Edit: Jenn.
Đã từng có một cánh cửa ngăn cách trước mặt cô.
Cô không quý trọng, chờ đến khi cánh cửa mở ra hối hận cũng không kịp, đau đớn nhất trên đời không gì khác ngoài chuyện này.
Nếu trời cao cho cô làm lại một lần nữa, cô nhất định sẽ chạy thật nhanh về nhà khoá cửa để không cho hai tên cầm thú này vào!
Đây là thời gian chuẩn bị cơm chiều của hàng ngàn hộ gia đình, Minh Minh hiện tại được xem là nguyên liệu nấu ăn.
Quần áo bị lột sạch, làn da mịn màng và mềm mại của cô hầu như lộ ra trước mặt hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề. Để tránh cho cô vùng vẫy thoát ra, hai cổ tay gầy guộc của cô đã bị buộc chặt ra sau lưng, và đôi mắt của cô được che bằng bịt mắt màu đen mà cô sẽ chỉ sử dụng vào ban ngày khi cô ngủ - bởi vì Lâm Phục đã nói rằng anh sẽ cảm thấy mềm lòng khi nhìn thấy đôi mắt của cô.
Mềm lòng cái rắm a!
Nếu mềm lòng thì không cần ôm cô ngồi ở mép giường, để cô dẩu mông cho Hàn Duật thao!
“A a…”
Âm hạch bị ngón tay Hàn Duật vân vê, bàn tay thô ráp tàn nhẫn nghiền nát nộn thịt, như muốn vắt kiệt nước trong người cô, khiến cô kinh hãi kêu thảm thiết, cơ thể từ đau đớn chuyển sang kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Hay là em chọn một cái?” Lâm Phục thổi nhẹ vào tai cô, mê hoặc nói.
“…” Trong nháy mắt Minh Minh thật sự muốn nói câu “Vậy chọn anh.”, nhưng so sánh với sự tức giận của Hàn Duật, Lâm Phục dễ dàng tiêu hoá hơn một chút. Nhưng bản năng phụ nữ đã cứu vớt cố trong thời điểm mấu chốt, tại khoảng khắc chọn người, không nói đến việc người nào làm trước hay sau, chỉ ngẫm lại việc bị trả thù thế nào cũng đủ để xương cốt cô run rẩy “Ai cũng không chọn.”
Giọng nói uỷ khuất nũng nịu của cô làm Lâm Phục cười khẽ, chuyên tâm mυ'ŧ lấy tai cô, bên gáy, đôi tay đầy kĩ năng du tẩu ngực, bụng, eo, lưng, những nơi mẫn cảm anh liền vuốt ve, trêu chọc.
Cả người Minh Minh ngứa không chịu nổi, dưới thân hoa huyệt cũng ngứa đến lợi hại, làm cô không nghĩ đến kháng cự, nằm trên vai Lâm Phục nũng nịu, rêи ɾỉ.
Hàn Duật liếc nhìn bàn tay cản trở của người nào đó, anh thu hồi ngón tay đang ở hoa đế, cầm lấy thắt lưng đánh xuống mông cô hai cái, Minh Minh sợ đến mức mông rụt lại, tránh né.
"Người đàn ông đến trước là ai?"
“…”Minh Minh cắn môi.
Thực sự là một người đàn ông? Cổ tay Hàn Duật run lên, thắt lưng chạm vào da thịt cô rồi quay về, phát ra âm thanh “Bang” một tiếng thanh thuý.
“A!” Minh Minh kêu sợ hãi.
Hàn Duật cũng không truy vấn, chỉ lấy thắt lưng trượt ở eo, mông một cách bất quy tắc.
Trong bóng đêm các giác quan sẽ trở nên nhạy cảm, thắt lưng lạnh lẽo làm cô rùng mình, sức mạnh uy hϊếp của nam nhân lại uy hϊếp đến mười phần, sự khác thường làm cô khẩn trương đến rối loạn hô hấp, thần kinh căng chặt, anh cố tình tiếp tục âu yếm các điểm mẫn cảm, hỗn tạp kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cơ thể cô ẩn ẩn run rẩy, một cổ hoa dịch ấm áp không tự chủ được mà từ bụng trào ra, hoa kính dễ chịu, huyệt khẩu căng ra, phần lớn tràn ra dọc theo đùi trong, còn có một ít da^ʍ thuỷ nhỏ giọt thấm ướt ống quần của nam nhân.
