Chân Hương Thật Lục

Chương 175: Muốn ăn dâu tây

Edit: Jenn.

“…Ca ca?”

“Ân.” Minh Minh đáp nhẹ.

Hai ngón tay thon dài của người đàn ông vẫn vững vàng nhét vào lỗ nhỏ mẫn cảm dưới thân cô, khuôn mặt góc cạnh trầm mặc nhìn cô, đôi mắt thâm thúy ngưng tụ như vực thẳm, không thể nhìn rõ cảm xúc.

Nếu anh chán ghét… Cũng thật bình thường.

Minh Minh chớp chớp đôi mắt phượng, cong tay chống đỡ nửa người trên của mình, đồng thời co hông lại để hai ngón tay được sưởi ấm, nhưng cái lỗ nhỏ bé tham lam lại quá chặt, cô co rụt lại không làm ngón tay rút ra, ngược lại anh còn làm cho nó sâu hơn.

Minh Minh khẩn trương, tiểu da^ʍ huyệt giàu có co dãn mị thịt đến càng khẩn, bụng dưới bằng phẳng căng ra, thắt lưng như bị gập lại.

Yến Sơ Phi rốt cuộc lại có động tác.

Ngón tay cái bóp vào đôi gò bồng đảo đầy đặn mà xoa nắn lấy nhân mu căng tròn, hai ngón tay bị lớp da thịt non mềm cuộn chặt lại từ từ rút ra dập vào.

“A ân —— yến!” Nắm lấy cẳng tay của anh nhưng không thể ngăn anh xâm chiếm, cô cắn môi chịu đựng một lúc, nhưng sự hiện diện của những ngón tay dài của anh quá mạnh, anh căng đường đi của lỗ nhỏ chọc thật sâu vào đó "Vô tình” cào qua những điểm nhạy cảm trên vách thịt, từng đợt tê dại trào dâng từ tìиɧ ɖu͙© nguyên thuỷ của người đàn ông đến các cơ quan nội tạng và tứ chi. Tim đập dữ dội, máu được bơm đi dữ dội, niềm vui thích cũng có, mà cô đối với anh bàng hoàng chờ mong của có.

“Từ khi nào… Bắt đầu.” Yến Sơ Phi hỏi.

“Ân —— ha…” Cơ thể mảnh mai thừa nhận anh, hai má Minh Minh ửng hồng như thuỷ triều ụp lên, cô nhìn anh “Chính là….Ngày chúng ta chia tay.”

Nước mắt không hề báo trước từ hốc mắt chảy xuống, những uỷ khuất ngày đó bị lợi dụng lừa gạt thẳng đến hôm nay mới tuôn trào, phóng thích. Cô xác nhận lúc trước anh thật có yêu cô, tận mặt chứng kiến anh thống khổ chịu những dày vò, trừng phạt và giờ cô đã mới nguyện ý thừa nhận tâm ý anh---

Ngày đó cô bị tổn thương, rất đau rất đau, cô tích cóp nước mắt ngày đó, hôm nay cho anh xem.

Những giọt nước mắt pha lê làm tan vỡ mọi ghen tuông và tự hào của Yến Sơ Phi, đồng thời cũng để anh tạm thời kìm nén sự hối hận và đau lòng vô bờ bến. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, rút

ngón tay ướŧ áŧ ra, ấn vật sưng tấy bên dưới, đẩy vào thật chậm, thật mạnh vào hoa huyệt đang khẽ hé mở.

Kích thước không thể chấp nhận được khiến Minh Minh run rẩy toàn thân, cơ thể cô co rút lại theo phản xạ, nhưng người đàn ông lại vòng tay qua eo mông cô bá đạo ấn nam căn thô mệnh vào mông cô.

“Ân ân…” Minh Minh giãy giụa lắc đầu.

Mặc dù kích thước của những người khác rất ấn tượng, nhưng của Yến Sơ Phi khi đưa vào tiểu huyệt cô, lỗ nhỏ phải căng ra cực đại, hơn nữa cô vừa mới nói chuyện của ca ca, thể xác và tinh thần đều rất khẩn trương, lúc này bị cắm vào, cô giống như bị dươиɠ ѵậŧ xé rách ra làm hai, tim treo ở cuống họng, cảm giác được côn ŧᏂịŧ cứng nóng hổi nổi gân xanh đâm thẳng vào bụng cô!

Đầy…

“Yến…”

“Ân?” Anh tiếp tục chiếm lấy môi cô.

Huyệt thịt non mềm dùng sức đè ép chống đẩy du͙© vọиɠ của anh, Yến Sơ Phi liền lui ra sau đẩy vào, Minh Minh vừa mới dừng khóc nước mắt lại từ hốc mắt tràn ra, cô hét một tiếng, cong ngón chân run rẩy lên một cách đáng thương.

“Chậm, chậm một chút…” Cô gái nhỏ khóc lóc van xin.

“Em biết không, chuyện này đã chậm nhất rồi.” Mυ'ŧ giọt nước mắt trên mặt cô, Yến Sơ Phi vòng tay lên đầu chống đỡ thân thể cô, dùng ngón tay còn lại xoa xoa bầu sữa hạt tiêu tròn trịa và đầy đặn của cô, thỉnh thoảng lại nhéo lấy đầu ti của cô, phối hợp với thân dưới làm cô tiến thoái lưỡng nan.

