy tháng, khi đó làʍ t̠ìиɦ thoải mái thế nào.
Anh nên giấu cô từ sớm, yêu cô từ sớm!
Làm chuyện đó cả đời!
"Anh nhìn em thế này, em hơi sợ." Minh Minh ung dung cười. "Sợ gì?"
Minh Minh nhấc mông, dạng chân ngồi lên đùi rắn chắc của Hàn Duật, váy thanh lịch che đến đầu gối, để lộ bắp chân xinh đẹp mê người của cô. Anh hơi nâng cằm lên, Minh Minh khẽ vuốt cằm góc cạnh của anh, nhìn vào đôi mắt sắc bén sau mắt kính của anh: "Sợ anh giống tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết, nhốt em vào lâu đài xa xôi này, mỗi ngày..."
"Sao nghe có vẻ em rất mong đợi thế?"
Nụ cười của Minh Minh rất đẹp, rất thân mật ,mà hôn lên chóp mũi anh. Cô thay đổi.
Hàn Duật ôm eo Minh Minh, nhìn cô gái trước mắt trở nên xinh đẹp trong thời gian ngắn ngủi, nói không rõ trong lòng mình cảm thấy chua xót hay không cam lòng, điều duy nhất anh khẳng định là sự mê luyến của anh còn mạnh hơn sự chua xót, không cam lòng gì đó!
Yêu thương ăn mòn tận xương.
Tình nguyện quỳ dưới váy cô!
Anh ngang ngược hôn lên môi cô, một tay Hàn Duật ấn mạnh chỗ non mịn của cô vào chỗ căng to của anh, một tay thăm dò dưới váy cô, ngón giữa luồn giữa đùi, xương cụt, men theo cột sống đi lên, dùng sức vuốt ve đến cổ, lại kéo khóa váy, lột bỏ nội y, lộ ra nửa thân trên cân xứng mềm mại.
Nụ hôn chiếm hữu kéo dài từ môi đỏ đến cổ, vai gầy, mυ'ŧ đến độ da thịt mềm mại trước ngực cô dần lộ ra màu hồng nhạt, nghe thấy cô ngửa cổ thở khẽ. "Chờ một lát..." Lúc Hàn Duật cắn lên đầṳ ѵú, cơ thể nhạy cảm của cô đã động tình, Minh Minh nhớ ra gì đó, đưa tay cứu vớt quả trứng tròn ướŧ áŧ khỏi miệng Hàn Duật, khôi phục hơi thở, kéo váy áo bị giật ra, dịch mông chuẩn bị bước xuống: "Anh nói tình hình hiện tại thế nào trước đã, nếu không quan trọng, em không muốn chờ ở đây."
"Anh cũng không muốn chờ ở đây." Hàn Duật trầm giọng nói, lập tức kéo hai tay che ngực của cô bắt chéo ra sau lưng, thuận thế ôm eo, xâm chiếm bộ ngực sữa ưỡn lên của cô.
"Cái gì? A..."
Đầṳ ѵú bị mυ'ŧ vào, nụ hoa nhạy cảm bị đầu lưỡi của đàn ông dùng sức xay nghiền, sự đau đớn và tê dại dâng lên toàn thân, khiến cô quên mình muốn nói thêm gì!