Edit: Jenn.
Mệt mỏi quá…
Đau quá.
Hai mắt chua xót bất kham, mí mắt bị đè nặng, bị lôi kéo mà khép lại, nhưng khi nhắm mắt lại, tròng mắt lại điên cuồng chấn động, vạn vật quay cuồng trong bóng tối khiến cô không khống chế mà mở mắt, cúi đầu ở mép giường nôn khan.
Sau một giấc ngủ nghĩ lại sợ hãi sao?
Cô nghĩ rằng mình….A….Chính bản thân lại không sợ hãi cái chết như vậy.
Di chúc cũng viết qua một… lần.
Thân thể Minh Minh ngày càng đau, cô ôm lấy đầu gối, ngơ ngác mở mắt ra, không biết suy nghĩ cái gì.
Khi Hàn Duật mở cửa, anh dừng lại ở cửa, bộ não trống rỗng của cô không biết người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng này là ai hay có liên quan gì đến cô và tại sao anh lại nhìn cô với một tình cảm sâu sắc và hối hận.
Anh đau lòng cho cô sao?
---Thật đáng yêu!
Minh Minh nở một nụ cười nhạt, Hàn Duật đóng cửa lại, đem trái tim của mình ra để tự trách.
Anh đáng chết.
Cho dù chết, nhưng làm ơn, không cần dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn anh!
Cơ thể giống như đeo một gánh nặng nghìn tấn, anh liều mạng đứng dậy nhưng lại lung lay không vững, bàn tay to để trên cửa nắm chặt, gân xanh hiện lên, hai chân như mắc kẹt ở trong đống bùn, muốn kéo anh xuống địa ngục.
Anh từng coi tôi như một món đồ đưa cho Hoa Vân Lâu, tôi liền nhớ rất lâu, rất khó, rất khó…Động tâm đối với anh.
Anh từ bỏ, anh không cần cô động tâm, không cần cô yêu anh, chỉ cần cô---
“Hàn Duật?”
Bên trong cánh cửa truyền ra tiếng gọi nhẹ.
Hàn Duật nháy mắt liền mở cửa, vọt vào trong cửa, nhưng đôi chân nặng trĩu không kịp phản ứng đã ở ngoài cửa, khiến anh suýt nữa ngã xuống đất.
Tư thế kì dị của Hàn Duật khiến cô khó hiểu nghiêng đẩu: “Làm sao vậy?”
“Không, không có việc gì.”
Buộc mình phải “kéo” chân về phía Minh Minh một cách bình tĩnh, Hàn Duật giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Răng rắc.
Cửa phòng lại lần nữa đóng cửa.
Trên cầu thang đem bộ dáng lo được và mất của Hàn Duật thu vào đáy mắt, Hoa Diệp như đang suy tư điều gì.
“Kiều?”
“Chủ nhân?” Người tuỳ tùng tóc vàng đáp.
“Anh ở Trung Quốc đã lâu, vậy hẳn anh đã nghe qua---hỏi thế gian, tình là gì…”
Người tuỳ tùng nghĩ nghĩ “hỏi thế gian, tình là gì khiến lứa đôi sinh tử nguyện thề? rời nam đất bắc song phi khách, lão cánh vài lần hàn thử. Sung sướиɠ thú, ly biệt khổ, liền trung càng có si nhi nữ. Quân ứng có ngữ, miểu vạn dặm mây tầng, thiên sơn mộ tuyết, chỉ ảnh hướng ai đi? Hoành phần lộ, tịch mịch ——” (Mình không dịch vì đây là thơ nên mình không muốn sửa để nguyên nó sẽ làm bài thơ hay hơn rất nhiều)
Hoa Diệp lnghiêng nhìn vai sườn vài của người tuỳ tùng, Kiều vội vàng câm miệng, khom người cúi đầu lui về phía sau một bước, thái độ rất cung kính, nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười.
Chủ nhân đối với nữ nhân kia không phải đơn giản chỉ là yêu ai yêu cả đường đi lối về, mà chỉ đang phức tạp về chữ “tình” , không biết chủ nhân đã phát hiện mình đã xuyên vào bức tranh chưa, từ người ngắm phong cảnh biến thành người ở trong phong cảnh.
Nếu không có động tâm, nên mỉm cười hiểu ý khi nghe bài thơ chế giễu, hơn là nhìn một cách nghiêm khắc.