Cô bảo anh đừng có xâm nhập nhanh như vậy!

Minh Minh thở hổn hển, hai chỉ tay nhỏ duỗi đến chỗ hai người đang kết hợp, cô đẩy mở đôi môi đang quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, ngoan ngoãn để anh chìm vào trong.

“A ——”

Yến Sơ Phi tựa hồ run lẩy bẩy một chút, cúi người ép chặt ở Minh Minh, ôm chặt cô đến mức không thở nổi.

“Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra .”

“Cái, cái gì?”

“Ngày đó, chuyện gì đã xảy ra.” Yến Sơ Phi hoãn lại xúc động muốn bắn tinh, hơi nâng thân người, thắt lưng từ từ lên xuống, côn ŧᏂịŧ đỏ sẫm vô cùng trơn bóng, chặt chẽ kiên nhẫn, kiên nhẫn mà day day huyệt đạo, nhưng là mỗi lần đều phải thúc thúc, tiểu huyệt tiết ra mật hoa mọng nước quyến rũ, tiếng va chậm chậm rãi mà nặng nề giòn tan “Bang” — “Bang”.

“A… Ngô ân… Anh, a ——” Anh yêu cầu cô nói về việc cô đã lσạи ɭυâи với anh trai của mình trong khi bị thao như thế này như thế nào?

Minh Minh tức giận đến giãy giụa, Yến Sơ Phi phát hiện cô hiểu lầm liền vội vàng trấn an, anh thì thầm một tiếng yêu đương để đẩy nhanh tốc độ làʍ t̠ìиɦ.

Côn ŧᏂịŧ chặt chẽ dây dưa với tiểu huyệt bị cọ xát gần như thiêu đốt hoà tan, côn ŧᏂịŧ to lớn cứng rắn đâm sâu vào hoa tâm mềm mại co giật, ngậm lấy đẩu đỉnh của lỗ nhỏ.

Cảm giác kɧoáı ©ảʍ thấu xương đã đánh tan sự tự chủ kiêu hãnh của Yến Sơ Phi thành bột nát, anh nâng lên hai chân gầy rõ ràng, nắm lấy vòng eo mềm mại không xương của cô, điên cuồng mυ'ŧ lấy cổ ngọc của cô, điên cuồng mà thao thật mạnh.

Thân thể cường tráng cùng thứ to lớn kiêu hãnh phi nước đại trên thân thịt mềm mại trắng nõn dưới người, đôi chân gầy guộc của Minh Minh giơ cao lắc lư yếu ớt trong không khí, thân thể mê người không ngừng run rẩy dưới sự cắm mạnh của người đàn ông mà chịu đựng. Sức mạnh và tần suất của đàn ông thật mạnh mẽ.

“A a —— không, a ân… Nha…”

Minh Minh không thể nói lên l*иg ngực tràn ra sợ hãi hay vui sướиɠ, cái miệng nhỏ phun ra những lời van xin cầu hoan, côn ŧᏂịŧ lớn lại đâm thật sâu, như xuyên qua hoa huyệt ấn vào vách tử ©υиɠ, coi toàn thân cô là tao huyệt tự ý thọc rút, nhưng cơ thể dâʍ đãиɠ vẫn yêu thích không ngừng, sung sướиɠ phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn côn ŧᏂịŧ. Để cho người đàn ông thao túng thậm chí còn kiêu ngạo thao lộng đến bừa bãi.

Yến Sơ Phi vẫn rất ổn định, Minh Minh đã khóc kêu rất nhiều lần, cô đã cao trào đến hai lần, hai chân co quắp trở nên mềm nhũn, tiểu huyệt tê dại đến mức mỗi lần đâm vào cứ như một đợt dòng điện rửa sạch toàn bộ cơ thể của cô. Niềm vui quá tải khiến tâm hồn cô run lên, cô chỉ có thể nắm lấy hai cánh tay cứng ngắc của Yến Sơ Phi mà cầu xin anh bắn ra ngoài.

“…”Lâm Phục giơ tay kêu người hầu, chỉ tay lên lầu “Khoá cửa hỏng rồi, các người không ai sửa sao?”

"Ừm ..." Nam nhân trẻ tuổi cúi đầu xấu hổ, cố gắng để che giấu phản ứng của bản năng của mình.

Lâm Phục bực bội liếc mắt nam hầu, vẫy tay ý bảo lui xuống.

Đm! Dựa vào cái gì anh lại thành thật ngồi nghe!

Khi Lâm Phục bước lên cầu thang, Kiều đang dẫn một người phụ nữ xinh đẹp với thân hình bốc lửa vào trong sảnh, Kiều mơ hồ nghe thấy tiếng người phụ nữ hét lên cùng tiếng khóc, Kiều ngước mắt lên nhìn anh rồi dẫn người phụ nữ xinh đẹp đi sau anh đi đến thang máy.

Không ngoài dự liệu, anh tìm mỹ nữ đưa đến phòng chủ nhân, không đến mười giây anh nghe chủ nhân nói “Cút!”.

Khi bạn muốn ăn dâu tây, quả anh đào dù ngọt đến đâu cũng chỉ là một loại quả xấu xí, hơn nữa còn có người ở bên cầm giỏ dâu để thưởng thức.

Chủ nhân kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể hạ mình?

Chính là không tạm chấp nhận… Cho nên lại như thế?