“Anh, anh không quen biết.” Minh Minh cố gắng lướt qua, nhưng lại không biết câu trả lời che giấu này lại làm cho nam nhân tức giận đến cực điểm.
Lâm Phục hiểu nhưng không muốn nhắc cô, ngược lại anh còn hôn lấy miệng nhỏ cô, dường như giải thích thay Hàn Duật “Anh ta biết Vương Hạo Hiên, Yến Sơ Phi ở thành phố H nháo đến như vậy, Hàn Duật phải giúp anh ta trước truyền thông, làm thế nào mà anh ta không biết được lí do say rượu đánh nhau của Yến Sơ Phi?”
“Vương, Hạo, Hiên?” Hàn Duật phun ra từng chữ.
“Là vị hôn phu của cô ấy.” Anh nói bổ sung. Vốn định làm cho Hàn Duật ngột ngạt, nhưng ba chữ vị hôn phu vừa ra khỏi miệng, ngực anh cũng tê rần, nghẹn khuất đến chết, chỉ có thể ngậm lấy môi cô, hôn thật sâu, ngón tay thâm nhập vào thân dưới ướŧ áŧ, đưa đẩy qua lại.
“Ngô ân ——” nhục huyệt lập tức cắи ʍút̼ ngón tay anh, hưởng thụ sự cọ xát đến từ ngón tay, so với nam căn thô cứng, mất huyệt ăn ngón tay lại không hề có gánh nặng, Minh Minh chủ động lay động vòng eo dùng ngón tay anh để bớt ngứa, cô thoái mái ngâm nga.
Vị hôn phu!
Hàn Duật cố gắng hết sức để kiềm chế cơn ghen và sự tức giận đang dâng trào. Đương nhiên hắn biết Vương Hạo Hiên, nhưng anh chưa bao giờ để tên tiểu tử đó vào trong mắt! Nhưng anh không nghĩ đến—Minh Minh cùng Vương Hạo Hiên vẫn còn duy trì liên lạc! Còn mang anh ta về nhà!
Cô còn đang suy xét gả cho Vương Hạo Hiên?
Sau khi anh yêu cô, anh chỉ nghĩ làm với một mình cô, cô còn nghĩ gả cho người khác sao?
Tức giận đến đỏ mắt, Hàn Duật kéo khoá quần, côn ŧᏂịŧ thô dài phóng thẳng ra, anh chỉ cần vuốt hai lần, côn ŧᏂịŧ liền sưng to thêm một vòng. Đôi mắt đen sau thấu kính nhìn chằm chằm vào hoa huyệt mềm mại đang hàm chứa hai ngón tay, hai tay anh nắm lấy mông cô bẻ đôi môi nở nang của cô, trước khi Lâm Phục kịp phản ứng, anh đã thẳng tắp cắm thẳng vào hoa huyệt nhỏ hẹp!
“A a ——”
Hai ngón tay đang cắm vào trong tiểu huyệt bị dươиɠ ѵậŧ cực đại xâm nhập, huyệt khẩu bị căng đến thay đổi hình dạng, hoa kính điên cuồng co rút, bụng nhỏ phập phồng, Minh Minh không nói nên lời, hai tay bị trói phía sau nắm chặt thành nắm đấm, cố gắng thả lỏng tiểu huyệt.
Lâm Phục ngước mắt lạnh lùng nhìn Hàn Duật, đang muốn rút ngón tay ra, lại nghe âm thanh khóc nức nở của Minh Minh “Đừng nhúc nhích…”
“…”Lòng bàn tay xoa nắn mị thịt của cô, chỉ khác là ở đó một đồ vật của nam nhân, Lâm Phục không thể nói rõ cảm nhận của chính mình. Nhưng thấy cô kiên nhẫn đến vất vả, anh nâng ngón tay lên điểm mẫn cảm trong hoa huyệt của cô, xoay tròn, mang đến cho cô cảm giác ngọt ngào và kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.