Hỏi thế gian, tình là gì…?
Hoa Diệp ngoái đầu nhìn lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi Hàn Duật biến mất trong chốc lát “Thu mua tiệm cà phê Internet.”
Kiều ngước mắt, hơi có chút ngoài ý muốn, theo kế hoạch, lúc sau mới thực hiện vở kịch lớn, lần này chủ nhân ra tay sớm nhất định là “Ngoài ý muốn.” bắt đầu đem Ôn thị bắt một lượt, rửa sạch sản nghiệp Hoa Gia, hiện tại mà nói, những cái bố trí đó thật đáng tiếc, tỏng tương lai sẽ có rất nhiều tay mắt.
“Vâng.” Mệnh lệnh của chủ nhân không thể bị vi phạm, Kiều không đưa ra bất kỳ câu hỏi nào.
“Đầu lại tăng gấp đôi cũng không sao, e rằng sẽ xoay ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám lần.” Haa Diệp đang vịn lan can loạng choạng bước lên bậc thang, thỉnh thoảng đau đến cau mày.
Kiều thấp giọng phun cười, cúi đầu đi theo.
Nếu hối hận đau lòng thì phải thừa nhận, sao lại tìm một cái cớ khó như vậy.
Bất quá, ba bốn năm sáu bảy tám… Đánh giá tình hình mà chúng ta có, nó thực sự có thể.
Kiều bí mật liếc nhìn cánh cửa đã đóng và mỉm cười nhẹ.
Bên trong cánh cửa.
“Lạnh không?” Hàn Duật ngồi vào mép giường, sờ bàn tay nhỏ của Minh Minh, đem cánh tay bị lộ ra nhét bỏ lại trong chăn điều chỉnh chăn thật tốt, cầm lấy bảng điều khiển điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm trong nhà.
Minh Minh mỉm cười nhìn.
Sự hối hận và đau đớn trong lòng vẫn chưa được giải quyết, dưới ánh mắt sáng ngời như vậy, Hàn Duật chỉ cảm thấy mình có lỗi và hèn mọn hơn.
“Anh…Không phải là anh em sinh đôi của Hàn Duật phải không?” Minh Minh cười hỏi.
“Ân? Tại sao lại hỏi như vậy?” Hàn Duật khó hiểu.
"Bởi vì anh trông mềm mại và piapia, còn Hàn Duật trong ấn tượng của tôi thường lạnh lùng, điên cuồng và chói lóa, thỉnh thoảng lại cười như thế -Thật là bộ dáng xấu xí!" Minh Minh ngồi dậy và ngả người ra phía sau dựa vào đầu giường, mắt phượng đưa tình, nhớ lại kí ức "Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy anh ở công ty, các đồng nghiệp nữ trong văn phòng đã rất phấn khích. Họ còn nhiệt tình hơn cả sếp của mình. Tôi thậm chí không để ý đến anh trông như thế nào, tôi đã nhìn thấy mông của anh từ phía sau, wow! Hình bóng đó hoàn toàn tuyệt vời! Nó thật chặt chẽ, tròn trịa và cong vênh ... "
Minh Minh dừng lại nuốt xuống một chút, lại nói tiếp “Tôi thực sự muốn nhìn vào mông của anh một lần nữa, nhưng tiếc là anh không đến thường xuyên. Cho đến khi lần gặp lại đó, cuối cùng thật vất vả mới có thể thưởng thức một chút, nhưng anh lại cố tình ngồi đến bất động.” Minh Minh ghét bỏ mà bĩu môi.
“Cho nên em liền bỏ đi?” Hàn Duật kéo chăn bông lên và đắp lên người Minh Minh.
“Ân. Ha hả… Lúc ấy tôi phát hiện lên nhầm xe, kỳ thật trên đường đều suy nghĩ, tôi cũng cái mông cực phẩm chỉ cách có một ghế dựa, thiệt tình, nếu có thể nhìn xuyên thấu thì tốt rồi.”
Hàn Duật không biết nên khóc hay cười “Thời gian dài như vậy, tôi lại không biết em lại có sở thích đặc biệt với mông tôi như vậy.”
Minh Minh nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, cười thật hồn nhiên “Bởi vì tôi pahst hiện anh cởϊ qυầи áo ra trong cũng không tồi.”
“Thế so với Hoa Vân Lâu thì sao?” Hàn Duật theo bản năng hỏi một câu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng liền muốn đánh miệng một cái, thân thể căng chặt lên.
“Kia vẫn là hơi kém.” Minh Minh không lưu tình chút nào nói thẳng, không cố kỵ “Nhưng đừng nản chí, anh có ưu điểm.”
Minh Minh cười đến bỡn cợt, Hàn Duật xem đến yết hầu lăn lộn vài vòng, sau vài lần, nó biến thành một tiếng thở dài ấm áp và tan biến giữa hai người.
Hàn Duật lắc đầu cười khẽ, đem Minh Minh trở lại giường, đắp chăn bông lên, "Ngủ đi, tôi ở đây với em.”
“Không cần. Anh ở đây sẽ chật chội tôi sẽ không thở được.”
Ách… Hàn Duật ngạc nhiên, nhưng anh đã thực sự quên điều này “Tôi đi tắm rửa trước.”
“Đi thôi đi thôi! Bất quá không cần ở đây với tôi! Tôi muốn ngủ, không được quấy rầy tôi!” Minh Minh nói xong liền ôm lấy chăn nhắm mắt lại, bộ dáng muốn đi vào giấc ngủ.
“…”
Hàn Duật quyến luyến nhìn khuôn mặt của cô, cúi đầu hôn xuống, nhẹ bước rời đi.
Chỉ cần cô ấy tốt, cô ấy nói cái gì chính là cái ấy.
Chỉ cần cô ấy không xảy ra chuyện gì.
Khoảnh khắc trước khi đẩy cửa phòng vào, Hàn Duật đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau.
Không, không đúng, sao cô có thể không có việc gì?
Anh xem video mà toàn thân đã phát run, anh đã tự mình trải nghiệm toàn bộ vụ tai nạn. Làm sao cô ấy có thể hoàn toàn ổn khi đối mặt với những mối đe dọa không xác định?
Chuyện trò vui vẻ, nói những lời chọc cười, đùa giỡn chế nhạo?
Hàn Duật sải bước trở lại, nhìn thấy người trên giường rùng mình bất lực như thú con trong gió lạnh.
“Đi… Đi a!” Minh Minh cố sức mà hô.
Cô không có sức lực… không còn sức để quan tâm đến tâm trạng và suy nghĩ của anh, không còn sức để ... đẩy đi những ấm áp trong tầm tay.
Ôm Minh Minh vào lòng qua lớp chăn bông, Hàn Duật bị cơn đau hành hạ trong lòng, không thể thốt nên lời.
"Sẽ không còn chuyện gì nữa, không còn ... không còn nữa ..."
Hàn Duật lẩm bẩm hết lần này đến lần khác, không biết bao lâu sau đó, sự dịu dàng trong vòng tay anh cuối cùng cũng lắng xuống, khuôn mặt nhỏ chìm vào giấc ngủ. Hàn Duật lặng lẽ ôm cô trong nửa giờ trước khi đứng dậy và đi ra ngoài một cách thận trọng.
“Lâm Phục, di vân sơn trang, đến đây ngay, ngay lập tức và ngay lập tức."
Nửa giờ sau, Lâm Phục vội vàng chạy về biệt thự, nghe Hàn Duật nói xong, mặc dù Hàn Duật đã né tránh rất nhiều chi tiết, Lâm Phục vẫn nghe ra được nguyên nhân, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt đến khϊếp sợ.
“Anh ở đây với cô ấy, tôi đi tìm Hoa Vân Lâu.” Hàn Duật đứng dậy.
“Tôi?” Lâm Phục cười khổ “Người cô ấy muốn nhìn đến nhất, cần nhất bây giừo không phải tôi.”
Lâm Phục bấm điện thoại.
“Lão yến, lập tức để Bộ Văn Chi trở về, Minh Minh xảy ra chuyện rồi.”
Câu chuyện nhỏ:
Minh Huyên: Lão tỷ…
Minh Minh: Làm gì?
Minh Huyên: Em ở đây với chị, làm chị không còn sợ hãi nữa.
Minh Minh:… Cảm tạ.
Minh Huyên: Nhưng em đã đếm, chắc là không có chỗ.
Minh Minh: Lăn!