Hàn Duật cũng hối hận, hối hận vì suýt chút nữa đã làm tổn thương cô trong lúc bốc đồng. Vì vậy tay trái vòng qua eo cô xoa nắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt dưới bụng, tay phải dùng sức xoa nắn đầu nhũ trên ngực cô.
Với sự tiếp nhận của ba đỉnh khải cảm, Minh Minh nhanh chóng dịu đi, nhẫn nại nghẹn ngào hoà thành yêu kiều rêи ɾỉ, da^ʍ thuỷ bắt đầu tiết ra.
Lâm Phục rút ngón tay ra, Hàn Duật liền thuận thế đẩy vào, cái loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia khiến Minh Minh run lên muốn chết một lần.
Thừa dịp Minh Minh thất thần, Hàn Duật liên tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ vài cái, đem dươиɠ ѵậŧ khảm sâu vào da^ʍ huyệt. Côn ŧᏂịŧ phấn chấn được da thịt của cô bao lấy nhưng bánh bao bọc thịt, cho dù không động cũng sướиɠ đến trái tim run rẩy, đã hưởng thụ qua kɧoáı ©ảʍ như vậy thì làm sao anh có thể cương lên với nữ nhân khác!
Anh không phải quân tử, anh không thể đạt được vẻ đẹp trưởng thành.
Anh muốn cô.
Chẳng sợ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chẳng sợ… Quỳ xuống đất cầu xin.
Chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra, lại hung hăng thao vào, côn ŧᏂịŧ hướng đến chỗ sâu nhất trong tử ©υиɠ, không chút lưu tình mà đảo qua lại, Minh Minh mới từ trong cao trào lấy lại tinh thần đã bị đâm thọc kịch liệt khiến cô la hét không thôi, cơ thể cô lại bị kɧoáı ©ảʍ lôi cuốn, cả người đều phiếm hồng, run rẩy thừa nhận cự vật cường thế đang thao làm.
Dươиɠ ѵậŧ đem mị huyệt căng đến tràn đầy, qυყ đầυ cực đại đẩy lùi mị thịt, mẫn cảm từ tầng tầng lớp lớp nếp gấp nhanh chóng thổi qua khắp cơ thể, dưới thân khô ráo ngọt ngào, ăn cô đến xương cũng không còn.
Cái mông bị đâm vang lên tiếng bạch bạch bạch, Minh Minh mất thăng bằng cơ hồ không quỳ nổi, chỉ có thể dùng sức của Hàn Duật đẩy cô ngã về phía của Lâm Phục, Lâm Phục thở hổn hển kéo thắt lưng ra, cằm lấy tay nhỏ cô vuốt côn ŧᏂịŧ thô to của anh.
Ôm eo Minh Minh, Hàn Duật không biết thoã mãn là gì, anh biết cô thích góc độ nào, lực độ thế nào, làm thế nào để cô kêu la thất thanh, cắm nơi nào để cô sướиɠ không kêu ra tiếng, nếu nói trước nói cô khô mát thuận tiện chỉ đem cô làm công cụ tiết dục, nhưng hiện tại---Làm cô sướиɠ đến nổi không rời khỏi anh mới là mục tiêu!
Điều mà Hàn Duật không nghĩ đến chính là, chỉ làm một lần Minh Minh đã ra lệnh đuổi khách. Anh không màng Lâm Phục ở đây, cúi đầu nhận sai, thừa nhận bản thân ghen tuông, nhận đánh nhận phạt.
Sau đó hình phạt của Minh Minh đối với chính anh là---Làm anh ghen tuông cho đến no.
Hơn nửa đêm, anh phải nhìn cảnh cô cùng Lâm Phục phóng đãng làʍ t̠ìиɦ, cô bị Lâm Phục đè lên tường, ấn lên bàn trà, ôm trên người, cắm đến mồ hôi đầm đìa.
Mãi cho đến cuối cùng, cô mới vươn tay cho phép dươиɠ ѵậŧ ngạnh một đêm của anh cắm vào hoa huyệt ẩm ướt.
Đó là lần xuất tinh nhanh nhất và lâu nhất trong cuộc đời anh.
Anh là của cô.